Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 484: Liên minh

“Là kẻ quản lý khu đông bây giờ, một con đàn bà tên Tô Tô.”

Bạch Tuyết Lê cúi đầu cười thầm. Quả nhiên Thạch Hâm vẫn biết chuyện tằng tịu giữa cô ta và Khuông Thế Quốc. Có điều Thạch Hâm biết thì sao? Cô ta vẫn bước chân vào sân nhà họ Thạch đấy thôi? Cô ta vẫn đứng trước mặt Thạch Hâm đấy thôi? Thạch Hâm không tươi cười với cô thì làm gì được cô?

Không rõ Bạch Tuyết Lê nghe được từ đâu tin tức của Tô Tô, cô ta nói tiếp: “Cô Tô Tô này là một người khó lường. Cô ta còn là thôn trưởng thôn Bát Phương, dám một mình dẫn con nhỏ đến Xuân thành, chồng cô và em trai cô đều chết dưới tay Tô Tô.”

Thạch Hâm lặng thinh đứng trong linh đường, nghe xong lời của Bạch Tuyết Lê thì hơi nhíu mày: “Có vẻ khó đối phó.”

“Đúng thế, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội” Bạch Tuyết Lê bắt đầu thận trọng giật dây Thạch Hâm: “Hiện giờ khu đông đang cải cách, cuộc sống đi lên trông thấy. Bọn họ còn lập một trại trẻ mồ côi trong khu đông, hiện đang tìm giáo viên.”

Dựa theo tin tức của Bạch Tuyết Lê, trại trẻ mồ côi của khu đông mới mở vài ngày mà đã nhận đến hai mươi đứa trẻ và con số này vẫn không ngừng tăng lên. Vợ Xuân Lai đành phải phá tường thông với tòa tứ hợp viện bên cạnh, mở rộng diện tích trại trẻ.

Nhưng một mình cô không thể quản lý được nhiều trẻ con như thế. Chúng là trẻ con không cha không mẹ hoặc có cha mẹ nhưng không được dạy dỗ đàng hoàng, cũng cần được giáo dục. Vợ Xuân Lai nói với Tô Tô rằng mình muốn tuyển vài cô giáo có học thức về dạy bọn trẻ.

Xã hội hiện nay thật ra có không hề ít những người phụ nữ có học thức, có văn hóa. Rất nhiều người sẵn lòng vào trại trẻ này vì điều kiện Tô Tô đưa ra: mỗi giáo viên nhận được ba nghìn tinh hạch một tháng; công việc chính là chăm trẻ, dạy trẻ con đọc sách viết chữ, không cần làm gì khác, càng không cần phục vụ đàn ông. Chỉ thế mà được ba nghìn tinh hạch là quá hời.

Nhưng đãi ngộ tốt thì yêu cầu cũng cao. Ý của vợ Xuân Lai là phải tìm được người biết chăm trẻ, lòng dạ tử tế, tính tình dịu dàng, có tình yêu thương con trẻ, ấm áp dễ chịu, chịu khó dỗ dành những đứa trẻ bị tổn thương kia.

Hiện giờ nào có ai không rối loạn? Những người phụ nữ đến xin việc đều trông giống dân chạy nạn, học thức rồi văn hóa đều bị đánh rơi trên con đường mạt thế. Tuyển mãi mà không có được mấy người lọt vào mắt Tô Tô.

Bạch Tuyết Lê cho rằng với ngoại hình và sự thâm sâu của cô ta, cô ta có thể nhận lời làm giáo viên, ngầm tiếp cận Tô Tô rồi giết chết Tô Tô cũng có khả năng thành công. Nhưng nhiều người đã biết mặt Bạch Tuyết Lê, cô ta không thể công khai xuất hiện.

Vì thế cô ta đẩy chuyện này cho Thạch Hâm. Người từng gặp Thạch Hâm trong Xuân thành không nhiều, nếu Thạch Hâm có thể nhân cơ hội này để nhận lời làm giáo viên, tỷ lệ giết chết Tô Tô sẽ cao hơn nửa.

“Cô không có kế hoạch nào khá hơn à?”

Thạch Hâm tỏ vẻ khó chịu. Dường như cô ta có điều khó nói, không muốn bước ra khỏi nhà họ Trạch. Khi Bạch Tuyết Lê nói về chuyện đến khu đông làm giáo viên ở trại trẻ mồ côi, phản ứng đầu tiên của Thạch Hâm là đây không phải kế hoạch tốt.

Hơn nữa, theo lời Bạch Tuyết Lê thì Tô Tô mở trại trẻ mồ côi ở khu đông? Đây là chuyện tốt. Cô ta không hiểu vì sao người có thể làm chuyện tốt lại đi giết Khuông Thế Quốc?

Đương nhiên Thạch Hâm cũng không phải loại người hồ đồ. Cô ta biết Thạch Anh phải chết là vì mình khóc lóc làm loạn, đòi Thạch Anh đi giết Tô Tô nên Thạch Anh mới mất mạng. Mấy ngày nay, Thạch Hâm hận kẻ thù chưa từng thấy mặt Tô Tô sâu sắc, thỉnh thoảng còn hận cả bản thân, hận mình vì sao lại ép Thạch Anh phải đi báo thù cho chồng mình?

Nếu như ông trời cho cô ta một cơ hội nữa, cô ta sẽ không ngu ngốc như thế, đòi hỏi Thạch Anh phải đi báo thù cho Khuông Thế Quốc, nhất định không!

Còn giờ tất cả đã muộn rồi, chuyện gì phải đến đã đến, dù là do ai thì Tô Tô cũng thật sự đã giết chồng và em trai cô ta. Hơn nữa, có Bạch Tuyết Lê ở đây kích động, Thạch Hâm vốn không nhất quyết phải báo thù giờ đã cảm thấy thù này phải trả, không trả không được.

Bạch Tuyết Lê cười một tiếng, khuyên Thạch Hâm: “Cô nghĩ Tô Tô là ai? Cô ta là người có dị năng cấp cao, chỉ sợ cao nhất trong Xuân thành này. Ngoài ám sát, không có bất kỳ cách nào để đối chọi với cô ta cả. Bên cạnh cô ta còn có dị năng giả ánh sáng Diệp Dục, dị năng giả hệ phong Hộ Pháp, dị năng giả hệ thổ Ca tử, dị năng giả sức mạnh Tư Đồ Thiện, tất cả đều cấp ba trở lên. Ngoài ra còn có cả dị năng giả cấp ba Lập hạ có thể biến thành người khổng lồ.”

Cứ cấp ba, cấp ba rồi lại cấp ba, còn cả dị năng giả ánh sáng duy nhất trên đời hiện nay. Quân lính của Xuân Lai bảo vệ tầng tầng lớp lớp, Mai Thắng Nam canh chừng vòng ngoài, chỉ một ngọn gió thổi qua Tô Tô cũng sẽ được thông báo. Muốn đối cứng với Tô Tô trong Xuân thành là chuyện vô ích.

Ngoài cách trà trộn vào bên người Tô Tô, lặng lẽ ám sát Tô Tô thì không có lựa chọn nào khác tốt hơn.

Thạch Hâm nghe xong thì lặng lẽ khép mắt suy nghĩ một chúc, cuối cùng cắn đôi môi nhợt nhạt in hằn cả dấu răng, gật đầu đồng ý phối hợp với Bạch Tuyết Lê để ra khỏi nhà họ Thạch, ám sát Tô Tô.

Thù giết chồng, thù giết em trai, tất cả đều không đội trời chung. Dù Thạch Hâm có điều gì khó nói, dù Tô Tô có phải người tốt làm việc tốt đi nữa thì cô ta vẫn phải giết Tô Tô.

Hai người cứ thế có chung kẻ thù, bước đầu trở thành liên minh. Bạch Tuyết Lê thật sự đã tìm được cho mình chỗ dựa vững chắc. Hiện nay, toàn bộ Xuân thành đang giới nghiêm, mọi người lùng sục cô ta khắp nơi. Các khách hàng đã từng quan hệ với cô ta giờ lần lượt khép cánh cửa lại. Nhà họ Bạch ở khu nam bị Mai Thắng Nam khống chế, Bạch Tuyết Lê không còn nơi nào để đi.

Vì thế ai có thể ngờ rằng cô ta lại trốn trong đội ngũ của Thạch Anh? Danh tiếng của Thạch Anh chỉ là chuyện quá khứ nhưng đội của hắn có đến hơn tám mươi dị năng giả, còn cả mấy trăm người thường ngoài biên chế. Một thế lực khổng lồ như vậy sẽ không tan rã vì cái chết của Thạch Anh, chúng chỉ tạm thời ngừng hoạt động. Bọn họ gần đây không làm chuyện gì thanh thế nhưng chỉ cần Thạch Hâm lên tiếng, bọn họ vẫn che chở được cho kẻ khác.

Sự thực chứng minh rằng trong đội ngũ này, Thạch Hâm vẫn là người có tiếng nói. Bạch Tuyết Lê từng nghe Khuông Thế Quốc nói rằng Thạch Anh là người nghĩa khí. Đừng thấy hắn quần áo lụa là, tung hoành ngang ngược mà nhìn nhầm, hắn sẵn lòng kết giao với những kẻ khí khái, vì thế đội ngũ này không sụp đổ sau khi người đứng đầu chết như những đội khác.