Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 31: Công pháp

Tuy rằng việc Lăng Tiêu xơi tái linh đan của hắn làm Du Tiểu Mặc vô cùng tức giận, nhưng cũng là trong một lát mà thôi.

Hắn đã có thể luyện thành công viên linh đan đó, tất nhiên có thể luyện lại viên thứ hai, chỉ có điều không thể nghiên cứu xem viên linh đan kia khác những viên khác ở chỗ này, việc này khiến hắn có chút tiếc nuối.

Cả một buổi chiều hôm nay, Du Tiểu Mặc đã đem ba trăm cây linh thảo luyện hết thành linh đan, không lãng phí một giây, tốc độ cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, hắn nghĩ đây là công sức của việc tập luyện thuần thục, bởi vậy mới có được thành tựu như hôm nay.

Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là năm mươi viên linh đan trong số đó hắn chỉ rèn luyện có một lần. Trước kia thời gian cần để luyện ra một viên linh đan là khoảng nửa ly trà, hiện tại với khoảng thời gian này, hắn có thể luyện ra hai viên linh đan cấp một, năm mươi viên hao tốn khoảng một canh giờ.

Chính vì tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cho nên hắn mới có thừa sức mà luyện ra viên linh đan đã bị Lăng Tiêu nuốt bay mất kia.

Viên linh đan kia là viên linh đan được hắn rèn luyện nhiều lần nhất từ trước tới nay, nói chính xác là năm lần, bình thường số lần cao nhất chỉ dừng ở con số bốn mà thôi, chỉ là trong lần rèn luyện thứ năm, hắn gần như dùng hết tất cả sức mạnh linh hồn, phải liều mạng lắm mới thành công được đó.

Đáng tiếc hắn còn chưa kiểm tra thành quả tốt xấu ra sao, đã bị Lăng Tiêu xơi gọn.

Vì vậy, hắn đành phải tự an ủi mình, may mà đó chỉ là linh đan cấp một, về sau có cơ hội lại luyện tiếp là được rồi.

“Tiểu sư đệ.”

Đang lúc hắn mải suy nghĩ tới thất thần, Lăng Tiêu đột nhiên gọi hắn một tiếng. Du Tiểu Mặc phản ứng có chút chậm chạp, sau một lát mới phát hiện ra Lăng Tiêu đang gọi mình, ngẩng đầu nhìn về phía y, trong đôi mắt còn lộ ra nghi vấn.

Lăng Tiêu cứ tưởng rằng cuối cùng tiểu sư đệ cũng biết tức giận rồi chứ, còn định chuẩn bị đùa hắn, không ngờ mới chỉ một lát thôi, cái vẻ mặt uất ức kia đã biến mất, khả năng tự lành còn cao hơn y tưởng tượng nữa, quả nhiên là thú vị vô cùng!

“Tiểu sư đệ, lần sau đừng để sức mạnh linh hồn tiêu hao nữa.” Lăng Tiêu đột nhiên đổi sang thái độ nghiêm túc.

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc theo bản năng mà hỏi ngược lại.

“Bởi vì việc có đó nguy hại tới linh hồn của ngươi, ngươi làm sức mạnh linh hồn bị tiêu hao chẳng khác nào đang tiêu hao năng lượng linh hồn của mình, mà linh hồn là cái căn bản nhất của một người, bất kể là người bình thường hay là tu luyện giả, không có linh hồn, ngươi sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa, còn riêng với đan sư mà nói, vấn đề này còn nghiêm trọng hơn.” Lăng Tiêu giải thích.

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc ngu ngơ lặp lại một lần nữa, hắn thật sự không nghĩ ra vấn đề ở đâu mà.

Có lẽ sách trong Tàng Thư Các có ghi lại, nhưng nội dung hắn đọc được có hạn, còn sách giải thích về sức mạnh của linh hồn và linh hồn, hắn chưa hề nhìn thấy tại tầng một.

“Mặc dù đan sư có thể luyện đan, nhưng đó là bởi vì linh hồn của họ khác với tu luyện giả, sư huynh của ngươi phải nói qua rồi chứ, chỉ đan sư mới có sức mạnh linh hồn, cho nên một khi sức mạnh linh hồn không còn nữa, ngươi cũng không thể tiếp tục luyện đan, nếu ngươi cố sức mà tiêu hao sức mạnh linh hồn, việc này gián tiếp sẽ gây hại tới linh hồn của ngươi, hiểu không?”


Y nói xong còn gõ đầu hắn, trong giây lát ấy, biểu hiện nghiêm túc hồi nãy giống như ảo ảnh.

Du Tiểu Mặc ôm đầu mở to mắt, còn lâu hắn mới thừa nhận, vừa rồi ấy mà, lúc Lăng Tiêu nghiêm túc làm cho hắn không quen chút nào, nhưng nếu thừa nhận, chẳng phải hắn đang tự nói mình thích bị ngược đãi? Chuyện mất mặt như vậy chỉ có đồ ngu mới nhận.

Lăng Tiêu cười đến là dịu dàng: “Nhưng cũng phải nói… viên linh đan ngươi luyện cuối cùng, hương vị rất không tồi.”

Da đầu Du Tiểu Mặc tê dại, sao hắn đột nhiên lại có dự cảm xấu thế này.

Quả nhiên, ngay sau đó hắn nghe thấy tên kia nói như vậy: “Ta quyết định, giảm số lượng năm mươi viên linh đan thành hai mươi viên, hai mươi viên cộng thêm viên linh đan kia, ta chỉ cần một viên thôi, sao nào, đại sư huynh có tốt với ngươi không hả?”

Tốt cái đầu ngươi ấy! Du Tiểu Mặc oán thầm.

“Lăng sư huynh, chẳng phải lúc nãy ngươi mới nói ta không nên tiêu hao sức mạnh linh hồn của mình sao?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, giơ một đôi mắt vô tội tha thiết nhìn y.

Hàng lông mày đẹp đẽ của Lăng Tiêu nhíu lại: “Dùng sức mạnh linh hồn hiện tại của ngươi, chẳng lẽ có mấy viên linh đan cũng không luyện được sao?”

Du Tiểu Mặc gãi đầu một cái: “Giờ thì chưa được, lúc rèn luyện linh thảo lần thứ năm, cần nhiều sức mạnh linh hồn hơn so với tưởng tượng của ta, lúc trước khi luyện viên linh đan kia, sức mạnh linh hồn của ta đang ở trạng thái dồi dào nhất, nhưng vẫn không đủ dùng.”

Thực ra hắn cũng không nghĩ tới, lúc đó hắn vừa luyện xong chín mươi chín viên linh đan, cơ thể đã suy yếu, cho nên hắn liền uống một chút nước hồ trong không gian. Cũng phải nói thứ nước đồ kia thần kỳ ghê gớm, không chỉ khiến mệt nhọc biến mất, mà sức mạnh linh hồn của hắn cũng khôi phục lại, quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Lúc ấy cũng không hiểu tại sao, hắn đột nhiên nghĩ mình có thể rèn luyện linh thảo thêm một lần nữa, nghĩ thế nào liền làm thế đó, ai mà ngờ, độ khó của lần thứ năm lại khó hơn cả bốn lần kia cộng lại, thoáng cái đã rút cạn hai phần ba sức mạnh linh hồn của hắn.

Không muốn bỏ dở nửa chừng, vì vậy Du Tiểu Mặc đành phải dùng một chút xíu sức mạnh linh hồn còn dư lại để hoàn thành nốt bước cuối.

“Xem ra, việc cấp bách lúc này là phải tìm cách làm tăng sức mạnh linh hồn của ngươi.”

Lăng Tiêu thấy tính toán của mình thất bại lần nữa, sắc mặt trở nên hơi khó chịu, thậm chí lúc đang nói còn nghiến răng, chỉ vì đây không phải lần đầu tiên thiếu niên trước mặt này dám cãi lời y, chưa hết, đối phương còn đang dùng cái vẻ mặt ngây thơ để nhìn mình.

Du Tiểu Mặc không để ý, ‘A’ một tiếng: “Sức mạnh của linh hồn cũng có thể tăng lên sao?”

Lăng Tiêu nhíu mày: “Chẳng lẽ sư huynh của ngươi không nói cho các ngươi biết hả?”

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, hoàn toàn chính xác là không có, có điều cũng không thể trách Phương sư huynh được, bọn hắn vừa nhập môn có vài ngày, việc quan trọng lúc này hẳn là làm sao để luyện ra linh đan, còn kiến thức về sức mạnh linh hồn, đối với hiện tại mà nói, vẫn chưa cần thiết.


Nhưng Lăng Tiêu lại không nghĩ vậy, y cảm thấy Phương Thần Nhạc không có trách nhiệm, lập tức giải thích: “Về việc tăng lên sức mạnh của linh hồn, có hai cách, cách thứ nhất là luyện tập, tích lũy dần dần sẽ lên cấp, cho nên việc phải làm là không ngừng luyện tập mới có thể khiến sức mạnh của linh hồn tăng lên, nhưng cách này rất lâu, cần thời gian dài để nhìn ra sự khác biệt, đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng sư huynh nào đó của ngươi để so sánh, nếu một lần ngươi luyện được nhiều linh đan hơn bọn hắn, chứng minh sức mạnh linh hồn của ngươi cũng hơn bọn hắn nhiều.”

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nói dài như vậy kể từ khi bọn họ quen biết.

Du Tiểu Mặc lại nghe rất chăm chú, hỏi: “Thế còn cách thứ hai thì sao?”

Lăng Tiêu nhàn nhàn liếc mắt nhìn hắn: “Cách thứ hai là dùng công pháp, có được một quyển công pháp chuyên để tu luyện sức mạnh linh hồn, tác dụng còn lớn hơn nhiều so với việc ngươi luyện tập suốt ngày.”

Hai mắt Du Tiểu Mặc phát sáng lập lòe, vội vội vàng vàng hỏi: “Thật sao? Thế công pháp kia…”

Lăng Tiêu nhếch miệng, lộ ra nét mặt mà Du Tiểu Mặc sợ hãi nhất, sợ tới mức cái vẻ mặt hí hửng kia vụt tắt, Lăng Tiêu nhìn thấy hắn sợ đến vậy, lại sung sướng, tâm trạng cũng tốt lên nhiều: “Tiểu sư đệ, ngươi cho rằng công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn muốn có là có hả?”

“Chứ không thì sao?” Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi ngược lại, giống như bé mèo con bị dọa tới mức rụt hết cả móng vuốt, cơ mà hắn cũng làm gì có móng vuốt đâu.

Lăng Tiêu cười híp mắt: “Công pháp dùng để tu luyện sức mạnh linh hồn chưa chắc đan sư cao cấp đã có.”

Du Tiểu Mặc phỏng đoán nói: “Chẳng lẽ, công pháp này rất hiếm?”

“Còn hơn cả hiếm, đoán chừng tìm khắp đại lục Long Tường cũng không tìm nổi mười bản, theo ta được biết, môn phái lớn như pháp Thiên Tâm cũng chỉ có một quyển, hơn nữa còn phải giữ bí mật tuyệt đối, trừ khi là người trong nội môn, nếu không thì họ sẽ không truyền cho những đệ tử khác.”

Đương nhiên, những lời này đều ở trong trí nhớ của Lâm Tiếu.

Về phần bản thân y, đã rất lâu rồi y không quan tâm tới chuyện của đại lục Long Tường, gần nửa quãng thời gian ấy y đều ở trong trạng thái ngủ say, không biết nhiều cũng chẳng có gì lạ.

“Nội môn à…” Du Tiểu Mặc cúi đầu hơi thất vọng, bây giờ hắn vẫn chỉ là một tên đệ tử ký danh, chuyện xa xôi như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ chứ nói chi là hy vọng.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, trong lòng Lăng Tiêu chợt dâng trào cảm giác thoải mái đến kì lạ, vô thức thốt lên: “Thực ra cũng không phải là chuyện không thể làm được.” Nói xong y liền hối hận, bởi vì…

Du Tiểu Mặc bây giờ như ngọn lửa bùng lên giữa đám tro tàn, dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn y chằm chằm.

Vẻ mặt này thật là muốn chết, giống hệt một bé mèo con vô cùng đáng yêu, lúc này, cặp mắt ngập nước vừa đen vừa lớn long lanh như ngọc đang nhìn chằm chằm vào y, Lăng Tiêu chợt có ảo giác mình đang bị một cái gì đó gãi tới mức trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Y giả vờ ho một tiếng, rồi mới điềm tĩnh nói: “Xem xét tình huống hiện tại của ngươi, phái Thiên Tâm không đời nào truyền bản công pháp kia cho ngươi, có điều…”

Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa: “Có điều gì vậy?”

“Có điều ta có biện pháp lấy ra.”

“Thật chứ?” Vẻ mặt Du Tiểu Mặc hiện tại vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi sự vui mừng đi qua, hắn đột hiện nghĩ tới một vấn đề, lập tức giật mình: “Chẳng lẽ ngươi định đi trộm công pháp của phái Thiên Tâm?”

Vừa dứt lời, đầu hắn đã bị Lăng Tiêu gõ một cái đau điếng: “Nói gì đó, nhìn ta giống như kẻ hay làm mấy chuyện trộm cắp này lắm hả?”

Du Tiểu Mặc rất muốn nói giống chớ, rất giống là đằng khác, nhưng sau khi cân nhắc đến hậu quả, vẫn tiếp tục trái lương tâm mà lắc đầu: “Không giống.”

Câu này làm cho Lăng Tiêu đại nhân cảm thấy thỏa mãn ghê gớm, còn đến cùng y có rành việc trộm cắp hay không, đoán chừng chỉ có bản thân y mới biết được.