Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 29

Lúc này, Mạc Hùng đã chùi sạch bùn cát trong mắt, hậm hực đưa mắt nhìn
lão nhân áo đen với Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát đang kịch chiến, lớn tiếng nói:

- Lão Hãng, hãy cố gắng giữ chân hắn, chờ lão phu lấy mạng ả nha đầu này trước, rồi sẽ hóa kiếp tên tiểu bối đã ra tay ám
toán đó! Rồi liền cất bước, đã đến trước mặt Hồ Băng Ngọc, cười ghê rợn
nói:

- Nha đầu, không còn trò trống gì nữa phải không? Vung chỉ điểm ra, một luồng kình phong ập vào huyệt Toàn Cơ của Hồ Băng Ngọc.

Hồ Băng Ngọc lẹ làng thụp người, tránh khỏi một chỉ trong đường tơ kẻ tóc.

Mạc Hùng buông tiếng cười khảy, lướt tới vung tay, chộp xuống đỉnh đầu Hồ Băng Ngọc.

Đột nhiên, bóng dáng Hồ Băng Ngọc biến mất, nhưng lão chẳng chút đắn đo trở tay vung ra, năm luồng chỉ phong bắn về phía sau, đồng thời người xoay
nhanh, tay phải thuận thế thi triển chiêu "Hoành tảo thiên quân", kình
phong xô giạt, bốn phía thảy đều nằm trong phạm vi uy lực chưởng chỉ của lão ta.

Thế là, Vô Ảnh Mê Tung Bộ Pháp của Hồ Băng Ngọc dù huyền diệu tuyệt luân, nhưng hai người công lực quá chênh lệch, bắt buộc nàng phải dùng thế "Lãn lư đả cổn" nhào xuống đất, lăn ra ngoài đình mát.

Mây dày đặc, mưa dữ dội, gió lồng lộng. Lúc này tuy đã gần giờ thìn, nhưng bầu trời hết sức u ám...

Đằng này, Hồ Băng Ngọc vừa mới tránh khỏi một đòn trí mạng, đằng kia, lão
nhân áo đen cũng dần thủ nhiều công ít, đã rơi vào thế hạ phong.

Trong mưa gió, vang lên tiếng của Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát quả quyết nói:

- Thất phu, trong vòng năm mươi chiêu mà lão phu không lấy mạng ngươi
được, thì trong Thái Cực Giáo từ nay sẽ không còn một nhân vật như lão
phu này nữa.

Lão nhân áo đen cười khảy:

- Lão tặc, trong
Thái Cực Giáo vốn không hề có một nhân vật như ngươi! Thử nghĩ xem,
ngươi ở trong Thái Cực Giáo đáng kể được là giống gì...

Đồng thời liên tiếp tung ra hai chưởng, vãn hồi lại tình thế.

Hồ Băng Ngọc lăn ra ngoài đình mát, vừa mới đứng lên... Mạc Hùng đã như u
linh lướt đến, người ở ngoài xa hơn một trượng, vung tay hư không chộp
ra, một sức hút mạnh khôn tả lập tức hút lấy thân người Hồ Băng Ngọc từ
từ bay đến trước mặt lão ta.

Hồ Băng Ngọc trong cơn kinh hoàng tột độ, bất giác hét lên một tiếng thảng thốt.

Lão nhân áo đen vừa mới vãn hồi tình thế, nghe tiếng bất giác giật mình,
trong lúc thất thần, liền bị Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát ba chưởng
một cước bức lui năm bước, chẳng những mất tiên cơ, mà còn gặp nguy hiểm liên hồi.

Mạc Hùng mắt nhìn Hồ Băng Ngọc đang từ từ bay ngược đến gần, mỉm cười lạnh lùng nói:

- Nha đầu, sao còn chưa cho nổ Diệt Tuyệt...

Hai tiếng "Thần Đạn" chưa kịp thốt ra, lão ta đột nhiên im bặt.

Bởi ngay khi ấy chuyện lạ bỗng xuất hiện, thân người của Hồ Băng Ngọc đang
từ từ bay về phía Mạc Hùng đã đột nhiên chuyển hướng, và gia tăng tốc độ bay về phía trái.

Mạc Hùng lòng biết đã gặp phải cao thủ tuyệt
thế, bất giác kinh hãi, vội hít mạnh một hơi không khí, thi triển Đại
Lực Tiếp Dẫn Thần Công đến mười hai thành, hai tay cùng lúc vung ra,
lăng không chộp mạnh. Nhưng dù vậy, thân người Hồ Băng Ngọc cũng chỉ
chững lại trong thoáng chốc, rồi liền tăng nhanh hơn bay về phía trái.

Cùng lúc ấy, bên tai vang lên một tiếng dõng dạc nói:

- Đại Lực Tiếp Dẫn Thần Công của các hạ thật tinh thâm! Tiếp theo, như tiếng sấm rền quát:

- Hãng Nguyên Cát, dừng tay! Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát đã nắm chắc
phần thắng trong tay, nghe tiếng bất giác giật mình, không tự chủ được
tung ra một hư chiêu, rồi lùi nhanh ra xa.

Quay phắt lại, chỉ
thấy Trình Lập Dân oai phong lẫm liệt hệt như thiên thần đứng trong đình mát, hai tay bồng ngang thân người mềm nhũn của Hồ Băng Ngọc, mắt rực
thần quang chòng chọc nhìn lão ma Mạc Hùng đứng đối diện, nhếch môi cười lặng thinh.

Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát thấy vậy, toàn thân như rơi vào trong hố băng, lòng thầm nhủ:

- Công lực của tiểu tử này sao lại tinh tiến nhanh đến vậy... Xem ra...
nếu không sớm trừ khử, Thái Cực Giáo ắt sẽ... và hùng tâm đồ bá võ lâm
của chủ nhân cũng...

Cùng lúc ấy, lão nhân áo đen theo phản ứng
tự nhiên đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, thật ra trong cuộc chiến vừa
qua tuy ông đã toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên mặt có đeo mặt nạ da người và bên ngoài còn có bôi bùn đất, vậy thì mồ hôi mà sao có để lau
được? Thế là, ông tự cười chữa thẹn, thầm nhủ:

- Tạ ơn trời đất,
cái đêm dài dằng dặc này cuối cùng cũng qua đi rồi... À! Thật tội
nghiệp, ả nha đầu lạnh lùng như băng tuyết kia có lẽ đã hoảng sợ đến
ngất xỉu rồi...

Lòng thầm nhủ, nhưng chân không tự chủ được, cất bước đi đến bên Trình Lập Dân.

Trình Lập Dân tiện tay trao Hồ Băng Ngọc cho lão nhân áo đen và nói:

- Lão nhân gia, tệ sư tỷ có lẽ ngất xỉu do hoảng sợ, xin hãy kiểm tra xem có thọ thương hay không! Trong khi ấy, Mạc Hùng lòng đầy kinh hoàng và
tức giận, thử nghĩ bằng vào võ công và danh vọng của mình mà lại bị một
tên nhãi ranh cướp đi miếng mồi trong miệng, tạm chẳng kể nếu truyền ra
ngoài giang hồ, mình thật bẽ mặt, nội chỉ uất khí đã chất chứa trong
lòng hơn trăm năm qua, mắt thấy lại không thể nào phát tiết, cũng đủ
khiến cho lão tức điên lên được.

Lão tuy không biết Trình Lập
Dân, nhưng qua phục sức của chàng thiếu niên trước mặt, cũng đủ để khẳng định chàng ta chính là Trình Lập Dân, cao thủ đệ nhất giới trẻ trong võ lâm hiện nay. Đồ đệ còn thế này, vậy thì võ công của sư phụ còn cao

thâm đến dường nào? Lão ma Mạc Hùng càng nghĩ càng tức, bất giác đôi mắt ánh lên xanh rờn, không chờ cho Trình Lập Dân dứt lời, lão đanh giọng
nói:

- Tiểu tử, ngươi là Trình Lập Dân phải không? Trình Lập Dân theo thói quen cười đáp:

- Không sai, kẻ này chính là Trình Lập Dân.

Thoáng dừng, lại nói tiếp:

- Tôn giá cũng có danh tánh chứ? Mạc Hùng sững sờ:

- Sao? Sư tỷ ngươi có thể nói ra lai lịch của lão phu, vậy mà ngươi không biết chút gì ư? Ngay khi ấy, tiếng nói trong trẻo của Hồ Băng Ngọc tiếp lời:

- Dân đệ hãy cẩn thận, lão ma này là lão nhị Mạc Hùng trong Đoạt Mệnh Song Thi, dư nghiệt của Thất Tinh Giáo khi xưa đã thoát chết
dưới tay lệnh sư Từ lão tiền bối...

Hồ Băng Ngọc nói vậy, Trình
Lập Dân chẳng cảm thấy gì, nhưng Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát với lão nhân áo đen thì lại càng hồ đồ hơn.

Trình Lập Dân gọi Hồ Băng
Ngọc là sư tỷ, vậy mà Hồ Băng Ngọc lại gọi sư phụ của Trình Lập Dân là
"lệnh sư Từ lão tiền bối", đó là lối xưng hô ở đâu thế này? Nhưng trong
lòng Trình Lập Dân không hề chú ý đến điều ấy, chỉ chòng chọc nhìn Mạc
Hùng và quan tâm nói:

- Tỷ tỷ không việc gì chứ? Hồ Băng Ngọc vội đáp:

- Tỷ tỷ không việc gì! Cùng lúc, lão nhân áo đen cũng nói:

- Trình thiếu hiệp, lệnh tỷ vốn dĩ không hề thọ thương, vừa rồi chỉ là
hoảng sợ ngất xỉu thôi! Trình Lập Dân "ườm" một tiếng, mắt bỗng ánh lên
vẻ kỳ lạ nhìn Mạc Hùng trầm giọng nói:

- Họ Mạc kia, hãy lấy binh khí ra đi! Chỉ cách một đêm, Trình Lập Dân chẳng những công lực đã tinh tiến hơn một bậc, mà khí chất cũng như thành thục hơn trước nhiều.

Lúc này chỉ thấy chàng hiên ngang lẫm liệt, không giận mà oai, đúng là phong cách của danh gia một phái.

Mạc Hùng vừa rồi dùng Đại Lực Tiếp Dẫn Thần Công tranh giành Hồ Băng Ngọc
đã lãnh giáo qua công lực của Trình Lập Dân, lúc này lòng tuy kinh
khiếp, song với thân phận của lão dĩ nhiên chẳng thể tỏ ra yếu hèn, nghe vậy bèn cười to nói:

- Trong võ lâm hiện nay, người đáng cho lão phu sử dụng binh khí thật quá ít ỏi. Tiểu tử, xuất chiêu đi! Trình Lập
Dân lạnh lùng:

- Được, vậy thì Trình mỗ mạn phép! Đoạn liền sấn
tới vung tay, thi triển chiêu "Thần long thám trảo", từ lòng bàn tay
phát ra hai luồng sáng xanh và trắng, nhanh như chớp bay ra.

Trình Lập Dân đã biến Lưỡng Nghi Chân Khí từ vô hình thành hữu hình. Lão ma
Mạc Hùng thấy vậy, bất giác cả kinh, cũng chẳng màng đến thể diện, hai
tay đẩy ra, với tám thành chân lực ngạnh tiếp Lưỡng Nghi Chân Khí của
Trình Lập Dân.

"Bùng" một tiếng như sấm rền qua đi, Mạc Hùng đã mượn kình tung mình lên, vọt đi như tên bắn.

Trình Lập Dân quát to:

- Mạc Hùng, để mạng lại đây! Đồng thời đã tung mình đuổi theo, bóng tím nhấp nhoáng, đã cản trước mặt Mạc Hùng.

Gương mặt của Mạc Hùng vốn đã không có chút tía, lúc này lại càng thêm trắng
bệch, ngực phập phồng liên hồi, lòng khiếp sợ nhưng miệng vẫn gắt giọng
quát:

- Tiểu cẩu, ngươi tưởng lão phu sợ ngươi hay sao hả? Trình Lập Dân thản nhiên cười:

- Xem ra Trình mỗ đã với dạ tiểu nhân độ lòng quân tử rồi...

Đột nhiên, một tiếng huýt ghê rợn vạch không gian truyền đến.

Gương mặt trắng bệch của Mạc Hùng lập tức có sự thay đổi...

Lão nhân áo đen vội truyền âm nói:

- Trình thiếu hiệp, viện thủ của kẻ địch sắp đến, hãy cấp tốc hạ sát thủ.

Trình Lập Dân vừa động tâm, Mạc Hùng đã mắt lóe tinh quang, hai tay vung
nhanh, vận hết mười hai thành chân lực bổ thẳng vào ngực Trình Lập Dân
và quát to:

- Tiểu cẩu, xem chưởng! Trình Lập Dân tức giận quát:

- Lão tặc muốn chết! Trong tiếng quát, hai tay áo vung lên, một luồng tiềm lực như bài sơn đảo hải xô ra.

Nhưng sau khi luồng tiềm lực ấy phát ra, chẳng thấy có chút phản ứng gì cả.
Thì ra Mạc Hùng tự biết mình không phải là địch thủ của Trình Lập Dân,
một chưởng vừa rồi chỉ là cố ý hư trương thanh thế, nhân lúc đối phương
không phòng bị hầu thừa cơ đào thoát khỏi tay Trình Lập Dân mà thôi.

Trình Lập Dân tuy võ công cao siêu, nhưng kinh nghiệm đối địch kém xa Mạc
Hùng, đến khi chàng phát giác bị mắc lừa thì Mạc Hùng đã phóng chếch ra
xa hơn mười trượng rồi.

Thế là, chàng cười khảy nói:

- Mạc Hùng, ngươi trốn thoát được sao? Ngay khi ấy, tiếng y phục phất gió vang dậy phía sau và một luồng kình lực ập nhanh đến.

Trình Lập Dân lẹ làng xoay tay, một chưởng vung ngược ra sau, "bùng" một
tiếng vang rền, Trình Lập Dân đứng yên bất động, còn kẻ ám toán thì bị
lộn nhào ba vòng trên không và bay ra xa hơn ba trượng, đó là một lão
nhân tướng mạo và phục sức giống hệt Mạc Hùng.

Trình Lập Dân đuôi mắt quét nhìn, bất giác sững sờ, thầm nhủ:

- Chả lẽ lão tặc Mạc Hùng này có thuật phân thân hay sao? Vừa khi ấy, Hồ Băng Ngọc đứng bên cất tiếng nói:

- Dân đệ, đó là lão đại Mạc Bân trong Đoạt Mệnh Song Thi, Dân đệ hãy cẩn thận.

Lòng quan thiết biểu hiện rất rõ qua lời nói của nàng.

Thì ra Đoạt Mệnh Song Thi Mạc Bân với Mạc Hùng nguyên là huynh đệ song
sanh, trong hai người chỉ lão đại Mạc Bân trong mày cụt có một nốt ruồi
đen cỡ hạt đậu, ngoài ra thảy đều gióng hệt nhau, rất khó phân biệt.

Thế nhưng, kể từ khi Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên càn quét Thất Tinh Giáo,
đã cắt đi chiếc tai phải của lão nhị Mạc Hùng, hai người mới có đặc điểm dễ phân biệt hơn.

Mạc Bân lúc ở ngoài xa mười trượng đã trông
thấy em trai đang giao thủ với một người áo tím, theo lão nghĩ thì người có thể đương cự với huynh đệ mình, phóng mắt võ lâm hiện nay thật chẳng có nhiều, nên lão đinh ninh người áo tím ấy ắt hẳn là kẻ tử đối đầu
Thiết Thủ Thư Sinh khi xưa, nên người chưa hạ xuống đất đã lăng không
tung ra một chiêu phách không chưởng uy lực kinh người.

Cũng may
là lão lầm tưởng Trình Lập Dân là Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên nên đã đề cao cảnh giác, mới thoát khỏi một chưởng phản kích của Trình Lập Dân mà không thọ thương, nhưng cũng khiến lão hồn phi phách tán.

Nhưng
sau khi hạ xuống đất, nhìn rõ diện mạo của Trình Lập Dân, lão cơ hồ
không tin vào mắt mình, tên tiểu tử này mà có thể tiếp nổi một chiêu
phách không chưởng của mình ư? Vừa lúc ấy, lão nghe những lời nhắc nhở
Trình Lập Dân của Hồ Băng Ngọc, mới vỡ lẽ quay sang Mạc Hùng hỏi:

- Lão nhị, tiểu tử này chính là Trình Lập Dân, đồ đệ của lão thất phu Từ Nguyên...

Trình Lập Dân vừa nghe đối phương buông lời xúc phạm đến ân sư, lập tức mặt
bừng sát cơ, không chờ đối phương dứt lời, chàng quát to:

- Lão tặc, im mồm! "Choang" một tiếng lảnh lói, Tử Anh Kiếm đã ra khỏi bao, trỏ vào Mạc Bân, cao giọng nói:

- Khi xưa ân sư Trình mỗ đã hạ thủ lưu tình, lẽ ra các ngươi nên ăn năn hối cải mới phải...

Mạc Bân nhướng mày, gắt giọng ngắt lời:

- Tiểu cẩu ngươi mà cũng xứng đáng dạy dỗ lão phu ư? Buông tiếng cười khảy, nói tiếp:

- Lão thất phu Từ Nguyên mà "Hạ thủ lưu tình" thì đâu có danh hiệu là
Thiết Thủ Thư Sinh. Mối hận hủy giáo khi xưa, bây giờ thu chút lợi tức ở tiểu cẩu ngươi cũng tốt... Lão nhị, chúng ta hãy lấy mạng tiểu cẩu này
trước, chẳng sợ lão thất phu Từ Nguyên không ra mặt.

Lời lẽ đã rất rõ ràng, định hai người liên thủ đối phó với Trình Lập Dân.

Mạc Hùng khi nãy bị Trình Lập Dân một chưởng đánh văng, huyết khí sôi sục,
sau một hồi điều tức đã trở lại bình thường, nghe vậy liền cùng Mạc Bân
thò tay vào ngực, lấy ra một cây ngọc địch nền trắng vằn đỏ, dài cỡ hai
thước giống hệt nhau, chầm chậm tiến đến gần Trình Lập Dân.

Hai
lão ma đầu đã thành danh hồi trăm năm trước mà lại liên thủ đối phó với
một mình Trình Lập Dân, đây quả là một trận đấu hi hữu trong võ lâm và
hẳn cũng là một cuộc chiến sinh tử hết sức thảm khốc, nên bầu không khí
hiện trường căng thẳng đến tột độ.

Hồ Băng Ngọc với lão nhân áo đen không tự chủ được, từ từ tiến đến gần hiện trường.

Trình Lập Dân đối mặt với hai lão ma đầu ngang danh với ân sư, lòng tuy không khỏi có phần hồi hộp, nhưng qua việc lần lượt đối chưởng với hai lão ma đầu này khi nãy, chàng đã biết được đại khái công lực của đối phương,
tự tin có thể đối phó nổi, nên chàng chỉ hồi hộp thôi chứ không bối rối. Vừa thấy Hồ Băng Ngọc với lão nhân áo đen tiến đến gần, bất giác chau
mày, trầm giọng nói:

- Sư tỷ, hai vị hãy lui ra! Hồ Băng Ngọc với lão nhân áo đen nghe vậy liền chững bước.

Trình Lập Dân quét mắt nhìn hai lão ma đầu, cười lạnh lùng nói:

- Nếu hai vị thấy thế cô sức yếu, còn có thể gọi cả Hãng Nguyên Cát vào cuộc...

Bỗng nghe một tiếng quát vọng đến:

- Tiểu tử, ngươi điên rồi! Tiếp theo là một bóng xám hệt như nhện sa từ
trên không hạ thẳng xuống, ra là Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du.

Trình Lập Dân vội nói:

- Công Dã tiền bối đến thật đúng lúc! Thiên Huyễn Thư Sinh chẳng màng đến lời nói của Trình Lập Dân, quay sang Đoạt Mệnh Song Thi cười khinh miệt nói:

- Da mặt của hai vị dường như càng ngày càng dày đấy! Mạc Hùng tức giận quát:

- Công Dã Du, ngươi cho là bọn lão phu cậy lớn hiếp nhỏ, cậy đông hiếp yếu phải không? Thiên Huyễn Thư Sinh mỉa mai:

- Khá khen cho ngươi cũng tự biết rõ về mình! Mạc Bân nhướng mày, nghĩ nhanh:

- Nhân cơ hội này trừ khử lão tặc này trước cũng tốt! Đoạn bèn lạnh lùng nói:

- Công Dã Du, xem ra ngươi cho là mình cao minh hơn tiểu tử này, vậy ngươi hãy tiếp một chiêu liên thủ của bọn lão phu trước.

Thiên Huyễn Thư Sinh tuy biết rõ mình không thể nào tiếp nổi một chiêu liên
thủ của Đoạt Mệnh Song Thi, song vì thể diện, ông ta cũng chẳng thể
không cắn răng đón nhận, vừa định...

Vừa lúc ấy, Trình Lập Dân tiếp lời:

- Giết gà đâu cần dao mỗ trâu! Công Dã tiền bối, xin hãy đứng bên lược
trận cho vãn bối, chờ vãn bối đánh đuổi hai lão ma đầu này xong, sẽ có
điều hết sức quan trọng cần thỉnh giáo tiền bối.

Cùng lúc ấy, lão nhân áo đen cũng với chân khí truyền âm sơ lược kể với Thiên Huyễn Thư
Sinh về chuyện Trình Lập Dân vừa có kỳ ngộ và mới đây đã lần lượt đánh
bại hai lão ma đầu này...

Thiên Huyễn Thư Sinh bán tín bán nghi
đưa mắt nhìn Trình Lập Dân, chỉ thấy Trình Lập Dân ngoại trừ khí khái có phần vững vàng hơn trước, không còn gì khác lạ, bèn chau mày nói:

- Tiểu tử, đây không phải là chuyện đùa đâu! Trình Lập Dân nghiêm mặt:

- Khi nào vãn bối không tiếp nổi, lúc ấy tiền bối hẵng viện thủ cũng chẳng muộn...

Chàng chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng y phục phất gió vang lên tứ phía, thoáng chốc đã xuất hiện hằng trăm nhân vật võ lâm.

Trình Lập Dân ngưng lời, quét mắt nhìn quanh, qua phục sức của những người
mới hiện thân, rõ ràng họ đều là tinh anh của Thái Cực Giáo.

Thiên Huyễn Thư Sinh quay sang Trình Lập Dân truyền âm nói:

- Tiểu tử, địch đông ta ít, chúng ta hãy chia nhau giải quyết hai lão ma đầu này trước, rồi đột phá vòng vây mới là thượng sách.

Bàn Thạch Bảo bảo chủ Vũ Văn Ngao từ trong đám đông giáo đồ Thái Cực Giáo bước ra, tay cầm lệnh kỳ cao giọng nói:

- Hai vị hộ pháp tối cao hãy nghe lệnh! Thái thượng có dụ, nơi đây rất có thể có cường địch của thái thượng năm xưa, xin hai vị hộ pháp tối cao
tạm ứng phó, thái thượng sẽ đến trong chốc lát, đích thân xử lý.

Đoạn thu lệnh kỳ về, hướng về Đoạt Mệnh Song Thi khom mình xá dài và nói:

- Báo cáo hai vị hộ pháp tối cao, thái thượng bảo trong vườn hoang này rất có thể có kiến trúc dưới lòng đất, kính xin...

Mạc Hùng lạnh lùng ngắt lời:

- Lão phu biết rồi, địa thất sớm đã phát hiện...

Trình Lập Dân vừa trông thấy Vũ Văn Ngao, sớm đã mắt phún lửa, mặt hiện sát
cơ, lạng người đến trước mặt Vũ Văn Ngao, cười khảy nói:

- Lão tặc, thật không ngờ lão lại dám đến đây nộp mạng! Vũ Văn Ngao thịt cười da không cười nói:

- Trình Lập Dân, khá khen cho ngươi còn tự mệnh là nhân vật trong giới
hiệp nghĩa, ngay cả đạo lý nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ cũng quên
mất.

Không sai! Lúc Trình Lập Dân ở trong Bàn Thạch Bảo quả là đã tôn Vũ Văn Ngao làm sư phụ, cho dù đó là phụng mệnh Hoàng Xam Thần Tẩu
Cốc Tiêu Vân, song luân lý sư đồ sao lại có thể từ bỏ...

Trình
Lập Dân vừa mới ngớ người Vũ Văn Ngao đã buông tiếng cười gằn, Thanh
Minh Kiếm trong tay thi triển chiêu "Thần long bố vũ", tạo ra kiếm ảnh
rợp trời, phủ chụp xuống đầu Trình Lập Dân và quát:

- Súc sanh
vong ân phụ nghĩa, lão phu lấy mạng ngươi trước! Thì ra đây là Vũ Văn
Ngao cố ý nêu ra mối quan hệ sư đồ trong Bàn Thạch Bảo trước kia, để làm rối lòng Trình Lập Dân hầu thừa cơ hạ sát thủ.

Trình Lập Dân quả nhiên đã bị mắc lừa.

Chàng chưa kịp có quyết định xử lý thế nào về mối quan hệ ấy, đã bị phủ trùm trong lưới kiếm lạnh buốt của Vũ Văn Ngao.

Bằng vào công lực của Trình Lập Dân lúc này với ba chiêu kiếm pháp vừa học
được của lão bà áo xanh, chàng vốn có thể dễ dàng phá giải chiêu kiếm
của đối phương và giành lấy thế chủ động, song vì chàng tâm thần bất ổn, chẳng những công lực bị ảnh hưởng mà ngay cả ba chiêu kiếm mới học cũng quên khuấy.

Do đó, nhất thời chàng tay chân lúng túng, thoái lui lia lịa...

Thần Long Kiếm Pháp mà Vũ Văn Ngao thi triển vốn là tuyệt kỹ sư môn của
Trình Lập Dân, vậy mà Trình Lập Dân lúc này không sao chống đỡ nổi, thật là chuyện lạ khó tin.

Tình trạng ấy chỉ có lão nhân áo đen là hiểu rõ nhất, ông thấy vậy, vội với chân khí truyền âm nói:

- Trình thiếu hiệp, mau trấn tĩnh tâm thần, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện quá khứ, chế ngự lão tặc ấy trước rồi hẵng tính...

Trình Lập Dân nghe vậy, linh đài lập tức sáng suốt, liên tiếp tung ra hai
chiêu kiếm, đánh tan lưới kiếm dày đặc, cất tiếng huýt vang, huy động Tử Anh Kiếm trong tay, tạo ra ánh tím rợp trời, phủ trùm toàn thân Vũ Văn
Ngao.

Đó chính là tuyệt chiêu "Thần long đẩu giáp" chuyên dùng để đối phó Thần Long Kiếm Pháp vừa học được của lão bà áo xanh.

Trình Lập Dân vừa thấy kiếm pháp mới học lại có uy lực đến vậy, bất giác vừa
vui mừng vừa đau buồn, vui mừng là mình lại học được một pho kiếm pháp
uy lực tuyệt luân, đau buồn là người truyền thụ cho mình pho kiếm pháp
này đã vì truyền hết chân lực cho mình mà vĩnh viễn lìa xa nhân thế.

Nhưng tình thế lúc này không cho phép chàng có thời gian nghĩ ngợi, chàng vừa dần tăng chân lực hầu tăng cường uy lực của thần kiếm, vừa cao giọng
nói:

- Vũ Văn Ngao, trước kia phải trái thế nào, chúng ta tạm
không nói đến, hôm nay Trình mỗ cũng không sát hại ngươi, nhưng phải
trong vòng ba chiêu sanh cầm ngươi...

Trong khi nói, ánh kiếm tỏa rộng, trong tiếng "vút vút" lảnh lói như văng vẳng có tiếng long ngâm,
khí thế hung hãn, uy lực mạnh mẽ, khiến Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du
cũng không khỏi kinh ngạc thầm nhủ:

- Kiếm pháp này đâu phải là của Từ Nguyên! Đoạt Mệnh Song Thi cũng nghĩ nhanh:

- Nếu chờ đến khi tiểu tử này giải quyết xong Vũ Văn Ngao thì sẽ càng
thêm phiền phức, chi bằng thừa cơ hội này hiệp lực trừ khử tiểu tặc này
trước...

Trong lòng nghĩ vậy, bèn nháy mắt với nhau, bạch ngọc
địch trong tay vung động, chia nhau từ hai phía lao tới tấn công, chiêu
đã phát mới cười sắc lạnh nói:

- Lão bằng hữu, chúng ta cũng đừng nhàn rỗi chứ!

- Đúng vậy, chúng ta cũng phải động thủ rồi! Tiếng nói, kình phong và
bóng người cơ hồ cùng lúc phát ra, loáng cái đã đến, đón đầu Mạc Hùng
bên trái, tức tốc triển khai một cuộc ác chiến, thì ra người ấy chính là người đàn bà áo vàng, bạn già của Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du.

Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du thấy huynh đệ Đoạt Mệnh Song Thi bất chấp
thân phận, thừa lúc mình không phòng bị liên thủ ám toán, vừa mới lửa
giận bừng dậy, thấy người bạn già đột nhiên đến nơi và đón đầu động thủ
với Mạc Hùng, bất giác tinh thần phấn chấn, vừa vung chưởng nghinh chiến với Mạc Bân, vừa cười to nói:

- Ngươi thật càng già càng vô tích sự, lại giống như phường vô lại giở trò ám toán...

"Vù vù" hai chưởng, bức bách Mạc Bân thoái lui ba bước, đồng thời cao giọng nói:

- Thái Vân, chúng ta tốc chiến tốc quyết, không thể để cho tuổi trẻ hậu bối tranh trước...

Bỗng nghe Trình Lập Dân quát to:

- Nằm xuống! Hai làn ánh kiếm xanh và tím vụt tắt, chỉ thấy Trình Lập Dân xách ngược Vũ Văn Ngao trong tay, ném về phía Hồ Băng Ngọc và nói:

- Tỷ tỷ, đón lấy! Trong gió mưa mịt mùng, một bóng người như thiên mã

hành không lướt đến, lăng không vươn tay, ôm lấy thân người Vũ Văn Ngao
đang bay về phía Hồ Băng Ngọc, đồng thời quát to:

- Tất cả dừng tay! Dứt lời người đã hạ xuống đất, ra là Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên, thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo.

Tiếng quát của Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên hết sức oai nghiêm, khiến cuộc
ác chiến giữa vợ chồng Thiên Huyễn Thư Sinh với Đoạt Mệnh Song Thi ngưng ngay tức khắc.

Toàn trường không một tiếng động, Hồ Băng Ngọc
ngơ ngẩn bối rối, Trình Lập Dân đứng thừ ra tại chỗ, người đàn bà áo
vàng mắt ánh thần quang, chòng chọc nhìn đối phương. Thiên Huyễn Thư
Sinh càng lạ kỳ hơn, trên mặt ông ta đầy vẻ yêu lẫn hận, đôi mắt như phủ lên một lớp sương mù, thân người nhè nhẹ run rẩy...

Trong khoảng khắc ấy, ngoại trừ tiếng gió vù vù, tiếng mưa tí tách, toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng như không hề có một người sống.

Hồi lâu sau, Thiên Huyễn Thư Sinh buông tiếng thở dài, rồi cười khảy nói:

- Trầm Tố Quyên, còn nhận ra kẻ này không? Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên
sớm đã chậm rãi giải khai huyệt đạo cho Vũ Văn Ngao, nghe vậy bĩu môi
nói:

- Công Dã Du, đừng nói tôn giá chỉ hiệu xưng Thiên Huyễn Thư Sinh, cho dù tôn giá có thể vạn huyễn hay trăm vạn huyễn, bổn nhân cũng nhận ra được như thường.

- Thiên huyễn vạn huyễn, đó là chuyện
quá khứ, bây giờ ở trước mặt thị chính là mặt thật của lão phu, từ nay
lão phu sẽ không dùng đến thuật dị dung nữa.

Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên đưa tay vén tóc, chậm rãi nói:

- Chuyện đó... đâu liên can đến bổn nhân! Thiên Huyễn Thư Sinh buông tiếng cười khảy, nghiến răng căm hận nói:

- Thị nói thật nhẹ nhàng, những vết nhăn trên mặt và mái tóc bạc của lão phu vì sao mà có?

- Đã từng tuổi này rồi, còn nhắc đến chuyện xa xưa làm gì? Vả lại, tôn giá hiện nay chẳng phải vẫn sống tốt hay sao?

- Thị có biết sức mạnh gì đã khích lệ lão phu sống đến nay không?

- Bổn nhân đâu phải giun sán trong bụng tôn giá, làm sao biết được tâm sự của tôn giá kia chứ? Thiên Huyễn Thư Sinh nghiến răng:

- Yêu phụ! Cho thị biết, chính là sức mạnh phục thù đã giúp cho lão phu
sống đến nay, lão phu phải chính tay móc lấy tim gan của thị, để xem là
màu gì...

Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên cười khúc khích:

- Tim gan của bổn nhân có sẵn đây, chỉ sợ là tôn giá không đủ can đảm đến móc đó thôi! Tuy nhiên, bổn nhân có thể tự động cho tôn giá biết, tim
của bổn nhân có thể là màu đen, nhưng gan thì không khác người thường...

Hai người này, một thì nghiến răng căm hận, muốn ăn tươi nuốt sống đối
phương, còn một thì thản nhiên cười nói, chẳng chút bận tâm. Tình cảnh
ấy vốn đã khiến người khó hiểu, cuộc đối thoại lại càng khiến người mạc
trắc cao thâm, khiến những người hiện diện thảy đều quên mất cục diện
căng thẳng lúc này, tập trung hết tâm trí suy đoán mối quan hệ giữa hai
người.

Thiên Huyễn Thư Sinh nghiêm mặt nói:

- Trầm Tố Quyên, chớ đánh trống lảng! Lão phu hỏi thị một điều, có dám trả lời đúng sự thật không?

- Trầm Tố Quyên này bình sanh chưa có điều gì không dám làm, càng không
có lời gì không dám nói. Tuy nhiên, phải xem điều tôn giá hỏi, bổn nhân
có thích trả lời hay không, giờ tôn giá hỏi đi! Thiên Huyễn Thư Sinh
nhấn mạnh giọng:

- Có người nói thị không phải là Trầm Tố Quyên, đúng hay không? Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên cười:

- Kẻ khác có thể hoài nghi bổn nhân như vậy, nhưng nếu tôn giá... nhất là đã gặp mặt rồi mà tôn giá cũng còn hoài nghi bổn nhân thì thật là
chuyện nực cười! Thiên Huyễn Thư Sinh chú mắt nhìn nhất cử nhất động,
từng lời nói và nụ cười của đối phương, dường như muốn qua đó mà cởi mở
nghi vấn trong lòng.

Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên chậm rãi nói tiếp:

- Công Dã Du, chuyện giữa hai ta mai này hãy còn rất nhiều thời gian để giải quyết, giờ tạm đừng nói nữa...

Đưa mắt nhìn Trình Lập Dân, giọng oai nghiêm nói:

- Trình Lập Dân, lão thân có vài điều muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời đúng sự thật! Trình Lập Dân giọng lạnh nhạt:

- Phải xem tôn giá hỏi về vấn đề gì mới được!

- Ngươi đến vườn hoang này để làm gì?

- Tôn giá không có quyền hỏi!

- Vị cô nương kia là gì của ngươi?

- Chưa tiện phụng cáo!

- Còn người toàn thân bùn đất kia là ai?

- Không biết! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên dường như hàm dưỡng rất cao,
bị liên tiếp xối cho ba gàu nước lạnh mà cũng chẳng chút tức giận, trái
lại còn cười nói:

- Thôi được, ba điều ấy kể như là lão thân chưa từng hỏi vậy! Đoạn nghiêm mặt nói tiếp:

- Trình Lập Dân, hãy nghe cho rõ câu hỏi thứ tư này liên quan đến sự sống chết của năm người các ngươi, trước khi trả lời, ngươi hãy cân nhắc cho kỹ.

Trình Lập Dân vẫn lạnh lùng nói:

- Điều có thể trả lời, dĩ nhiên là Trình mỗ nói đúng sự thật, còn điều không thể trả lời, tôn giá uy hiếp cũng vô dụng.

Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên nhấn mạnh giọng:

- Trong vườn hoang này có địa thất phải không?

- Đúng vậy!

- Trong có một lão bà áo xanh cư trú phải không?

- Vâng!

- Thiếu nữ kia chính là đồ đệ của bà ta phải không?

- Không sai, tôn giá đã biết rõ thế này, hà tất phải phí nhiều miệng lưỡi hỏi Trình mỗ làm gì? Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên cười khanh khách:

- Hỏi thử thì có hề gì, chẳng qua lão thân muốn chứng thực nghi vấn trong lòng mà thôi... Lão bà ấy giờ đang ở trong địa thất phải không? Trình
Lập Dân cơ hồ buột miệng nói:

- Lão nhân gia ấy đã chết rồi!