Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 323: Kỳ lân thần hỏa

Ánh mắt của U Minh Hải Yêu là một màu xanh lam rất sâu, lóe ra ánh ánh rất đẹp. Những người nhìn vào ánh mắt của U Minh Hải Yêu đều sẽ bị lạc mất bản thân, nếu không biết đo là U Minh Hải Yêu, đa số sẽ nghe lời hắn.

U Minh Hải Yêu là Đế Vương thú, tu vi cấp mười, cũng như chủ nhân của hắn, nhưng còn cao hơn chủ nhân tới ba sao, hơn nữa sức chiến đấu của Hải yêu rất mạnh mẽ, bọn hắn có sức tấn công mạnh phi thường, nếu cùng một cấp bậc, thì gần như không có đối thủ.

“Đông Thần, với thực lực của ngươi mà không đánh lại được người của vị diện trung cấp sao?”

Một giọng nói khàn khàn tràn ngập uy nghiêm chậm rãi vang lên, rõ ràng là xuất phát từ miệng của U Minh Hải Yêu, thậm chí ánh mắt của hắn còn truyền tới tâm trạng bất mãn rất lộ liễu.

Nam nhân, cũng là Đông Thần trong lời U Minh Hải Yêu, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Ta cũng không ngờ bên người mục tiêu lại xuất hiện một kẻ có thực lực cao hơn ta, ta thừa nhận mình không đánh lại hắn, cho nên mới mời ngươi ra tây.”

Kiêu ngạo của Đế Vương thú không hề thua kém gì tu luyện giả loài người, nếu như người khế ước mình bị đánh bại bởi một kẻ nào đó trong vị diện cao cấp, bọn họ sẽ không tức giận đến thế. Bởi vì cao cấp vị diện là một nơi đầy rẫy cường giả, nếu Đông Thần đã có được Đế Vương thú, thì người khác cũng có.

Thế nhưng mà bại bởi một kẻ ở vị diện trung cấp, việc này làm cho U Minh Hải Yêu không thể giải thích nổi, cho nên hắn mới biểu đạt phẫn nộ của mình không chút che giấu.

Đồng Thần hiểu rõ suy nghĩ của U Minh Hải Yêu, cho nên gã mới chủ động xuống nước.

Đế Vương thú đứng ở đỉnh của Kim Tự Tháp yêu thú, thậm chí còn tôn quý hơn cả cường giả loài người, có thể khế ước với một Đế Vương thú, gã đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

U Minh Hải Yêu nghe xong, cũng không nói gì thêm, chỉ một giây sau đã huyễn hóa thành hình người, ánh mắt cũng nhìn về phía Lăng Tiêu. Trong cảm nhận của hắn, người nam nhân này có thực lực mạnh nhất, không khỏi nhíu mày lại.

“Đúng là thực lực của kẻ này còn mạnh hơn cả ngươi, ngươi đáng không lại hắn cũng không có gì đáng trách, chỉ là…”

“Chỉ là làm sao?” Đông Thần hỏi.

“Ta luôn có cảm giác hắn rất quỷ dị, mơ hồ có…” U Minh Hải Yêu không thể nói ra câu kế tiếp, bởi vì dù hắn có tìm từ nào cũng không thể hình dung nổi loại cảm giác này.

Không thể nghĩ được, U Minh Hải Yêu liền bỏ vấn đề này qua một bên, ánh mắt chuyển qua Du Tiểu Mặc đang đứng trên lưng Ngạo Mạn điểu, “Về thiếu niên kia, ngươi xác định đó là mục tiêu của nhiệm vụ lần này sao?”

“Tình huống của hắn rất đặc biệt, có một nửa khả năng là thế.” Bản thân Đông Thần cũng không chắc chắn lắm, bởi vì người ra mặt chỉ cung cấp một vài tin tức đại khái, có điều đúng là thiếu niên này rất phù hợp với những điều kiện kia.

“Đã như vậy, cứ bắt hắn lại rồi thẩm vấn là xong.” U Minh Hải Yêu thẳng thắn quyết định, thời gian của nhiệm vụ còn rất dài, cho dù có bắt nhầm, cũng có thể tìm kiếm lại.

Hiển nhiên là suy nghĩ của Đông Thần cũng giống với hắn, gã nói: “Giao nam nhân kia cho ngươi, còn ta sẽ đối phó với Ngạo Mạn điểu.”

Nói xong, một người một thú bắt đầu phân công hợp tác rồi.

U Minh Hải Yêu lập tức cuốn lấy Lăng Tiêu, để Đông Thần có thời gian đi qua bắt Du Tiểu Mặc.

Lăng Tiêu liếc nhìn về phía kia, đồng tử màu đen nhanh chóng dâng lên sát ý lạnh thấu xương, ánh mắt màu đen kia như lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn chằm chằm về phía Đông Thần đang tranh thủ lúc y sơ hở để đi bắt Du Tiểu Mặc.


Đông Thần bị đôi mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác lạnh thấu xương, loại cảm giác này… Thoáng chốc đã làm nặng gã trở nên âm u, chỉ là một kẻ ở vị diện trung cấp mà cũng muốn giết ta sao, nằm mơ!

Có phải nằm mơ hay không, cũng chỉ có thử mới biết được.

Lăng Tiêu búng ngón tay, trên ngón tay vốn không có gì của y bỗng xuất hiện ngọn lửa màu tím mà Du Tiểu Mặc đã gặp lúc trước.

Tuy ngọn lửa rất nhỏ, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh không gì sánh kịp, nhiệt độ hừng hực như thể muốn thiêu hủy mọi vật xung quanh.

Du Tiểu Mặc ngồi trên lưng Ngạo Mạn điểu, lúc này hắn kinh ngạc khi phát hiện ra, nhiệt độ của ngọn lửa tím kia còn cao hơn những lần trước hắn nhìn thấy nhiều lắm, dù đã ngồi ở khoảng cách xa thế này, nhưng hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rát phả ra từ ngọn lửa.

Cũng tại thời điểm ngọn lửa tím xuất hiện, sắc mặt Đông Thần bỗng nhiên đại biến.

Gã nhanh chóng ngừng lại, trực tiếp lui về bên cạnh U Minh Hải Yêu, âm thanh phát ra từ miệng gã vừa khiếp sợ vừa rung động: “Đây là Kỳ Lân Thần Hỏa?”

Sắc mặt U Minh Hải Yêu cũng khó coi tới dị thường.

Kỳ Lân Thần Hỏa là ngọn lửa bản mệnh của Đế Vương thú Kỳ Lân, nhiệt độ của ngọn lửa này vô cùng hưng tịnh, thậm chí còn có thể thiêu đốt hết thảy vạn vật trên thế gian này, là một tuyệt chiêu công kích bẩm sinh của Kỳ Lân, màu sắc của nó chính là màu tím.

Tuy U Minh Hải Yêu là đế vương thú, nhưng nếu so sánh với Kỳ Lân, thì không chỉ kém một bậc.

Tuy rằng Đế Vương thú đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng cũng có phân chia cấp bậc, mà Kỳ Lân chính là vương giả trên trong các loại Đế Vương thú, huyết mạch còn hơn cả U Minh Hải Yêu, dù bản thân hắn có nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.

“Ngươi là ai, tại sao lại có Kỳ Lân Thần Hỏa?” Sắc mặt U Minh Hải Yêu đã âm u đến đáng sợ, bảo sao lúc trước hắn cứ cảm thấy người nam nhân này có gì đó rất kì lạ, không ngờ kẻ này còn mang theo Kỳ Lân Thần Hỏa.

Không phải là U Minh Hải Yêu không nghĩ tới khả năng Lăng Tiêu có khế ước với Kỳ Lân, nhưng gã không hề cảm giác được khí tức của Kỳ Lân quanh đây, càng không giải đáp được thì càng hoài nghi, mà bất an trong lòng gã cũng tăng dần.

“Ta là ai?”

Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn hai kẻ đằng kia như đang nhìn người đã chết.

“Bây giờ mới hỏi đến vấn đề này, các ngươi không thấy đã quá muộn rồi sao? Dám đụng đến người của ta, cũng nên có ý thức về cái chết đi.”

Còn chưa nói dứt lời, y đã ra tay.

Kỳ Lân Thần Hỏa trong tay y hóa thành hai con Kỳ Lân màu tím, Kỳ Lân gầm lên một tiếng, mang theo uy áp của đế vương, điên cuồng lao về phía hai kẻ kia.

Nếu như bị thần hỏa này dính nào, dù không chết thì cũng mất luôn nửa cái mạng.

Cả Đông Thần và U Minh Hải Yêu đều không dám khinh thường.

Du Tiểu Mặc nhìn hình ảnh Lăng Tiêu một mình đối phó với hai kẻ lạ mặt, đưa tay chống cằm, làm ra vẻ đang suy nghĩ, hắn không ngốc, rất nhanh đã liên tưởng ra ý tứ trong cuộc đối thoại của bọn họ.


Xà Cầu âm thầm đánh giá Du Tiểu Mặc, dù sao thì đã có quá nhiều tin tức lộ ra trong cuộc đối thoại kia rồi. Tuy đôi khi Du Tiểu Mặc biểu hiện ra vẻ rất ngốc, nhưng khi cần thì hắn rất lanh trí.

Kỳ Lân Thần Hỏa là ngọn lửa bản mệnh của Kỳ Lân, Lăng Tiêu đã có được Kỳ Lân Thần Hỏa, chỉ có hai loại khả năng phù hợp.

Một là y đã có khế ước thú bản mệnh, cũng là Kỳ Lân; Còn hai, đương nhiên là bản thân y chính là Kỳ Lân.

Từ trước tới nay Du Tiểu Mặc chưa từng thấy bên cạnh Lăng Tiêu xuất hiện bóng dáng của con Kỳ Lân nào, mà loại chuyện thế này cũng chẳng có gì để giấu giếm, nếu như Lăng Tiêu thật sự có khế ước với Kỳ Lân, thì hắn đã gặp được từ sớm rồi, cho nên…

Đáp án là cái nào hả, quá rõ ràng rồi!

“Xà Cầu, có phải ngươi đã biết từ trước rồi đúng không?”

Xà Cầu đang bận rộn quan sát Du Tiểu Mặc đột nhiên nghe được câu hỏi này, trong nháy mắt nét mặt trở nên hơi mất tự nhiên.

Chỉ là hành động Du Tiểu Mặc đã tỏ rõ hắn không cần tới đáp án của nó, hắn lại tự nói thêm: “Bảo sao lúc trước không lại không cho ta ăn yêu yêu quả của ảnh, chỉ có yêu thú mới nếm được hương vị của yêu yêu quả đúng không, vậy mà giấu ta lâu như vậy, có phải nếu ta không phát hiện, thì vĩnh viên cũng không nói cho ta đúng không…”

Xà Cầu không biết nên nói gì cho phải, bởi vì Du Tiểu Mặc đã nói hoàn toàn chính xác rồi.

“Ta vẫn cho rằng Lăng Tiêu là con người, ai mà ngờ được, ảnh dĩ nhiên là…”

Sự thật này quá rung động, trong đầu Du Tiểu Mặc lập tức hiện lên hai chứ ‘Nhân thú’, kèm theo đó còn có cả một tia chớp thật vang đội, đánh cho hắn trong cháy ngoài mềm luôn.

Người ân ái với hắn hàng đêm, lại là một con Kỳ Lân!

Người mỗi đêm đè trên người hắn, lại là một con Kỳ Lân!

Du Tiểu Mặc lập tức ỉu xìu, hắn lại tiếp tục ý thức được một sự thật, đời này hắn không thể nào đè nổi Lăng Tiêu rồi, cứ tưởng tượng tới cái hình ảnh hắn hì hụi đi đè một con Kỳ Lân, Du Tiểu Mặc lập tức hết hồn.

“Thực ra, không phải đại nhân cố ý muốn giấu ngươi đâu.” Xà Cầu thận trọng nói một câu.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Ta biết, ảnh cố ý mà.”

Xà Cầu, “…”

Với cái tính cách hơi… Xấu xa của Lăng tiêu đại nhân, nói không chừng thì sự thật chính là vậy.

Khi bọn họ đang nói chuyện phiến, bên phía Lăng Tiêu đã đánh đấm tưng bừng, chỉ là vì cả Đông Thần và U Minh Hải Yêu đều kiêng kị Kỳ Lân Thần Hỏa, cho nên đã bị Lăng Tiêu kiềm chế rồi, cả hai bị đánh cho vô cùng chật vật. Đáng lẽ trong tình huống này phải bỏ chạy từ lâu, nhưng mục tiêu của nhiệm vụ đang ở trước mặt, nếu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau sẽ không dễ dàng đến thế rồi.

Chỉ là nếu tiếp tục đánh thêm thì bọn chúng cũng chẳng thể cứu vãn nổi tình thế, hơn nữa động tĩnh lại lớn như vậy, nói không chừng đã khiến cho những cường giả khác chú ý, có lẽ không lâu nữa, có có cường giả đuổi tới đây.

“Đông Thần, lui lại!”

U Minh Hải Yêu quyết định nhanh chóng, tuy đây là một cơ hội khó được, nhưng trước mắt thì bọn chúng còn chẳng có lấy nổi một phần thắng, nếu mang mệnh chôn vùi ở chỗ này, còn không bằng rút đi, lần sau lại tìm cơ hội.

Đông Thần cắn răng, đành vậy.

Gã lập tức thúc dục sức mạnh trong cơ thể, linh khí chung quanh cũng bị bạo động, uy thế cường đại ùn ùn kéo đến ngưng tụ trên đầu gã, chỉ trong giây lát đã hình thành một đám khói đen nồng đậm đến mức làm người ta phát run, dù đứng ở rất xa cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức này.

Ở trong luồng khói đen ấy, là một thanh kiếm đen dài dần dần được ngưng tụ thành hình, còn tất cả khói đen đã tràn vào bên trong hắc kiếm.

“Thán Tức kiếm, đi!”

Dưới sự khống chế của Đông Thần, hắc kiếm phát ra âm thanh vù vù, run rẩy hóa thành một tia chớp, nhanh chóng lao về phía Lăng Tiêu, bén nhọn tới mức xé đôi không khí, tới không gian chung quanh cũng xuất hiện cảm giác như bị làm cho vặn vẹo.

Sau khi làm xong hết thảy, Đông Thần và U Minh Hải Yêu nhanh chóng đào tẩu.