Hình ảnh này thật thú vị, giống như Phi Phi này chưa được Tạ Hào Thế cho phép đã tự mình chạy đến muốn giết Tô Tô. Mà Tạ Hào Thế này đuổi tới để làm gì nhỉ?
Tô Tô nhướng mày, bỗng nở nụ cười, nuốt máu tanh trong cổ họng xuống. Bây giờ cô và Tạ Hào Thế giống nhau, nhìn thì tưởng mạnh mẽ thật ra bị nội thương nghiêm trọng, căn bản không có cách nào đánh nhau sống chết trong thời gian dài.
Mấu chốt là Tiểu Ái trong lều hình như bị tiếng nổ đánh thức, kéo khóa lều ra. Cô bé mặc bộ quần áo giữ nhiệt mỏng manh, dụi mắt ôm Chíp Bông, ngồi trong lều nhô đầu nhỏ ra ngọt ngào nói với Tô Tô:
“Mẹ ơi, uống nước.”
Đứa trẻ này không sợ bom nổ, Tô Tô rất thích. Sau đó cô theo phản xạ tạo ra một viên nước to, nghiêng người đưa cho Tiểu Ái.
Cô nhíu mày cúi đầu nhìn viên nước trong tay, thật sự là viên nước. Tay nhỏ của Tiểu Ái đang cầm viên nước, viên nước không bị văng tung tóe. Không phải viên băng, sao lại thế?
“Tô Tô, quay về đi, quay về thôn Bát Phương của em đi. Sống những ngày không tranh với đời.”
Tạ Hào Thế ở đối diện lên tiếng. Anh ta nhìn Tô Tô, Tô Tô nhìn Tiểu Ái. Cô lạnh như băng không hòa nhã một chút nào. Tạ Hào Thế thở dài tiếp tục khuyên nhủ:
“Bọn anh sẽ đi về hướng đông. Chuyện Tạ Thanh Diễn anh sẽ thay em giải quyết. Ít nhất khi anh còn sống, anh sẽ không để nó đến làm phiền em. Anh chết cũng sẽ dắt nó đi theo.”
“Không được.” Tô Tô cử động, ngăn Tiểu Ái ở trong lều, ngẩng đầu nhìn Tạ Hào Thế, “Tạ Thanh Diễn phải chết, chết càng nhanh càng tốt. Tạ Hào Thế, xưa nay tôi không muốn là kẻ thù của anh không phải là không dám đối địch với anh. Nếu anh ngăn cản tôi giết Tạ Thanh Diễn, vậy thử xem.”
Không biết từ khi nào Tô Tô đã trở nên kiên quyết như vậy, thương lượng cũng không cho. Điều này khiến Tạ Hào Thế im lặng một hồi lâu. Anh ta nhìn Tô Tô, chỉ cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, cả người tràn đầy tuyệt vọng, cũng sắc bén hơn. Anh không khuyên Tô Tô từ bỏ được cũng không đánh vỡ tâm tư muốn nhảy nhót của Tạ Thanh Diễn. Tạ Hào Thế chợt cảm thấy khúc mắc của hai người kia đã lớn đến mức không thể hóa giải, không thể đội trời chung.
Nói không được thì chỉ có thể đánh. Phi Phi đứng ở bên cạnh Tạ Hào Thế trừng mắt đi về phía Tô Tô hai bước thì bị Tạ Hào Thế giơ tay ngăn lại. Tô Tô cười lạnh một tiếng, rũ cổ tay xuống xoay một vòng, trong tay lập tức xuất hiện khí lạnh, giữa khí lạnh màu trắng một cái dùi băng bị Tô Tô nắm trong tay, cô nói:
“Có thể thử xem, cả hai cùng lên tôi cũng không sợ, Tạ Hào Thế anh tin không? Tôi chết, các người cũng không dễ sống nốt quãng đời còn lại đâu.”
Trong lúc Tạ Hào Thế im lặng, gió thổi ào ào, dường như một cuộc chiến sắp xảy ra.
Tiếng cành cây nhỏ gãy vụn không thích hợp vang lên giữa lúc Phi Phi giương cung bạt kiếm với Tô Tô và Tạ Hào Thế đứng bên cạnh ngăn Phi Phi lại. Theo tiếng động vọng lại nhìn thấy Diệp Dục vẻ mặt ngốc nghếch ôm hai quả trứng. Diệp Dục thấy mọi người quay ra nhìn mình liền lúng túng giơ hai quả trứng trong tay giải thích với Tô Tô:
“Vừa nãy kiếm được ở trong hốc cây. Cũng chẳng biết là trứng con gì, cầm về cho em và Tiểu Ái bồi bổ.”
Nếu Diệp Dục đã xuất hiện thì bây giờ chính là 2 VS 2. Dù Tạ Hào Thế và Phi Phi liên thủ cũng không có khả năng thắng. Tạ Hào Thế là dị năng lôi điện nhưng Diệp Dục là dị năng ánh sáng, cả hai đều độc nhất vô nhị coi như là đánh ngang tay, có thể để Tô Tô rảnh tay giết Phi Phi là tốt rồi.
Vấn đề Tô Tô có thể nghĩ đến thì Tạ Hào Thế cũng có thể nghĩ đến. Anh ta gật đầu với Diệp Dục đang đi tới rồi mang theo Phi Phi rời đi. Thật ra Tạ Hào Thế cũng không muốn đánh nhau với Tô Tô. Diệp Dục xuất hiện đúng lúc cho anh ta một cái cớ không phải đánh nhau.
Nhìn Tạ Hào Thế đã đi xa mang theo con chó săn Phi Phi biến mất trong rừng rậm, Tô Tô chỉ được cái to mồm rốt cuộc không nhịn được, hai chân mềm nhũn ôm ngực ngồi trong tuyết.
Diệp Dục vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm hai quả trứng. Anh đỡ lấy Tô Tô, vội kêu lên: “Thương thế không tốt lên sao? Bảo em đừng kích động em không nghe. Chúng ta không đuổi giết Tạ Thanh Diễn nữa, nhanh chóng về thôn Bát Phương tìm bác sĩ khám.”
Vừa nghe thấy vậy, Tô Tô vô cùng giận dữ, không nhịn được giơ tay đánh Diệp Dục: “Về cái gì? Tạ Thanh Diễn chưa chết dù tôi phải đuổi đến tận chân trời góc biển cũng muốn lấy mạng hắn.”
Thù của con gái cô phải báo. Hôm nay không báo thù thì cuối cùng Tạ Thanh Diễn cũng sẽ quay đầu lại trả thù Tô Tô, nói không chừng còn muốn lấy mạng Tiểu Ái mới này để đền bù cho tự ái bị tổn thương. Cái loại người bị mạt thế làm cho tính cách dị thường như Tạ Thanh Diễn sẽ giống như Tô Tô, càng ngày càng biến thái theo thời gian.
“Bốp” một tiếng, Tô Tô đánh Diệp Dục làm cho quả trứng trong tay anh rơi xuống, đập vào rễ cây nhô lên vỡ nát.
Tô Tô đang tức giận chợt ngừng lại quay đầu nhìn quả trứng vỡ nát, lòng trắng sền sệt hòa cùng lòng đỏ. Quẹt lên thì vẫn ăn được có điều hơi mất vệ sinh. Trong lòng cô cảm thấy có lỗi, nghĩ đến Diệp Dục nãy giơ hai quả trứng tìm được trong hốc cây dâng lên như báu vật, muốn để cho cô và Tiểu Ái bồi bổ. Vì vậy Tô Tô liếc mắt nhìn Diệp Dục, mồm hơi hé ra muốn nói xin lỗi.
Thế nhưng cô vốn kiêu ngạo, mặc dù trí nhớ lộn xộn cũng vẫn biết đã rất nhiều năm rồi cô không nói xin lỗi với ai. Tô Tô cảm thấy hơi mất mặt, cô tỏ ra lạnh lùng nhìn Diệp Dục, trong lòng lại vô cùng hổ thẹn, nhìn một lúc rồi nói sòng phẳng:
“Tôi đền lại cho anh một quả trứng nhé?”
Nói xong Tô Tô thực sự định đi vào rừng xem có tìm được quả trứng nào không. Đang đứng dậy thì Diệp Dục đang quỳ dưới đất giơ tay, bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tô Tô. Cô cúi đầu xuống, Diệp Dục ngẩng đầu lên. Anh nhếch miệng cười, hoàn toàn không có chút phật lòng nào, giơ quả trứng còn lại trong tay nói với Tô Tô:
“Không sao, còn một quả. Em với Tiểu Ái mỗi người một nửa. Đầu óc không tốt đừng đi lung tung, một lúc sau lại không biết đường về.”
Cái tên này...!!! Tô Tô không còn gì để nói. Cô im lặng rũ mắt nhìn bàn tay bị nắm, cảm giác thật ấm áp, đã lâu rồi cô không có cảm giác này. Cô muốn hất tay Diệp Dục ra, cho đến bây giờ chưa có gã đàn ông nào dám chạm vào cô, những gã đàn ông trong quá khứ chỉ cần nói với cô mấy lời hạ lưu rác rưởi là đã bị cô giết sạch rồi. Hôm nay... chắc là do bị quả trứng kia ảnh hưởng.