Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 178: Linh tinh

Nước hồ lạnh như băng phảng phất muốn đâm rách da thịt, chỉ là trong nháy mắt cảm giác đau buốt đã biến mất, mà chuyển thành một sức mạnh nhu hòa, sức mạnh này nhanh chóng tạo ra một loại như màng bong bóng, mờ ảo bao phủ lại hắn và Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của Lăng Tiêu rồi, vừa muốn nói gì đó, một tiếng ‘Rầm’ bất chợt vang lên, màng bong bóng chấn động mãnh liệt, tựa hồ có vật gì đó ngoài làn nước lạnh giá kia.

Lúc này, bên tai Du Tiểu Mặc nghe được giọng nói của Lăng Tiêu, “Ngưng tụ sức mạnh linh hồn của ngươi ở hai mắt.”

Du Tiểu Mặc không chút do dự, dẫn ra một chút sức mạnh linh hồn bao phủ hai mắt lại, tầm mắt màu đen lập tức lộ ra một ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhìn lại trước mặt một lần nữa, rốt cục thì hắn cũng nhìn rõ thứ ra đang cố phá vỡ tấm màng, Thủy Yêu.

Một con, hai con, ba con… vô số con Thủy Yêu đang bao vây xung quanh họ, gương mặt vô cảm lạnh như băng, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào hai người, giống như họ là một món ăn sắp vào miệng chúng vậy.

Theo con Thủy Yêu đầu tiên tấn công tấm màng bong bóng, những tiếng va đập khác cũng ồn ào vang lên, đám Thủy Yêu như nổi cơn điên, cứ liều mạng lao vào đấm đá, giống như chúng không hề cảm giác được sự mỏi mệt hay đau đớn, tấm màng vang lên từng đợt từng đợt tiếng ‘Bang bang’, như thể nó sẽ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Du Tiểu Mặc ôm chặt cánh tay của Lăng Tiêu, thật sự sợ chúng sẽ phá vỡ bong bóng, mặc dù trong lòng hắn biết chuyện này không thể xảy ra được, nhưng vẫn hãi hùng.

Hơn nữa đám Thủy Yêu này giống y chang trong sách đã miêu tả, đa số có thực lực tầm cấp bốn và cấp năm, bằng thực lực của chúng, dù có cố sức đến đâu cũng không thể làm vỡ tấm màng bong bóng mà Lăng Tiêu tạo ra được.

Tình trạng này giằng co gần nửa nén hương, rốt cục thì đám Thủy Yêu kia cũng ngừng cái hành động tự mình hại mình, nguyên một đám mở to miệng phát ra từng đợt sóng âm, nhưng sóng âm này không hề rơi vào tai Du Tiểu Mặc, cũng vì chúng đã bị ngăn cách ngoài lớp màng của Lăng Tiêu rồi.

Rất nhanh, Du Tiểu Mặc đã phát hiệu nguyên nhân chúng rầm rú.

Không phải bởi vì muốn dùng âm thanh công kích hắn, mà là đang gọi đồng loại tới.

Lúc trước Lăng Tiêu đã từng nói qua, hồ nước cạn này chính là một cái hồ sâu vạn năm, bên trong có hơn một ngàn con Thủy Yêu đang ẩn núp.

Mặc dù đám Thủy Yêu ở đây thực sự chỉ có thực lực cấp bốn cấp năm, nhưng ai mà đảm bảo được trong hồ nước cạn này sẽ không có Thủy Yêu với thực lực mạnh hơn chứ.

Mấy phút sau, Du Tiểu Mặc đã được nhìn thấy một con Thủy Yêu khác hoàn toàn với đám Thủy Yêu xung quanh, dù thân thể nó cũng trong suốt, nhưng còn mang theo từng vạch màu tím chảy trong thân thể, nếu tu luyện giả bình thường mà nhìn thấy con Thủy Yêu này chỉ sợ đã chạy chối chết, bởi vì nó là một con Thủy Yêu cấp chín.

Trái ngược với nét mặt kinh hãi của Du Tiểu Mặc, lúc Lăng Tiêu nhìn thấy Thủy Yêu lại lộ ra cái sắc mặt vui mừng, đôi mắt như lóe sáng, “Quả nhiên phía dưới có linh tinh, con Thủy Yêu này có thể lên được tới cấp chín chắc cũng nhờ linh tinh ở dưới hồ.”

Linh tinh là một thứ đồ vật có bản chất khác xa với linh thủy.

Nói một cách đơn giản, linh tinh gần như tương đương với tinh túy của một trăm vạn giọt linh thủy được cô đặc tới tận cùng, bởi vậy cũng có thể thấy được sự quý giá của linh tinh.


Chỉ là linh tinh cũng không hoàn toàn là do linh thủy tạo thành, không phải nơi nào có được linh thủy cũng sinh ra được linh tinh, để sinh ra một viên linh tinh cần kết hợp giữa thiên thời và địa lợi, giống như hồ linh thủy trong không gian của Du Tiểu Mặc.

Tuy hắn có được một hồ nước chứa toàn bộ linh thủy tinh khiết nhất trên đời này, nhưng lại không có điều kiện thiên thời, chỉ có thể coi như là được bàn tay người tạo thành, cho nên không thể sinh ra linh tinh được.

Cho nên nói chính xác thì, hồ nước cạn thực ra là một hồ linh thủy, rất có thể là hình thành tự nhiên, sau đó chủ nhân của Thiên Đường Cảnh dùng nó để nuôi Thủy Yêu, vậy nên nó mới xuất hiện ở nơi này, hơn nữa bởi vì dưới đáy hồ có cả Thủy Yêu lẫn băng độc, dù linh tinh có thu hút đến đâu thì đa số đều chỉ dám đứng từ đằng xa nhìn lại

Đương nhiên cái loại bảo bối như linh tinh này có đủ lực hấp dẫn khiến cho một số tu luyện giả và đan sự điên cuồng.

Đôi khi, có rất nhiều người dù đã biết rõ mạo hiểm và tỷ lệ thất bại vô cùng lớn, nhưng vẫn muốn liều mình vì nó.

Du Tiểu Mặc nghe xong việc Thủy Yêu hấp thu linh tinh, liền vội hỏi: “Lăng sư huynh, liệu mảnh linh tinh trong hồ này có phải đã bị con Thủy Yêu kia hấp thu hết không?” Nếu như vậy thì bọn họ phải xui xẻo tới mức nào, khó khăn lắm mới gặp được một cái hồ có linh tinh, cuối cùng lại chậm một bước.

Lăng Tiêu nói, “Cái hồ sâu này đã tồn tại ít nhất là mấy vạn năm, đoán chừng có không ít linh tinh bên trong, dù Thủy Yêu có lợi hại đến mức nào cũng không thể hấp thu hết toàn bộ được.”

Du Tiểu Mặc giật giật tay áo y: “Lăng sư huynh, hay chúng ta tranh thủ thời gian đi xuống xem đi ha.”

Lúc này, con Thủy Yêu kia rốt cục cũng có động tĩnh, chỉ thấy nó ngửa đầu gầm lớn một tiếng, cái miệng đầy răng sắc nhọn như đang ngưng tụ lại một loại năng lượng hình cầu, vô cùng cuồng bạo, phảng phất như toàn bộ đáy nước đều bị nó tác động, ngay cả Du Tiểu Mặc trốn trong màng bong bóng cũng cảm giác được sự chấn động này.

Quả cầu năng lượng của Thủy Yêu rốt cục cũng ngưng tụ lại thành hình.

Chỉ thấy ánh mắt kia của Thủy Yêu bỗng hiện lên một chút dữ tợn, hét lớn một tiếng rồi ném thẳng quả cầu về phía họ.

Quả cầu năng lượng dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bay tới, năng lượng khổng lồ này khiến cho đáy nước dường như bị cắt làm đôi, không bao lâu liền va chạm vào tấm màng.

Theo lý thuyết thì, nếu một loại năng lượng khồng lồ như vậy đánh trúng, ít nhất tấm màng bọn họ đang đứng cũng phải lay động một cái, nhưng Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt mà nhìn, lại chỉ thấy sau khi quả cầu năng lượng kia đánh trúng tấm màn bong bóng, nhanh chóng… bị tấm màng hấp thu.

Hẳn là con Thủy Yêu có linh trí rất cao, nó thấy đòn tấn công của mình thất bại, hơn nữa còn chẳng mảy may gây ra thương tổn gì cho đối phương, đồng tử giãn lớn, ngay lúc Du Tiểu Mặc còn cho là nó muốn tiếp tục liều mạng tấn công thêm lần nữa, Thủy Yêu chợt quay đầu bỏ chạy.

Cái tốc độ kia ấy mà, nhanh như sao xẹt, Du Tiểu Mặc còn tượng nó phải cứng lắm, lợi hại dữ lắm, không ngờ chạy trốn còn dứt khoát hơn.

Đương nhiên Lăng Tiêu chẳng thèm nói gì đã đuổi theo.


Hồ nước cạn rất sâu, nếu để nó chạy mất thì tìm rất phiền phức, mà gần đây Lăng Tiêu thích trực tiếp kìa.

Thủy Yêu cũng chỉ có cấp chín, đương nhiên không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, không bao lâu đã bị đuổi kịp, Thủy Yêu thì chạy hết sức, còn ngài đây thì nhàn nhã cực kì, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt nó, phẩy tay một cái, như có hai cánh tay vô hình xuất hiện bên ngoài tấm màng, dù Thủy Yêu có phản kháng tới mức nào cũng bị hai cánh tay vô hình kia túm chặt.

Nhìn con Thủy Yêu đang không ngừng giãy dụa kia, Lăng Tiêu mỉm cười với Du Tiểu Mặc, “Tiểu sư đệ, có hứng thú khế ước một con Thủy Yêu cấp chín không?”

Du Tiểu Mặc nhìn con Thủy Yêu kia, lắc đầu lia lại, “Ta không cần.”

Vừa nghĩ tới Thủy Yêu là do người biến thành hắn đã thấy buồn nôn rồi, hơn nữa cái loại sinh vật này còn có độc băng với tính lây lan cực mạnh, nghe sao cũng thấy nó là một thứ độc hại, nghĩ tới cái thứ này sẽ đi theo mình, da gà da vịt của hắn đã nổi lên ào ào rồi.

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Lăng Tiêu thở dài.

Tiếc cái gì mà tiếc, Du Tiểu Mặc cắn răng rủa thầm trong lòng.

Lăng Tiêu bỗng nhiên nở một nụ cười tươi rói rồi nói, “Tiểu sư đệ của ta đã không cần ngươi, vậy ngươi cũng chỉ có tác dụng dẫn đường rồi, đừng có từ chối đó nha, nếu không thì ta giết ngươi cũng có thể tìm được nơi có linh tinh, dù sao thì ta cũng không muốn giết ngươi, cho nên là phải nghe lời đó.”

Thủy Yêu không kiềm chế được run lên bần bật, gương mặt mang theo ánh tím của nó như hiện lên một sự sợ hãi, có lẽ nó đã đoán được thủ đoạn của Lăng Tiêu, nếu như nó thật sự dám từ chối y, nó tin, người nam nhân trước mắt này sẽ giết nó không hề do dự, sau khi nghĩ rõ giữa lợi và hại, Thủy Yêu quyết định mang bọn họ tới nơi có linh tinh.

Hồ nước cạn không những sâu, mà còn là một thế giới dưới nước vô cùng rộng lớn.

Thủy Yêu dẫn bọn họ lặn xuống gần 5000m mới tới đáy nước, không bao lâu, một tinh thể to lớn màu ngà sữa hiện ra trước mặt nọ.

Đến nơi này, đáy nước rõ ràng đã chia làm hai màu sắc hoàn toàn khác nhau.

Nước tràn ngập xung quanh tinh thể cũng có màu ngà sữa.

Thủy yêu đứng trước mặt khối tinh thể này, nó thậm chí còn chủ động tới gần tinh thể, thò tay chạm vào, giống như muốn nói cho họ biết khối tinh thể này chính là linh tinh mà họ muốn tìm.

Lăng Tiêu vươn tay ra, vừa muốn vuốt lên ‘Linh tinh’, bàn tay bỗng nhiên ngừng lại, y khẽ ngẩng đầu, nhìn Thủy Yêu rồi nở một nụ cười hết sức dịu dàng, đôi môi khẽ mở: “Có phải ngươi rất hy vọng ta sẽ sờ lên nó không?”

Sắc mặt Thủy Yêu bỗng dưng thay đổi, đánh một quyền thật mạng vào cái thứ gọi là ‘Linh tinh’, độ cứng của khối ‘Linh tinh; này không thể chịu được sức mạnh này, ‘Ầm’ một tiếng lập tức vỡ vụn hơn phân nữa, các mạnh vụn của ‘Linh tinh’ cũng ào ạt bay về phía Lăng Tiêu.

Nhưng kết quả vẫn không khác trước là bao, thời điểm vừa chạm vào tấm màng đã bị bắn ngược trở lại, không hề có một chút tác dụng.

Thực sự thứ này không phải là linh tinh, trí thông minh của Thủy Yêu cao như vậy, sao có thể tình nguyện đưa linh tinh mà nó đã chuẩn bị dùng để tấn cấp đưa cho y dễ dàng như vậy được, cho nên nó cố ý dẫn bọn họ tới một nơi có băng độc ngưng tụ thành tinh thể, mục đích đương nhiên là muốn mượn băng độc để hại họ, không ngờ lại bị đối phương phát hiện.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lăng Tiêu hừ một tiếng, “Cho ngươi cơ hội, ngươi đã không quý trọng thì cũng đừng trách ta.”

Lăng Tiêu lập tức phẩy tay, ngọn lửa tím đã không xuất hiện khá lâu lúc này lại cháy rực, chỉ là ngọn lửa bây giờ có chút khác, bên trong tia lửa màu tím còn kèm theo một chút gì đó, giống như có hai loại lửa đang quấn lại với nhau, cuối cùng hóa thành một con rồng lửa phóng về phía Thủy Yêu.

Thủy Yêu vừa thấy hỏa diễm hiện thân, thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ nóng hừng hực của nó, hai mắt mở trợn trừng, rốt cục cũng thực sự sợ hãi rồi.