Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 196: Ba vị cường giả hoàng cảnh

Nam tử như một một làn gió, dùng tư thế oai hùng hừng hực đứng trên không trung, vạt áo khoan thai bay trong gió, dáng vẻ khí phách, đây là một nam tử chỉ cần ngắm thôi cũng làm người ta xao xuyến.

Hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến các tu luyện giả vây quanh quảng trường lớn tiếng hoan hô, đây mới là một trận chiến gay cấn, so với mấy trận đánh lẻ tẻ lúc trước, cuộc chiến đấu này không thể nghi ngờ đã khiến không khí trong quảng trường lên tới đỉnh điểm.

Nam tử kia chính là Lạc Thư Hà, cũng là người gần đây còn có danh tiếng cao hơn cả cha hắn.

Tuy hiện tại hắn chỉ có tu vi Tinh cảnh hai sao, nhưng do có một con khế ước thú cấp chín, cho nên bản thân Lạc Thư Hà đã nhảy lên địa vị tương đương với Thang Phàm chỉ trong nháy mắt.

Nếu như lần này hắn xuất chiến, bên phái Thiên Tâm cũng phải cử ra một vị cường giả Hoàng cảnh, mà theo như bên ngoài nhìn vào, thì hình như phái Thiên Tâm chỉ có mỗi một vị cường giả Hoàng cảnh là Thang Phàm, cho nên mọi người lại rối rít suy đoán, không biết phái Thiên Tâm sẽ phái ai ra đối chiến đây.

Âm thanh xì xào càng lúc càng lớn, trên mặt Lạc Thư Hà vẫn nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt quét về phía Thang Phàm, hơi khiêu khích nói: “Thang chưởng môn, trận thứ ba sẽ do ta xuất chiến, không biết Thang chưởng môn có hứng thú đi lên để cho ta thỉnh giáo một chút hay không?”

Sắc mặt Thang Phàm vẫn bình tĩnh, sau khi nghe nói thế cũng chỉ thản nhiên trả lời: “Lạc thiếu chủ cũng quá đề cao mình rồi, con Lục Lôi Thiên Điểu kia của ngươi cũng chỉ là một con yêu thú mới bước vào cấp chín, muốn cho bổn chưởng môn ra tay, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Lời này rất ngông cuồng, lập tức khiến đám người vây xem rối loạn tưng bừng.

Nhưng cũng khó trách, dù sao Thang Phàm cũng đã thành danh nhiều năm, uy danh và thực lực đều mạnh hơn Lạc Thư Hà nhiều, nói ra mấy câu này cũng không quá đáng.

Tuy bị bắt bẻ, nhưng Lạc Thư Hà không hề tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười rất nhã nhặn.

“Có đủ hay không cũng không phải Thang chưởng môn có thể định đoạt, mà cũng phải, hôm nay ta muốn khiêu chiến không phải ông, lại nói tiếp, hình như đại đồ đệ của Thang chưởng môn, Lâm Tiếu đã lâu rồi không xuất hiện, ta nghe nói hắn đã bị Thang chưởng môn giam lại, không biết có việc này không?”

Sắc mặt Thang Phàm trầm xuống, giống như không vui vẻ gì khi nghe người khác nhắc tới Lâm Tiếu, lạnh giọng nói: “Việc này không liên quan tới phái Thanh Thành các ngươi.”

Lạc Thư Hà không thèm để ý tới lời lão, lại nói tiếp, “Ta nghe nói, sở dĩ Thang chưởng môn giam Lâm Tiếu lại cũng vì sư đệ của hắn phạm sai lần, cho nên ông lấy cớ đổ cho Lâm Tiếu là tòng phạm, muốn nhờ việc này để diệt trừ Lâm Tiếu phải không?”

Ánh mắt Thang Phàm hiện lên một tia sát ý lành lạnh, “Lạc thiếu chủ nghe mấy thứ giả dối này ở đâu thế?”

Lạc Thư Hà nói, “Có phải giả dối hay không, hẳn là Thang chưởng môn rõ nhất, ta thì lại rất đồng tình với Lâm Tiếu huynh, bị sư phụ của mình ghen ghét và hãm hại, một đời thiên chi kiêu tử*, quá đáng tiếc quá đáng tiếc!”

Da mặt Thang Phàm đã run lên, ánh mắt nhìn Lạc Thư Hà cũng dần trở nên âm u, chỉ thấy lão quát: “Nói xằng nói bậy.”


Nhưng mặc kệ Lạc Thư Hà có nói thật hay không, những người trên quảng trường đã bị lời nói của hắn làm cho xôn xao, bắt đầu bàn tán.

“Không thể nào, chẳng phải Lâm Tiếu là đại đệ tử của Thang Phàm sao?”

“Nhưng năm gần đây hắn khiến cho phái Thiên Tâm nhận được không ít danh vọng, thiên phú cũng là nhất đẳng, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành sự trợ giúp lớn của phái Thiên Tâm, Thang Phàm sao có thể vô cớ hãm hại đệ tử của mình?”

“Hứ, các ngươi thì biết gì, Lâm Tiếu lại là người thừa kế có danh vọng nhất, thực lực của hắn lại cao, người ủng hộ hắn càng nhiều, việc này đại biểu cho việc sớm muộn gì cũng có ngày Thang Phàm phải thoái vị, các ngươi nhìn xem, hôm nay Thang Phàm tráng niên khỏe mạnh, sao lão có thể cam tâm thoái vị?”

“Người không vì mình, trời tru đất diệt!”

“Xem ra, Thang Phàm cũng chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì, tới đại đệ tử của mình cũng có thể ra tay.”

“Ta nghe nói Thang Phàm dùng lý do Lâm Tiếu cấu kết với ma nhân để giam hắn lại, thời gian đó Lâm Tiếu ở trong Thiên Đường Cảnh những một tháng, hắn có thời gian quái nào để cấu kết với ma nhân chứ!”

“Đúng vậy, ta nhớ được lúc trước chính Lâm Tiếu là người đầu tiên phát hiện ra Lạc Sơn chính là ma nhân.”



Dư luận dần dần ngả về hướng Lâm Tiếu, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Thang Phàm đều mang theo sự trào phúng, thậm chí tới một số đệ tử và trưởng lão của phái Thiên Tâm cũng bị dao động, thực ra họ đã sớm tò mò vì sao chưởng môn lại vô duyên vô cớ giam Lâm Tiếu lại, nhất thời trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ.

Một trưởng lão dùng ánh mắt phức tạp đi đến bên cạnh Thang Phàm, “Chưởng môn, bọn họ nói…”

“Câm miệng!” Còn chưa chờ gã nói xong, Thang Phàm đã đanh mặt quát lớn: “Chỉ là kế chia rẽ của Lạc Thư Hà thôi, vậy mà các ngươi cũng tin, chứ không phải ai nói gì các ngươi cũng tin chứ!”

Trưởng lão này lập tức bị khiển trách tới mặt đỏ tía tai, vội vàng lui về, đúng thế, câu hỏi kia nói ra từ miệng Lạc Thư Hà, hắn lại là thiếu chủ của phái Thanh Thành, đương nhiên sẽ hy vọng nội bộ của phái Thiên Tâm bị chia năm xẻ bảy.

Thang Phàm thu ánh mắt lại, đi về phía trước một bước, ánh mắt âm tàn quét quanh quảng trường một vòng, “Việc Lâm Tiếu cấu kết với ma nhân chẳng qua chỉ là việc gièm pha của bổn môn, không liên quan tới chư vị ở đây, càng không liên quan tới phái Thanh Thành, Lạc thiếu chủ có rảnh quan tâm tới sự an nguy của nghiệt đồ, còn không bằng lo lắng cho bản thân đi, đại trưởng lão, lần này làm phiền ngài ra tay.”

Một câu cuối cùng chính là nói với một lảo giả đứng sau lưng lão, nhìn có vẻ đã tuổi già sức yếu lắm rồi.


Râu tóc lão giả đã trắng như tuyết, càng thêm già nua, nhưng làn da lão lại bóng loáng như làn da của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trắng như tuyết tựa như phản lão hoàn đồng, lão giả chính là người đã từng giúp đỡ Thang Phàm khế thừa chức chưởng môn, đại trưởng lão Viên Mạch.

Đã rất lâu rồi Viên Mạch không xuất hiện trước mặt mọi người, khá nhiều người đã quên mất dung mạo và tên tuổi của lão, nhưng là người có thể khiến cho Thang Phàm dùng giọng điệu tôn kính tới vậy, hiển nhiên là không phải người tầm thường.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Thang Phàm, tầm mắt vừa chuyển, Viên Mạch đã biến mất tại chỗ, lập tức xuất hiện trước mặt Lạc Thư Hà.

Cặp mắt có vẻ đục ngầu của Viên Mạch nhìn chằm chằm vào Lạc Thư Hà, một âm thanh già nua mang theo sự tang thương vang lên từ miệng lão, “Hậu sinh khả úy, Lạc Thành Nguyên có một đứa con trai như ngươi cũng là phúc khí của hắn, lão phu cũng không nói nhảm với ngươi nữa, ra tay đi.”

Đến cùng thì tu vi của Viên Mạch cao bao nhiêu, mấy trăm năm trước, tu vi của lão chỉ có Tiên cảnh bảy sao, tuy con đường từ Tiên cảnh tới Hoàng cảnh có thể nói là bờ vực khó khăn nhất trong tu luyện, nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, không ai biết rốt cục lão có thể đột phá hay không.

Trong đám đông, con mắt xanh biếc của Xà Cầu lóe lên một tia sáng, “Lão già này cũng là một cường giả Hoàng cảnh, nhưng chỉ có Hoàng cảnh một sao, nếu như đánh với Lục Lôi Thiên điểu, đại khái sẽ ngang tay.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi biết?”

Xà Cầu nói, “Lão già này đã dừng lại ở Hoàng cảnh một sao gần trăm năm rồi, Lục Lôi Thiên Điểu mới tấn cấp chín, thực lực còn chưa ổn định, hơn nữa lúc trước nó đã từng bị thương, chỉ là thân thể mạnh mẽ của nó sẽ đền bù chỗ thiếu hụt, cuối cùng sẽ đánh ngang tay, không tin thì ngươi cứ tự xem đi.”

Viên Mạch vừa dứt lời, Lạc Thư Hà cũng không khách khí, lập tức triệu hồi Lục Lôi Thiên điểu.

Hình người của Lục Lôi Thiên điểu là một nam tử anh tuấn, ngũ quan rất có hương vị, hai đầu lông mày lại có lệ khí đặc thù của yêu thú, nó là yêu thú thuộc tính lôi, sức chiến đấu mạnh hơn yêu thú bình thường một chút, dù mới tấn cấp không lâu, nhưng cũng như Xà Cầu đã nói, gần như đánh ngang tay với Viên Mạch.

Chỉ là trận chiến của cường giả Hoàng cảnh thì cao thủ bình thường sao có thể so sánh, đất đá bay đầy trời, quảng trường vô cùng cứng rắn đã bị đánh lõm một đống hố to trong nháy mắt.

Du Tiểu Mặc dù đã núp dưới sự hộ vệ của Xà Cầu, nhưng vẫn có thể cảm thấy phần nào được cuộc chiến của hai người.

Trong lúc những người khác đang mải quan sát, Du Tiểu Mặc lại lôi đá truyền âm ra, đáng tiếc là ánh sáng bên trong viên đá không sáng lên, cũng nói rõ Lăng Tiêu không liên hệ với hắn, không biết bây giờ y thế nào rồi, đến cùng thì kế hoạch có thuận lợi hay không.

Mao Cầu bên cạnh có vẻ cũng phát hiện ra tâm tư của hắn, an ủi, “Chủ nhân, ngươi yên tâm, đại nhân rất lợi hại.”

Du Tiểu Mặc nghe một câu an ủi như vậy, có chút dở khóc dở cười, “Ngươi chưa từng thấy hắn, sao có thể biết hắn lợi hại?”

Mao Cầu im lặng, Đế Vương thú vốn đã lợi hại rồi mà.

Du Tiểu Mặc lại nghĩ nó không biết nói gì hơn, cũng không hỏi thêm.

Sau hai canh giờ, hai bóng dáng quấn vào nhau trên quảng trường rốt cục cũng tách ra, thắng bại cũng đã định, kết quả như Xà Cầu nói, một người một thú đánh ngang tay, đều tổn thương không nặng không nhẹ, nếu tiếp tục đánh nữa thì cả hai bên cùng thua thiệt, vì thế mới tách ra.

Lạc Thư Hà gọi Lục Lôi Thiên điểu trở về, sắc mặt có chút khó coi, mặc dù cũng có dự đoán tới kết quả này, nhưng không ngờ, phái Thiên Tâm thật sự giấu kín một lá bài như vậy, cũng vì vậy mà ưu thế của phái Thanh Thành đã mất hẳn, tối đa cũng chỉ cân sức ngang tài với phái Thiên Tâm.

Bên trận doanh của phái Thanh Thành, Lạc Thành Nguyên đứng ngạo nghễ ở phía trước, sắc mặt vẫn âm u khó đoán, ánh mắt sắc bén quét về phía con trai mình, lúc này mới thậm rãi như than thở một tiếng: “Thang Phàm, thì ra phái Thiên Tâm đã sớm có hai cường giả Hoàng cảnh, ngươi cố ý không tuyến bố là để chờ ta tìm tới tận cửa, đúng không?”

Thang Phàm đứng phía đối diện bỗng mỉm cười, chỉ thấy giọng nói của lão chậm rãi vang khắp quảng trường, “Ai nói cho ngươi biết, phái Thiên Tâm chỉ có hai cường giả Hoàng cảnh.”