Lý Oánh đương nhiên sẽ thành công. Cho dù là trước mạt thế hay sau mạt thế, cô ta luôn là người không chịu thua kém người khác, tính cách nỗ lực phấn đấu, vì vậy cô ta mới có thể chủ động xin công ty điều đến Đức thành mở rộng thị trường. Sau này, Đức thành bị giới nghiêm, Vương Quân không quản khó khăn đi bộ vào đó, mất liên lạc với người nhà.
Vương Quân ở trong khu biệt thự Quả Táo, có chút cô đơn nắm chặt điện thoại trong tay. Anh ta đứng trong sân của nhà họ Tô, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến giờ này người nhà anh ta đang ở nơi đâu, có sống tốt không, phải chăng cũng đang lo lắng cho anh ta?
Một lát sau, Lý Oánh lại gửi tin nhắn đến. Vương Quân cúi đầu đọc tin nhắn, là câu Lý Oánh đã nói rất nhiều lần.
“Anh ở nhà họ Tô nhất định phải thể hiện cho tốt, giữ gìn quan hệ tốt với cha mẹ Tô Tô. Em thấy Tô Tô không hề bình thường đâu. Cô ấy chắc chắn nắm giữ cách có thể trở nên mạnh mẽ thần tốc. Bằng không thì vì sao lại lợi hơn người đi ra từ Đức thành là em đây chứ?
“Ừ. Được.”
“Đừng trả lời qua loa thế chứ. Trước kia anh đã không có chí tiến thủ như vậy, cho nên em không thể yêu anh được, cũng vì nguyên nhân này, anh phải cố gắng lấy lòng cha mẹ Tô Tô. Em ở đây chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của cô ta. Đợi em nghe ngóng được cách tu luyện dị năng, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ.
Vẫn là những câu nói đó. Trước mạt thế, Lý Oánh đã nói với Vương Quân vô số lần rồi, anh đã thuộc lòng. Cô không yêu anh, trước kia cô đã nói rất rõ; còn chuyện anh yêu cô, đối xử tốt với cô, không liên quan gì đến cô, trước kia cũng đã nói rõ ràng rồi.
Lý Oánh thích loại đàn ông đầy chí tiến thủ, loại đàn ông có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nhất, có nhiều đề tài để nói chuyện với cô ta. Vương Quân cứ nói chuyện với cô ta thì tự nhiên sẽ biến thành tình huống hiện tại. Cô ta chỉ bảo anh, anh chỉ nghe qua loa, cuối cùng cuộc nói chuyện của hai người chẳng đi đến đâu cả, để lại một chút nuối tiếc trong lòng.
“Vương Quân, ăn cơm thôi!”
Trong sân, mẹ Tô đang đứng bên cạnh của bếp, gọi Vương Quân. Anh vội càng cất điện thoại, xoay người nhận lấy bát ô tô trong tay mẹ Tô, ngồi bên cạnh cha Tô, cùng ăn cơm. Một lát sau, Vương Quân bị bản vẽ dở dang dưới chân cha Tô hấp dẫn, hai mắt phát sáng nhìn rất râu, thuận miệng nói:
“Bác trai, tấm bản đồ phòng ngự biệt thự này của bác, nếu như thêm hai pháo đài ở bên cạnh thì có thể nói là hoàn hảo.”
“Pháo đài???” cha Tô híp mắt, nhặt bản phác thảo ông vẽ dưới đất lên, chỉ vào hai góc phía trên, quay đầu hỏi Vương Quân, “Cậu biết xây pháo đài không?”
“Biết chứ. Năm ngoái, cháu có tham gia chương trình viện trợ châu Phi của công ty, đã xây dựng pháo đài ở Zambia.”
“Chà chà. Khá lắm. Còn đi đến Zambia rồi, nhân tài mà. Đến đây, đến đây. Chúng ta từ từ nói chuyện.”
Cha Tô không phải kiến trúc sư chuyên nghiệp. Tấm bản đồ phòng ngự ông vẽ này chỉ có thể qua mặt được Tô Tô. Thực tế, trong mắt của kiến trúc sưchuyên nghiệp thì nó có trăm ngàn thiếu sót. Ông hoàn toàn không ngờ Vương Quân làm công ở nhà mình vậy mà lại là một kiến trúc sư, hơn nữa còn là kiến trúc sư đã từng ra nước ngoài.
Gương mặt Vương Quân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân thành. Con người anh không biết cách lấy lòng người khác, cũng không biết bày ra nhưng mánh khóe lãng mạn dỗ con gái vui vẻ, vì vậy thường xuyên cảm thấy thất bại. Nhưng chỉ cần nói chuyện với anh về kiến trúc, bản vẽ… thì anh sẽ nói chuyện như khướu. Cha Tô kéo anh đến nói chuyện, anh cũng không che giấu, giải thích chi tiết suy nghĩ của mình. Hai người bưng bát, ngồi xổm trên mặt đất, nói chuyện quên trời quên đất, chỉ thiếu khoa chân múa tay.
Còn ở bên này, không biết trôi qua bao lâu, Tô Tô đã hấp thụ toàn bộ tinh hạch trong tay. Đang trầm tư, Tô Tô bị những tiếng nhai giòn tan sồn sột làm bừng tỉnh. Cô nằm trên ghế phụ xe, nghiêng đầu nhìn, Diệp Dục ở bên cạnh đang nhét thứ gì đó vào trong mồm nhai.
“Em tỉnh rồi à? Tối nay, chúng ta sẽ nghỉ lại một đêm ở xưởng sửa chữa này nhé.”
Nghe Diệp Dục nói, Tô Tô ngồi dậy, nghển cổ nhìn xung quanh. Đội xe của bọn họ không biết đã vào trong xưởng sửa chữa ô tô loại lớn từ lúc nào. Xung quanh đều là linh kiện ô tô ngổn ngang, mà đám người Hộ Pháp đã xuống xe, đang lục lọi linh kiện trong xưởng sửa chữa này định sửa chữa những chiếc xe rách nát của mình.
Ở xa một chút, Tẩm Nguyệt đang bế dỗ con mình, Lý Oánh ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm hai con dao đang cầm trong tay, không biết đang làm gì, cả người như đang dồn nén cảm xúc. Còn Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung đang tìm kiếm đồ vật khắp nơi.
“Rộp rộp.”
Lại một tiếng kêu giòn tan, Tô Tô quay đầu lại, nhìn Diệp Dục đang ngồi bên cạnh, trừng to mắt hỏi: “Anh đang ăn gì thế?”
“Tinh hạch!”
Trong bóng tối nhờ nhờ, Diệp Dục trả lời thản nhiên. Tinh hạch sáng lấp lánh trong tay anh, vèo một cái, bị anh vứt vào mồm như kẹo đậu. Sau đó anh nghiêng đầu qua nhìn Tô Tô, nụ cười trên mặt khiến cô sởn cả gai ốc. Dưới ánh mặt kinh ngạc của cô, anh rất hào phóng đưa một nắm tinh hạch đến, hỏi:
“Em ăn không?”
“Không. Không ăn...” Tô Tô xoa xoa dạ dày của mình, vội vàng xua tay: “Anh ăn tinh hạch làm gì?”
“Ơ? Em thật là kỳ lạ. Không phải em nói trong tinh hạch có năng lượng sao? Anh ăn tinh hạch chính là đang hấp thụ năng lượng đó.”
“Hả?”
Tô Tô trỏ vào cái mồm nhai căng phồng của Diệp Dục. Cô không nhịn được, quay mở cửa xe, cúi người nôn điên cuồng bên cạnh xe. Ăn tinh hạch = Hấp thụ năng lượng! Cái công thức này đến một người trải qua 12 năm mạt thế như Tô Tô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đấy. Dạ dày của anh lẽ nào không bị khó chịu sao???
Có gì đó nóng hổi áp lên tấm lưng mỏng manh của cô. Diệp Dục đi đến gần, vỗ lưng Tô Tô, đầy lo lắng hỏi:
“Em làm sao thế? Sao lại nôn thế này? Có phải lại bị lũ zombie kia làm cho buồn nôn không?”
“Bị anh… bị anh làm cho buồn nôn đấy!”
Nôn đến chảy cả nước mắt, Tô Tô ẩn đẩy Diệp Dục ra, cầm lấy một viên tinh hạch trong tay anh, cúi đầu lau nước mật trên khóe miệng lên tay áo anh, sau đó mới oán giận nói:
“Anh nhìn xem tôi hấp thụ thế nào này.”
Vừa nói xong, viên tinh hạch trên đầu ngón tay Tô Tô đã biến thành một nhúm bột phấn. Cô ngước mắt, nhẹ nhàng xoa những hạt bột phấn trên đầu ngón tay khiến chúng trở nên giống với bột trân châu của phụ nữ, bám trên da cô, dưới tia sáng yếu ớt hiện ra vô cùng đẹp mắt.
Thấy thế, vẻ mặt Diệp Dục tràn đầy tò mò, anh bắt chước làm theo, cũng học Tô Tô hai ngón tay miết một viên tinh hạch, mặt mày nhẫn nhịn, trong miệng “hi ha” một tiếng, hai tay dùng sức ép viên tinh hạch trên đầu ngón tay. Một lúc lâu sau, Diệp Dục từ bỏ, ném tọt viên tinh hạch vào miệng, nhai sột soạt.
“Phiền phức, thế này vẫn tiện hơn.”