Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 192: Bình cảnh trong tu luyện

Theo tiếng cười ‘Ha ha’ kia vang lên, bầu không khí lập tức trở nên lặng thinh.

Năm giây sau, bạn nhỏ nào đó xù lông nhảy dựng lên, dùng sức ném đá truyền âm bay cái víu, đồng thời tức giận gào thét: “Ha ha… Ha cái em gái ngươi ấy, các ngươi đều gạt ta, đùa giỡn ta.”

Tức chết mất, còn tốn công hắn lo lắng cho Lăng Tiêu muốn ‘héo mòn’ kết quả là cả đám đã sớm cấu kết với nhau, chỉ có mình hắn là bị giấu tới chết, hắn có cảm giác mình bị cho ra rìa ấy, nguyên một đám khốn kiếp!

Giọng nói mang theo ý cười của Lăng Tiêu lại vang lên từ đá truyền âm: “Tiểu sư đệ, đừng vội giận, không nói cho ngươi biết cũng có nguyên nhân mà, nhưng ta rất vui vì ngươi lại lo lắng cho ta như vậy đó.”

Thời điểm nói câu này, đám Xà Cầu rất tự giác đi ra chỗ khác, Tiểu Cầu mang bộ dạng một nhóc béo thì tự giác hơn nhiều, chỉ là nó chạy đi nhặt đá truyền âm về.

Du Tiểu Mặc lườm Tiểu Cầu vô tội, ai bảo ngươi xen vào?

Tiểu Cầu tỏ vẻ mặt ta mù rồi, không thấy gì hết, sau đó hấp tấp chạy mất.

Du Tiểu Mặc hung dữ nói: “Tốt nhất là lý do của ngươi nên thuyết phục được ta, nếu không thì… Nếu không thì sau này ta sẽ không bao giờ luyện đan cho ngươi ăn nữa.”

Lăng Tiêu, “Ha ha.”

Ha cái đầu ngươi! Còn không mau nói.

Có vẻ Lăng Tiêu cũng nhận được oán niệm mà Du Tiểu Mặc truyền tới, lúc này mới giải thích: “Thực ra, Thang Phàm phái người tới giám thị ngươi.”

Bà nó, Du Tiểu Mặc phát hiện ra hắn bị cái câu ngắn đến không thể ngắn hơn, giản lược tới không thể giản lược hơn này thuyết phục mất rồi, hắn còn mong đợi Lăng Tiêu vất vả giải thích cho hắn cơ, rốt cục là mới câu đầu tiên đã xong.

Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới chuyện mình làm trong khoảng thời gian này, vội vàng hỏi, “Ngươi nói Thang Phàm phái người giám thị ta, vậy chẳng phải lão sẽ biết hết mấy chuyện ta làm trong nửa tháng này sao?”

Phát hiện ra sự lo lắng của hắn, Lăng Tiêu trấn an: “Không, ngươi cứ yên tâm đi, Thang Phàm chưa tới mức phái người giám thị bên cạnh ngươi, chỉ khi ngươi rời khỏi Đô Phong, người của lão mới đi theo thôi.”

Du Tiểu Mặc lập tức thở dài một tiếng, “Vậy thì tốt rồi.”

Tỉnh táo lại, hắn cũng biết mình lo quá xa, nếu như Thang Phàm thật sự phái người tới đây giám thị hắn, nhất định Lăng Tiêu sẽ nói cho hắn biết, rồi dặn dò hắn cẩn thận, còn không nói gì thế này, hẳn là người giám thị hắn cũng chẳng có uy hiếp gì mấy.

Lăng Tiêu cười ha ha nói, “Hết giận chưa?”

Bị một cú như vậy, Du Tiểu Mặc đâu còn sức mà tức giận, “Bây giờ ngươi còn đang trong tử lao hả? Bao giờ thì ra?”

Lăng Tiêu trêu chọc: “Nhớ ta?”

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, “Ai thèm nhớ ngươi!”

Lăng Tiêu rất hài lòng với cái trò khẩu thị tâm phi của hắn, sau đó khẽ nói: “Tiểu sư đệ, ta rất nhớ ngươi…”

Du Tiểu Mặc nghe mà xấu hổ tới mức tim đập ầm ầm, sao tên này có thể nói mấy câu này dễ dàng đến thế, chỉ là hắn đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Lăng Tiêu rồi, hai đóa hoa hồng hồng vừa chớm nở trên gò má, lời kế tiếp của Lăng Tiêu lại thành công làm hắn xù lông.

“Ta rất nhớ bộ dạng không mảnh vải của ngươi, làn da trắng nõn bóng loáng mềm mại chạm vào cơ thể ta, cảm xúc mịn màng kia lúc nào cũng khiến ta hưng phấn cực kỳ, mà đã hưng phấn rồi, phía dưới sẽ không kiềm chế nổi mà… cứng, tiểu sư đệ, làm sao đây, ta đột nhiên thật sự muốn ăn ngươi rồi…”

Câu từ hèn mọn bỉ ổi của Lăng Tiêu chậm rãi vang lên từ đá truyền âm, từng từ từng chữ như mang theo ma lực, nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Du Tiểu Mặc, làm cho hắn vô thức nhớ tới những buổi tối bị Lăng Tiêu ôm vào lòng, hình ảnh da thịt chạm vào nhau, tuyệt đối là H đó nha!

“A a a!!!”


Du Tiểu Mặc như bị hoảng sợ vội vàng ném đá truyền âm ra xa.

Tiếng cười của Lăng Tiêu vang vọng trong không trung, mãi tới khi viên đá rơi vào đáy hồ mới toàn hoàn biến mất.

Tiểu Cầu bé nhỏ lại bị Xà Cầu đạp vào trong hồ, Tiểu Cầu u oán liếc nhìn bọn họ, cuối cùng đành phải cam chịu lặn xuống hồ vớt đá truyền âm lên, sau đó chạy tới đưa cho Du Tiểu Mặc.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, nhận lấy đá truyền âm, sau đó xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Cầu, bình tĩnh nói, “Tiểu Cầu, lần sau dừng nhặt nữa.”

Tiểu Cầu nhìn hắn một cái, yên lặng chạy trốn.

Du Tiểu Mặc thề, hắn đọc được trong mắt Tiểu Cầu đang nói ‘Chỉ cần ngươi đừng ném thì ta sẽ không nhặt’ choáng luôn, rõ ràng đang uy hiếp không cho hắn ném nữa.

Du Tiểu Mặc bị tức điên đùng đùng trút cơn giận lên người Lăng Tiêu, “Nếu ngươi không nói chuyện chính, ta thật sự sẽ không bao giờ luyện đan cho ngươi ăn nữa.”

Âm thanh nén cười của Lăng Tiêu lại truyền tới, “Được rồi, việc chính là, một tháng tiếp theo, ngươi cố không rời khỏi phòng được bao lâu thì đừng rời, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cứ trốn trong phòng cho an toàn, còn nữa, gọi Xà Cầu ra bảo vệ ngươi.”

Du Tiểu Mặc hưng phấn bừng bừng, “Chẳng lẽ, ngươi đang muốn làm một vụ lớn hả?”

Lăng Tiêu đáp, “Xem như thế.”

Du Tiểu Mặc còn nói, “Có phải ngươi đang âm mưu soán vị không?”

Lăng Tiêu trả lời, “Ngươi đoán đi.”

Du Tiểu Mặc, “…”

Tại thời điểm bạn nào đó sắp xù lông, Lăng Tiêu mới nói: “Tốt nhất là ngươi đừng hỏi gì nữa, dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết, cái việc kia càng ít người biết càng tốt.”

Du Tiểu Mặc miễn miễn cưỡng cưỡng bị thuyết phục, “Vậy bao giờ ngươi mới ra khỏi tử lao.”

Lăng Tiêu dừng một chút, “Đại khái là không lâu nữa, ừm, thực ra tử lao cũng rất thú vị.”

Du Tiểu Mặc bình tĩnh, “À, thế thì ngươi cứ dứt khoát ở trong đó thêm vài năm nữa đi, chơi cho vui tới bến luôn đi.”

Lăng Tiêu cười nói: “Ta cũng muốn vậy, nhưng mà trong tử lao làm gì có thân thể trắng trắng mềm mềm của ngươi, còn cả cái mông cong tròn mây mẩy nữa, cho dù chơi mãi cũng sẽ chán, mà ta vẫn nhớ tới…”

Thân thể của ngươi…

Trong lòng Du Tiểu Mặc giúp y nói nốt, muốn xỉu, sao tên này lại có thể bỉ ổi như vậy chứ!

Tuy thành công liên hệ được với Lăng Tiêu, nhưng Du Tiểu Mặc lại bị Lăng Tiêu đùa giỡn một phen đến là bỉ ổi, nói đơn giản thì là, tiền mất tật mang.

Về phần viên đá truyền âm kia, Du Tiểu Mặc không trả lại cho Xà Cầu mà tịch thu luôn, sau đó hắn không thèm để ý tới mấy đứa đã đồng lòng lừa dối mình nữa, đừng tưởng hai ba câu của Lăng Tiêu có thể làm cho hắn hết giận, hắn để ý rất nhiều đó.

Mấy ngày tiếp theo, đám Xà Cầu làm ăn cứ phải gọi là cẩn thận từng ti từng tí, nhất là trước mặt Du Tiểu Mặc, có đôi khi còn phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, quả nhiên là ‘Chủ nhân’ nổi dậy cất tiếng ca.

Qua ba ngày nữa, bên ngoài rốt cục cũng truyền tới tin chiến thắng, Thang Phàm với Lạc Thành Nguyên liên thủ lại, sau khi trả một cái giá lớn đã thành công giết chết cường giả Hoàng cảnh Thân Đồ Đao.


Về phần ma nhân, vốn ma nhân đã bị mấy môn phái liên hợp lại đánh cho thất bại liên tục, thương vong thảm trọng, cộng với bản tính âm hiểm xảo trá trời sinh của ma nhân, hợp tác với chúng thì sẽ có ngày bị đâm ngay một đao, cho nên tuy rằng cấu kết với Tinh La Môn, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy ma nhân phái quân đến giúp đỡ.

Từ nay về sau, ba thế lực lớn đã mất đi một Tinh La Môn, vùng phía nam biến thành lãnh thổ của phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm.

Vốn thì đây nên là kết thúc, nhưng thời điểm chia của lại xuất hiện mâu thuẫn, bởi vì Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên không thể nói chuyện trong hòa bình được, cuối cùng tan rã trong không vui, tình hình của vùng phía nam lại rơi vào không khí căng thẳng thêm một lần nữa.

Kẻ thù chung là Tinh La Môn đã biến mất, ma nhân cũng nghỉ ngơi lấy lại sức, trong thời gian ngắn sẽ không gây nổi sóng gió gì, không ngoài dự đoán, mâu thuẫn giữa phái Thiên Tâm và phái Thanh Thành lập tức bùng nổ.

Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên trở mặt, rất nhiều thù mới nợ cũ cũng bị bới ra.

Phái Thiên Tâm có lý của phái Thiên Tâm, mà phái Thanh Thành cũng có lý của phái Thanh Thành.

Một bên thì nói ngươi giết con gái ta, trộm đơn thuốc của ta, một bên lại nói ngươi giết đệ tử và trưởng lão của ta, cái chết của Lý trưởng lão cũng được gộp vào tội lỗi của phái Thiên Tâm, tuy rằng nếu hiểu theo một nghĩa rộng hơn thì cũng đúng thế thật.

Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, nói theo một nghĩa nào đó thì, những người kia đều chết trong tay của một người.

Mặc kệ chân tướng ra sao, trận chiến giữa phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm đã quyết định.

Trong vòng hai, ba tháng ngắn ngủi, thế lực ở vùng phía nam như xảy ra một cuộc cải tổ, tất cả đều thay đổi, với tình hình không chết không thôi của phái Thiên Tâm và phái Thanh Thành, chỉ sợ lại thêm một thế lực lớn phải bỏ mạng, trong vòng nửa tháng sau đó, hai môn phái đã xảy ra mấy chục cuộc chiến lớn nhỏ.

Du Tiểu Mặc nghe lời của Lăng Tiêu đóng cửa ở trong phòng, không có việc thì luyện linh đan, đào linh thảo.

Chỉ là nhờ có một sư huynh nhiều chuyện, cho nên Du Tiểu Mặc không đến mức mù tịt hết chuyện ngoài kia, thậm chí đôi khi còn biết trước cả người khác.

Đáng nhắc tới là, Triệu Đạt Chu lại tới tìm hắn một lần, lần này là mang theo tin tức tốt, trải qua gần một tháng cố gắng, Manh Manh rốt cục cũng hấp thu hoàn toàn viên nội đan kia, vậy là Manh Manh mới chưa tới hai tháng, thực lực còn tăng mạnh hơn cả Tiểu Cầu, tu vi đã lên thẳng tới cấp sáu ba sao, ngay cả phi tên lửa cũng chẳng nhanh tới vậy.

Triệu sư bá cũng rất vui, mà ông đã vui thì lập tức lợi dụng chức quyền mang một mớ linh thảo nữa cho Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc không thể từ chối, đành phải ỡm ờ nhận hết.

Về sau, Du Tiểu Mặc tìm cái cớ đi thăm Manh Manh, còn lén lút đưa cho nó một viên hóa hình đan, rồi dặn dò nó tạm thời đừng nói cho Triệu Đạt Chu và Triệu sư bá, Manh Manh đã mở linh trí, mơ hồ nhớ được chính người này đã cứu nó, cũng đồng ý, dù sao chỉ làm tạm thời thôi mà.

Cứ như vậy, trong lúc Du Tiểu Mặc thỉnh thoảng tu luyện, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Lăng Tiêu qua đá truyền âm, một tháng cứ như vậy mà trôi qua, hôm nay, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng gặp phải bình cảnh đầu tiên trên con đường tu luyện.

Ngày hôm nay, hắn vẫn theo thường lệ tu luyện Thiên Hồn Kinh trong không gian, bình thường thì hắn hấp thu linh khí rất thuận lợi, lần nào cũng có thể tăng thêm một chút sức mạnh linh hồn, vậy mà bây giờ hắn có cố thế nào cũng không thể hấp thu được một chút xíu gì.

Du Tiểu Mặc vốn muốn mượn linh khí nồng nặc trong không gian, thử xem có thể đột phá khỏi tầng thứ hai của Thiên Hồn kinh không, hắn có thể cảm giác được khoảng cách chỉ còn lại một lớp màng thật mỏng manh, nhưng không biết vì sao, hắn cứ cảm giác mình bị kẹt lại ở chỗ nào đó, không tiến không lùi, hoàn toàn không đột phá nổi.

Tuy Du Tiểu Mặc rất nóng vội, nhưng cũng biết sốt ruột cũng chẳng được gì, hơn nữa con đường đan sư của hắn cứ thuận buồm xuôi gió mãi, đúng là may quá sức tưởng tượng, bây giờ gặp được bình cảnh cũng là chuyện bình thường, không được vội không được vội đâu!

Nhưng mà dù trong lòng có hiểu rõ như vậy, hắn vẫn có chút nôn nóng

Có điều cũng rất nhanh, tin cấp báo Dương Nhất sư huynh mang tới đã khiến hắn chẳng còn tâm trạng mà nôn nóng nữa rồi.

Sau khi vạch mặt với phái Thanh Thành thì tới giờ cũng đã hơn một tháng, qua bao trận chiến lớn nhỏ, phái Thiên Tâm vẫn luôn cân tài ngang sức với phái Thanh Thành, có thắng có thua, nhưng trong trận chiến buổi sáng hôm nay, phái Thanh Thành lập tức lộ ra một con át chủ bài siêu siêu cấp, lập tức kéo cất cả ưu thế về phía họ.

Con bài kia chính là yêu thú khế ước của Lạc Thư Hà, một yêu thú cấp chín, một cường giả Hoàng cảnh thứ thiệt.

Thiếu chủ của phái Thanh Thành lại may mắn tới mức khế ước được một con yêu thú cấp chín, bảo sao họ dám khiêu chiến với phái Thiên Tâm, thì ra là đã nắm chắc, cố nhẫn nhịn tới bây giờ, chỉ sợ đã chuẩn bị thật đầy đủ rồi.

Trong nhất thời, những thế lực vốn đang giữ thái độ đứng xem tình hình rốt rít chạy về phe của phái Thanh Thành, hướng gió đổi chiều, lập tức đè phái Thiên Tâm xuống.

Nghe nói, phái Thanh Thành đang tập hợp đủ người, chuẩn bị sau ba ngày nữa sẽ tấn công pháp Thiên Tâm.

Tin tức của Dương Nhất đến không sớm không muộn, dù sao rất nhiều người đều quan tâm tới cuộc chiến giữa phái Thiên Tâm và phái Thanh Thành, thậm chí có vài người còn lấy được tin tức trước của hắn.

Vì vậy, thời điểm Du Tiểu Mặc nhận được tin này, toàn bộ phái Thiên Tâm đều rung chuyển, trong chốc lát lòng người đã bàng hoàng, tất cả đều đang bàn tán xôn xao.

Mãi tới sáng ngày thứ hai, Thang Phàm rốt cục ra mặt trấn an, lão cam đoan với tất cả mọi người, phái Thiên Tâm sẽ tuyệt đối không thua.

Thang Phàm đã làm chưởng môn mấy trăm năm rồi, uy nghiêm và chữ tín rất cao, không ít đệ tử sau khi nghe được lời cam đoan của lão liền yên tâm.

Ba ngày sau, quả nhiên phái Thanh Thành đã dẫn người tới.

Ngoại trừ phái Thanh Thành thì còn có cả các thế thực khác và tán tu chạy tới vây xem, tiêu chí của trận chiến này chính là mang tính quyết định thanh trừ thế lực lớn của vùng phía nam, rất nhiều người muốn dùng cặp mắt của mình chứng kiến thời khắc lịch sử này.