Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 361: Chíp bông

Sắp tới trưa, Tô Tô bảo Trương Văn Viễn lái xe trở về thôn Bát Phương trong làn sương mù dày đặc để bắt gà về. Cô và Tiểu Ái ở lại ở lại trạm xăng để dọn rửa một phòng trong đó. Tô Tô ôm Tiểu Ái ngồi trên ghế định ngủ trưa. Hai mẹ con có thói quen ngủ trưa ở tầm chính ngọ. Hôm nay ra ngoài nhưng Tô Tô vẫn ngáp vài cái còn Tiểu Ái đã ngủ trong địu từ lúc nào.

Tô Tô vừa chợp mắt được một lúc đã cảm thấy một con rắn đỏ nhỏ đang lần mò chỗ chân ghế cô ngồi. Năng lượng của con rắn này đem lại cảm giác quen thuộc cho Tô Tô nên cô án binh bất động chờ xem con rắn này định làm gì?

Con rắn đó bò một hồi rồi dừng lại trước mặt Tiểu Ái và quan sát thái độ của Tô Tô. Thấy Tô Tô nhắm mắt như đang ngủ, nó yên tâm to gan chui vào cái khăn quấn Tiểu Ái.

Nó cũng có thói quen ngủ trưa mà! Trước đây ngày nào nó cũng ngủ trên người Tiểu Ái, hôm nay sao có thể ngoại lệ được?!

Tô Tô khép hờ mắt lo lắng không dám ngủ, càng lúc càng tỉnh táo. Chờ đến khi con rắn đỏ đó nằm yên trong khăn quấn, coi chỗ đó là cái ổ rồi ngủ thiếp đi, cô mới mở mắt ra rồi mở hé khăn nhìn con rắn áp lên ngực Tiểu Ái, cuộn tròn một đống. Cô thật bội phục lá gan to tày trời của mình rồi.

Đây là một con rắn chúa biến dị, nhìn qua thì chỉ như hơn tháng với lớp vảy đỏ mềm nhũn, hai bên có hai nhúm nhô lên như cánh. Có lẽ khi con rắn trưởng thành, đây cũng sẽ phát triển thành cánh thật và bay được!

Vấn đề mấu chốt là con rắn chúa biến dị như vậy có thiên tính khát máu, hiếu chiến, người có dị năng triệu hồi thú dị năng cũng không thể hàng phục loại sinh vật này. Tại sao Tiểu Ái lại hòa hợp được với con rắn này?

Các dị năng giả hàng phục thú biến dị phải trả giá rất nhiều, chẳng hạn như cho chúng uống máu của mình hoặc trao đổi một phần thân thể để làm trung gian. Trước đây Lã Ấn cũng phải đánh đổi một con mắt của mình để trao đổi với con chim ưng kia.

Từ đó, chim ưng thấy được gì thì Lã Ấn cũng thấy được như thế.

Tô Tô nhìn Tiểu Ái, cũng không cụt tay cụt chân, không có thứ gì để làm trung gian với con rắn kia!

Vậy con rắn chúa biến dị này sao lại đem đến cảm giác như nó là song sinh với Tiểu Ái nhỉ? Chúng có một mối liên kết rất kỳ lạ: rắn chúa và Tiểu Ái sẽ trưởng thành cùng nhau!

Nghĩa là nếu rắn chúa hấp thu tinh hạch, một nửa năng lượng tinh hạch đó sẽ được chia cho Tiểu Ái. Tiểu Ái có lớn lên thì chúng mới có thể trưởng thành cùng nhau.

Cảm giác cứ là lạ sao đó! Quá là lạ… Tô Tô xoa cổ, cảm thấy dường như chỉ có thể đợi Tiểu Ái lớn lên rồi tự mình nói cho con bé biết.

“Thì ra suốt một tháng qua, ngươi là thứ cứ ở quanh chúng ta!”

Tô Tô đưa tay chọc chọc đầu con rắn đỏ. Nó bị đánh thức, mở đôi mắt vàng óng, đầu rắn ngỏng lên nhìn Tô Tô rồi hốt hoảng. Toi rồi, mẹ phát hiện ra rồi!

Khi con rắn đang thấp thỏm, Tô Tô lại bình tĩnh hỏi, “Ngươi từ đâu đến? Tên gì? Sao lại có quan hệ tốt với con gái của ta như vậy?”

Nghe không hiểu! Con rắn nhỏ ngơ ngác thè lưỡi.

Nó còn nhỏ quá, bản thân cũng không biết mình từ đâu đến mà chỉ đi tìm kiếm đồng loại theo cảm giác, chẳng hiểu sao lại thấy Tiểu Ái là đồng loại của mình, Tô Tô là mẹ mình. Nó không hề có ý làm hại hai mẹ con.

Tô Tô có thể cảm nhận được điều này. Cô vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Ái không hề có chút sóng dị năng nào, quyết định sẽ giết con rắn.

Hôm nay, nếu như là Diệp Dục, anh đã giết luôn con rắn này rồi. Tô Tô khác anh, cô đã gặp đủ chuyện kỳ quái trong mạt thế. Một con rắn có cảm giác tương đồng với trẻ sơ sinh, cảm thấy trẻ sinh là đồng loại của mình cũng chẳng có gì lạ!

Trước mạt thế, tin tức động vật nuôi nấng trẻ con loài người không hề ít!

Quan trọng là nếu con rắn này bị giết, Tiểu Ái có chịu ảnh hưởng gì không?! Giống như khi Diệp Dục bắn con chim ưng, Lã Ấn cũng bị thương.

“Được rồi, ngươi cứ ở lại nhưng không được làm Tiểu Ái bị thương đâu đấy.”

Tô Tô to gan quyết định đánh cuộc một lần. Dù bé con nhà cô không có dị năng triệu hồi thú biến dị, nhưng con rắn này lại có sự đồng cảm với Tiểu Ái nên lòng trung thành của nó sẽ cao hơn khi sử dụng dị năng khống chế. Một là bị ép, một là tự nguyện từ nội tâm, đương nhiên cái sau sẽ tốt hơn.

Con rắn vẫn thè lưỡi. Tuy nó vẫn ngây thơ, không hiểu tiếng người nhưng vẫn cảm nhận được mẹ đã chấp nhận mình rồi. Tốt quá, từ nay về sau có thể quang minh chính đại chơi với Tiểu Ái rồi!

“Tên gì? Ta không biết đặt tên, trông mày trơn tuột không có lông lá gì, tao gọi mày là Chíp Bông nhé!!!”

Chẳng có con vật nào tên Chíp Bông cả, đúng là đặt tên kém cỏi mà! Tô Tô tự mỉa mai mình, còn có cảm giác bản thân thật có khiếu hài hước. Cô cười ha ha – từ nay về sau, con rắn chúa oai phong dũng mãnh này sẽ có cái tên “nổi tanh tách”: Chíp Bông!

Chíp Bông không biết mình đã được đặt một cái tên rất đáng yêu. Thấy Tô Tô hào hứng, nó cũng vui vẻ đặt đầu lên người Tiểu Ái, lắng nghe tiếng tim đập của đứa bé rồi chìm vào giấc ngủ.

Một lát sau, Trương Văn Viễn đi bắt gà về. Tô Tô ôm Tiểu Ái và Chíp Bông đi nhặt cành khô cùng Trương Văn Viễn, làm lông gà sạch sẽ rồi nướng lên ăn. Hai người ngồi xổm trên bãi đất trống của trạm xăng ăn gà. Từ đằng xa, mấy chiếc ô tô đi tới trên đường quốc lộ. Trong bầu không khí nóng nực, Tô Tô chỉ cảm thấy có ít nhất ba dị năng giả đang ngồi trong.