Truyền thuyết về thành Troy và Hy Lạp

Chương XIV

Từ trên những bức tường thành của mình, quân Troy nhìn thấy những đám khói đen bốc lên từ bầu trời đằng xa, toàn bộ lực lượng quân Hi Lạp đã lên thuyền ra khơi. Quân thành Troy chưa bao giờ cảm thấy vui sướng đến như vậy. Họ trang bị vũ khí cho mình bởi họ sợ rằng quân Hi Lạp đang mai phục ở đâu đó, chỉ đợi họ ra bên ngoài để tấn công. Họ cẩn trọng ra khỏi thành đến cạnh bờ biển. Tại đây, họ nhìn thấy các túp lều đã bị thiêu trụi, còn khu vực cắm trại bị bỏ không. Đi xem xét tình hình được một lúc thì họ bắt được Smon, đang cố tìm cách núp ở chỗ không mấy kín đáo. Quân Troy lao đến chỗ chàng trai trẻ, vừa chạy vừa la hét đầy giận giữ. Họ dùng dây thừng trói hai tay của chàng thay nhau đá chàng và kéo lê chàng đến chỗ của vua Priam và các hoàng tử đang quanh quẩn xung quanh chỗ con ngựa gỗ khổng lồ. Sinon nhìn xung quanh trong khi có một số người nói rằng tốt nhất nên dùng lửa tra tấn chàng trai trẻ để bắt anh ta nói ra toàn bộ sự thật về con ngựa này. Các vị chỉ huy ngồi trong ngựa đều cảm thấy hơi sợ bởi rất có thể các hình thức tra tấn dã man của quân Troy sẽ khiến cho Sinon khai ra sự thật. Nếu như vậy thì quân Troy chỉ cần đốt cỗ máy bằng gỗ là có thể tiêu diệt được lực lượng nòng cốt của quân Hi Lạp. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên các hoàng tử ngồi bên trong ngựa.

Tuy nhiên, ngay cả khi bị đe dọa như vậy, Sinon cũng nói:

- Tôi quả thật là một người đàn ông tội nghiệp, gặp quá nhiều chuyện bất hạnh. Toàn bộ quân Hi Lạp đều ghét bỏ tôi, trong khi đó quân Troy lại kiên quyết giết chết tôi cho thỏa lòng thù hận.

Khi quân Troy nghe thấy chàng trai trẻ nói rằng quân Hi Lạp ghét bỏ anh ta thì họ đều rất tò mò và hỏi anh ta xem anh ta là ai và làm thế nào anh ta đến được đây.

Đáp lại, Sinon nói:

- Tôi là một người bạn thân thiết và là người đánh xe ngựa của Palamedes. Ai cũng biết rằng lão Ulysses độc ác rất ghét ông chủ của tôi và đã bí mật giết chết ông ấy khi ông đang câu cá trên bờ biển. Khi tôi phát hiện ra điều đó thì bị ông ta đe dọa sẽ giết chết tôi nếu tôi dám tiết lộ bất cứ điều gì về chuyện này. Tôi vô cùng tức giận và không thể giấu nổi cảm xúc của mình nên đã tiết lộ với một vài người bạn thân của tôi. Không hiểu sao, chuyện này lại đến tai Ulysses khiến ông ta nổi giận lôi đình. Từ giờ phút đó trở đi, ông ta tìm mọi cơ hội để giết chết tôi. Tuy nhiên, nhà tiên tri Calchas... - đến đây anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp - Mà tại sao tôi lại phải kể cho các người nghe một câu chuyện dài đến như vậy nhỉ? Nếu các người ghét tất cả quân Hi Lạp thì cứ giết chết tôi đi. Tôi chắc rằng đây cũng là mong muốn của Agamemnon và Ulysses đấy. Hơn nữa, ngay cả Menelaus cũng sẽ cảm ơn các người vì đã khiến đầu của tôi lìa khỏi cổ. Các người cứ giết chết tôi đi, bây giờ có nói nhiều cũng vô ích mà thôi.

Tới đây thì quân Troy lại càng tỏ ra tò mò hơn bao giờ hết. Họ nóng lòng muốn nghe nốt phần còn lại của câu chuyện nên đã buộc chàng trai trẻ tiếp tục kể: Sinon nói rằng quân Hi Lạp đã xin ý kiến của nhà tiên tri, và ông ta nói rằng kiểu gì thì quân Hi Lạp cũng nên hi sinh một người trong lực lượng của mình để xoa dịu sự tức giận của các vị thần và để các vị thần phù hộ cho họ được thuận buồm xuôi gió trong chuyến đi quay trở về nhà. Sinon lại tiếp tục:

- Nhưng vấn đề là nên hy sinh ai đây? Họ đến gặp nhà tiên tri Calchas để xin lời khuyên nhưng ông ấy từ chối không chịu tiết lộ bất cứ điều gì. Mười lăm ngày trôi qua mà quân Hi Lạp không bắt nhà tiên tri hé răng nói nửa lời. Cuối cùng, do bị Ulysses bức ép, ông ấy phải chỉ tôi và nói rằng tôi phải trở thành nạn nhân. Tôi bị trói và giam cầm trong khi họ làm một con ngựa lớn để tế thần, như vậy quân Troy không bao giờ có thể kéo con ngựa vào trong thành của mình. Ngược lại, nếu các người tiêu hủy nó thì nữ thần sẽ chuyển sự tức giận của mình về phía các người và sẽ không bảo hộ cho các người nữa. Bây giờ thì họ đã lên đường quay trở về nhà và mang theo hình ảnh thiêng của nữ thần rơi từ trên thiên đàng xuống. Họ nói rằng họ sẽ mang hình ảnh đó về Hi Lạp và cất giữ trong đền thờ của nữ thần Pallas Athene. Họ nói rằng nữ thần đã nổi giận với họ vì Ulysses đã đánh cắp vật thiêng của mình nên đã nguyền rủa họ không bao giờ chiếm được thành Troy. Sau khi nghe nhà tiên tri nói như vậy, tất cả mọi người đều hoảng loạn và quyết định bỏ cuộc.

Trên thực tế thì quân Troy đã ngốc nghếch khi tin toàn bộ câu chuyện.của Sinon. Họ cảm thấy thương cảm cho số phận bất hạnh của anh ta và cởi trói cho con người khốn khổ này. Sau đó, quân Troy dùng dây thừng buộc xung quanh con ngụa gỗ và đặt nó lên bánh trượt giống như cách mọi người hạ một con thuyền xuống nước. Xong xuôi đâu đấy, họ tập trung lực lượng kéo con ngựa khổng lồ vào trong cổng Scaean. Trẻ em và phụ nữ nhìn thấy con ngựa đều cảm thấy thích thú. Họ hò hét nhảy múa và cũng tham gia kéo chú ngựa về nhà. Đến nửa đêm thì chú ngựa gỗ đã đứng ngay ngắn ở sân trong của lâu đài.

Sau đó, mọi người trong thành Troy bắt đầu nhảy múa, uống rượu ăn mừng và hát hò ầm ĩ. Những người lính được cử canh thành cũng uống nhiều và ngà ngà say. Lễ hội kéo dài đến tận nửa đêm, sau đó mọi người quay trở về nhà và ngủ một giấc thật say. Không ai nghi ngờ gì về những chuyện vừa xảy ra cũng như câu chuyện của chàng trai trẻ bị ghét bỏ bên phía quân Hi Lạp. Trong khi đó, những chiến thuyền của quân Hi Lạp từ đảo Tenedos đã quay trở về thành Troy với tốc độ nhanh nhất có thể.

Có một người duy nhất trong thành Troy không uống rượu và cũng không ngủ đó là Deiphobus. Chàng yêu cầu Helen đi cùng mình bởi chàng biết rằng nàng có khả năng bắt chước giọng nói của bất cứ người nào nàng đã gặp. Đồng thời Deiphobus cũng cử một vài người bạn của mình để đi cùng mọi người đến đền thờ. Sau đó, chàng đứng bên cạnh con ngụa, cầm tay Helen và thì thầm với nàng rằng nàng phải gọi tên của tất cả các vị chỉ huy bằng giọng của vợ họ. Mặc dù không thích thú với công việc này nhưng Helen buộc phải tuân theo. Đầu tiên nàng gọi Menelaus bằng chính giọng nói của mình, rồi Diomedes bằng giọng của vợ chàng và Ulysses bằng giọng của Penelope. Thực tế Menelaus và Diomedes rất muốn trả lời nhưng Ulysses nắm chặt tay họ và nói rằng đó chỉ là "Tiếng vang". Đột nhiên, mọi người nhớ ra rằng đây chính là tên người ta đặt cho Helen bởi nàng có thể bắt chước giọng nói của tất cả mọi người. Vậy là tất cả đều im lặng, tuy nhiên, Anticlus vẫn định đáp lại bởi chàng nghĩ rằng vợ chàng đang gọi mình. May mắn thay cho quân Hi Lạp, Ulysses đã kịp dùng tay bịt miệng Anticlus không để cho chàng ta lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng, Deiphobus cảm thấy yên tâm đôi chút nên dẫn Helen quay trở về nhà. Khi họ đã rời đi, Epeius mở một cưa Ở bên chú ngựa gỗ ra và tất cả mọi người bên trong nhẹ nhàng trèo xuống dưới; họ nhanh chóng lao ra cổng thành, mở cửa đồng thời giết chết những người lính canh đang ngủ để quân Hi Lạp kéo vào bên trong. Những người khác cầm đuốc đốt nhà của các hoàng tử Troy, giết chết biết bao nhiêu người không có vũ khí, những người đang lơ mơ ngủ. Phụ nữ, trẻ em kêu khóc thảm thiết. Tuy nhiên, Ulysses đã chạy đi đâu mất mà không ai biết. Neoptolemus chạy đến lâu đài của vua Priam và thấy ông đang đứng cạnh bàn thờ trong sân sau, cầu nguyện các vị thần. Neoptolemus giết chết người đàn ông già đáng thương, bộ tóc và râu trắng muốt của ông nhuốm đầy máu đỏ. Mặc dù toàn bộ thành phố đang chìm trong cuộc chiến ác liệt và chết chóc nhưng Menelaus lại rời mọi người đến thẳng nhà của Deiphobus bởi chàng biết rằng Helen đang ở đó.

Vừa vào tới cổng thì chàng đã thấy Deiphobus đang nằm sõng xoài trên mặt đất. Có nhiều dấu chân in vết máu đi qua hành lang vào bên trong đại sảnh. Menelaus đi theo dấu chân thì thấy Ulysses đang bị thương, dựa vào cột trụ trong phòng lớn. Menelaus hỏi:

- Tại sao bạn lại giết chết Deiphobus và tước mất quyền được trả thù của tôi?

Ulysses đáp lại:

- Chính bạn đã bảo sẽ tặng tôi một món quà đúng vậy không? Bạn có giữ lời thề của mình không?

Menelaus nói tiếp:

- Hãy yêu cầu đi người bạn yêu quý. Một khi tôi đã thề rồi thì sẽ không bao giờ nuốt lời.

- Tôi xin bạn hãy tha mạng cho nàng Helen tội nghiệp. Tôi xin đánh đổi cuộc đời mình để lấy mạng sống của nàng ấy bởi lần trước khi tôi đến ăn cắp Vật thiêng của thành Troy, chính Helen đã cứu sống tôi. Tôi đã thề với nàng ấy rằng tính mạng của nàng ấy sẽ được bảo toàn.

Sau đó, Helen xuất hiện, nàng mặc bộ váy màu trắng rồi quỳ xuống dưới chân của Menelaus. Thanh kiếm sáng loáng rơi ra khỏi tay của Menelaus, đổi lại, trong trái tim chàng lại dấy lên sự thương cảm và tình yêu thương dành cho nàng. Chàng đỡ Helen đứng dậy và đặt đôi bàn tay trắng muốt của nàng quanh cổ của mình. Cả hai ôm nhau khóc nức nở. Tối hôm đó, Menelaus không chiến đấu với quân Troy mà ở lại chăm sóc vết thương cho Ulysses. Ulysses đã bị thanh kiếm của Deiphobus đâm xuyên qua mũ.

Chỉ đến sáng hôm sau, thành Troy đã bị biến thành một đống đổ nát. Phụ nữ trong thành bị bắt lên trên thuyền, xác chết của những người đàn ông vẫn nằm phơi trên mặt đất không có người chôn cất. Vàng bạc, các báu vật khác cùng tất cả những gì có giá trị được chia đều cho mọi người. Tuy nhiên, đó không phải là tất cả tài sản của thành Troy, còn có rất nhiều vàng bạc châu báu cất giấu bên trong các hộc tường mà quân Hi Lạp không tìm thấy; vài năm sau, những người từ nơi khác đã đến khu vực nơi thành Troy từng ngự trị đào bới, tìm kiếm và phát hiện ra những đồ vật quý giá này. Phụ nữ bắt được cũng được chia cho các hoàng tử. Neoptolemus đưa Andromache về nhà mình ở Argos để múc nước và buộc nàng trở thành nô lệ. Agamemnon đưa nàng Casandra xinh đẹp, con gái của vua Priam về lâu đài của mình ở Mycenae. Tuy nhiên, chỉ một thời gian không lâu sau, cả hai người đã bị giết chết ngay trong lâu đài. Chỉ riêng nàng Helen xinh đẹp là được đưa lên thuyền của Menelaus với niềm vinh quanh chiến thắng.