Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 241: Có máy bay là đủ

Có kho vũ khí chiến đấu có máy bay, có cái chỉ có vài khẩu súng. Như Tô Tô tưởng tượng, bên trong sẽ có những thùng tên lửa hoặc các loại vũ khí, những cái đó sẽ có, nhưng những thứ đó không thể bị đám người Diệp Dục giữ được.

Quốc gia sẽ không để bộ đội đặc công biết về nguồn vũ khí quân sự khổng lồ như thế. Một binh sĩ đặc công đã là vũ khí hình người, một đội đặc công nắm giữ nguồn vũ khí lớn như thế nghĩ thôi cũng thấy dẫn đến bao nhiêu nỗi lo lắng cho xã hội?!

Diệp Dục an ủi Tô Tô xong, chờ Tô Tô ngủ anh liền đứng dậy ra ngoài. Sau khi điểm danh vài người, theo tọa độ trong tay anh đi tìm máy bay. Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Tô tỉnh dậy, mấy người nhóm Diệp Dục đã lái máy bay về, đỗ ở bãi để xe bên ngoài sơn trang Bát Phương.

Dường như bất kể chuyện gì, chỉ cần có Diệp Dục ở đây, dù là chuyện Tô Tô mắt nhắm mắt mở cũng có thể trở nên đơn giản đến lạ.

Cô ưỡn bụng bầu, đi xem một vòng quanh chiếc máy bay vận tải cỡ nhỏ màu xanh bộ đội, nhóm người Hộ Pháp đang đứng trước cửa lên máy bay vận tải, phía dưới là từng bó từng bó đồ tác chiến. Mấy người Thư Sinh và Thầy Bói đã đổi sang bộ đồ rằn ri sa mạc mới toanh, có người còn mặc áo giáp chiến thuật, Diệp Dục đang trang bị đồ sạc, súng và lựu đạn lên áo giáp chiến thuật.

Anh quay đầu, vừa hay đối diện với Tô Tô. Đường nét khuôn mặt anh sắc nét như tạc, đôi mắt chợt bừng sáng, bùng lên ngọn lửa nhìn Tô Tô cười, dưới cằm lộ ra một vết rớm máu.

“Lại bị thương rồi?”

Tô Tô cau mày, chống eo đi về phía Diệp Dục, cô đưa tay lên chạm vào vết máu trên cằm Diệp Dục. Anh ngẩng đầu lên, tránh tay Tô Tô, cau mày nói:

“Đừng chạm vào, còn đang chảy máu. Lát nữa em lại phải rửa tay.”

“…”

Cô im lặng thu ngón tay về, nhìn Diệp Dục, cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. Cô cười, không biết nên nói gì, nói thật bản thân cũng nhìn quen cảnh máu tanh rồi, gì mà phải rửa chứ?

Diệp Dục đưa ngón tay thô ráp nhéo mặt Tô Tô, anh cảm thấy da Tô Tô thật mềm mại, sờ thật thích. Rồi lại nghĩ tay mình toàn là bùn đất, anh liền thu tay lại, quay đầu nhìn khoảng trống lớn trong khoang máy bay, nói với Tô Tô:

“Xem thu xếp trước đi, mai tôi lại đến tọa độ khác…”

“Không cần!” Tô Tô ngắt lời Diệp Dục, ánh mắt quét qua vết thương trên cằm Diệp Dục, vừa đúng lúc có một giọt máu rơi xuống, cô đưa tay đón lấy, nắm trong lòng bàn tay mà cảm thấy nóng bỏng khác lạ. Tô Tô lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Có máy bay là đủ rồi, tốt lắm rồi! Tôi… ý tôi là… đúng rồi, để tôi bôi thuốc cho anh.”

Tô Tô không biết mình phải nói gì, cô cũng không biết hiện giờ mình đang nghĩ gì nữa. Giờ cô đang mang thai, đầu óc không đủ xài, có rất nhiều chuyện nhớ nhớ quên quên, dù có nhớ ra cũng kịp bắt lấy.

Cô quay người, lôi tay Diệp Dục kéo về phía sơn trang Bát Phương. Nhóm Hộ Pháp bên cạnh đã mặc xong áo giáp chiến thuật, đang đội mũ cùng nhau huýt sáo, bộ dạng cợt nhả.

Diệp Dục bị Tô Tô kéo đi phía sau, tay còn lại vẫn đang cầm một chiếc mũ giáp màu rằn ri sa mạc. Anh quay lại nhìn đám Hộ Pháp vẻ đe dọa, gật đầu ra hiệu trở về sẽ xử lý bọn họ.

Mấy người Hộ Pháp thấy thế bèn làm thế tay “khinh bỉ” với Diệp Dục, tất cả còn đưa tay ra ngoắc ngoắc Diệp Dục, ý là: Ngon thì giờ xông lên đi?!

Diệp Dục bây giờ không xông lên được, người đàn ông cứng cỏi như anh giờ trở nên yếu đuối, bị Tô Tô lôi vào trong khách sạn, vì thế anh không có gan đi lên xử mấy người Hộ Pháp.

Đi vào sảnh khách sạn, Tô Tô để Diệp Dục ngồi trên ghế sofa bằng da, mấy người Lương Tiểu Kỳ đưa hộp thuốc đến. Cô còn đang lục trong hộp thuốc tìm tăm bông, Diệp Dục đã cầm một lọ thuốc sát trùng, đổ ra lòng bàn tay rồi bôi thẳng lên phần cằm.

Tô Tô thấy thế, thở dài, cô cầm miếng bông băng sát trùng cẩn thận lau những giọt thuốc sát trùng nhỏ xuống, dặn dò: “Các anh đi đưa đồ cho Sở Hiên và Tạ Hào Thế phải thương lượng rõ chuyện tiền bạc. Những thứ đồ này không phải cho không, họ phải dùng tinh hạch mua.”

Một lúc sau, Tô Tô suy nghĩ cảm thấy chuyện này không quan trọng như thế lại dặn thêm, “Tính mạng của mình là quan trọng nhất, cẩn thận một chút, thận trọng một chút. Cuộc giao dịch này làm được thì làm, không được thì đi. Đừng có ngu ngốc giống lũ thổ phỉ, cứ nhất nhất phải đọ sức với người khác… Thôi bỏ đi, anh không làm được chuyện này đâu, đưa anh Bì lên theo, để anh ấy nói chuyện với Tạ Hào Thế và Sở Hiên, tôi…”

Tô Tô còn chưa nói xong, Diệp Dục đã nghiêng người, ngậm cánh môi đang càm ràm không ngơi, cười một cách lưu manh, “Trước đây em mãi không chịu nói với anh mấy câu, hôm nay em uống nhầm thuốc rồi? Càm ràm hệt mẹ chồng ấy.”

Cô ngậm miệng lại, rũ mắt xuống, mặt hơi nóng lên, không nói được câu nào.

Dáng vẻ vô cùng hiền lành, không giống với Tô Tô ương ngạnh, kiêu căng, hay nói lời châm chọc trước đây một chút nào hết!

Ánh nắng sớm mai chiếu qua cửa sổ vào phòng, có phần hơi khô nóng. Mảnh sân bên ngoài, Tẩm Nguyệt và Chu Hiểu Lâm đang ôm lũ trẻ đi dạo, thấy Tô Tô và Diệp Dục đang hôn nhau liền đỏ mặt cười trộm, rẽ vào đường khác, không làm phiền hai người nữa.

Ai nấy đều bận rộn, tới tận sau bữa cơm trưa anh Bì bảo người chuẩn gà đông lạnh trong kho đông lạnh lên, khó khăn lắm mới chất được một nửa khoang máy bay của máy bay vận tải. Nhóm anh Bì đi cùng nhóm Diệp Dục, cùng ngồi máy bay vận tải cỡ nhỏ đến khu an toàn, bàn chuyện buôn bán với Sở Hiên và Tạ Hào Thế đang bị vây trong biển giòi.

Lính của Tạ Hào Thế ít hơn phía Sở Hiên nhiều, nhưng anh và Sở Hiên có chung một hoàn cảnh là bị vây trong biển giòi, không ra ngoài được. Hai trăm năm mươi dị năng giả trong tay Sở Hiên muốn đánh từ trong ra cũng được nhưng chỗ hắn cách thôn Bát Phương của Tô Tô xa nhất. Nếu đi xuyên qua ba khu an toàn của Tạ Hào Thế, Lý Oánh và Lã Ấn, tới lúc đó cũng không biết phải đấu thêm mấy trận, nên đối với Sở Hiên mà nói, thực sự không cần thiết phải liều mình ra ngoài.

Gà đông lạnh của Diệp Dục và anh Bì đem theo dù không nhiều, nhưng sự xuất hiện của máy bay vận tải cũng đem lại lòng tin vô cùng lớn lao cho Sở Hiên và Tạ Hào Thế. Đúng như những gì Tô Tô dự tính, họ bị vây trong biển giòi, không gì nhiều bằng tinh hạch. Dù anh Bì có ra giá một cân gà đông lạnh cao tới đâu đi nữa chỉ cần Diệp Dục khẳng định đưa hàng tới, Sở Hiên và Tạ Hào Thế đều đồng ý ngay.