Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 104: Một con heo ngốc

Nhìn thấy nét mặt của hắn, lão đầu còn cho là hắn không hài lòng với giá tiền này, liền giải thích: “Tuy linh dịch có thể khôi phục lại linh lực, nhưng tu luyện giả thực lực càng mạnh, thì càng cần nhiều linh dịch hơn, nói ví dụ như tu luyện giả cấp bậc Thánh cảnh, một giọt linh dịch chỉ có thể khôi phục lại một phần năm linh lực của hắn mà thôi, càng lên càng cần nhiều.”

Có điều dù chỉ là một phần năm linh lực, cũng có thể nắm chắc được vài phần tự tin khi gặp nguy hiểm, cho nên cái giá mười vạn này tuyệt đối không thể thấp hơn, cộng thêm việc dùng hình thức bán đấu giá, khi đó không biết giá cả còn bị tăng lên bao nhiêu.

Du Tiểu Mặc cái hiểu cái không mà gật gật đầu, hắn không hiểu lắm với mấy chuyện của tu luyện giả, nhưng hắn cũng biết rõ đẳng cấp tu vi của họ, theo thứ tự từ thấp đến cao gồm: Nhân cảnh, Địa cảnh, Thiên cảnh, Nhật cảnh, Nguyệt cảnh, Tinh cảnh, Sinh cảnh, Tiên cảnh, Hoàng cảnh, Đế cảnh, Thần cảnh, Thánh cảnh. Tổng cộng có mười hai cấp bậc, không sai biệt lắm với mười hai cấp bậc của đan sư.

Dù sao thì trọng tâm chính là, cái giá quy định này không thể gọi là thấp.

Lão đầu thấy hắn không có dị nghị, lúc này mới thở ra một hơi, trên thực tế loại bảo vật như linh dịch không phải ai cũng sẵn lòng lấy ra bán đấu giá, đa số đều chọn giữ lại cho bản thân dùng, sở dĩ có tiền mà không mua được, cũng chính là vì nguyên nhân này.

“Giá cả đã ước định rồi, không biết tiên sinh có ý định bán bao nhiêu giọt linh dịch?”

Du Tiểu Mặc cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai khối băng điêu cao bằng người trưởng thành, hơi lạnh tỏa ra từ băng điêu lập tức làm cho cả gian mật thất trở nên ẩm ướt, chỉ là nhiệt độ lại không chênh lệch mấy.

Thời điểm hắn lấy ra, hai con mắt của lão đầu đã mở thật to, vẻ mặt thì đầy kinh ngạc, lão cứ nghĩ thiếu niên này cùng lắm cũng chỉ thấy ra thêm năm sáu giọt linh dịch gì đó là cùng, vậy mà lại là khối băng điêu lớn như vậy, hơn nữa còn lấy một lúc hai khối.

Lão đầu chặc lưỡi, dù là một người thường thấy nhiều bảo vật nhưng giờ lão cũng bị khiếp sợ rồi, chần chờ một lát mới nói: “Đại khái hai khối băng điêu này có thể tinh luyện được chín mươi giọt linh dịch, nhưng lão phu có một đề nghị cho hai vị, hay là tinh luyện linh dịch trước rồi đem ra đấu giá thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Du Tiểu Mặc lập tức thắc mắc.

“Bởi vì chỉ có đan sư mới tinh luyện được, mặc dù Tu luyện giả đấu giá được linh dịch, họ cũng sẽ phải tìm đan sư tới để tinh luyện giúp, vì vậy lại thêm một bước, khá rắc rối, có khi giá mười vạn cũng chỉ giảm còn chín vạn, chỉ là việc này phải làm sớm, vì ngày mai đã bắt đầu đấu giá hội rồi.” Lão đầu vuốt vuốt chòm râu, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, chỉ có thêm một bước tinh luyện thôi vậy mà cũng muốn giảm đi một vạn, ăn bớt quá nhiều rồi đó, còn không bằng hắn tự tinh luyện cho rồi, nhưng lại chỉ có thời gian là một buổi tối, lát nữa hắn và Lăng Tiêu còn phải đi mua những thứ khác nữa, không đủ thời gian rồi, vậy bây giờ phải làm sao?

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu xin giúp đỡ, còn không quên giả bộ đáng thương.

Thu được tín hiệu cầu cứu, Lăng Tiêu nhịn không được mà cong khóe miệng một cái, lập tức quay về phía lão đầu, nở một nụ cười rõ là am hiểu, “Có điều kiện gì nói đi.”

Lão đầu lúng túng khụ một tiếng, quả nhiên không thể gạt được người nam nhân này, nếu như không có y, lão còn có biện pháp lừa dối thiếu niên kia, chỉ nhìn cũng biết thiếu niên chẳng hiểu gì về đấu giá hội.

Thế nhưng người nam nhân này thì khác, lão luôn có cảm giác chẳng có chuyện gì là gạt nổi y, lúc này mới nói: “Lão phu có thể tìm người tinh luyện linh dịch giúp hai vị, nhưng cũng hy vọng có thể lấy được ba giọt linh dịch làm thù lao.”


Du Tiểu Mặc lập tức tính toán một chút, ba giọt linh dịch là 30 vạn, nhưng đây cũng chỉ là giá quy định mà thôi, chỉ là nếu mà giờ mang thẳng băng điêu đi đấu giá thì sơ sơ hắn cũng lỗ mất 90 vạn rồi, chỉ cần nghĩ tới đó là biết việc nhờ người tinh luyện có lời hơn nhiều.

“Lăng sư huynh, cái này có thể…” Du Tiểu Mặc nhẹ nhàng kéo tay áo Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu tức giận gõ đầu hắn một cái, nhìn nét mặt của hắn là biết rõ hắn đang nghĩ gì rồi, lại còn nghĩ mình được lời, trên thực tế đối phương chẳng thiệt thòi gì, có người bỏ ra một trăm vạn cũng chưa chắc đã mua được hai giọt linh dịch.

“Hai giọt.” Lăng Tiêu nói, giọng điệu không thương lượng.

Dường như lão đầu cũng đoán được đáp án này, không chút do dự đồng ý: “Thành giao, nhưng số lượng tám mươi tám giọt linh dịch không ít, liệu hai vị có muốn chia làm hai hoặc ba lần bán không?”

Lăng Tiêu thích thú mỉm cười: “Không cần, chỉ đấu giá một lần duy nhất là được.”

Lão đầu sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu cười khổ, lúc này lão cũng có thể đoán được, đấu giá hội ngày mai sẽ kịch liệt cỡ nào rồi, tám mươi tám giọt linh dịch không phải là số lượng nhỏ, nếu có thể mua được, cũng tương đương với việc sau này chiến đấu đã có thứ đảm bảo tính mạng rồi, những thế lực lớn kia tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt này.

Tiếp theo, lão đầu lấy ra từ dưới quầy một tấm thẻ được luyện chế từ phỉ học màu đen ánh kim, sau đó đưa cho Lăng Tiêu: “Đây là thẻ khách quý đặc biệt của phòng đấu giá Thất Tinh, bởi vì vật phẩm hai vị muốn đấu giá đã hơn 500 vạn, cũng đạt tới đẳng cấp khách quý của chúng ta, đây là số ghế, đến lúc đó hai vị chỉ cần tìm số chỗ ngồi là được, ngoài ra, tấm thẻ này cũng có thể dùng cho tất cả các cửa hàng và phòng đấu giá dưới cờ Thất Tinh.

Không đợi Lăng Tiêu đưa tay ra, Du Tiểu Mặc liền vội vã đón lấy tấm thẻ.

Thẻ có màu đen ánh kim nhìn qua rất đặc biệt, bên trên khắc bảy ngôi sao năm cánh, làm cho hắn nhớ tới mấy cái thẻ hội viên ở hiện đại, tấm thẻ này chắc cũng là một loại thẻ giảm giá, cũng đúng lúc đang cần dùng tới.

Lão đầu theo bản năng liếc nhìn Lăng Tiêu, người kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt nho nhã.

Dưới cảm giác từ linh hồn của lão, thiếu niên này chỉ là một đan sư cấp thấp, cũng có thể chưa tới cấp hai, mà nam nhân đi cùng hắn, lão không thể cảm giác nổi thực lực của y, bằng với cảm giác của đan sư cấp bốn lâu năm như lão mà vẫn không thể cảm nhận được, tu vi của người này tuyệt đối không dưới Nguyệt cảnh.

Một vị cường giả như vậy lại có thể dung túng một tên đan sư cấp thấp làm càn trước mặt y, có thể thấy quan hệ của họ không phải bình thường.

Sau khi tiễn hai người đi, lão đầu lập tức gọi người thị nữ kia lại, đồng thời dặn dò nàng, vài canh giờ sau đó đừng để bất cứ kẻ nào quấy rầy lão, lúc này mới lui về mật thất, khóa cửa thật chặt.

Thứ tốt như linh dịch, tuy chỉ có hai giọt, nhưng lão không muốn nhường cơ hội này cho bất cứ ai.


Bởi vì ngoại trừ tác dụng khôi phục linh lực của tu luyện giả, linh dịch cũng có thể gia tăng xác xuất thành công cùng chất lượng của linh đan, đặc biệt là linh đan cao cấp, tỉ lệ thất bại lớn đến nỗi khiến cho rất nhiều đan sư không chịu nổi, nhưng nếu có linh dịch, thì mọi việc lại khác rồi, chỉ cần nhỏ thêm một giọt linh dịch trong lúc luyện đan, có thể tăng xác xuất thành công lên tới 10%.

Xác xuất thành công cao như vậy, chỉ cần là đan sư thì không thể không động tâm.

Rời khỏi phòng đấu giá, Du Tiểu Mặc liền đứng ở bên đường nhìn quanh, không phát hiện bóng dáng của Liệt Hỏa mã.

Lăng Tiêu cũng không có ý gọi chúng tới, trực tiếp đi về phía dòng người đông đúc.

Du Tiểu Mặc ngừng lại một chút, lập tức đuổi theo sau, cuối cùng hắn cũng hiểu được, hành trình tiếp theo của họ đoán chừng chỉ có thể dùng tới hai chân mà đi rồi, ngồi trong xe ngựa đúng là rất bất tiện cho việc mua bán.

Nơi bọn họ đang đứng là con phố phồn hoa nhất thành Hồn Cực, lưu lượng người gần như gấp đôi các con phố khác, tuy đường đi rất rộng rãi, rộng gấp hai ba lần đường ở Hòa Bình trấn, nhưng rõ ràng vẫn chen chúc, chỉ cần không để ý cũng có thể đụng vào người khác.

Du Tiểu Mặc níu chặt góc áo Lăng Tiêu, nhắm mắt đi theo, chỉ sợ dòng người đông đúc kia sẽ đẩy hắn lạc luôn, cặp mắt linh động đang không ngừng ngắm nghía xung quanh.

Mặc dù Lăng Tiêu không quay đầu lại, nhưng có thể lập tức tưởng tượng ra bộ dáng của hắn bây giờ, khóe miệng lập tức cong cong, sau đó dừng bước lại, người phía sau lập tức đâm đầu vào lưng y, lúc quay lại đã thấy hắn ôm mũi mình vô cùng ủy khuất, đang muốn nói chuyện, phía trước đột nhiên vang lên một trận ồn ào.

“Tránh ra, không muốn chết thì tránh hết ra cho bổn đại gia!”

Một đám người xông tới, bên hông đều đeo lưỡi dao sắc bén, bộ mặt ai cũng dữ tợn hung ác, đột nhiên chen chúc vọt ra khỏi đám đông.

Kẻ dẫn đầu là một gã trung niên rất mập, trên người gã cũng ẩn ẩn bộc lộ khí tức mạnh mẽ, có thể cảm giác được gã trung niên này phải là một cường giả cấp bậc Nguyệt cảnh.

Giờ phút này, đám người kia đang hung hăng nhào về phía bọn họ.

Du Tiểu Mặc ló ra sau lưng Lăng Tiêu, vừa nhìn thoáng qua, con mắt lập tức trợn lên tròn xoe, hắn cũng có thể nhận ra mấy người đi sau lưng gã trung niên kia nha, bởi vì không lâu trước đó, bọn họ đã gặp nhau ở cửa thành rồi, vội vàng rụt đầu lại, chỉ sợ bị nhận ra.

Thế nhưng mà hắn đã quên, ấn tượng của Lăng Tiêu đối với mọi người còn sâu hơn với hắn nhiều, cộng thêm với khí chất xuất chúng của Lăng Tiêu, chỉ cần đứng trong đám người cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm, mấy người kia từ phạm vi mười thước đã thấy y rồi.

“Lão đại, chính là nó đó!”

“Đúng vậy, chính nó đã làm phó bang chủ bị thương.”

Mấy người kia liên tiếp vạch tội Lăng Tiêu, vẻ mặt cũng chả còn chút kiêng kị nào, thậm chí có thể nói là hơi đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu cũng thêm chút âm tàn, đám động vào người của bang Lang Nha sao, hôm nay bọn chúng muốn trả lại cho y gấp trăm lần.

Rất nhanh, hai mươi mấy người đã xông tới trước mặt Lăng Tiêu, gã trung nhiên kia thì ngừng lại ở khoảng cách ba mét, bả vai đang khiêng một chiếc búa lớn, bước tới trước vài bước, đám thịt trên mặt gã rung rung đầy dữ tợn, âm trầm quát: “Chính các ngươi đã làm nhị đệ của ta bị thương?”

Nhị đệ? Du Tiểu Mặc lại ló đầu ra, ánh mắt còn đánh giá gã trung niên kia mấy lần liền, sau đó mới lẩm bẩm một câu, “Căn bản là chẳng giống tẹo nào.”

Lăng Tiêu nghe được tiếng thì thầm của hắn, cúi đầu nhìn hắn cười một cái, sau đó mới chuyển qua gã trung niên, cười nói: “Thật xin lỗi, ta không biết nhị đệ của ngươi, nhưng mà cách đây không lâu thật có gặp được một con heo nhìn rất ngu, chẳng lẽ nó lại là nhị đệ của ngươi hả?”

“Phụt…” Du Tiểu Mặc nhịn không được mà cười thành tiếng.