Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 115: Chiến đấu với Đại đấu sư

Tiêu Sơn lúc này nằm gục trên bàn, hắn sắc cười trong lòng mà không biết nói gì cho phải. Hắn xem các cuốn tiểu thuyết thấy được nhân vật chính bị hạ độc sau đó mấy tên nhân vật phụ có tác dụng ám sát nhân vật chính lúc này quay lại sau đó cười ồ lên rồi nói này nói nọ. Trường hợp này cũng y nguyên như vậy…

Tiêu Sơn bị trúng một loại độc chất không mùi, không hình và không vị. Chính xác nó cũng không coi như độc dược mà nó được coi như một loại chất khiến cho cơ thể của người trúng chân tay bủn rủn hoàn toàn không có cách nào hoạt động. Lần này Tiêu Sơn cảm nhận được loại độc dược như thế, thế nên hắn mới uống vào sau đó dùng thiên hà nguyên lực dễ dàng hóa giải.

Nhưng mà điều hắn kỳ lạ là tại sao trong các trường hợp này những nhân vật phụ ngu ngốc lúc nào cũng sẽ có biểu hiện đại loại như gặp nhân vật chính sau đó khoe khoang chiến tích của mình. Nếu như là Tiêu Sơn sẽ chẳng nhiều lời ngay lập tức lên giết chết kẻ cần phải giết sau đó rồi tính sau. Tiêu Sơn ngẫm nghĩ hẳn mấy tên này muốn truy tra điều gì đó thì đúng hơn. Nếu như hắn đoán không nhầm thì…

Cánh cửa bị đá bật ra, một lão nhân già nua mặc áo xám, râu của lão dài xuống phía ngực của mình, con mắt ánh lên sắc lạnh. Hắn tiến vào cùng với khoảng hơn chục người đều mặc áo đen bịt mặt. Tiêu Sơn lắc đầu ngẫm nghĩ đây là chuyện gì đây? Tiêu Sơn nhìn về phía lão nhân kia lên tiếng nói: “Ngươi, các ngươi là ai!?”

Lão nhân kia cực kỳ dâm đãng nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Hắn nhìn thấy được Tiểu Y Tiên đang quằn quại trên bàn, cả người suy yếu vô lực. Hai má của nàng hây hây hồng, thân hình mảnh khảnh sau khi có phu quân thì nàng có vẻ như khí chất trở nên thành thục hấp dẫn hơn nhiều. Lão nhân kia cười cực kỳ dâm đãng, ánh mắt phát ra sự thèm muốn hướng về phía Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên nhìn về phía lão nhân run run giọng hỏi: “Các ngươi là ai? Các ngươi bỏ độc vào canh đúng hay không!?”

Lão nhân cười cực kỳ dâm đãng nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu mỹ nhân ngươi thật là thông minh. Đúng vậy, chúng ta đã bỏ độc vào thức ăn của ngươi. Nó có tên là thập bộ nhuyễn thân tán chỉ cần phục dụng loại này sau mười bước đi dược liệu sẽ phát tác. Ngay cả đại đấu sư cũng khó mà chịu đựng sau khi uống nó vào, loại này thật sự vô cùng chân quý a. May mắn là Mặc Danh ta đây lấy được một chút…”

Tiêu Sơn cắn chặt hàm răng nhìn về phía lão nhân lên tiếng hỏi: “ngươi là người của Mặc gia!?”

Lão nhân cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử ngươi cũng biết Mặc gia đi…” Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn thoáng đánh giá một chút: “Ngươi có lẽ là là một thiếu gia của một đại gia tộc nào đó. Mặc gia ta có lẽ không nên trêu vào nhưng sự tình đến nước này ta chỉ có thể giết người giệt khẩu mà thôi!?”

Tiêu Sơn hít một hơi sau đó thở ra nói: “Lần này xem ra là ta bất cẩn rồi… Mặc Danh đúng không? Ta chỉ muốn hỏi Mặc gia không phải là ở Đông Bắc sao? Ta không nghĩ có lý do gì một người như ngươi ở đây mới đúng!”

Lão nhân tên Mặc Danh kia cười nói: “Vạn Dược trai chính là do Mặc gia của ta mở ra. Ngươi cảm giác rất lạ sao? Dù sao tiểu bối như ngươi có lẽ kiến thức hạn hẹp a. Ngươi có lẽ không biết Mặc gia ta có một loại bí thuật có thể di thực bộ phận thân thể ma thú lên người của mình. Mà ta…” lão nhân Mặc Danh lúc này thò ra hai cánh tay dài ngoằng, hai cánh tay này dõ ràng là một bộ cánh tay của con Hợp Viên ma thú cấp ba được sửa chữa nắp giáp lên tay của hắn. Mặc lão cười nói: “Tiểu tử giờ ngươi đã biết rồi đi…”

“Tiểu tử ngươi đúng là tuấn tú thật sự đấy ngay cả Mạc Ngân tiểu mỹ nhân kia cũng yêu thích ngươi a…” Nói đến đây lão nhân Mặc Danh kia nhớ được khi bắt tiểu thị nữ thì moi được thông tin của tiểu thị nữ kia. Tiểu thị nữ kia rất hốt hoảng đành phải khai thật ra rằng Mạc Ngân tiểu y sư có tình ý với tên tiểu tử kia. Nếu như không có sự vụ trong người hắn nhất định phải đè tiểu thị nữ này ra ân ái để cho tiểu thị nữ thấy được cái hùng dũng trong quần của lão. Lão nhân Mặc Danh cười híp mắt tiến về phía Tiểu Y Tiên nói: “Nếu như có thể cùng với một tiểu mỹ nhân ân ái trước mặt phu quân tuấn tú của nàng không biết có tư vị gì đây!?”

Tiểu Y Tiên hất tay yếu ớt lên: “tên khốn kiếp cút xa ta ra, cút xa ta ra…”

Tên lão nhân này hoàn toàn t*ng trùng lên não, hắn phẩn khích nói: “Tiểu mỹ nhân, nàng kêu lên, gào lên. Nàng kêu gào càng to, lão phu càng thích. Khặc, khặc…” Hai tay của hắn đưa lên để lộ một cánh tay vượn khá dài, hắn nói: “tiểu mỹ nhân, nàng biết không cánh tay Hợp Viên trong khi ân ái nhất định sẽ làm cho nàng lên đỉnh rất nhiều lần a. Không hổ là cánh tay của loại hợp viên. Nếu không phải vì nơi đó khó cấy vào thì lão phu nhất định sẽ cấy cái đó vào khiến cho nàng dục tiên dục tử nha…” Nói xong hắn chỉ xuống hạ thể. Dưới hạ thể của lão nhân đã cương cứng lên, một vật dài nhọc ngóc thẳng giống như một cây gậy vậy.

“Mặc lão xin chờ chút…” Bất chợt một âm thanh đánh gãy lão nhân kia. Lão nhân kia quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, hai hàng lông mày của lão nhân kia nhíu lại, hắn rõ ràng biểu hiện không vui. Một trung niên nhân ăn mặc quý phái bước ra nói: “Mặc lão xin chờ một chút…”

Lão nhân kia thấy vậy chỉ thẳng ngón tay về phía trung niên quý phái quát lạnh: “Diêu lão bản, ngươi đây là đang muốn phá hỷ sự của người khác sao!?”

Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn đều giật mình kĩnh hãi nói: “Diêu tiên sinh, sao lại là ngươi!?”

Thấy được hai người đang suy yếu nằm ở trên bàn, trung niên nam tử hướng về phía Mặc lão nói: “Mặc lão ta còn chưa lấy được thứ ta muốn. Ta muốn truy tra tin tức hiển nhiên sau khi tat a xong việc tùy thuộc Mặc lão muốn làm sao thì làm!?”

Nghe được những lời này, khuôn mặt của Mặc lão thoáng buông lỏng. Hắn lên tiếng noi: “Được nhanh lên đấy! Ta không nhịn được lâu đâu!?”

“Vâng” Trung niên nam tử khe khẽ khom người. Hắn nhìn về phía một tên bị t*ng trùng lên não như lão nhân này thì khinh bỉ thầm nghĩ: “Ngươi đã trúng âm độc công tâm ẩn hình tán của ta, ngày chết cũng không có xa. Một khi ta sử dụng thêm bột phấn dương liễu tán hoa tán, sau khi ngươi phục dụng thứ này nó sẽ phát sinh thành độc dược mạnh mẽ khi đó đừng nói nho nhỏ cảnh giới đại đấu sư nhị tinh của ngươi ngay cả cảnh giới lục tinh, thất tinh đại đấu sư gặp phải độc dược của Diêu mỗ cũng là chết không chỗ trôn mà thồi. Ngươi đã dám đánh chủ ý lên Tiểu Y Tiên cùng với Mạc Ngân, hừ hừ… Mạc Ngân cùng Tiểu Y Tiên vốn là người ta yếu thích không ngờ ngươi dám có chủ ý. Như người vậy t*ng trùng lên não chết cũng đáng!”

Trung niên nam tử tiến về phía hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn. Hai người lúc này vô cùng trật vật nhìn về phía trung niên nhân. Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Diêu tiên sinh vì sao lại làm như vậy!? Nếu như ta đoán không nhầm thì chẳng lẽ là Diêu tiên sinh hứng thú với khả năng mà Tiểu Y Tiên đã chữa trị biểu hiện ngày hôm nay!?”

Trung niên nhân tủm tỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên, hắn quay sang nhìn Tiểu Y Tiên bình thản gật đầu nói: “Đúng là như vậy! Hôm nay Tiểu Y Tiên biểu hiện hoàn toàn chính là thần tích. Ta chưa từng thấy loại đấu kỹ hay công pháp gì có khả năng chữa trị thương thế tốt đến như thế. Ngay cả đấu khí hệ thủy muốn chữa thương khiến cho vết thương liền trong nháy mắt cũng là không thể nào. May ra chỉ có mấy loại đan dược trong truyền thuyết là có khả năng nhưng hiển nhiên không lý gì các ngươi lại mang theo loại đan dược như thế cho mấy người lính đánh thuê. Một số kỳ trân dị bảo có lẽ cũng có tác dụng này nhưng không có lý do gì mà các ngươi lại đem ra sử dụng dễ dàng như thế. Nếu như ta đoán không nhầm thì Tiểu Y Tiên nhất định tu luyện loại công pháp hay đấu kỹ gì đó rất đặc biệt rồi!”

Nghe thấy vậy Tiêu Sơn có chút bội phục về Diêu tiên sinh. Khi hắn nhìn thấy được khả năng của Tiểu Y Tiên như vậy sau khi đã suy đoán hắn đã khẳng định Tiểu Y Tiên tu luyện công pháp và đấu kỹ nào đó có được năng lực như thê. Suy đoán này tựa hồ cùng với sự thật không sai biệt lắm. Tiêu Sơn hắn biết được toàn bộ mọi chuyện diễn ra như thế này.

Đầu tiên lão bản họ Diêu thấy được năng lực của Tiểu Y Tiên lên ra sức mời mọc nhưng không được. Lão đoán là Tiểu Y Tiên tu luyện đấu kỹ hoặc công pháp nào đó vô cùng đặc biệt lên mới làm được. Kế tới lão sai người theo dõi hai người biết được họ ở quán trọ Bình An. Thứ hai Mạc Ngân vô tình biết được sai thị nữ của mình là Lỵ Phỉ đi đưa tin nhưng có vẻ như Lỵ Phỉ lại không để lộ thông tin thật sự ra mà là thông tin giả Mạc Ngân yêu thích hắn. Để cho chắc chắn dù có một đại đấu sư nhưng lão bản họ Diêu vẫn đầu độc một loại thuốc vô hình vô sắc vô vị vào trong thức ăn của họ sau đó sai tiểu nhị mang lên mà không phải độc khí vì độc khí dễ bị phát giác dược lực kém hơn nhiều. Khi nhìn thấy được tiểu nhị run run khi đưa thức ăn cho Tiêu Sơn, hắn đã nhận ra thế nên Tiêu Sơn quyết định một điều rằng, hắn tiến hành tương kế tựu kế dẫn rắn ra khỏi hang xem mục đích cùng với kẻ đứng sau rốt cuộc là ai. Mặc dù hắn đã đoán được hơn nửa…

Nếu như Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên không có linh hồn lực quét xem, nếu như hắn không quan sát biểu hiện run rẩy của tiểu nhị đưa thức ăn vào v.v… Hắn thực sự có lẽ trúng độc đến lúc đó hắn thực sự sẽ phải chứng kiến cảnh mình không muốn chứng kiến nhất…

Trung niên nhân mặc đồ sa hóa quý phái đưa tay ra về phía hai người âm trầm nói: “Giao ra đấu kỹ cùng với công pháp tha cho các ngươi khỏi chết!?”

Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Nếu như chúng ta giao ra có lẽ chúng ta sẽ chết nhanh hơn đi! Diêu tiên sinh đừng đùa giống như đang đùa bỡn tiểu hài tử với chúng ta!”

Trung niên nhân vẻ mặt trầm thấp nhìn về phía Tiêu Sơn, hắn cắn chặt hàm răng, khóa miệng giật giật nói: “Tiểu tử quá thông minh sẽ sớm chết nhanh hơn đó! Có khi ngu ngốc lại là một hạnh phục…” sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên cười nói: “Tiểu Y Tiên tiểu thư, ngươi vẫn là ngoan ngoãn giao thứ công pháp đấu kỹ đó ra đi nếu như ngươi không muốn thấy trượng phu của mình chịu đau đớn và thể xác trước khi chết…”


Tiểu Y Tiên cắn hai hàm răng, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, nàng nhìn về phía trung niên nhân nói: “Nếu như ta giao công pháp này ra. Chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ đúng không Diêu tiên sinh!?”

Lão nhân mặc áo bào xám nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó cười nói: “Tránh ra đi…” hắn cười híp mắt về phía Tiểu Y Tiên nói: “tiểu mỹ nhân xem ra nàng rất cứng đầu a. Nàng có biết sở thích của lão phu là gì không? Lão phu rất thích tra tấn phu quân của các tiểu thiếu phụ xinh đẹp. Lão phu muốn nhìn xem phu quân của các nàng rên rỉ đau đớn cầu xin ta…” Lão nhân khuôn mặt vặn vẹo, càng cười càng biến thái, hắn tiếp tục nói: “Ta nhớ được đến có một lần một tên nam nhân không chịu được cực hình của lão phu mà đã cầu xin chính thê tử của hắn chịu nhục ngủ với lão phu một phen. Tiểu mỹ nhân nàng có biết biểu hiện của thiếu phụ lúc đó như thế nào hay không? Hahahaha… lão phu nhìn được trong mắt của nàng ta là cực độ tuyệt vọng, hahaha, quả thực là vô cùng thú vị a…”

Cả người Tiểu Y Tiên run lên nhìn về phía lão nhân kia nói: “Ngươi…” Nhưng rất nhanh nàng bị một bàn tay sờ lên đùi của nàng. Thiếu nữ quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn thấy vẻ mặt của hắn đang trở nên trầm ngâm.

Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Hắn ta đúng không phải là nam nhân. Nếu như nữ nhân của ta dám làm như thế ta tuyệt đối sẽ chết trước mặt của nàng!?” Âm thanh của hắn giống như chém đinh chặt sắt vậy.

Mặc lão với khóe miệng đang cong lên giật giật. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn như nhìn được một trò chơi thú vị. Hắn tiến về gần phía Tiêu Sơn cười nói: “Tiểu tử, ngươi quả thực rất biết cách lấy lòng nữ nhân. Trong trường hợp như vậy mà ngươi vẫn còn mạnh miệng. Để lão phu xem xem rốt cục xương của ngươi cứng rắn hay là miệng của ngươi cứng rắn hơn…” Hắn đi về phía Tiêu Sơn cười cực kỳ tà ác.

Hắn đi sát đến gần Tiêu Sơn, bàn tay Hợp Viên đầy lông lá của một con vượn dâm đãng thò ra khỏi tay áo hướng về phía đầu của Tiêu Sơn túm tới. Bất chợt lão nhân cảm giác được cực độ nguy hiểm. Lão ngay lập tức mở ra một bộ giáp đấu khí tinh mỹ màu xám trắng bao bọc toàn thân đồng thời thân cũng lùi lại muốn né tráng. Đáng tiếc một quyền mang theo ngọn lửa hừng hừng oanh kích lên thân thể của hắn. Quyền này đánh mạnh vào ngực của hắn.

Oanh!

Một âm thanh trầm thấp vang lên lèm theo bụi mù bay lên cùng với đám gỗ mục gẫy các loai từ trên không trung rơi xuống. Cả người của Mặc lão bị đánh bay, hắn bắn ra khỏi cửa gỗ sau đó cả thân mình rách nát, trên thân thể có một vết thương bị đánh bay xa, thân thể theo hình vòng cung bắn xuống phía dưới đất. Lúc này mặc dù đã tối nhưng Thanh Sơn trấn vẫn khá là đông đúc không ngờ lúc này cả thân mình của hắn bay ngược rơi mạnh xuống đất phát ra tiếng trầm thấp lại làm cho toàn bộ đám người đứng ở đây kinh hãi.

Một đoàn người gồm năm sáu chục người lúc này bu quanh quán trọ Bình An đều kinh hãi nhìn về phía nơi này. Một người lính đánh thuê trong đó kinh hãi nhận ra người này sau đó lên tiếng nói: “Mặc lão…”

Rầm rập, rầm rập…

Tiếng bước chân vang lên làm cho mọi người kinh hãi. Lúc này cả đám người bao trung quanh quán trọ Bình An thấy được có khoảng mấy chục dung binh chạy về phía này. Trên cánh tay của mỗi người đều có một dấu hiệu riêng biệt. Quả thực với dấu hiệu này vô cùng quen thuộc. Mấy dấu hiệu này không phải là Huyết Chiến dung binh đoàn hay sao? Đám lính đánh thuê của Vạn Dược trai có chút kinh ngạc bởi vì đám lính đánh thuê Huyết Chiến dung binh đoàn không ngờ lại tiến tới nơi này.

Người cầm đấu trong đó là một trung niên nhân mà Tiêu Sơn vô cùng quen thuộc. Hắn chính là Phí Lôi. Phí Lôi hướng về phía trước đưa tay lên nói: “Mọi người toàn lực tấn công!” Đám dung binh trực thuộc Huyết Chiến dung binh đoàn toàn lực tấn công về phía đám người lính đánh thuê do Vạn Dược trai cầm đầu.

Ở trong phòng trọ, trung niên ăn mặc sa hoa nhìn về phía Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Sơn. Hai người lúc này đứng dậy vỗ vỗ ngực áo của mình, Tiêu Sơn với nụ cười bình thản còn Tiểu Y Tiên với vẻ mặt tức giận nhìn về phía trung niên nhân. Trung niên nhân kinh hãi lên tiếng nói: “Các ngươi không có trúng độc!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai giang rộng hai tay nói: “ngươi nói xem!”

Diêu tiên sinh cười lạnh nói: “Các ngươi không bị trúng độc thì sao chứ? Các ngươi chẳng qua là một mao đầu tiểu tử mà thôi. Vừa rồi Mặc lão do không cẩn thận mới bị ngươi đánh trúng đi. Các huynh đệ tất cả xông lên cản đường hai người này chờ Mặc lão trở lại giải quyết chúng!”

Nghe thấy vậy hơn mười tên áo đen bịt mặt có thực lực toàn bộ đều từ lục tinh đấu giả toàn bộ tấn công về phía hai người nhưng Diêu tiên sinh thì lại khác. Hắn nhanh chóng chạy vọt ra khỏi căn phòng sau đó nhảy ra khỏi tầng lầu hướng về phía nơi của lão nhân bay qua. Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Muốn chạy, không có cửa đâu!” Cả thân hình của hắn lao về phía trước, hắn lên tiếng nói: “Tiên Nhi, ở đây mọi việc giao cho nàng!”

Thân hình của Tiêu Sơn bắn về phía trước, khi mấy tên hắc y nhân hướng về phía Tiêu Sơn vung kiếm lên muốn cản đường hắn ngay lập tức một quyền đánh bay. Đây chính là cơ sở do sự khác biệt chênh lệch về sức mạnh với nhau. Tiêu Sơn nhìn đám ngu ngốc này hắn nghĩ thầm mấy người này muốn cản giết mình quả thực chính là muỗi đốt inox mà ngay cả khi hắn đứng đó chịu đòn chưa chắc đám người này làm gì được hắn.

Thân hình của Tiêu Sơn loáng lên phóng về phía trước. Trung niên nhân cả người xuất hiện đấu khí màu thanh sắc, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh. Toàn thân của hắn bắn về phía trước với một đường cong tuyệt đẹp, hướng về phía lão nhân đang đứng đó âm trầm nhìn nên. Tiêu Sơn nhanh hơn, tốc độ rõ ràng nhanh gấp đôi so với trung niên nhân kia. Một quyền của hắn đánh mạnh lên đốt sống ở ngang vai của trung niên nhân.

Oanh!

Rắc… một âm thanh nho nhỏ vang lên.

Phốc… một ngụm máu từ miệng của trung niên nhân phun ra ngoài.

Một quyền nặng lề nện mạnh lên lưng của trung niên nhân, cả người trung niên nhân lúc này ra tốc bắn về phía lão nhân kia. Miệng của hắn hộc ra máu, thân hình của hắn theo đường thẳng bắn chéo hướng về phía lão nhân kia. Lão nhân lúc này thực sự tức giận, hắn nhìn về phía trung niên nhân họ Diêu kia vô cùng tức giận. Bàn tay vượn của lão lúc này xuất hiện nồng đậm một đám đấu khí màu nâu nhạt.

Khuôn mặt vặn vẹo đau đớn, trên khóe miệng còn đang chảy máu của trung niên nhân họ Diêu kia lúc này lại xuất hiện sự hoảng sợ đến cực độ. Trung niên nhân biết lần này khó tránh kiếp nạn, hắn hét lên một tiếng vô cùng lớn mà không cam lòng: “Khônggggggg!”

Oanh!

Một chưởng mang theo toàn lực đánh mạnh lên người của trung niên nhân kia. Một tiếng nổ vang lên kèm theo đó là từng tiếng rắc rắc của tiếng xương vỡ. Cả thân mình của trung niên nhân bay vọt về hướng ngược lại. Thân thể của trung niên nhân hung hăng nện mạnh lên nền đất làm cho nền đất rung chuyển một tiếng. Bụi mù bay tứ tung.

Phịch!

Mộ âm thanh chạm đất nhẹ nhàng. Một thiếu niên lúc này một chân dẫm lên ngực của trung niên nhân, trung niên nhân lúc này rõ ràng đã tuyệt khí bỏ mình. Thiếu niên nhìn về phía lão nhân kia cười đáp: “Có vẻ như ngươi rất ngạc nhiên vì sao ta cùng với Tiểu Y Tiên không trúng độc đúng không?” Hắn ngước nhìn xuống phía dưới cái thân thể của trung niên nhân đang từ từ lạnh đi này nói: “Chà, chà… có vẻ như các ngươi không quá hòa thuận thì phải!?”

“hừ” Lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng, trên khóe miệng của hắn chảy ra máu tươi. Trên y phục của hắn khá là rách nát, trên ngực của hắn xuất hiện một dấu quyền lún sâu vào đó. Hắn lạnh lùng lên tiếng: “nếu như không có kế hoạch ngu xuẩn của tên họ Diêu ấy, lão phu làm sao để ngươi đắc thủ đánh lén được. Hừ, hừ… Dù ngươi không có trúng độc thì sao chứ? Có lẽ ngươi có biện pháp che dấu tu vi nhưng lão phu nhìn ra người tuyệt đối là dưới đại đấu sư đi!?”


Tiêu Sơn hít một hơi khí lạnh, hắn lúc này nhìn về phía đám lính đánh thuê thấy được một trung niên nhân cầm đầu đang giao chiến với một đám dung binh khác. Người trung niên nhân lên tiếng nói: “Dược Sơn tiểu huynh đệ không sao chứ? Ta nghe nói có người muốn giết cậu nên chạy đến đây!?”

Nhìn đám lính đánh thuê có Phí Lôi, Tạp Cương, Linh Nhi, Huyền Tĩnh và Mộc Lan thì Tiêu Sơn khe khẽ mỉm cười nói: “Đa ta các vị đã viện thủ ra tay ân đức này ta tuyệt đối không quên…” Sau đó mặt hắn âm trầm nhìn về phía lão nhân, ngón tay chỉ về phái lão nhân nói: “Phí Lôi đại thúc nhờ ngươi bảo đảm đám lính đánh thuê trung quanh đây không xen vào trận đấu giữa ta và lão là được. Tiêu Sơn ta hôm nay chính thức muốn giết chết tên lão nhân này không ai có thể ngăn cản được…”

Phí Lôi quát to: “Tiếu huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi đối phó lão nhân đó mọi chuyện ở đây giao cho ta!”

Nghe thấy vậy lão nhân trung niên kia ngón tay chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn cười giễu cợt nói: “Tiểu tử, ngươi muốn giết ta đúng là si tâm vọng tưởng. Mặc dù ta bị ngươi đánh lén bị thương nhưng người nên biết chênh lệch của một đại đấu sư với cấp bậc dưới đại đấu sư của ngươi mà nói chính là trời và đất. Hiện giờ ta đã có đề phòng, tiểu tử ngươi muốn giết ta đúng là ngu xuẩn mà…”

Tiểu Sơn cả người bốc ra ngọn lửa, hắn tiến vào trạng thái Thái Dương phụ thể, hắn hô lớn: “Hừ, không thử làm sao biết được!” Tiêu Sơn bắn về phía lão nhân như một phi đạn. Cước bộ của hắn đạp nhanh về phía lão nhân đồng thời hắn vung quyền lên đấm mạnh về phía lão nhân.

Lão nhân cười gằn nói: “Tiểu tử ngươi lại dám dùng cứng đối cứng với ta, ngươi đây rõ ràng là muốn chết mà… Nếu như ngươi muốn chết lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!” Lão nhân này vốn là một nhị tinh đại đấu sư hơn nữa sau khi kết hợp với tay của ma vượn thực lực phát huy không kém gì tam tinh đại đấu sư. Hiển nhiên lão còn không tin mình dùng cứng đối cứng đánh về phía Tiêu Sơn lại thua tiểu tử này. Tiểu tử này rõ ràng là muốn chết vậy thì lão sẽ thành toàn cho hắn.

Oanh!

Hai quyền đối bính, lửa cùng với đấu khí hệ thổ nhanh chóng va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn. Từ vị trí hai người một tiếng nổ mang theo kình lực càn quét về phía trung quanh. Toàn bộ bụi bặm rác nhỏ bị kình lực thổi bay ra ngoài cả mấy trượng.

Tiêu Sơn lùi lại sáu bước, cả thân thể của hắn run lên. Hắn cảm giác bàn tay đau nhức vô cùng, toàn thân thể tê tâm liệt phế. Tiêu Sơn bàn tay run lên, hắn bị chấn mạnh mẽ, từ cửa miệng một cảm giạc ngọt ngọt mặn mặn dâng lên. Phụt! Một âm thanh phát ra từ miệng của hắn, hắn phun ra một ngụm máu tươi bắn về phía trước.

Dùng lực đánh mạnh, cánh tay của lão nhân kia hoàn toàn bị tê liệt. Hắn lùi về phía sau ba bước, cánh tay của hắn run lên bần bật, hắn không bị trấn hộc máu nhưng cánh tay hoàn toàn bị chấn đến cơ thể của hắn không có cách nào chịu được, vẻ mặt co quắp. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn cố lấy trấn tĩnh cười nói: “Tiểu tử, hahaha… ngươi đã biết thực lực của lão phu chưa? Nếu ngươi thúc thủ chịu trói dâng lên cho lão phu tiểu mỹ nhân kia lão phu sẽ tha cho ngươi khỏi chết!”

Tiểu Y Tiên lúc này trên lầu đã đánh ngã được khá nhiều người mặc áo đen. Hơn nữa nàng cũng không có ý định giết người nên chỉ đánh mạnh khiến cho họ bị trấn thương nặng nề hoặc ngất đi không đến mức bỏ mạng. Nhưng hiện giờ nghe được những lời này Tiểu Y Tiên cũng cực kỳ phẫn nộ, nàng nhìn về phía đám người hắc y kia, trong con ngươi của nàng lóe lên sát khí. Cả đám hắc y nhân bị cái nhìn của Tiểu Y Tiên mà phát run.

Nghe được người nói đến thê tử mình như vậy, Tiêu Sơn tức giận, hắn nhìn về phía lão nhân kia hoàn toàn đã tức điên, hắn muốn đó chính là giết chết lão nhân này. Nếu như hôm nay không giết hắn sau này lão nhân này nhất định là tâm ma của hắn. Tiêu Sơn nói: “Lão súc sinh, đây chính là ngươi muốn chết!”

Tiêu Sơn lao về phía lão nhân kia, lúc này trong tay của hắn tụ một quả cầu lửa ném về phía lão nhân kia. Lão nhân nhanh chóng nhảy lên không trung tránh thoát. Oanh! Một tiếng nổ vô cùng lớn làm cho lão nhân khiếp sợ. Phí dưới đã tạo ra một cái hố hơn nữa lửa cháy khắp nơi. Lão nhân thân mình run lên vung một chưởng về phía Tiêu Sơn.

Một chưởng mang theo kình phong mạnh mẽ cùng với đấu khí màu thạch nhũ nhàn nhạt tăng cường trên kính lực đánh về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đáp bước cong người tránh được một chưởng này. Một chưởng này đánh lên nền đất phát ra một tiếng nổ giữ dội “Oành”. Phía dưới bị đấm nứt ra hơn nữa còn in nên một cái hố khá lớn, đất đá bay tung tóe.

Tiêu Sơn vừa né tránh đồng thời hắn ngưng tụ trong tay một lượng lớn những ngọn thủy tiễn chỉ to bằng ngón tay út Trên mỗi ngọn thủy tiễn có một chút sắc thái kim sắc, đám thủy tiến hơn chục mùi tiên toàn bộ bắn về phía lão nhân kia. Lão nhân kia giật mình kinh hãi bởi vì người này không phải là hỏa đấu khí sao.

Xiu! Xiu… Đám tên mang theo kình lực xé gió mà đi.

Lão nhân lúc này hồi tỉnh vội vàng nhanh chóng tránh né đồng thời đưa hai cánh tay vượn nên trống đỡ. Phập, phập… Vài âm thanh nhỏ vang lên. Mũi tên nước mang theo kim sắc đâm mạnh về phía lão nhân. Hơn nữa nó phá được bộ giáp bằng đấu khí đâm xuyên qua ghim lên hai cánh tay của lão nhân. Lão nhân hoàn toàn rơi vào đau đớn. Lão thầm nghĩ: “Vốn đấu khí hệ thổ phòng thù cực mạnh cận chiến cực tốt nhưng tốc độ quá chậm, nếu ta tránh đi chiến đấu áp sát với hắn như vậy nhất định sẽ bị hắn áp chế…”

Trong tay của Tiêu Sơn lại xuất hiện mấy mũi thủy tiễn, mấy mũi thủy tiễn nhanh chóng hướng về phía lão nhân kia phóng đi. Lão nhân chân đạp cước bộ nhanh chóng áp sát Tiêu Sơn đồng thời trên tay cùng ngực toàn bộ gia cường đấu khí mạnh mẽ. Hắn vung tay lên đánh mạnh về phía đám mũi tên khiến cho đám mũi tên không bị đánh nát cũng bị đánh cho chuyển hướng.

Hai người hoàn toàn áp sát lại với nhau, lão nhân kia vùng tay vượn lên toàn quyền đánh mạnh về phía người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lách người tránh thoát sang một bên. Nhưng lão nhân thay đổi thủ thế nhanh chóng dùng bàn tay quét ngang về phía hắn. Cả người của Tiêu Sơn bị va đập đánh lui vài bước. Khi thân mình của Tiêu Sơn chưa ổn định hoàn toàn, lão nhân đã đạp chân tiến tới vung lên một quyền hướng về đầu hắn đánh tới.

Tiêu Sơn một quyền từ dưới móc lên đánh bật cánh tay của lão nhân sang mộ bên nhưng không hiểu lúc nào hắn đã bị nện thẳng một quyền ở dưới eo. Trong lúc đó đồng thời Tiêu Sơn cũng vung chân lên đá mạnh về phía lão nhân kia. Cả người Tiêu Sơn bị đánh bay nhưng cẳng chân của lão nhân hơi giật giật có vẻ tựa hồ khá là đau.

Tiêu Sơn bị một quyền đánh ra phun ra một ngum tiên huyết. Hắn lúc này cảm giác được xương của mình đã rạn, sau đó nhanh chóng được chữa trị lại. Hắn xoay người bật dậy thì ngay lập tức lão nhân kia đã vung một quyền, lần này quyền mang theo một cơn lốc xoáy nhè nhẹ trên nắm đấm của lão nhân mang theo hư ảnh của một cơn lốc nhỏ. Cơn lốc này xoáy trung quanh lấy nắm đấm của lão nhân làm mắt bão bắn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn lăn một vòng tránh thoát nhưng lúc đó lão nhân ngay lập tức áp sát vung ra một cước, hắn từ trên trời đá thẳng xuống phía dưới, chân của hắn không ngờ cũng là chân của một con hợp viên. Bàn chân của hắn giống như một cái chùy cực nặng làm bằng cương thiết nện thẳng từ đầu của Tiêu Sơn xuống phía dưới. Tiêu Sơn đạp chân lách người sáng một bên.

Rầm!

Bàn chân của lão nhân gót mạnh xuống phía dưới phát ra một tiếng trầm thấp. Trên nền đất bị nện mạnh đất đá nứt vỡ bụi mù, trên đó in một vết chân giống như ma thú họ vượn. Tiêu Sơn áp sát về phía lão nhân vung ra một quyền. Hắn lúc này dùng cứng đối cứng với lão nhân. Lão nhân thấy vậy ngay lập tức vung quyền lên đánh cứng đối cứng với hắn.

Nhưng không như lão nhân nghĩ, hắn lúc này không ngờ phía dưới chân của mình dẵm phải thứ gì trơn trượt mất thăng bằng nhanh chóng đấm hụt Tiêu Sơn. Nhưng có vẻ như cú đấm kia của Tiêu Sơn cũng không phải là đòn thật, lúc này Tiêu Sơn nghiên người, trong bàn tay bên kia của hắn chứa đựng đầy lửa, hắn toàn lực đấm mạnh về phía ngực của lão nhân kia. Đón đánh này đánh nát đấu khí khôi giáp hơn nữa nện mạnh lên ngực của lão nhân khiến lão nhân bắn ngược lại.

Phanh!

Cả người lão nhân bay ngược lại, thân mình phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ, rõ ràng xương sườn của não đã gẫy nát. Một phần lục phủ ngũ tạng đã bị chấn thương. Lão nhân bị nện mạnh lên một căn nhà khiến cho cả tường đá ở đó bị đánh cho vỡ vụn. Tiêu Sơn lúc này thở ra một hơi ngưng trọng, hắn khá mệt mỏi vì vừa rồi đã toàn lực đánh ra một quyền vô cùng mạnh mẽ kia.

Không biết từ bao giờ phía trung quanh đã xuất hiện một đám lính đánh thuê chỉ chỏ này nọ. Đột nhiên từ trong đám gạch vụn phát ra âm thanh giận dữ và hét lớn của lão nhân nói: “Tiểu tử ngươi đây là muốn chết! Huyết tế!” Ngay sau khi hét xong thì từ phía trong căn nhà bị chọc thủng một lỗ kia, một bóng đen từ đó bắn ra với tốc độ vô cùng kinh khủng. Đó là một lão nhân quần áo rách nát cháy đen, trên người nhiều vết thương, đầu tóc bù xù, cả người bốc ra mùi khét lẹt.

Hai mắt của lão đỏ ngầu như một con hung thú, lão hét lên một tiếng thân hình bắn về phía trước. Tiêu Sơn ngay lập tức vung quyền lên đánh về phía hắc ánh kia. Nhưng một quyền của hắn nện lên hắc ảnh lại không có hữu ích gì. Hắc ảnh thoáng dừng lại một chút tung ra một quyền đánh bay Tiêu Sơn.

Oanh!

Cả người Tiêu Sơn bị đánh bắn về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cảm nhận được xương mình bị đánh nát. Cả người hắn hung hăng đụng lên tường một căn nhà đánh tan đám gạch vụn phát ra tiếng rầm trầm thấp. Lúc này âm thanh của Tiểu Y Tiên hét lên: “Phu quân…” cùng với âm thanh của đám người Phí Lôi. Tiểu Y Tiên lúc này nhảy vọt ra, mắt nàng âm trầm nhìn về phía lão nhân, nàng muốn dùng tơi năng lực của nhẫn.

Tiêu Sơn hét lớn lên: “Ta không cần ai giúp! Trận này ta sẽ phải tự mình đối mặt, hôm nay không tự mình giết được lão sẽ khiến trong lòng ta sinh ra tâm ma…” Hắn từ trong đống gạch vụn lao ra. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, hắn dẫm chân trên đất nhưng lại phun ra một ngụm màu tươi. Hắn nhìn về phía lão nhân đang điên cuồng kia hét lớn: “Đến đây đi!”

Thấy được thân hình của Tiêu Sơn, hai mắt của lão nhân trở nên điên cuồng, hắn hoàn toàn mất lý trí. Lão nhân giống như một viên đạn bắn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lúc này cắn răng, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa điên cuồng rít gào, tay trái hắn là một quả cầu nước điên cuồng rít gào. Đây là lực lượng cuối cùng hắn có thể sử dụng, hắn nhất định phải thắng. Mọi người mở to tròn con mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lúc này hai bàn tay trực tiếp ép lại khiến cho Tiểu Y Tiên cùng với mọi người hoàn toàn kinh hãi.

Nếu như thất bại toàn thân Tiêu Sơn cùng với quả cầu sẽ bị nổ tung. Tiêu Sơn gào thét nói: “Nguyên lý là không sai nhưng sai là trong khi thực hiện. Như vậy để ta chứng minh nguyên lý thủy hỏa tương dung gây ra lực phá hoại đi…” Do áp hai quả cầu vào với nhau mà bàn tay của hắn phát ra một tiếng xàn xạn, da tay của Tiêu Sơn rách ra, máu chảy ra ngoài. Hai quả cầu vốn là nước lửa điên cuồng bài xích nhau phát ra tư tư.

Nhưng với năng lực cường thế áp súc hai thứ này vào với nhau, Tiêu sơn tạm thời đưa chúng vào một tránh thái đan xen với nhau mà không phải là dung hợp. Lúc này quyền của lão nhân kia cũng tung về phía đầu của Tiêu Sơn nhanh chóng đánh ra. Tiêu Sơn hừ một tiếng toàn bộ quả cầu to bằng cái bát canh này đưa tay ra đẩy mạnh về phía đối phương.

Ầm!

Một tiếng nổ vang trời khi quả cầu đụng vào thân thể của lão nhân kia. Toàn bộ nước lửa sau khi va chạm với nhau phát ra tiếng nổ rầm trời. Thân mình của Tiêu Sơn cũng nhanh chóng bắn ngược lại. Toàn thân xương của hắn vỡ nát trừ cái xương đầu lâu ra. Trên thân thể của hắn từng vết rách lan tỏa toàn thân, không một nơi nào là nguyên vẹn cả, nhiều nơi còn thấy cả xương nòi ra ngoài. Máu bắn tung tóe. Tiêu Sơn theo một đường cong rất đẹp lên dài trên đất. Đây chính là ký ức cuối cùng của Tiêu Sơn khi hắn lâm vào trạng thái mê man.