“Đó là chuyện của sau này.”
Sở Hiên không hề để ý. Mỗi một loài vật mới sinh ra, một giống mới có thể làm hại khắp nơi cũng phải chục năm sau. Anh ta không phải người tốt chuyên làm việc thiện, tại sao phải ngăn cản? Sau này chúng làm hại ai thì để kẻ đó diệt đi.
Sở Hiên bất mãn cười méo mó, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh phảng phất sự lạnh lùng của Tô Tô rồi đột nhiên hỏi:
“Cô nói gì nhỉ? Kiến chúa muốn giao phối với mọi giống đực: Đám thuộc hạ của tôi bị bắt đi giao phối với kiến chúa?”
“Nhìn chung chắc là thế.”
Tô Tô nhướn mày nhìn mấy người đàn ông bên cạnh Sở Hiên run rẩy, tự dưng khép đùi lại nhìn nhau. Sở Hiên nhìn Tô Tô lại hỏi:
“Vậy ý của cô là có thể những người đó còn sống vì... họ còn phải phối giống với kiến chúa, phối đến khi cạn kiệt sức lực mới thôi?”
Để một người đàn ông giao phối đến độ kiệt sức mà chết không chỉ mất một hai giờ. Đám kiến thợ mới mang bảy người đàn ông đi kể cả Tạ Thanh Diễn, giờ có bắt đầu giao phối thì những người kia của Sở Hiên vẫn chưa được kiến chúa lân hạnh đâu.
Cứu hay không cứu?!
Sở Hiên cắn răng đứng dậy đi loanh quanh trong tường bằng, cuối cùng hét lên, “Cứu, đi cứu họ. Tôi bỏ vài người chỗ này, vài người chỗ kia, cuối cùng đến Thanh thành lấy gì để tranh đoạt?!”
Người chết rồi thì thôi. Người sống mà không cứu thì làm sao để quân đội đồng lòng được?
Tô Tô nhướn mày nhìn Sở Hiên hạ quyết tâm nhanh chóng. Bọn họ di chuyển xuống núi trong lớp tường bằng. Sở Hiện để lại mấy ngàn người ở lại chân núi, chỉnh đốn nhanh rồi bắt đầu đốt rừng.
Thực sự thì thế lực của đội Sở Hiên cũng không tệ, dường như có thực lực hơn hẳn mười lăm ngàn người lúc trước Tô Tô dẫn đi. Anh ta ra lệnh một tiếng, cả ngọn núi phía bên này đường cao tốc lập tức chìm trong biển lửa. Những quân nhân chia ra thành nhiều nhánh nhỏ lên núi, thấy kiến biến dị là giết. Trong thoáng chốc, nửa ngọn núi đã bị người Sở Hiên chiếm đóng.
Các dị năng giả hệ thổ lật mặt đất lên tìm ổ kiến nhưng từ đường cao tốc đến sườn núi bên này không có. Mọi người leo lên đỉnh núi, chuẩn bị tiếp tục tìm ở sườn bên kia.
Lên đến đỉnh núi, cuộc chiến giữa người và kiến trở nên khó khăn hơn. Đám kiến thợ trên này to hơn, phải to bằng con hổ con. Kiến to bằng con mèo có tinh hạch cấp một trong đầu, cỡ hổ con là tinh hạch cấp hai. Có nghĩa là càng sát ổ, cấp của kiến biến dị càng cao.
Những con kiến biến dị phổ thông cũng có nhưng chúng chỉ đóng vai trò lót đường, không đáng nhắc tới.
Tô Tô bế Tiểu Ái, được Diệp Dục che chở rồi tiến lên đỉnh núi, hỗ trợ giết kiến biến dị cấp hai. Sau lưng cô, những nhũ băng rơi xuống như mưa tên, đâm thẳng vào kiến biến dị. Diệp Dục giúp cổ mổ tinh hạch trong đầu kiến. Dị năng ánh sáng của anh đã cạn kiệt mana, giờ cũng không phải lúc cậy mạnh nên Diệp Dục đổi sang công việc này.
“Này, ít nhất anh cũng phải học cách hấp thụ tinh hạch đi chứ?!”
Tô Tô cầm tinh hạch cấp hai trong tay, điên cuồng di chuyển tinh khách trong cơ thể mình, phía sau lại là một hàng tên băng chờ được bắn đi. Tiểu Ái ngồi trong địu, cầm mã tấu Diệp Dục đưa con bé chơi, chỉ vào con kiến biến dị trên sườn núi, hưng phấn hộ:
“Giết giết giết!!!”
Chíp Bông cũng không chịu cô đơn, hưng phấn uốn éo mở miệng đi cắn đầu kiến biến dị. Thật ra Chíp Bông không ăn thịt biến dị, nó chỉ ăn tinh hạch. Nó cũng như Diệp Dục, ăn tinh hạch, không có cách khác.
Diệp Dục cảm thấy tủi thân, đưa tinh hạch cấp hai cho Tô Tô, giải thích, “Trước đây em dạy anh bao nhiêu lần rồi nhưng anh không học được. Đừng trách anh. Nếu em có trí nhớ bình thường, em có thể giúp anh hấp thụ tinh hạch rồi.”
“Tôi còn phải giúp anh?!” Tô Tô đang bận rộn liếc nhìn Diệp Dục, đột nhiên chợt có linh cảm gì đó, “Tinh Khách của anh ở đâu?”
“Đây!” Diệp Dục ấn ngón tay lên bụng mình, trượt xuống bắp đùi ý chỉ “người anh em tốt, ngả ngớn nói, “Em bảo tinh phách chạy khắp nơi, có khi chạy đến đây rồi”
“Lưu manh!”
Tô Tô nhìn lướt qua chỗ ngón tay Diệp Dục chỉ. Tinh Khách biết chạy đến chỗ “đàn ông” của anh ta à? Tô Tô quyết định từ bỏ luôn ý định giúp anh di chuyển tinh phách. Hai người bọn họ chỉ sinh hai đứa bé thôi mà, không thân thiết đến thế.
Mặt trời ngả về phía tây. Mặt đất bị lật lên, đột nhiên một cái hố sâu xuất hiện bên mặt trái sườn núi. Các dị năng giả hệ thổ liên thủ, sườn núi mở ra, những đường hầm bí mật đan vào nhau xuất hiện dưới ánh sáng. Những chất lỏng màu xanh dính trên các lối đi bốc hơi thành khói xanh dưới nắng. Một lối đi lớn nhất có vẻ như chứa được người nặng cả một hai trăm cân dính nhiều dịch nhờn nhất.
“Tìm thấy tổ kiến rồi!!!”
Một dị năng giả hệ thổ hưng phấn hô to. Những quân nhân đang đứng thành hàng cũng hét lên. Sở Hiên giơ tay, tất cả an tĩnh lại. Dưới ánh mặt trời vàng vọt, ổ kiến này yên tĩnh một cách lạ lùng.
“Phụt!”
m thanh như tiếng nhổ nước bọt đột ngột vang lên. Chất dịch nhờn màu xanh chảy ra động đặc lại như bùn, số lượng rất nhiều. Sở Hiên thấy thể bực bội nói:
“Chúng nó đang phong ấn huyệt! Nhanh lên! Diệp Dục, dùng laser của anh đi!”
Không biết giống kiến phun được dịch nhờn này là gì mà dịch của chúng đặc sệt lại, nếu dính lên người trưởng thành sẽ khiến người đó như bị bọc trong lớp nhựa cao su, nhưng nếu bị ánh sáng chiếu vào lại bốc khói xanh. Mặt trời sắp lặn, hôm nay mà không cứu được người của Sở Hiên thì mai phải vào lại, không biết sẽ có mấy người phải chết.
Diệp Dục ngập ngừng nhìn Sở Hiên trong bóng người trùng điệp, lại nhìn Tô Tô. Tô Tô trợn mắt nhìn Diệp Dục gằn giọng:
“Anh đừng hòng... trước mặt bao nhiêu người...”