“Cảm ơn, tôi sẽ tìm được.”
Bành Vũ Trung gật đầu, quay người đi vào trong xưởng. Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, anh phải chuẩn bị một chút. Xe trong xưởng khá nhiều, chọn đại một cái để đi. Lý Tiểu Vũ và Lý Oánh, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ đều có xe nhưng vì đi xa một mình nên Bành Vũ Trung chọn lựa xe rất cẩn thận.
Xe phải chịu được va chạm, không gian trong xe phải rộng rãi, phải để được nhiều đồ. Cuối cùng Bành Vũ Trung chọn được một chiếc SUV của BMW. Anh chuyển hai hòm súng đạn từ trong chiếc xe lúc trước sang. Anh không lấy nhiều vì nghĩ Lý Tiểu Vũ và Tẩm Nguyệt đều là người bình thường, có thể sẽ cần dùng đến “vũ khí nóng”, nên để phần còn lại cho hai người họ.
Lúc này Lý Tiểu Vũ đã tỉnh giấc. Cô theo sau Bành Vũ Trung giúp đỡ một tay, ánh mắt cũng nhuốm màu u sầu, nghẹn ngào:
“Anh Bành, anh phải đi thật sao?”
“Ừm, anh phải đi, nhất định phải đi.”
Bành Vũ Trung chất đồ lên xe của mình xong quay ra ôm Lý Tiểu Vũ một cái. Dù mới chỉ biết nhau vài ngày nhưng giữa họ cũng bắt đầu xuất hiện tình cảm đồng đội.
“Tiểu Vũ, em phải giữ gìn sức khỏe. Nhớ lời anh nói, dù có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải chung phe với Tô Tô. Đừng tiếp tục qua lại với đám bạn bè và bạn học của em nhé.”
“Vâng, em nhớ rồi!”
Lý Tiểu Vũ mắt ngân ngấn nước, đôi tay đang ôm vỗ lên lưng Bành Vũ Trung, sự lưu luyến chẳng nói thành lời, kể từ đây cũng chẳng biết có thể còn gặp lại anh nữa không.
“Anh Bành, anh cẩn thận nhé, nhất định phải chú ý giữ gìn đó. Không tìm thấy vợ con thì anh quay về nhé.”
“Yên tâm, anh sẽ về.”
Bành Vũ Trung nở nụ cười tự tin, buông Lý Tiểu Vũ quay người lên xe, khởi động, sang số, lái xe rời đi. Lý Tiểu Vũ bước theo xe anh vài bước, tay vẫy không ngừng, nước mắt lã chã.
Lý Oánh gần đó đang nằm ngủ trên ghế sau xe, cô ta chỉ liếc nhìn Bành Vũ Trung một cái rồi vô cảm nhắm mắt tiếp tục ngủ bù. Cô ta phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt mới có thể xả nước cho đám Hộ Pháp, mới có sức khỏe giết zombie, nên cô ta chẳng có chút tâm tình chia tay bạn bè nào cả. Đặc biệt là đang mạt thế, còn không biết có thể gặp người đó lần thứ hai không, càng không đáng để Lý Oánh lãng phí sức lực.
Bên ngoài cánh cửa sắt của xưởng, Tô Tô và Diệp Dục đang tranh nhau một con zombie. Trời vừa hửng sáng, những con zombie xung quanh đều bị cô, Diệp Dục và Hộ Pháp quét sạch, chỉ còn lại mỗi con này. Tô Tô và Diệp Dục đều muốn giết nó, không ai nhường ai, tranh đến tận cùng, Tô Tô chỉ thiếu điều ra tay với Diệp Dục.
Hộ Pháp ở xa ngồi xổm xỉa răng, nhàm chán nhìn con zombie bị Tô Tô và Diệp Dục dụ tới dụ lui, anh đang suy nghĩ nếu Tô Tô và Diệp Dục không xử lý thì đành để anh ra tay xử nốt con zombie cuối cùng này vậy.
Xe của Bành Vũ Trung chầm chậm ra ngoài, Tô Tô dừng nắm đấm đang định đánh Diệp Dục lại, quay đầu nhìn Bành Vũ Trung ngồi trên xe, giơ tay cười với anh. Chờ xe của anh áp sát, cô nghiêng người, bím tóc buộc sau gáy bay bay trong gió, ngón tay trắng trẻo chỉ về phía trước, đôi mắt cười cong cong hình trăng khuyết.
“Đi nhé, chúc anh thuận buồm xuôi gió. Zombie phía trước đều dọn sạch cho anh rồi đấy. Chúc anh may mắn.”
“Cảm ơn!”
Bành Vũ Trung ngồi trên ghế lái, thấy con đường thênh thang phía trước không một bóng zombie thì cảm kích quay đầu nhìn Tô Tô và Diệp Dục ở ngoài. Đằng sau hai người, Hộ Pháp đang lặng lẽ xử lý con zombie. Thuận buồm xuôi gió, đây là một khởi đầu tốt, không cần phải cảm ơn nhiều, Bành Vũ Trung khắc ghi trong lòng là được. Anh đạp chân ga, một người một xe đi ra đón những tia nắng đầu tiên, bắt đầu tương lai đi tìm người thân.
“Hộ Pháp, mẹ nó, chú quá là tham rồi đấy. Dám cướp quái của ông đây!”
Bỗng nhiên Diệp Dục quay người phát hiện ra con zombie dùng để trêu Tô Tô đã bị Hộ Pháp cướp mất từ lúc nào. Anh tức giận đạp vào mông Hộ Pháp, tiếng cãi vã của hai người vang xa tít. Tô Tô nhìn theo hướng Bành Vũ Trung đi một lúc rồi quay người đi vào xưởng sửa xe.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong xưởng sửa xe vẫn tối om như ban đêm. Lý Tiểu Vũ luyện tập chiêu thức cận chiến mà Bành Vũ Trung đã chỉ trên nền đất trống trải một mình. Còn Tẩm Nguyệt đã dậy, cô tìm thấy một chiếc bình siêu tốc trong văn phòng, đang không biết nên làm gì thì thấy Tô Tô đi vào. Tẩm Nguyệt ngại ngần đến trước mặt Tô Tô:
“Tô Tô, mọi người có muốn ăn mì không?”
Lúc hỏi câu đó, Tẩm Nguyệt thật sự rất ngại. Dù sao thì tối qua cô mới gia nhập vào nhóm của Tô Tô, còn chưa quen với mọi người trong nhóm, cũng không biết Tô Tô có đồng ý cho cô lấy mì trên xe không nữa.
“Là... là thế này, không phải tôi ăn không đồ của mọi người, tôi sẽ ra ngoài giết zombie, cũng sẽ giúp mọi người tìm đồ nhưng có thể cho tôi xin chút mì nấu trước được không? Lát nữa Duệ Duệ tỉnh dậy, nếu không có gì ăn thì nó sẽ quấy khóc, tôi chỉ nghĩ thế thôi.”
“Ăn chứ, cô làm cho tôi một bát với! Ôi, bận rộn đêm hôm giờ cũng oải rồi.”
Tô Tô ngắt lời Tẩm Nguyệt, tiện tay đổ đầy nước vào ấm siêu tốc, vươn vai quay người chuẩn bị lên xe ngủ tiếp. Nhưng vừa đi được hai bước, cô liền dừng lại, quay người, đôi con ngươi tĩnh lặng, đen như mực nhìn chằm chằm bóng lưng của Tẩm Nguyệt.
“Cô một mình dắt con theo sẽ khó giết zombie. Tôi nghĩ cô nên tìm địu hoặc đai buộc để buộc thằng bé lên người. Không phải ai sinh ra cũng biết giết zombie, cô cứ học Lý Tiểu Vũ ấy.”
Khi Tô Tô nói, Tẩm Nguyệt cầm chiếc bình siêu tốc đầy nước nhìn về phía Lý Tiểu Vũ mồ hôi ròng ròng đứng múa dao quắm trên bãi đất trống. Tẩm Nguyệt gật đầu, đang muốn bày tỏ thái độ nhất định sẽ làm theo ý của Tô Tô thì cô đã không còn ở đó nữa. Nói xong Tô Tô đã quay về xe ngủ rồi.
Mười phút sau, Tẩm Nguyệt tìm thấy bát đũa dùng một lần trong văn phòng làm việc, cũng đã nấu xong mì cho Duệ Duệ. Vì điều kiện không cho phép nên cũng chẳng có nguyên liệu gì để cô phát huy tài nấu nướng, nhưng Duệ Duệ dụi đôi mắt lim dim, nhìn thấy bát mì Tẩm Nguyệt bê đến thì vui quên trời đất, nhanh chóng ăn sạch sẽ.
Tẩm Nguyệt dụi đôi mắt ửng đỏ, nhìn Duệ Duệ cười. Cô lấy thêm một bộ bát đũa trong văn phòng, đổ chỗ nước còn lại làm cho Tô Tô một bát. Lúc này Lý Oánh cũng đã dậy. Khi ở trên xe, cô ta cũng nghe thấy lời Tô Tô nói với Tẩm Nguyệt nên giờ cô ta đi thẳng vào văn phòng, dặn dò Tẩm Nguyệt:
“Tôi đổ nước vào cho cô, cô làm thêm cho anh Diệp, anh Hộ Pháp mỗi người một bát nhé.”