Tiểu Ái từ khi biết cầm dao thì luôn ở trong trạng thái thực chiến. Con bé chưa từng trải qua khóa huấn luyện nào, khóa huấn luyện của Tiểu Ái chính là thực chiến, dù là Tô Tô dẫn con bé theo quan sát, hay để con bé tự tay săn giết động vật biến dị và thực vật biến dị. Mỗi ngày của Tiểu Ái ở ngoài đều thảm khốc mà máu tanh không thể tưởng tượng nổi, khác xa với lũ trẻ ở thôn Bát Phương. Nên lần này Tiểu Ái có thể khống chế lực được đến mức này, không đánh chết, đánh tàn phế đứa nào là Tô Tô đã vô cùng hài lòng rồi. Điều cô muốn là Tiểu Ái có thể kiểm soát bản thân, biết thu biết thả sức mạnh của mình nên mới đưa Tiểu Ái về thôn Bát Phương. Dù với Tiểu Ái mà nói, về thôn Bát Phương rồi, những người quanh con bé toàn yếu đuối như đậu phụ, nhưng đây là điều mà Tô Tô muốn. Mộc Dương đi thẳng lên phòng bệnh đặc biệt, đi đi lại lại tìm từng ngóc ngách. Các y tá lớn nhỏ trong viện đều lo như ngồi trên đống lửa, tìm mãi vẫn không thấy tung tích của Tiểu Ái và Thiên Tử. Mộc Dương lo phát sốt, sáng sớm nay cậu gác lại tất cả công việc chạy đến văn phòng của vợ Xuân Lai – hiệu trưởng trường tiểu học thị trấn nhộng để chờ Tiểu Ái, cuối cùng nhận được tin Tiểu Ái nhập viện bị đưa về thôn Bát Phương. Bây giờ có rất nhiều việc ở thị trấn nhộng chờ cậu xử lý, nhưng trước khi tìm được Tiểu Ái, cậu chẳng có tâm trạng làm gì. Bình thường, lúc Tiểu Ái ở trong rừng Tương thành, Mộc Dương thưởng tới thăm con bé. Cánh rừng biến dị không người thường nào vào nồi lại là thiên đường của Tiểu Ái. Cô bé ở trong đó, cậu biết trong rừng cây biến dị không có thứ gì có thể làm Tiểu Ái bị thương. Tiểu Ái về thôn Bát Phương để đi học, thực ra Mộc Dương cũng rất vui. Như thế, ngày nào cũng có thể gặp Tiểu Ái, rất tuyệt. Nhưng đứa trẻ như Tiểu Ái, sống tự do tự tại, hoang dã bên ngoài thành quen, Mộc Dương rất lo con bé không hiểu sự phức tạp của xã hội loài người, không biết cách sống chung với người khác. Nên dù Tiểu Ái rất giỏi đánh nhau, nhưng thần kinh của Mộc Dương vẫn rất căng thẳng. Mất tích trong bệnh viện đã đành, cậu vội vàng bảo Xuân Thập Tam điều một đội đến tìm người. Mộc Dương đứng ở ngoài cửa, tản ra khí thế chớ lại gần. Lúc anh định đi tìm Xuân Thập Tam, Tiểu Ái mặc một chiếc váy đồng phục trường tiểu học thị trấn nhộng màu trắng đỏ lẫn lộn, nhảy nhót chạy ra từ đường rẽ, đằng sau còn có Thiên Tứ mặt mũi tái nhợt, không có huyết sắc. “Tiểu Ái!” Mộc Dương cau mày, khuôn mặt anh tuấn, có vẻ hơi tức giận, nhìn rất đáng sợ. Anh gọi tên Tiểu Ái, nhấc chân đi đón Tiểu Ái. Tiểu Ái mặc đồng phục, dừng bước, quay đầu lại làm mặt quỷ với Thiên Tứ mặt mũi nhợt nhạt, rồi quay lại, khuôn mặt thanh thú chợt nở nụ cười tươi tắn, hai tay mở rộng, dáng vẻ như gặp người thân trăm năm chưa gặp lại, chạy bịch bịch về phía Mộc Dương, hét lên: “Mộc Dương, em nhớ anh quá” Mộc Dương lạnh lùng bị ốm, Tiểu Ái lao như bay vào cậu. Tâm trạng vừa tức vừa lo lắng của cậu lúc này như bị dán một cái bùa tạm dừng, muốn bùng cháy mà lại không thể bộc lộ. Chỉ có thể vươn tay, ôm Tiểu Ái chỉ cao đến bụng cậu, cau mày. Quay sang nhìn Thiên Tử đằng sau Tiểu Ái, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, không hề bị thương chút nào. Mộc Dương cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng bị Tiểu Ải phân tán sự chú ý, Tiểu Ái quấn lấy bụng của cậu, kéo thắt lưng da, hỏi: “Mộc Dương, em không muốn đi học, đi học chẳng vui chút nào. Anh có thể giải thể trường tiểu học đó đi không. Như thế mẹ mới không bắt em đi học nữa. “Giải thể rồi những bạn khác đi học ở đâu?” Mộc Dương cúi đầu, hơi cong người, nhìn đôi mắt đen lấp lánh của Tiểu Ái. Sự khao khát trong ánh mắt đó khiến cậu không nỡ, vì thế Mộc Dương nghĩ một lúc, dỗ dành: “Nhiều nhất anh chỉ có thể bảo hiệu trưởng lùi ngày nhập học khóa bọn em, không được lâu quá, nửa tháng sau nhất định phải khai giảng. Những chuyện khác không thể thay đổi” “Có nửa tháng...” Tiểu Ái không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng lập tức vui vẻ nói: “Nửa tháng cũng được, Mộc Dương, em đưa anh đến sa mạc phía tây, ở đây có rất nhiều bọ cạp biến dị, chúng ta đi giết bọ cạp đi” Thời gian nửa tháng đi để đi đến sa mạc giết bọ cạp. Tiểu Ái cúi đầu, đếm ngón tay, nếu học hết năm tháng ở đây, sau khi hết học kỳ, đám bọ cạp biến dị đó không biết bị ai xử mất. Bây giờ lùi ngày nhập học xuống nửa tháng, vừa đủ cho cô bé kiếm chác một chút, nếu không cả học kỳ này sẽ nghèo chết ở thôn Bát Phương mất. Bạn nhỏ bảy tuổi này, dưới phải nuôi Thiên Sinh, trên phải dưỡng cha mẹ, áp lực nặng như núi mà. Mộc Dương giơ tay xoa đầu mái tóc ngắn nham nhở như chó gặm của Tiểu Ái, cúi đầu mỉm cười, “Em muốn đi giết bọ cạp biến dị, để thời gian nữa anh điều một đội đưa em đi, bây giờ ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng đi” “Ai ui, em không muốn! Em đi với đội của anh thì em chỉ là người thừa à” Nghe Mộc Dương nói thế, khuôn mặt Tiểu Ái nhăn cả lại, bảo Mộc Dương điều đội đưa cô bé đi??? Nhóm đó làm gì được như đội bình thường, lực chiến đấu chẳng khác nào quân đội. Tiểu Ái chịu thua thiệt như vậy sao, chỉ có thể đi theo nhóm của Mộc Dương ra ngoài, cô bé không thể dứt ra hành động, mất cả hứng chiến đấu với thực vật, động vật biển dị. Họ sẽ bảo vệ cổ thật chặt chẽ, họ xông lên trước giết động vật, thực vật biển dị, sau đó dựng lều cho Tiểu Ái. Những đồ ăn uống bên trong đều chuẩn bị cho cô bé, sau khi xong chuyện còn dùng toàn bộ tinh hạch và chiến lợi phẩm cho cô bé. Nên đi cùng quần của Mộc Dương đến sa mạc giết bọ cạp còn có ý nghĩa gì nữa? Chẳng còn chút ý nghĩa nào. Mộc Dương cười, không để tâm lời nói của cô bé. Cậu móc một chiếc thẻ tích lũy trong túi quần ra. Mặt thẻ màu đen không biết làm từ xương của động vật biến dị nào bị mài nhẵn bóng. Mộc Dương đưa tấm thẻ đỏ cho Tiểu Ái. “Đây là thẻ của anh, em ngoan ngoãn ở thôn Bát Phương đi, muốn mua gì thì lấy thẻ của anh, thôn Bát Phương và thị trấn nhộng đều dùng được. Tiểu Ái đưa tay nhận lấy, úp tay xuống một cái chiếc thẻ đã biến mất không dấu vết, cô bé cười hềnh hệch với Mộc Dương, “Cảm ơn Mộc Dương”. Mẹ cô bé nói, không được cầm tiền, tài sản của người khác. Con gái phải biết tự lập, tự yêu thương mình, tự trọng, không thể chuyện gì cũng dựa vào người khác được. Kể cả là thẻ của Mộc Dương cũng không được tiêu pha tùy tiện, nhưng nếu không nhận đồ của Mộc Dương, Mộc Dương sẽ tức nên Tiểu Ái nhận lấy. Nhưng không dùng, nếu có một ngày Mộc Dương muốn lấy về, Tiểu Ái có thể thoải mái đem trả.