Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 191: Phương án

Còn nhớ năm đó, khi còn ở bệnh viện, Trạc Thế Giai quá ngay thẳng nên bị người ta chèn ép không biết bao nhiêu lần, có lần rõ ràng có khả năng được xét thăng chức mà chỉ vì đắc tội quá nhiều người nên người ta loại bỏ hồ sơ của cô. Khi đó, có rất nhiều bệnh viện khác đưa ra đề nghị tốt với cô nhưng Trạc Thế Giai không tỏ thái độ gì. Không phải vì cô có cảm tình đặc biệt với bệnh viện đang làm, mà chỉ cảm thấy người như cô có đi đâu cũng sẽ bị nhiều người ghét, vậy thì tại sao phải chuyển chỗ làm, bắt đầu lại, tập làm quen môi trường từ đầu rồi lặp lại cảnh bị tất cả mọi người ghét bỏ?

Cô chỉ là một bác sĩ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nghĩ mình là bác sĩ thì chỉ cần quan trọng trình độ y học, còn quan hệ người với người là chuyện xa vời với cô.

Nói cô đầu óc chập mạch cũng được, tư tưởng cố chấp cứng nhắc cũng được. Cô chỉ cảm thấy việc nghiên cứu y học, tự mình vươn lên, vượt qua những khó khăn trong phẫu thuật… có ý nghĩa hơn rất nhiều so với chuyện thay đổi hoàn cảnh. Đời người quá ngắn ngủi, thời gian chỉ có hạn, chi bằng làm việc có ý nghĩa. Bỏ thời gian ra để luồn cúi, đi cửa sau, vội vàng leo lên thật sự quá lãng phí.

“Ồ… thế thì tốt, tôi an tâm rồi.”

Hộ Pháp biết Trạc Thế Giai đã có chồng, tâm tình khá hỗn loạn, đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì, nhưng khi nghe Trạc Thế Giai không hề định rời khỏi nơi này để theo Lã Ấn, anh cũng thấy thoải mái hơn hẳn. Anh không rõ vì sao, nói chung chỉ cảm thấy Trạc Thế Giai không đi là tốt rồi.

Hộ Pháp có vẻ kỳ lạ, lúc thì vui vẻ lúc lại buồn bực. Sau khi nghe Trạc Thế Giai hứa hẹn, Hộ Pháp không còn mặt dày đứng trước mặt Trạc Thế Giai nữa. Anh gãi đầu, cười ha hả:

“Bác Trạc bận gì cứ làm đi, tôi đi trước.”

Hộ Pháp cứ thế chạy mất. Trạc Thế Giai còn muốn nói tiếp với Hộ Pháp về chuyện mình và chồng, trao đổi với Hộ Pháp một chút, chẳng ngờ Hộ Pháp chạy quá nhanh, Trạc Thế Giai không hề có cơ hội mở lời. Cô cúi đầu cười khổ - thôi quên đi, không chừng Hộ Pháp lại thích em gái trẻ trung hơn, không thích phụ nữ có chồng thì sao?!

Như vậy Trạc Thế Giai đối mặt với Hộ Pháp cũng thoải mái hơn. Cô ngồi yên tại chỗ, cố lấy bình tĩnh rồi đứng dậy đi vào tòa nhà trẻ sơ sinh. Trạc Thế Giai thấy Quân Tửu đã kiểm tra xong tình hình mười đứa bé nên trao đổi sơ qua về sức khỏe của đám trẻ rồi không nói thêm gì khác.

Trong lúc đó, đội Diệp Dục đang thảo luận hăng hái thì Hộ Pháp ủ rũ bước vào, có tiếng Thư Sinh hét lên với Thầy Bói:

“Chú mới đi bán mông ấy!”

Thầy Bói liếc mắt nhìn Thư Sinh, thong thả trả lời, “Được. Thế chú tìm phụ nữ qua, lén hạ độc chết hắn đi!”

Thư Sinh lập tức đứng lên, chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau với Thầy Bói. Hộ Pháp nghe mù mà mù mờ, vội vàng kéo Lập Hạ đang tuần tra phía trên hỏi:

“Mọi người đang nói chuyện gì thế?”

“Diệp Dục quyết định giết Lã Ấn, đang bàn cách ám sát.”

Muốn ám sát một người chưa từng lộ diện trong khu an toàn khá khó khăn, cho đến giờ bọn họ không hề biết Lã Ấn đang ở đâu, cũng không nắm được hành vi của hắn, vì thế khi thảo luận, có vẻ tất cả đều không an tâm.

Còn Thầy Bói và Thư Sinh ồn ào là vì Thư Sinh bảo nên dùng mỹ nhân kế với Lã Ấn, có điều Thầy Bói lại bảo bên bọn họ không có gái đẹp, chỉ có Thư Sinh là trai đẹp thôi, để trai đẹp đi bán thân vậy, thành ra hai người đánh nhau.

Mấy người này tôi không đánh anh thì anh đánh tôi, một ngày không đánh vài bận thì có vẻ không giải tỏa được năng lượng.

“Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta phải nắm được hành tung của Lã Ấn đã.” Cuối cùng cũng có người đưa ra ý kiến đáng tin cậy. Mọi người cùng gật đầu. Lại có người nói, “Chúng ta làm sao biết được hành tung của hắn khi không biết ngoại hình, không biết nơi chốn.”

“Chúng ta có thể tìm Lý Oánh, xúi giục cô ta.”

Không biết ai nói đùa câu này mà tất cả mọi người đều liếc ngang liếc dọc – đương nhiên kế này không thể áp dụng được. Nếu Lý Oánh dễ bị xúi giục thì trước kia sao cô ta phải bỏ đi?

“Có thể Lã Ấn sẽ trốn.”

“Cứ tác động Lý Oánh đi đã.”

“Rồi bảo Lý Oánh xúi giục Vương Tử Kiều.”

“…” Có người không nhịn được nữa, lên giọng, “Xúi giục Vương Tử Kiều làm gì? Tụ tập tạo phản à?”

Mọi người im lặng trong thoáng chốc.

Rồi lại tiếp tục thảo luận.

“Nghe nói Lã Ấn có một con chim, luôn bay lượn trên khu an toàn.”

“Cái con ưng kêu cạc cạc đó à?”

“Ưng sao kêu cạc cạc được? Cạc cạc là con vịt.”

“Con vịt biết bay à?”

“Người còn biến thành zombie, vịt bay được là bình thường.”

Qua thêm mấy phút…

“Đầu tiên phải bắn rơi con chim”

“Không được. Chú giết con chim kia thì liên quan gì đến việc ám sát Lã Ấn?”

“Con vịt đó ồn quá, ông đây khó chịu nó lâu lắm rồi!”

“Đây không phải chuyện ân oán giữa chú và con chim kia, đây là việc ám sát Lã Ấn.”

“Ôi thật ngại quá, tôi lạc đề rồi.”

Phương án bắn chết chim ưng bị phủ quyết, mọi người lại yên ắng.

Rồi tiếp tục thảo luận.

“Chi bằng nhờ Tạ Hào Thế trong ngoài phối hợp?”

“Nghe nói Tạ Hào Thế gia nhập đội tiên phong dị năng.”

“Không được, Tạ Hào Thế bị Lã Ấn chỉ đạo ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết bao giờ mới về.”

“Vậy thì đầu tiên chúng ta phải xem bao giờ Tạ Hào Thế quay lại khu an toàn.”

“Chú ám sát Tạ Hào Thế hay Lã Ấn đấy?”

Phương án tìm hiểu thời gian Tạ Hào Thế về khu an toàn cũng bị phản đối, mọi người càng yên ắng hơn.

Cuối cùng vẫn là Hộ Pháp “gừng càng già càng cay”, u buồn mơ hồ phán một câu, “Muốn tìm được hành tung của Lã Ấn cũng không khó mà? Cử mấy người quan sát con chim kia 24/24, đến lúc nó mệt mỏi khắc phải về tổ!”

“Bốn người, mỗi người sáu tiếng một ngày quan sát con chim ưng kia cho ông!!!”

Diệp Dục nãy giờ vẫn ngồi yên không nói gì bỗng rút một con dao trong tay ra, cắm thẳng xuống bàn trà. Chuyện này xem như đã định: mười tám người, mỗi người đều đưa vũ khí của mình ra. Một ngày quan sát con chim kia sáu tiếng mà thôi, không phải chuyện gì ghê gớm, đơn giản!

“Không phải vịt à?”

“Ưng!”

“Chim ưng có phải vịt không?”

“Tôi thấy cũng giống vịt mà!”

Mọi người xì xào bàn tán về con chim bay lượn trên bầu trời kia. Cuối cùng chim ưng vẫn là vịt, và trong lúc thảo luận nội dung đó, họ cũng quyết định được bốn người nào sẽ quan sát chim ưng. Tất cả phủi mông ra về, Diệp Dục cũng về chỗ Tô Tô và thuật lại kế hoạch của họ cho Tô Tô.