Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 462: Đời sống có hy vọng

Tô Tô ngồi xổm sau Tiểu Ái, kẹp tay dưới nách con bé, nhìn con bé cười tươi hớn hở miệng đầy rớt dãi khiến cô cũng vui lây. Xuân Minh cũng vui tươi, đứa bé xinh trai khiến cặp vợ chồng Xuân Lai thỉnh thoảng ngang qua cũng thấy dễ chịu.

Con gái hai người bọn họ bị thương nên họ không có thời gian đề phòng Xuân Minh. Dường như kẻ bắt cóc Tô Tô rất quan tâm đến trẻ con, để Xuân Minh chơi với con gái mình nên hai người họ cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cuộc hẹn vào khoảng tám giờ tối. Sau khi xác định rằng não bộ đứa bé không bị tổn thương, các bác sĩ ra khỏi phòng. Vì còn phải tiếp tục quan sát, một vài người ở lại tứ hợp viện. Tư Đồ Thiện chuẩn bị một phòng để bọn họ ở lại nghỉ ngơi.

Xuân Lai cũng gọi vài thuộc hạ để bọn họ bí mật dẫn Bạch Hằng ra khỏi khu đông, đưa vào khu tây.

Trời dần về khuya, Xuân Minh bắt đầu ngáp, có vẻ chán chơi bóng cùng Tiểu Ái nên thằng bé và Tô Tô cũng ngồi xuống bậc thang trên hành lang. Tô Tô đỡ nách Tiểu Ái đặt con bé đứng cạnh gối mình.

Phía sau họ là căn phòng của bé gái kia. Vợ chồng Xuân Lai đang ở trong phòng đi đi lại lại. Đầu đứa bé quấn băng gạc trắng, đôi mắt to xinh đẹp trào nước mắt. Cô bé nhìn cha mẹ mình vì vất vả cả năm mà đã có tóc bạc, nghẹn ngào:

“Cha, mẹ… con xin lỗi.”

Tự tử không thành, cha mẹ phải bận tâm bôn ba vì mình.

“Không mà, con à… Con đừng xin lỗi bố mẹ. Người con cần xin lỗi là bản thân.”

Vợ Xuân Lai nghe vậy thì dừng việc đang làm, dịu dàng ngồi xuống bên giường, nhìn con gái xinh xắn của mình rồi vuốt ve gương mặt:

“Con nhìn xem, ngoài kia có bao nhiêu người trải qua những tháng ngày khổ sở hơn chúng ta rất nhiều mà họ vẫn cố gắng trong cuộc sống, chỉ để hít thở thêm một lần. Con sống tốt hơn bọn họ nhiều nhưng lại muốn kết thúc cuộc đời chỉ vì trinh tiết. Mạng sống không dễ có, con hãy trân trọng nó.”

Con sống không phải vì cha mẹ, không phải vì người ngoài mà phải sống cho chính mình. Vì thế, con gái không cần xin lỗi vì khiến cha mẹ vất vả, mà phải cảm thấy có lỗi vì bản thân chưa bị ai làm tổn thương đã tự hại chính mình đến nước này.

Trong quan điểm của vợ Xuân Lai, đàn bà mất trinh thì đã sao? Thủ thân như ngọc, dùng cái chết thể hiện ý chí là cách cô chưa bao giờ ủng hộ.

Con người dù thế nào cũng phải kiên cường mà sống. Đây chính là cách khẳng định tốt nhất sự tồn tại của bản thân mình trên thế gian này.

Nhưng sống cũng trở thành gánh nặng, cuộc sống nặng nề không chịu đựng được thì phải làm sao giờ?

Bên ngoài, Tô Tô ngồi trên bậc thang lắng tai nghe mẩu chuyện của hai mẹ con rất rõ ràng. Dưới ánh trăng cô nhìn bàn tay bé xíu kia. Thân là một người mẹ, đương nhiên cô cũng mong Tiểu Ái có gặp khó khăn gì trong cuộc sống cũng có thể kiên cường đi tiếp. Cô chắc chắn rằng mình sẽ tìm được ta, đưa Tiểu Ái thoát khỏi khó khăn.

Tiểu Ái chỉ cần chờ Tô Tô đến cứu là được.

Nhưng kiếp trước Tô Tô đã tự tử là vì cô quá đau khổ, sống tiếp trở thành một gánh nặng. Cha mẹ không còn, con gái đã mất, kẻ thù cũng hết, cô còn tiếp tục sống ở cái này vong tình bội nghĩa, lạnh lẽo u ám đấy làm gì?

Vì thế, phụ nữ lấy chồng cũng khác nhau. Tô Tô cảm thấy con người tiếp tục sống bằng hy vọng. Khi tất cả hy vọng không còn, con người chỉ còn là một xác chết trống rỗng thì sẽ dễ dàng kết thúc cuộc đời mình.

Nhưng vợ Xuân Lai không nghĩ thế. Cô dạy con gái rằng bản thân luôn chỉ có một mình, dù chuyện gì xảy ra cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân. Cuộc sống khổ đau thì hóa giải khổ đau. Sống luôn có hy vọng, dù tương lai là bầu trời đêm ba mươi.

Như thế cũng thật tốt, sáng sủa hơn Tô Tô nhiều. Nghe nói vợ Xuân Lai là thầy giáo, tư duy của giáo viên có phần khác biệt với người phàm tục như Tô Tô. Tô Tô quyết định tìm cách đưa vợ Xuân Lai về thôn Bát Phương. Trẻ con trong thôn Bát Phương cũng sắp đến tuổi đi học tiểu học rồi, vợ Xuân Lai cần về đó dạy tiểu học cho chúng thôi.

Đêm đã thật khuya, vầng trăng tròn treo cao trên không trung. Ngoài vài ngọn đèn hiếm hoi đang sáng, gần như toàn bộ Xuân thành chìm trong bóng tối vĩnh hằng. Nhìn từ trên cao, Xuân thành trông giống đầu một con thú lớn bị thương, đang gào thét muốn sống sót khi bị xích cổ nhưng lại có vẻ bất lực.

Trên tường thành, các lính canh vẫn đang hăng hái chiến đấu với zombie bất kể ngày đêm. Trong tường thành, sự tranh chấp giữa người với người không bao giờ dừng lại.

Xuân Lai toan tính định kiểm soát toàn bộ khu đông, nghiêm cấm người của ba khu còn lại lui tới. Bên ngoài tứ hợp viện, hắn cho đặt mấy quầy hàng. Tô Tô bỏ vốn tìm các dị năng giả hệ thổ, trả mỗi người một trăm tinh hạch một ngày công để lấp kín các đường thông ra ba khu tây nam bắc, chỉ để lại một cửa nhỏ vừa cho một chiếc xe ra vào.

Tô Tô muốn chặn đường thông với ba khu kia là vì cô cảm thấy hiện giờ khu đông quá thu hút sự chú ý. Bọn họ cứ ở lại tứ hợp viện thì chẳng biết ngày nào Xuân Chính Tông sẽ xuất hiện để chiếm lại địa bàn. Phải biết rằng Xuân Chính Tông mới mất hai khu tây nam vào tay Phương Hữu Mạo, hiện nay khu đông lại bị Tô Tô quản thúc, còn lâu Xuân Chính Tông mới chịu thua!

Giờ hắn chưa ra tay là vì Xuân Thập Tam vẫn đang là con tin trong tay Tô Tô.

Nhớ đến Xuân Thập Tam rác rưởi, Tô Tô cảm thấy phải cho hắn ăn uống no say. Dù trước đây Tô Tô nói rằng nếu không đưa đầu của Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đến, cô sẽ cho chặt ngón tay của Xuân Thập Tam, mỗi ngày một ngón nhưng thật ra cô nuôi hắn rất tốt. Chỉ cần Xuân Thập Tam ở đây một ngày, Xuân Chính Tông sẽ không dám cho người đánh úp khu đông.

Sau khi các dị năng giả hệ thổ chặn đường đến ba khu kia, Tô Tô phái Xuân Lai đi thống kê dân số trong khu đông. Khu đông và khu nam là khu vực hỗn loạn của Xuân thành, trị an bất ổn nhất. Thêm vào đó, phương pháp cai trị của Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo khác nhau nên số người ở khu đông đông hơn ba khu còn lại nhiều.