Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 686: THỜI NIÊN THIẾU TRONG MẠT THẾ (19)

Nuppi con đường dài có mấy niềm vui, hơn nữa, giờ đang không phải thời đại thái bình. Ngày ngày Trạc Thế Giai luôn lo lắng, lo rằng con mình sẽ trở thành Đường Tăng, có ngày bị hết lớp này đến lớp khác yêu quái ma quỷ phương nào đến gỡ xương gỡ thịt nuốt luôn vào bụng. Tin tức của Tô Tô mang đến hôm nay cũng đủ khiến Trạc Thế Giai ăn ngủ không yên rồi. Với tình hình này, Tô Tổ cũng không có cách nào giải quyết. Cô ngồi trên ghế, gõ tay suy nghĩ rồi bảo Trạc Thế Giai, “Tình hình này thì cách giải quyết tốt nhất là coi như Thiên Tứ giả chết, từ nay về sau không quay lại thị trấn nhộng, trên đời không tồn tại ai tên là Thiên Tứ nữa” Để từ giờ, Thiên Tứ mai danh ẩn tích, không đến trường, từ bỏ mọi thứ đang có, lưu lạc ở thế giới bên ngoài. Sau này, nếu Thiên Tứ nhớ Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, muốn quay về thăm thì không thể dùng cái tên “Thiên Tử”, thậm chí còn phải thay đổi ngoại hình. Bằng không, đến khi Trạc Thế Giai về hưu, hai mẹ con bọn họ cũng không thể gặp lại nhau. Thị trấn nhộng khép mắt, nhìn bệnh án trên bàn. Cả đời này, cô luôn nỗ lực phát triển sự nghiệp, đương nhiên không muốn từ bỏ khoảng thời gian tốt đẹp nhất của công việc này, từ bỏ ánh hào quang rực rỡ. Nhưng nếu giờ cô không từ bỏ, không rời khỏi thị trấn nhộng cùng Thiên Tứ để đi chân trời góc bể, liệu Thiên Tứ có sống yên ổn được không? Nếu đi thì từ nay về sau không bao giờ có thể quay về. Đây không phải chuyện đơn giản như việc đến rừng Tương thành chơi một chút, hay để Thiên Tứ ra ngoài chơi cùng Tô Tô. Có biết bao đôi mắt đang dõi theo bọn họ ở thị trấn nhộng. Trên đời này có bao nhiêu mạng sống chờ cứu, bao nhiêu con người muốn khỏe mạnh không phải lo nghĩ gì. Lòng người vĩnh viễn khó lường, không nên mong chờ bất kỳ ai quá nhiều. Mong rằng bọn họ đối xử tử tế với Thiên Tứ, nhưng đến khi người thân hoặc chính bọn họ gặp nguy hiểm tính mạng, có lẽ họ sẽ không nhịn được mà lấy thịt trên người Thiên Tứ để ăn. Trạc Thế Giai ngẩn ra trong nháy mắt. Nghĩ xong, cô ngẩng đầu nhìn Tô Tô, nói chém định chặt sắt, “Cháu để cổ lo xong cho mấy người phụ nữ có thai. Cô đồng ý để Thiên Tứ giả chết, cô và Hộ Pháp đưa Thiên Tứ đi mai danh ẩn tích, từ nay về sau rời khỏi thị trấn nhộng, biến mất không còn dấu vết.” Bên ngoài, Tiểu Ái mười ba tuổi và Thiên Tứ mười hai tuổi rưỡi áp tại lên cửa, nhìn nhau, hiểu ý nhau cùng chạy đi. Hai đứa trẻ vẫn chạy. Ven đường có bác sĩ y tá gọi tên hai đứa nhưng hai đứa không nghe. Tóc Tiểu Ái hơi dài buộc đằng sau. Cô bé dẫn Thiên Tứ đến sau Viện Chăm sóc Sức khỏe Bà mẹ và Trẻ em, ngồi phịch xuống bậc thang. Nghe nói Tô Tô đến chỗ Trạc Thể Giai nên Tiểu Ái dẫn Thiên Tứ đến tìm mẹ, định hỏi xin mẹ cho hai đứa ra ngoài giết sói biến dị, chẳng ngờ lại nghe được thông tin khó chịu như vậy. Tiểu Ái cảm thấy rất không vui. Sau khi ngồi xuống, cô bé liếc nhìn Thiên Tứ đang ủ rũ. Từ Lỗi lái một chiếc motor cổ đến cách một con đường, vui vẻ vẫy tay với Tiểu Ái và Thiên Tứ, “Này, hai người ở đây là người ta tìm khắp nơi. Thấy xe được không? Cho hai người đi nhờ đấy” Sau Từ Lỗi, Duệ Duệ đang dẫn một đám người vừa gặm mía rồi nhổ bã, đà đận bước đi. Thấy Tử Lỗi vui vẻ đằng trước, hai mắt Duệ Duệ sáng lên. Từ khi Tiểu Ái và Thiên Tứ ra ngoài du lịch, Từ Lỗi đã bị anh Bì đóng cửa cấm túc bắt luyện thư pháp, nói là hun đúc tình cảm gì đó, vì thế lâu rồi Duệ Duệ không tìm đám COCC để đánh nhau. Duệ Duệ khoát tay về phía sau, dẫn đám đàn em lại gần Từ Lỗi, vừa định tấn công Từ Lỗi và đánh úp Tiểu Ái Thiên Tứ thì đột nhiên mấy chiếc xe van lao từ trong đất ra, cửa xe trượt mở, có một người che mặt giơ khẩu súng, lên nòng bắn về phía Tiểu Ái và Thiên Tứ. Tiểu Ái xoay người đè lên Thiên Tứ để thoát khỏi mưa đạn, sau đó vung tay lui về phía sau. Một bức tường không gian được dựng lên, đạn bắn vào tường bay sang chỗ nào không biết, không ảnh hưởng gì đến Tiểu Ái và Thiên Tú. Từ Lỗi bị chặn thấy thế sợ hãi, giữ xe không vững ngã lăn ra đất. May mà phản ứng kịp, hô to một tiếng, hai tay chống lên xe van, khiến chiếc xe lao vào tường thành. Chiếc xe van lớn như vậy bị Từ Lỗi đẩy phát ra tiếng kêu “ken két” ma sát trên mặt đất, sau đó lao ầm vào tường. Quanh năm suốt tháng đánh nhau với Duệ Duệ khiến Từ Lỗi thức tỉnh dị năng sức mạnh. Một đứa trẻ mười bốn tuổi dùng một tay là nhấc được chiếc xe van dễ như bỡn, hơn nữa bây giờ Từ Lỗi thực sự dùng sức, chiếc xe kia bị móp méo hẳn. Hai chiếc xe van khác xuất hiện, cửa xe mở ra, những người bị mặt giơ súng bắn về phía Từ Lỗi, Tiểu Ái và Thiên Tứ. Những người còn lại cầm mấy khẩu súng nhìn rất lạ, sau khi bắn thì có tấm lưới xuất hiện trên không trung, hạ xuống phía Thiên Tử, có vẻ định bắt Thiên Tử. Nhiều năm nay, Thiên Tứ đánh nhau với Duệ Duệ cũng không phải vô ích. Cậu bé rút hai thanh đao dưới bắp chân ra, múa linh hoạt. Đạo sắc bén cắt lưới kim loại thành nhiều mảnh nát nhừ. Tiểu Ái còn dũng mãnh hơn, nhảy lên một chiếc xe, ném Chíp Bông qua cửa sổ. Cô bé xoay người, lại nhảy lên chiếc xe đối diện, khom lưng duỗi tay giằng súng với người trong xe. Họng súng chuyển hướng, bắn vào gáy người kia. “Anh Duệ, giờ phải làm sao? Bọn họ đến thật đấy, súng của mấy người này nhìn không giống trên thị trấn nhộng” Duệ Duệ tránh trong ngõ, có người lên tiếng hỏi. Chúng tuổi sàn sàn nhau, đều sinh trưởng trong mạt thế nên nhận ra đối phương đánh thật. Thường ngày, đám bình dân chúng cũng đánh lộn với đám con ông cháu cha, đúng kiểu sống chết đối nghịch. Đáng ra có người muốn giết Tiểu Ái và Từ Lỗi, còn muốn bắt Thiên Tứ thì đám bình dân phải vui mừng mới phải. Nhưng Duệ Duệ trầm mặt, quan sát tình thế rồi nghiến răng, “Chúng ta là người của thị trấn nhộng, không thể để người ngoài bắt nạt được. Hôm nay không phải lúc giải quyết ân oán giang hồ, thống nhất đối phó kẻ thù mới đúng!” “Đi! Anh Duệ, bọn em theo anh!” Đám nhóc con đi theo giơ mía lên hồ rào rào. Dưới sự chỉ đạo của Duệ Duệ, chúng cầm cờ lê, búa, thậm chí là tay không rêu rao xông ra ngoài, gia nhập đội quân phản công kẻ thù.