Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 97: Phòng siêu âm đa chiều số 1

“Được, trừ những cái cô nói thì còn cần thêm đồ đạc thường dùng. Ý cháu là chúng ta cũng nên tích trữ một ít đồ cần thiết cho em bé.”

Tô Tô khẽ gật đầu, nói rất nghiêm túc. Cô mở cửa, đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Trạc Thế Giai:

“Vì vậy, sau này chúng ta lại có chuyện phải làm, mục đích là tìm một xe chở hàng lớn.”

Khi nhìn thấy Lý Oánh đang đứng ngoài cửa, Tô Tô đột nhiên im bặt không nói gì nữa. Lý Oánh đang đứng bên cạnh người nước của cô, tỉ mỉ nghiên cứu người nước. Mà ở chỗ không xa, có xác chết của ba con zombie, xem ra Lý Oánh sau khi giết chết zombie lại quay về chỗ người nước tiếp tục nghiên cứu.

“Tô Tô!” - Thấy Tô Tô đột nhiên mở cửa đi ra, Lý Oánh đi thẳng lưng lên, tỏ ra có chút bối rối, thò một đầu ngón tay ra thử chọc vào người nước: “Bên trong mọi người họp gì mà bí hiểm thế, còn phải có hai người canh gác.”

“Đừng động vào bọn chúng, chúng sẽ coi cô là zombie mà chém giết.”

Tô Tô mở miệng nhắc nhở, thu tấm hình Tiểu Ái trong tay lại, cất vào trong túi áo khoác lông vũ. Cô không định tâm sự với Lý Oánh, cũng không có ý mở miệng bàn bạc bất kỳ chuyện gì với cô ta. Cô dẫn Trạc Thế Giai đi thẳng ra ngoài, hai người nước hai bên cũng đi theo sau, giống như hai vệ sĩ của Tô Tô.

Lý Oánh sa sầm mặt, nhưng may mà cô ta đã bị Tô Tô phớt lờ thành quen. Cô ta đứng nguyên tại chỗ đăm chiêu nhìn bóng lưng của Tô Tô và Trạc Thế Giai, rồi lại ngầng đầu nhìn cửa văn phòng mà Tô Tô vừa đi ra. Trên cửa treo một chữ số “1”. Đây là phòng siêu âm đa chiều số 1.

Phải chăng cô ta đã vô tình phát hiện ra bí mật gì đó giữa Tô Tô và Trạc Thế Giai?

Trạc Thế Giai bước nhanh hai bước lên trước, đuổi kịp Tô Tô, đè thấp giọng hỏi: “Cháu không lo lắng Lý Oánh sẽ nghi ngờ gì đó sao?”

“Nghi ngờ cái gì?” Tô Tô khó hiểu đi chậm lại, cùng Trạc Thế Giai tiến về phía trước. Cô thản nhiên: “Cô ta có thể nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ cháu mang thai? Đây là sự thực, cho dù cô ta nghi ngờ cháu thì đã sao?”

“Ừ...” - Trạc Thế Giai suy nghĩ, Lý Oánh nghi ngờ Tô Tô mang thai, có thể làm gì cô? Cùng lắm là vạch trần chuyện cô mang thai, để cho đám người Diệp Dục không dẫn Tô Tô ra ngoài giết zombie, kiếm tinh hạch nữa.

Nhưng Tô Tô cần đám người Diệp Dục sao? Rất cần, rất cần, cần đến mức không có đám người Diệp Dục thì cô không thể ra ngoài giết zombie, kiếm tinh hạch sao?

Rất rõ ràng, Tô Tô hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh ở mạt thế, không có đội Diệp Dục thì cùng lắm cần cẩn thận hơn chút là được.

Suy nghĩ như vậy, Trạc Thế Giai đã yên tâm. Một người phụ nữ dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân. Bản thân có bản lĩnh thì sẽ không sợ những người bên cạnh đến rồi lại đi. Điểm này, người sống đến độ tuổi ba mươi như cô còn không bằng cô gái nhỏ hai mươi tuổi, phải học tập Tô Tô mới được.

Còn Tô Tô à, cô chỉ không muốn Diệp Dục phát hiện ra, còn ai biết cũng chẳng sao. Chuyện cô mang thai chỉ giấu được một thời gian chứ không giấu được cả đời. Chỉ cần Lý Oánh không hại Tiểu Ái của cô thì cứ việc nói. Chuyện này lộ ra mà Diệp Dục phản đối thì cùng lắm Tô Tô lại chấm dứt với Diệp Dục. Cô không cần dựa vào Diệp Dục để sống.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi đến cửa cầu thang bộ thoát hiểm. Tô Tô đang muốn mở cửa thì cánh cửa gỗ màu vàng đó đột nhiên bị mở ra. Gương mặt của Diệp Dục hiện ra, anh cau hàng lông mày lưỡi mác đen sẫm, hét lên với Tô Tô:

“Em đi đâu thế hả? Ai cho em chạy lung tung. Ông đây quay lưng một cái đã không thấy em đâu rồi.”

“Suỵt… anh có thể nói nhỏ tiếng chút không?” - Tô Tô trừng mắt nhìn Diệp Dục. “Tìm tôi làm gì?”

“Có thể tìm em làm gì? Đương nhiên chuyện quan trọng rồi.”

Gương mặt dày đến đạn không xuyên thủng nổi của Diệp Dục xuất hiện một nụ cười ngoác ra. Anh đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tô Tô, dẫn cô đi vào trong cầu thang thoát hiểm, len qua khoảng trống mọi người đang ngồi, đi lên tầng bảy, vào trong một văn phòng bác sĩ.

Trong văn phòng, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói xếp hàng ngang. Trong tay mỗi người đều cầm một cái cốc, thấy Diệp Dục kéo Tô Tô vào trong, ba người lập tức bê cốc lên, đồng thanh nói:

“Cho xin chút nước uống đi.”

“Phụt!!!”

Tô Tô phì cười. Cô mím môi nhìn ba người đàn ông to lớn thô kệch trước mặt, cùng mặc quân phục rằn ri, đứng thẳng lưng, ánh mắt lóe lên sự khao khát. Rõ ràng là những gương mặt mạnh mẽ quyết đoán, lúc này đều lộ ra dáng vẻ đáng thương giống như ăn mày, cực kỳ hài hước.

Sau đó, lại nhìn đôi môi khô khốc của bọn họ, Tô Tô nén cười, giơ tay lên loáng một cái cốc trong tay ba người đã đầy nước. Tranh thủ thời gian ba người đang uống nước ừng ực, Tô Tô quay đầu nhìn Diệp Dục.

“Mấy anh muốn uống nước sao không tìm Lý Oánh?”

“Tìm cô ta làm gì?”

Vẻ mặt Diệp Dục đầy khó hiểu. Anh đưa tay lên khá tự nhiên khoác vai Tô Tô, như anh em tốt vỗ vỗ vai cô.

“Em chính là hồ chứa nước sẵn có của chúng tôi, không tìm em lại tìm cô ta? Điên à?”

Không phải người giỏi đánh giết thì chỉ biết đánh giết. Con người là động vật bậc cao phát triển nhất, cũng có cảm giác của riêng mình. Ai tiếp cận họ có mục đích, muốn làm bạn với họ, muốn lợi dụng họ trở thành ưu thế của mình; ai mới là người thực sự thành tâm thành ý coi bọn họ là bạn, đối xử với nhau bình đẳng; mỗi người ở đây đều cảm nhận rất rõ.

Dù trước kia không hiểu thì giờ nhìn hành vi của Lý Oánh và Tô Tô mấy ngày qua cũng hiểu.

Tô Tô hất cánh tay đang thể hiện chủ quyền của Diệp Dục ra, liếc mắt nhìn bi đông nước đeo trên người họ. Chớp mắt một cái, bốn người cảm thấy bình bi đông nước trống rỗng đột nhiên nặng trĩu. Không cần mở nắp, Tô Tô đã có thể làm cho họ một bình nước đầy. Chuyện này thật tiện lợi.

“Xong rồi. Mấy anh nói chuyện đi. Tôi đi tìm giường nghỉ ngơi một lát.”

Xả nước cho bốn người xong, Tô Tô vươn vai một cái, bỏ ra ngoài. Những tiếng lao xao đằng sau vang lên, đều là lời xúi giục Diệp Dục đuổi theo.

Tô Tô xoay người, nhìn bốn người đàn ông trưởng thành sau lưng đột nhiên yên lặng bất động, đứng nghiêm trang tại chỗ, cảnh cáo: “Không được đi theo. Không được làm phiền tôi nghỉ ngơi!”

“Rõ!”

Diệp Dục đứng nghiêm, theo thói quen làm giơ tay chào Tô Tô. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cảm thán của ba tên kia, người thì thương xót, người thì chán nản, người thì chỉ tiếc không rèn sắt thành thép. Anh không quan tâm, đưa mắt dõi theo bóng hình Tô Tô ra khỏi cửa, mới đạp một cước về phía ba đồng đội của mình. Bốn người lập tức lao vào nhau đánh đấm thật hỗn loạn.