Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 201: Tôi có rất nhiều sữa.

Sau khi bị càm ràm, Diệp Dục đi thăm mấy anh em của anh, tiện thể kiểm tra kế hoạch theo dõi chim ưng tiến hành tới đâu rồi. Tô Tô ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm với cha mẹ, cô nhắc tới hình thế của thôn Bát Phương, nói tới mối nguy do sự quấy nhiễu của động vật hoang dã biến dị, mẹ Tô lo lắng hỏi:

“Nếu như thế giới bên ngoài khu an toàn không an toàn như vậy, không phải chúng ta chỉ cần nghe theo họ, giao nộp một nửa thì giao nộp một nửa. Thôi cứ ở lại trong khu an toàn thôi, dù sao trong thành phố cũng chỉ có zombie.”

“Cũng không chắc chắn đâu.”

Tô Tô dựa vào sofa, nhìn căn biệt thự với những đồ trang trí cách điệu xa xỉ. Những đồ nội thất cách điệu ở đây đúng là khác so với đồ ở nông thôn thật, cô do dự không nói những lo âu của mình ra ngoài thì hơn. Cô nói với cha Tô đang ngồi ở chiếc sofa kia:

“Lã Ấn sẽ không tha cho đứa trẻ trong bụng con.”

Ở lại bên trong biệt thự Quả Táo này, Tô Tô cảm thấy ngày nào cũng ăn ngủ không yên. Hay là nói Lã Ấn dù có xây dựng căn cứ thành công cũng chỉ tồn tại được hai ba năm, tới lúc đó bọn họ vẫn muốn đi sao?

Hai điều cô lo âu này, nói điều nào ra cũng cha mẹ cô cũng khó có thể lý giải được. Nói cảm giác của cô ở nơi này có gì đó không đúng, cha mẹ cô sẽ hỏi vì sao. Cô nói là cô trùng sinh nên biết được căn cứ Tương thành chỉ tồn tại được hai ba năm, cha mẹ sẽ tưởng cô mắc chứng trầm cảm tiền sản, hoặc là mắc chứng bệnh nghiêm trọng nào đó. Tới khi ấy họ bắt đầu phán đoán lung tung, còn không nghiêm trọng sao?

“Hả?”

“Con chắc không?”

Chuyện liên quan tới cháu ngoại, cha mẹ Tô cũng sốt ruột, hai người nhìn Tô Tô, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Đứa trẻ này chưa sinh ra, Lã Ấn đã bắt đầu quan tâm đến nó rồi? Cha mẹ Tô nhìn nhau, không chỉ Lã Ấn nhớ đến mà cả Tạ Thanh Diễn vẫn luôn đau đáu về nó đây sao?

Tô Tô gật đầu, nhìn khuôn mặt của cha mẹ. Sự do dự khi nãy giờ biến thành ý muốn bỏ đi ngay lập tức, cô biết lời nói của mình chạm đúng điểm yếu của cha mẹ, liền giải thích:

“Dù ngoài kia điều kiện không tốt lắm, khá là tồi tệ, cái gì cũng thiếu thốn nhưng may mà những động thực vật biến dị xuất hiện đều có thể đối phó được. Sau khi chúng ta đến đó, cùng nhau tu sửa một chút, làm tường rào, trồng cỏ biến dị, tỉnh táo qua ngày, còn hơn sống ở khu an toàn này, lúc nào cũng đề phòng bị người khác hãm hại.”

Chuyển đến thôn Bát Phương, cuộc sống ban đầu sẽ gian khổ hơn ở đây nhiều, nhưng về lâu dài thì rời khỏi khu an toàn, bọn họ vẫn có thể kiếm được tinh hạch từ chỗ Lã Ấn. Thôn Bát Phương cũng gần với căn cứ sau này mà Lã Ấn xây, tới lúc đó họ trồng thêm nhiều rau, rồi bán nước và rau cho hắn cũng được.

Ồ, đến lúc Lã Ấn bị ám sát, không biết căn cứ có thể được thành lập không.

Cha mẹ Tô bị Tô Tô thuyết phục, hai người bắt đầu bàn bạc nên dọn đồ gì mang đi. Mẹ Tô quý nhất là đống đất biến dị của bà, muốn đổ vào một chiếc xe chuyên chở đất đi. Còn cha Tô coi trọng nhất là đống bản vẽ, trừ cái đó ra, thì đồ khô, thịt đông lạnh, đồ trẻ em ở dưới tầng hầm đều cần phải mang theo!

Tô Tô nhìn hai ông bà bận rộn, còn cô ngồi trên sofa, cười hỉ hả không thèm ra tay can thiệp. Đang lúc chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn bát canh, bên ngoài tường rào vang lên tiếng đập vào cửa sắt.

Vì thế Tô Tô đứng lên, đi ra phòng khách, xuyên qua nhà kính trồng rau trong sân, đến chỗ cửa sắt nhìn, thì ra là Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm. Đới Thuần tỏ vẻ ngại ngùng, Chu Hiểu Lâm mặc một bộ đồ thường ngày, quần áo nhăn nheo, còn có mùi mồ hôi nhưng trên đầu đội một chiếc mũ tượng trưng. Mặc dù làm không được mấy, cô cũng không muốn bị ốm trong giai đoạn ở cữ.

Tô Tô mở cửa sắt, đứng bên cạnh cửa nhìn hai người hỏi, “Có chuyện gì?”

“Tôi, chúng tôi…” Đới Thuần cúi gục đầu, không biết nên mở lời thế nào, nên nói từ đâu. Chu Hiểu Lâm tiếp lời của anh ta, cười ngại ngùng, nói với Tô Tô, “Là thế này, Tô Tô, hai người chúng tôi muốn ở lại chỗ của cô, không biết có được không?”

“Ồ!” Tô Tô cau mày, cô nhìn bộ dạng lo lắng của Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm, gương mặt hai người vàng vọt xanh xao. Hai người cứ nhìn nhau, không biết nên nói thế nào, có vẻ như qua đây vì chuyện muốn ở lại này.

Cô không nói có thể ở lại, cũng không nói không thể, chỉ vì Tô Tô biết, dù cô sắp đi khỏi đây, hai người này chỉ nhìn vào cuộc sống ổn định của khu biệt thự Quả Táo này, muốn theo vào cây đại thụ như cô để hưởng bóng mát.

Nếu hai người này không muốn theo cô tới vùng hoang dã sống cuộc sống lang bạt, vậy bây giờ làm sao để họ ở lại khu biệt thự Quả Táo được chứ?

“Hai chúng tôi sẽ không ăn không uống không, chồng tôi biết địa chỉ của rất nhiều xưởng thuốc, bên trong có vô vàn các loại thuốc. Còn tôi sẽ giặt đồ, nấu cơm, sẽ phụ giúp chăm sóc đám trẻ, tôi… tôi…”

Chu Hiểu Lâm nói đến mức mặt đỏ cả lên như là bị vẻ do dự của Tô Tô làm cho sốt ruột, cô ta chợt nói lớn:

“Tôi có sữa, thật đó, tôi có rất nhiều sữa. Tôi có thể giúp cho bọn trẻ ăn, chín đứa cũng được.”

Tô Tô bị lời nói của Chu Hiểu Lâm làm cho phì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn lại Chu Hiểu Lâm với bộ ngực cực lớn do đang nuôi con. Cô gật đầu, cười nhe răng nanh, nói:

“Thôi được, vậy cô cứ ở lại đây đi.”

Thực ra sữa bột cho bọn trẻ vẫn còn đủ, nghe Lương Tiểu Kỳ nói, gần đây có vài đứa trẻ đã trên sáu tháng tuổi, có thể cho ăn dặm thêm. Chín đứa trẻ lớn dần, lượng sữa sẽ ngày càng ít đi, nhưng cũng không phải chúng uống sữa hoàn toàn.

Trạc Thế Giai còn bảo Hiệp hội Sữa mẹ quốc tế có nói, sữa bò và sữa mẹ có thể uống cho tới khi hai tuổi, thậm chí hơn nên cho tới khi các y tá bác sĩ nói không cần uống sữa nữa, nhóm anh Bì mới ngừng đi thu thập sữa bột.

Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối, chẳng may một ngày nào đó, lượng sữa bột không đủ cung cấp thì sao? Chẳng phải cần đến vú em Chu Hiểu Lâm tự nhận có thể nuôi chín đứa trẻ này phát huy công dụng sao?

Nghĩ tới đây, Tô Tô bất giác nhìn ngực của mình, cô đã mang thai năm tháng rồi, ngực vẫn còn nhỏ như vậy. Sữa mẹ không biết có đủ cho Tiểu Ái ăn không đây!

Vì thế hai người Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm cứ thế vui vẻ được Tô Tô cho ở lại. Đêm đó, Chu Hiểu Lâm sốt ruột mong được thể hiện, liền chạy đến tòa nhà trẻ em, cho mười đứa trẻ, bao gồm của con gái của cô ta ăn một lượt, no đến mức đứa nào đứa nấy ngáp ngủ mới thôi.