Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 107: Xuân quang khắp sơn cốc

Nữ tử lúc này khói bay mù mịt, nàng sặc sụa lên nhưng có vẻ thức ăn nàng cũng hoàn toàn ăn xong. Tiêu Sơ khoanh tay lại, hai hàng lông mày cau lên không biết nói gì cho phải. Hắn lắc lắc muốn lên tiếng thì thấy được nữ tử lấy chiếc bình nhỏ rắc cái thứ màu trắng, Tiêu Sơn nhìn thứ đó quen quen không nhớ rõ lắm thì phải.

Giơ bình ngọc nhỏ lên, Vân Vận nhìn thấy trong bình chứa bột phấn màu trắng, phát hiện tựa hồ không sai biệt lắm so với gia vị trước kia Tiểu Y Tiên sử dụng. Liền nghiêng chiếc bình nhỏ rắc bột phấn nên trên bát canh.

Vân Vận phấn khích sau đó chỉ về phía bàn nói: “Được rồi, ta nấu xong rồi! Hai người mau ngồi lên bàn đi để ta đi dọn dẹp!” Vân Vận nhìn về phía dưới đó chính là một đống hỗn độn linh tinh nào là vỏ rau nát, thịt bột v.v… Chúng dính xuống dưới đất kết hợp với nước bê bết với nhau. Vân Vận mang mấy món canh đặt lên bàn sau đó tiến ra muốn dọn dẹp sạch đống hỗn độn này.

Lúc này Tiểu Y Tiên nhìn về phía Vân Vận an ủi, sau đó nàng cười hì hì tiến tới xua tay nói: “Vận Vận tỷ tỷ, việc này để cho Tiên Nhi làm đi!” Nói xong nàng cúi xuống nhặt mấy mảnh sành vỡ nát. Thấy vậy Tiêu Sơn ngồi trên bàn tặc lưỡi lắc đầu cười khổ.

Nhìn bộ dạng của Tiêu Sơn giống như vậy, Vân Vận có vài phần tức giận. Ánh mắt của nàng oán giận nhìn về phía hắn, nữ nhân không khỏi bất đắc gĩ nhẹ giọng nói : “Còn chưa từng có người được thức ăn do ta nướng, vậy mà tiểu gia hỏa ngươi còn dám xem thường ta...”

Thiếu niên nhìn về phía một đống hỗn độn rau thịt, nấm các loại đặt ở trên bàn, hắn hít một hơi khí lạnh lấy dũng khí. Khóe miệng nhếch lên giật giật, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm mình, bất đắc gĩ cười khan nói: “Khụ, khụ, đây quả thực là chính tay Vân tông chủ của chúng ta nấu hay sao!?”

“Đây là lần đầu tiên ta nấu đó, dù không thể ăn được, ngươi cũng phải ăn. Nếu không chờ ta hồi phục...” Nhìn sắc mặt của Tiêu Sơn, Vân Vận đôi môi đỏ mọng nhếch lên, giơ giơ chỏ chỉ về phía nồi canh nhàn nhạt nói. Hàm ý uy hiếp không.

Tiêu Sơn cười khổ chỉ về phía bát canh màu đen hắn dáng hít một hơi thật sâu lấy uy lực đạt đến cực hạn, hắn xoay đầu lại nhìn Vân Vận nói: “Ta không ăn có được không!?”

Vân Vận cười híp mắt, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào cười nhạt giọng uy hiếp nói: “Ngươi có thể không ăn, ta cũng không có bắt ép. Chỉ là sau khi thực lực của ta khôi phục ta sẽ hàng ngày nấu cho ngươi ăn…”

Uy hiếp, hoàn toàn là uy hiếp trắng trợn. Tiêu Sơn từ trong nhẫn trữ vật giới chỉ lấy ra hai viên đan dược sau đó nuốt ực một cái vào miệng. Hắn hít sâu một hơi sau đó bàn tay run lên chạm vào thìa canh. Vân Vận tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi uống đan dược sao!? Ngươi vừa rồi uống đan dược là đan dược gì vậy!?”

Tiêu Sơn hùng dũng mà đáp lại: “Đan dược giải độc cấp độ cao cùng với thuốc siêu cầm cự trong khi bị đau bụng!”

Nghe được những lời giễu cợt của Tiêu Sơn, hai má của Vân Vận đỏ bừng bừng, bộ ngực cao vút phập phồng không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn đầy giận dữ nói: “ngươi…” Nhưng nàng chưa nói hết thì Tiêu Sơn hít một hơi vận kình, hắn bịt mũi lại sau đó húp lấy miếng canh do chính Vân Vận nấu.

Một mùi vị cực kỳ khó ăn, quá mắn, quá ngọt, lại quá cay. Vị gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không rõ, đó là một mùi vị khá giống với ăn than cháy nguyên chất. Dùng than cháy do đường, muối cùng với một số thứ đem chúng thay cháy khét sau đó hòa vào trong nước. Tiêu Sơn lúc này cố gắng bỏ qua vị giác. Hắn mỉm cười gật đầu nhìn về phía Vân Vận.

Vân Vận thấy bộ mặt hài lòng của Tiêu Sơn thì mừng rỡ vô cùng. Vận Vận vội vàng hỏi: “Thế nào ăn rất ngon đi! Thứ này do chính tay ta nấu mà lại!”

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ăn cũng được. Coi như là tàm tạm, cô cùng nên thử một miếng!” Nói xong hắn đưa thìa về phía Vân Vận. Vân Vận thấy được Tiêu Sơn đưa thìa về phía mình thì len lén nhìn về phía Tiểu Y Tiên thấy nàng đang bận rộn dọn dẹp đống thứ bầy nhầy mà nàng bày ra. Vân Vận vội vàng lén tiến tới dùng tay gạt đi mái tóc đang xõa ra lên vành tai. Nữ nhân nhẹ nhàng áp đôi môi đỏ mọng đến đó húp lấy một chút nước canh.

Tiêu Sơn vừa nhìn chằm chằm rãnh vú sâu hoắm của Vân Vận vừa đắc thắng trong lòng. Khi Vân Vận húp lấy một miếng lớn nàng không nhịn được hút lấy một chút nước vào trong bụng. Bất chi bất giác cái thứ canh mà nàng nấu ra đưa vào miệng nàng làm nàng hoàn toàn chết đứng.

Phụt!

Một âm thanh rõ to, một trùm nước từ miệng của Vân Vận phun về phía mặt của Tiêu Sơn. Hắn hoàn toàn không ngờ đến trường hợp này, hắn cứ nghĩ là nàng sẽ lè lưỡi sau đó phun ra một bên chứ không nghĩ đến là phun ra toàn bộ vào mặt hắn như thế.

Tiểu Y Tiên nghe được âm thanh sau đó cười hì hì quay mặt về phía này. Nàng đem một đống rác ném đi sau đó quay về phía Tiêu Sơn cùng với Vân Vận. Vân Vận tức giận quay về phía Tiêu Sơn mắng: “Tiểu hỗn đản, ngươi đây là muốn chết a! Rõ ràng để ta ăn thứ này!”

Tiêu Sơn đưa khăn lên lau mặt của hắn, hắn thở dài ra một hơi nói: “Đại tỷ, ngươi có bệnh a, người không biết nấu cũng nói với chúng ta một tiếng chúng ta sẽ có chuẩn bị, ngược tại sao lại độc hại ta ? Hài, ai ngờ…” Tiêu Sơn đột nhiên nhíu mày lại.

Tiểu Y Tiên tiến về phía Tiêu Sơn cười nói: “Phu quân, chuyện này cũng không thể trách được Vân Vận tỷ tỷ, dù sao tỷ ấy là lần đầu nấu ăn mà…” đột nhiên nàng quan sát thấy sắc mặt của hai người có chút biến đổi tò mò hỏi: “Hai người làm sao vậy!?”

“Cái kia... Dược Sơn, ngươi...Ngươi có hay không nhận thấy có chút bất thường không ?” Vân Vận đứng trước mặt Tiêu Sơn mặt đỏ bừng nhẹ giọng hỏi. Nghe nàng hỏi như vậy, Tiêu Sơn lúc này mới ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi giật mình, chỉ thấy Vân Vận đang duyên dáng đứng trước mặt, khuôn mặt mỉm cười ửng đỏ mê người, con ngươi linh động lúc này trở nên mê ly, Tiêu Sơn phát ngay cả sau gáy của nàng cũng hiện lên một tầng phấn hồng.

Tiêu Sơn hoàn toàn giật mình, hắn nhìn về phía mấy nữ nhân trong lòng rục rịch. Hắn cảm nhận có thứ bất thường trong nồi canh, hắn hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Ngươi, mới vừa nãy ngươi cho cái gì vào canh ? Cầm lại đây cho ta xem một chút ”


Nghe Tiêu Sơn hỏi vậy, Vân Vận cũng nhận thức được vấn đề phát sinh đối với hai người là do miếng cá nướng trong tay, lập tức vội vàng từ chỗ bãi đá, cầm cái bình ngọc nhỏ đưa ra. Tiểu Y Tiên vội vàng bắt lấy sau đó đưa lên mũi nhè nhẹ ngửi kinh hãi nhìn về phía Vân Vận.

“Làm sao vậy ?Gia vị này có vấn đề ? ”Nhìn bộ dáng Tiêu Y Tiên như vậy, Vân Vận nghi hoặc hỏi.

Tiểu Y Tiên cười khổ lên tiếng nói: “Vân Vận tỷ tỷ đây không phải là gia vị a!”

“Vật này thật ra là gì ?” Vân Vận cũng cảm giác được thân thể mình ngày càng trở nên khô nóng, hận không thể cởi sạch quần áo, bất quá dù sao nàng cũng là một vị đấu hoàng cường giả, cho dù thực lực hiện tại bị phong nhưng dù sao vẫn còn định lực, mạnh mẽ đè ép cảm giác khô nóng trong cơ thể, gấp giọng hỏi

Tiểu Y Tiên đỏ mặt hẵng giọng nói: “Cái này...Là xuân dược do chính tay phu quân ta luyện chế!” Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn lo lắng nói. Tiêu Sơn hoàn toàn đứng hình đó là siêu bá đạo xuân dược do chính tay hắn luyện chế a. Lần này thì khổ thật rồi

“Xuân...Xuân dược ?” Nghe vậy,Vân Vận vẻ mặt nhất thời ngốc trệ lại, oán hận dậm chân mắng : “Tiểu tử, tuổi còn nhỏ mà không học cho tốt, như thế nào lại đi luyện chế cái quỷ đồ vật này, thật không biết tên sư phụ vô lương của ngươi đến tột cùng dạy ngươi cái gì !”

Đối mặt với Vân Vận đang nổi giận, Tiêu Sơn khó chịu phản bác: “Đại tỷ, thứ này là ta muốn dụ dỗ Tiên Nhi sử dụng a! Cái này mà ngươi cũng coi là gia vị được. Rõ ràng ta đã dấu kỹ nó trong phòng rồi cơ mà”

Vân Vận nghe thấy thế giật mình cả kinh. Nàng nhớ tiến vào trong căn phòng sau đó bất ngờ phát hiện ra vật này. Sau đó đem ra ngoài với đống lọ. Ai ngờ nàng nhầm lẫn nó cơ chứ. “Hiện tại làm sao bây giờ ? ”Lúc này Vân Vận lộ ra bộ dạng ngô nghê, hoàn toàn không còn vẻ uy phong như khi cùng vương giả của ma thú sơn mạch đối quyết.

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên cười khổ nói: “Tiên Nhi trói cô ấy lại!”

Tiểu Y Tiên ngẩn người lại: “Nga”

Dục hỏa trong lòng ngày càng mãnh liệt, đôi mắt của Vân Vận ngày càng trở nên mê ly, dục hỏa dường như ngày càng xâm lấn lý trí của nàng. Vân Vận nghe thấy vậy giật mình cả kinh nói :” Dược Sơn, ngươi muốn… muốn làm gì!?...Ngươi nếu dám đối với ta làm chuyện này, đợi ta hồi phục ta nhất định giết chết ngươi !”

Tiêu Sơn tức giận quát lên, hai mắt của hắn trở nên đỏ ửng nói: “Trói cô lại sau đó đánh ngất cô chứ còn làm gì nữa!? Ta còn cần phải giải độc không cho phép cô nhìn trộm!” Tiêu Sơn quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi còn không mau hành sự!?”

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy bàng hoàng giật mình. Thiếu nữ vội vàng dùng lấy một cuộn dấy chói lấy Vân Vận lại. Tiêu Sơn ngội khoanh chân lại chống cự dược lực. Vân Vận mặc dù không muốn nhưng cũng bị Tiểu Y Tiên nhanh chóng trói lại sau đó đánh ngất. Tiêu Sơn mở ra hai mắt, hai mắt đỏ ửng.

Hắn phất tay một cái toàn bộ đồ ăn các loại bị hắn quạt đi nhanh chóng hất tung ra xa. Tiểu Y Tiên lúc này giật mình, nàng vừa trói xong Vân Vận cùng với đánh ngất nàng thấy được Tiêu Sơn như vậy thì kinh hãi nói: “Phu quân!”

Tiêu Sơn như con dã thú vọt đến túm lấy Tiểu Y Tiên quăng nàng lên chiếc bàn đá. Tiểu Y Tiên kinh hãi giật mình có chút sợ hãi. Hắn xông lên đè lên người của Tiểu Y Tiên, sau đó bàn tay của hắn nhanh chóng xé toạc quần áo của Tiểu Y Tiên ra. Cảm nhận được mùi hương thơm trên cơ thể của Tiểu Y Tiên. Tiêu Sơn hoàn toàn lâm vào điên cuồng. Nhìn về phía đôi mắt đỏ ửng của Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên có chút sợ hãi vội vàng hô lên: “Phu quân!”

Tiêu Sơn có chút lý trị thở ra một hơi nói: “Tiên Nhi, xin lỗi!” Nói xong hắn điên cuồng hôn lên môi cùng với cổ của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên giống như con cừu non bị lột sạch mọi thứ toàn thân lõa thể nằm trên bàn đá. Làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, hai má hơi hồng, đôi mắt có chút uông uông nước, mày như lá liễu, cái mũi nhỏ tinh xảo. Nàng chính là một bông sen thanh thuần mà đáng yêu đang bị Tiêu Sơn đè xuống phía dưới.

Tiêu Sơn lúc này cảm giác toàn thân khô nóng. Cả người hắn giống như trong một hỏa lò. Ở dưới bụng một cỗ tà hỏa điên cuồng đốt lên. Cả người hắn hơi run lên bần bật.

Mặc dù hắn bị dược lực khống chế nhưng còn chút lý trị cố gắng làm một màn dạo đầu để cho Tiểu Y Tiên thực sự khoái cảm. Tiểu Y Tiên thực sự không có ngu ngốc, nàng vội vàng dùng chân nguyên lực nhanh chóng kích thích ra ham muốn của mình. Chưa đầy một phút tiểu huyệt động của nàng đã xuất hiện nước dịch dầm dề. Tiểu Y Tiên thở dốc nói: “Phu quân, nếu như không chịu được nhanh đút vào của Tiên Nhi đi!”

Nghe được lời này Tiêu Sơn cắn rắng, hắn thoáng ngừng lại trong chốc lát. Hắn sau đó tách chiếc chân trắng nõn thon thả của Tiểu Y Tiên ra dùng cây đại bổng nhẹ nhàng định vị vào nơi của hai cánh hoa. Sau đó toàn thân dùng lực đẩy mạnh tới.

Tiểu Y Tiên cảm nhận được cái vật thô to mà quen thuộc đâm vào trong người mình. Cái thứ này ma sát lên thành của nàng làm cho cả người nàng toàn thân tê dại. Khoái cảm bắt đầu giống như sóng chiều đánh mạnh lên đầu của nàng. Tiểu huyệt động giống như thịt chặt lại mút lấy cây đại bổng của hắn. Tiểu Y Tiên khe khẽ rên lên: “Aaa…”

Cây đại bổng được đâm vào một nơi ẩm ướt, ấm áp. Tiêu Sơn cảm giác cả người thoải mái, dục hỏa nhanh chóng tiêu tán đi một chút nhưng chỉ là một chút. Từng ấy còn chưa thỏa mãn được hắn. Tiêu Sơn nắm lấy chiếc eo thon nhỏ. Làn da trắng nõn mềm mại thon thả từ chiếc eo thon nhỏ của Tiểu Y Tiên hoàn toàn kích thích Tiêu Sơn. Hắn túm chặt lấy eo thon của nàng mà ra sức đâm vào rút ra.

Tiểu Y Tiên dùng hai tay quắp lấy đầu của hắn, miệng thì không ngừng rên rỉ: “A, a… ư… ư…” Nơi tư mật của nàng bị hắn điên cuồng trùng kích. Từng đợt khoái cảm dâng lên giống như sóng thủy triều. Toàn bộ thân thể của nàng trở nên hồng hào. Nơi tư mật của nàng do máu dồn lên nên đỏ hồng.

Do va chạm quá mạnh mà cơ bắp rắn chắc phần hai bên đùi của Tiêu Sơn va chạm mạnh vào cặp mông săn tròn, mềm mại của Tiểu Y Tiên phát ra từng tiếng âm thanh vô cùng mạnh mẽ: “Ba, ba, ba…” Do Tiểu Y Tiên kích thích chân nguyên quá nhiều khiến cho tiểu huyệt động của nàng quá ẩm ướt, mỗi lần cây đại bổng căn rút ra đâm mạnh vào sẽ phát ra từng tiếng: “Bạch, bạch, bạch…” mỗi lần cây đại bổng rút ra sẽ vẩy ra một lượng nước khá lớn.


Tiểu Y Tiên vốn đã không còn ngây thơ như trước kia. Nàng hoàn toàn trầm luân vào tình yêu dành cho Tiêu Sơn. Tiểu Y Tiên vừa rên rỉ lớn vừa kêu lên: “Hư, a, ư…ha…ứ… ư… onii-chan.. oni- chhhhan… oni-chan… ư… ư…” Hai má của Tiểu Y Tiên đỏ hồng, mắt của nàng ươn ướt mê ly, hơi thở đứt quáng nõng hổi.

Tiểu Sơn cũng thở ra hồng hộc. Hắn làm càng ngày càng nhanh càng mạnh. Thân thể của hắn vô cùng cường hãn điên cuồng mà chiến. Mỗi giây tần suất của hắn là 3 lần trên giây, tốc độ vô cùng nhanh. Hắn vừa thở ra hồng hộc nói: “Tiên Nhi, Tiên Nhi… ta… yêu ngươi… ta yêu ngươi…”

Tiểu Y Tiên vừa kêu lớn vừa hô lớn: “Ư… a… a…. oni-chan ta cũng yêu ngươi…” Nói xong nàng còn rung hông vặn vẹo thân thể của mình nghênh ngang chịu đựng Tiêu Sơn để đảm bảo sự trùng kích của hắn sâu hơn và mạnh hơn. Nàng vừa rên rỉ vừa đáp lại tình yêu của hắn: “Onii-chan, ta… ư… yêu…a…. ngươi… hư… hư… mạnh nữa… lên…. Onii-chhhan… onii-channn, ư… ta..a… là…a..ư… của… nggggươi….ư…”

Thiếu niên cảm nhận được tình yêu của người mà mình toàn tâm yêu mến. Hắn điên cuồng trùng kích, điên cuồng gia tốc. Hắn trong đầu của mình lúc này ý chí duy nhất đó chính là làm cho nàng hạnh phúc. Không phải là hạnh phúc về mặt tinh thần mà ngay cả thể xác của nàng cũng được hạnh phúc. Hắn muốn đưa nàng lên sự cực đỉnh của sự khoái hoạt. Hắn muốn liên kết cả thể xác và linh hồn cùng với Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên không chịu nổi trùng kích của hắn cả người của nàng trở nên hồng hào sau đó run lên bần bật thét dài một tiếng: “Aaaaa…” Thiếu nữ đã đạt được đến cực sướng, hai mắt của nàng nhạt nhòa lệ đồng thời nước mắt như suối chảy ra: “Ô, ô…Uhm” Nàng cảm giác được trong người có thứ gì đó dịch lỏng âm ấm cùng với keo nhớt phun vào trong bụng của nàng.

Thiếu niên run lên bần bật, hắn cũng đã đạt đến tột cùng của khoái cảm. Một lượng lớn sinh mệnh tinh hoa của thiếu niên bắn thẳng vào trong bụng của thiếu nữ. Hắn cảm giác được dục hỏa của mình tiêu tan lên không ít. Tiêu Sơn nhìn thấy được Tiểu Y Tiên hai mắt đẫm lễ. Hắn nhẹ nhàng áp đôi môi đỏ của mình lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên dùng bàn tay ôm lấy đầu của hắn bắt đầu cảm thụ chiếc lưỡi ma mãnh của hắn. Chiếc lưỡi giống như con du long mềm mại cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Chiếc lưỡi ấy ôm lấy chiếc lưỡi của nàng mà lôi mà kéo. Cảm giác điện giật từ chiếc lưỡi truyền lên đại não làm cho nàng tê tái đê mê. Đột nhiên nàng cảm giác được dưới hạ thể có một trận điện giật. thiếu nữ rên lên khe khẽ trong khi hôn: “Ư…”

Thì ra trong lúc hôn, thiếu niên đã tiếp tục vận động. Hắn chuyển động cặp hông của mình tiếp tục trùng kích trên người của thiếu nữ. Mây mưa lại một lần nữa điên cuồng mà diễn ra

“Ư” Chiếc môi nhỏ nhắn đỏ thắm như cánh hoa anh đào của Vân Vận khe khẽ nhếch lên. Hai má của Vân Vân đỏ ửng, cả người nàng khô nóng, miệng đắng lưỡi khổ. Cả người nàng giống như ở trong một lò lửa nóng rực. Ở dưới hạ thể của nàng có một ngọn lửa vô hình hừng hực thiêu đốt, nơi tư mật của nàng trở nên ẩm ướt, ngưa ngứa còn có cảm giác trống rỗng như cần một thứ gì đó. Ánh mắt lờ mờ của Vân Vận nhìn về phía trước thì có chút kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra, nàng xấu hổ nhưng đôi mắt của nàng nhanh chóng thay thế bằng sự ướt áy cùng chờ mong.

Trong mắt của Vân Vận lúc này là một thiếu niên với một mái tóc bạc tuấn mỹ, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn như nữ nhân nhưng ngực, bụng, chân, vai từng thớ thịt trên người của hắn săn chắc cuồn cuộn lại với nhau cả người tràn đầy sức mạnh và khí khái của nam tử. Bàn tay của thiếu niên một tay ôm chọn lấy chiếc eo thon trắng nõn của thiếu nữ, hông của hắn điên cuồng chuyển động phát ra những âm thanh mãnh liệt mà trùng kích. Những âm thanh này rơi vào trong tai của Vân Vận hoàn toàn biến thành những âm thanh vô cùng kích thích. Bàn tay kia đang túm lên trên một khối thịt tròn nhô cao vểnh lên vô cùng săn chắc mà nhào nặn đủ mọi hình dáng.

Tiếng kêu rên của thiếu nữ, tiếng thờ dốc của nam tử, mùi mồ hôi bay trong gió đặc biệt là cây đại bổng hung mãnh mà đây uy lực đang ra vào mãnh liệt nơi tư mật của thiếu nữ kia hoàn toàn làm cho Vân Vận rơi vào xuân dược khống chế. Mặc dù nhìn người nam tử quen thuộc trên người nữ nhân kia mà liên tục cày cấy hỳ hục trong lòng nàng có sự chua sót nào đó nhưng cùng với đó là một sự kích thích mãnh liệt vào nơi sâu thẳm trong con người của nàng.

Vân Vận hai má ửng hồng thở ra hồng hộc. Nơi tư mật của nàng càng ngày càng ngứa, nó trở nên ướt nhẹp và nóng ran. Nó hy vọng có thứ gì đó lấp đầy vào chỗ đó của nàng. Vân Vận nhìn thiếu niên đang dùng cây đại bổng mà khinh bạc thiếu nữ. Nàng lúc này hy vọng duy nhất đó chính là nơi mà cây đại bổng kia cắm vào không phải nơi đó mà chính là ở hạ thể của nàng. Ở nơi mà nàng đang ướt nhẹp, là nơi mà nàng muốn hắn dùng lực mạnh nhất đâm mạnh vào trong tiến vào nơi sâu nhất của nàng.

Từ nhỏ Vân Vận đối với chuyện tư tình nam nữ hoàn toàn không biết gì cả? Chính xác mà nói nàng hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Đã qua mấy chục năm nàng hoàn toàn là một tông chủ cao cao tại thượng, nói đến đây có nam nhân nào có thể chạm đến tay nàng. Nàng chính là đứng trên đỉnh núi mà nhìn xuống hết thảy. Nàng không ngờ mình cao cao tại thượng hôm nay lại hoàn toàn bó tay thúc thủ trước thiếu niên nhỏ tuổi này.

Nàng không ghét hắn, hơn nữa còn thích là đằng khác. Nhưng lòng tự trọng của một tông chủ như nàng không chó phép nàng có thể hành động như vậy. Có lẽ nếu như nàng trúng xuân dược sau đó hắn mạnh mẽ chiếm lấy thân thể của nàng có lẽ sau đó nàng sẽ đánh chửi mắng nhiếc hắn nhưng nàng vẫn sẽ nhận mệnh, nhận mệnh hắn là phu quân mà cộng đồng nhất phu. Nhưng sự thật hắn không có mạnh mẽ nàng mà lại chói nàng lại sau đó cùng với thê tử mà hắn yêu thương trước mặt nàng làm tình. Thực sự lòng nàng rất đau đớn, xót xa, nó thắt lại giống như có con dao chọc vào sau đó dùng muốt sát lên vậy.

Dù thế nào đi nữa Vân Vận cũng là nữ nhân. Nàng hy vọng có thể cùng một nam nhân mà nàng yêu thương sóng túc song phi. Nàng cũng muốn trải qua tình yêu, cùng muốn trải qua hoan ái thường nhân muốn có. Cuối cùng thì nàng vẫn là một nữ nhân bằng xương bằng thịt. Nhìn thiếu niên dùng bàn tay trên cơ thể của thiếu nữ mà du động xoa nắn, đôi môi của hắn điên cuồng hôn thiếu nữ kia, cây đại bổng trên nơi tư mật nhất của nàng mà đâm vào rút ra cực kỳ mãnh liệt. Nàng hy vọng có thể thay thế Tiểu Y Tiên, nàng muốn hắn dùng bàn tay dâm đãng mà vô sỉ ấy trên người nàng mà xoa bóp, đôi môi ấy hôn lên cổ của nàng, hôn lên môi của nàng, cái thứ to tướng mạnh mẽ ấy hãy đâm vào người nàng, mạnh mẽ cướp đoạt đi trinh tiết của nàng, mãnh mẽ mà đâm sâu vào người nàng, mạnh mẽ mà trà đạp nàng.

Vân Vận đôi mắt hơi ướt át khẽ rên lên: “Uhm…” Nàng không biết lúc này mình đau xót còn là bị kích thích. Nàng hy vọng chỗ của Tiểu Y Tiên là của nàng. Cái mà nàng muốn bây giờ có lẽ là nằm trên giường đá mà để tên thiếu niên kia điên cuồng kinh bạc nàng. Từng lời dâm đãng nhất của thiếu niên dành là để trêu trọc nàng, nàng cũng sẽ dùng lời lẽ dâm dục nhất mà khiêu khích hắn. Đáng tiếc không phải nàng đang nằm trên đó là một thiếu nữ xinh đẹp tên là Tiểu Y Tiên.

Tiêu Sơn điên cuồng dùng bàn tay trên người Tiểu Y Tiên mà xoa bóp, mà nắn, hắn cũng điên cuồng hỳ hục trên người Tiểu Y Tiên mà trùng kích: “Tiên Nhi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…”

Tiểu Y Tiên dùng hông phối hợp với hắn nghênh từng đợt trùng kích vô cùng bá đạo: “Ư, ư… ta biết… ta biết… Onii-channn… giết ta đi… ư… a… Tiên Nhi…. Tiên Nhi chỉ là của ngươi… a… ha… a… của ngươi mà… a… a… thôi… ứ…”

Tiêu Sơn vừa hôn tai nàng vừa cúi thấp người xuống trống tay, Tiểu Y Tiên dạng rộng hai chân ra hết cỡ nhận lấy những sự trùng kích điên cuồng của thiếu niên. Hai bàn tay của thiếu nữ bá chặt lên cổ của hắn sợ hắn sẽ ngừng lại, sợ hắn sẽ không yêu nàng nữa. Miệng của nàng phát ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng nhất hy vọng kích thích ra bổn nguyên dã thú trong con người của thiếu niên, người mà nàng yêu nhất này.

Tiểu Y Tiên đang trong lúc ấn ái, nàng đang rên rỉ cảm nhận được cao trào thì nàng cũng cảm nhận được một ánh mắt đang len lén nhín về phía mình. Hái má của Tiểu Y Tiên càng đỏ lên hồng hào hơn, thiếu nữ rên rỉ, mắt mê ly ướt át nhìn về phía thiếu niên nhỏ giọng nhắc nhở: “Ư, ư… phu… quân… ư…”

Tiêu Sơn thở ra hồng hộc, hắn lý trí đã khôi phục hoàn toàn nhưng cuộc mấy mưa vẫn chưa có chấm dứt, hắn lắc đầu nói: “Không sao? Kệ đi! Ha, ha…” Thiếu niên gấp rút càng nhanh hơn.

“Ư, ư…” Thiếu nữ cảm nhận biên độ trùng kích vô cùng nhanh cùng mãnh liệt của Tiêu Sơn thì bắt đầu lớn tiếng rên rỉ. Rõ ràng những cú trùng kích vô cùng mạnh mẽ của thiếu niên đã làm nàng lớn tiếng rên rỉ. Có vẻ như thiếu niên làm mạnh như vậy cố tình làm cho Tiểu Y Tiên rên to hơn thì phải. Tiểu Y Tiên vừa xấu hổ vừa thẹn, trong lúc mình ân ái với phu quân của mình không ngờ lại có người ở bên len lén nhìn trồm. Điều này nàng cảm thấy xấu hổ nhưng lại cảm giác có một chút dị thường kích thích đến khoái cảm. Chỉ trong một lúc Tiểu Y Tiên run lên bần bật cao vút một tiếng kêu sau đó từ nơi tư mật của nàng phun ra một lượng lớn chất lỏng keo dích, tiểu huyệt động của nàng cũng kịch liệt co bóp.

Vân Vận lúc này hoàn toàn lâm vào xuân dược. Vốn xuân dược của Tiêu Sơn đã vô cùng bá đạo hiện giờ hắn thăng cấp cho xuân dược khiến cho nàng hoàn toàn rơi vào mộng cảnh như tiên. Trong mộng cảnh nàng cùng với Tiêu Sơn ân ái mà giao hoan. Hắn trên người nàng điên cuồng mà xoa bóp, hôn hít cùng với dùng cái thứ thô to đó trên nơi tư mật của nàng mà trùng kích. Vân Vận dường như cảm nhận được khoái cảm đến đỉnh phong, cả người nàng trở nên đỏ hồng, hái má ửng hồng, đôi mắt đầy nước. Vân Vận run bần bật lên như cơn động kinh, sau đó từ nơi tư mật của nàng thông qua cái khe nho nhỏ phút ra một lượng lớn dịch thể keo keo làm cho nàng hoàn toàn trầm mê. Một thứ ngứa ngáy, âm ấm, nhớp nháp, keo keo dính vào chiếc quần nhỏ của nàng. Vân Vận hai mắt mê ly nhìn về phía thiếu niên trước mắt.

Sau nửa ngày, mây mưa kết thúc bằng một tiếng rên cao vút của một đôi nam nữ. Vân Vận cũng tỉnh dậy từ cơn mê, dược lực của nàng cũng coi như hoàn toàn hết. Nữ nhân hai má ửng hổng như được tắm mưa xuân nhưng ánh mắt đầy cừu hận nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn vội vã mặc quần áo cho Tiểu Y Tiên cùng với hắn.

Tiêu Sơn cười khổ một tiếng tiến về phía Vân Vận nói: “Để ta cởi trói cho cô!” Vân Vận vừa xấu hổ lại vừa giận với hắn. Mặc dù nàng biết mình không có chuyện gì với hắn cảm giác được nàng có chút may mắn nhưng sâu trong nội tâm lại có gì đó mất mát. Vân Vận cứ nghĩ đến hắn ở trước mặt mình cùng với người con gái khác ân ái là trong lòng nàng một cỗ lửa giận vô hình không thể phát tiết.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng vì nàng mà cởi bỏ dây trói. Sau đó hắn cũng hơi đỏ mặt bóp mũi sau đó xoay người rơi đi chỉ nói tiếng: “Xin lỗi!” hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Hai người lên ra suối tắm một cái!”

Khi ngửi được mùi mồ hôi và ngai ngái của Tiêu Sơn, Vân Vận hai má ửng đỏ. Nhưng thấy khi hắn bóp mũi nhè nhẹ thì cả người Vân Vận run lên. Nàng mới nhớ cả người nàng ướt đẫm hiển lộ ra từng đường cong như ma quỷ, đặc biệt nơi tư mật của nàng hoàn toàn ướt đẫm giống như nàng vừa tè dầm vậy. Bị con mắt soi mói của Tiêu Sơn nhìn về phía nàng, Vân Vận đỏ ửng mặt, bộ ngực cao vút mà phập phùng tức giận mắng: “Dược Sơn, tên hỗn đản này…”

Tiêu Sơn xoay người đi chẳng để ý đến nàng, hắn nhún nhún vai sau đó bỏ đi. Khi đi hắn không quên đánh ánh mắt về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên liếc mắt trắng nhìn về phía hắn, cho hắn một cái cảnh cáo. Tiêu Sơn cười hì hì, hắn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi của mình. Tiểu Y Tiên hừ nhẹ nhưng khi nhìn về phía Vân Vận lại cúi đầu thấp xuống, hai má ửng hồng vì xấu hổ, Tiểu Y Tiên xoay người tiến về phía căn nhà tranh nói: “Vân Vận tỷ tỷ ta đi lấy y phục cho tỷ!”

Vân Vận đứng đó không biết làm sao tức giận chà chà chân lên đất, ngón tay chỉ về phía Tiêu Sơn nói: “Dược Sơn, tên hỗn đản kia, Ngươi nghe rõ cho ta, ta cấm ngươi nói bất kỳ thứ gì ngày hôm nay ra, nếu ngươi mà truyền ra ngoài, ta hội nhất định giết ngươi ”

Tiêu Sơn nhíu mày quay đầu lại tự kêu một tiếng: “Hả…” kéo dài. Sau đó hắn đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy tai của mình sau đó cong tay lên búng cái c*t dáy hắn móc được bắn ra một bên. Nhìn hành động khinh thường này của Tiêu Sơn, Vân Vận hoàn toàn phát hỏa. Nàng điên cuồng mà dẫm chân, chà mạnh chân xuống đất.