Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 127: Sẽ luôn có một người nhớ đến anh.

Trên đời này sao lại có người như vậy chứ?! Mặt dày đến mức khiến người ta tức lộn ruột. Tô Tô nhìn vào đôi mắt Diệp Dục, không nhìn thấy chút ý cười nào trong mắt anh. Anh thực sự muốn cô đánh mình, cũng thực sự tính toán đợi cô đánh xong sẽ bắt đầu hôn cô. Cô đánh anh bao nhiêu cái, anh sẽ hôn cô bấy nhiêu cái.

Nhìn thấu ý đồ của Diệp Dục, mặc dù trong lòng Tô Tô có ý muốn lôi anh ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Cô ngẩng mặt lên cười với anh, nhíu chân mày, ôn hòa nhã nhặn nói:

“Mới sáng ra, đánh đánh giết giết vô vị lắm, anh huấn luyện xong rồi à?”

“Xong rồi.”

“Hôm nay có hoạt động gì?”

“Hôm nay không có hoạt động gì, nghe em sắp xếp. Nhưng mà ngày mai anh phải dẫn theo mấy người đi tìm mẹ của Lập Hạ.”

“Lập Hạ?!” Tô Tô khẽ nhíu mày, nhìn Diệp Dục đã khôi phục trạng thái bình thường. Tô Tô ngây người trong chốc lát, dường như cô đã nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: “Thế sao anh không đi tìm người nhà của mình? Những người khác thì sao? Sao họ đều không đi tìm người nhà của mình?”

“Bọn anh đều không có người nhà.”

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Diệp Dục hiện ra một vẻ mơ hồ hiếm thấy. Anh ngồi trên bàn uống nước trước mặt Tô Tô, chân đi giày ghệt quân đội giẫm lên thảm trải nhà, đôi mắt lướt qua gương mặt Tô Tô, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sau lưng cô.

“Bọn anh đa số đều là cô nhi, không có vướng bận gì.”

Đội của Diệp Dục rất đặc biệt, được gọi là đội cảm tử trong lực lượng lính đặc công, chuyên thực hiện những nhiệm vụ chém giết. Bởi vì bọn họ là cô nhi, sẽ không sợ chết, cũng sẽ không có người đau buồn vì cái chết của bọn họ.

Đa phần trước khi bọn họ nhận nhiệm vụ, bọn họ cái gì cũng không biết, nhận nhiệm vụ xong, cũng không ai nói với họ vì sao.

Có thể nhìn ra được cách thức chọn người trong bộ đội, hoặc là binh vương, hoặc là thân phận không có vướng bận. Nói đây là một đội ngũ “so bó đũa chọn cột cờ” cũng không quá!

“Vậy mẹ của Lập Hạ?...”

Nhìn thần sắc trên gương mặt Diệp Dục, Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Nếu cô nhớ không nhầm, Lập Hạ chính là một thành viên trong đội ngũ của Diệp Dục. Nếu những người khác đều là cô nhi, không có người nhà, vậy Lập Hạ lấy đâu ra mẹ?

“Mẹ nuôi cậu ta!” Diệp Dục cụp mắt, ngồi trên mặt bàn, lấy một bức ảnh từ trong túi ra, cúi đầu nhìn, “Dù sao chúng ta cũng phải tìm một nơi gửi gắm, không phải sao? Vì vậy phải tìm cho bản thân mình một người để lo liệu việc hậu sự.”

Ánh mắt đó của Diệp Dục, không có vui sướng đau buồn, cũng không có dáng vẻ phóng túng như bình thường. Nhưng chính vì thoạt nhìn bình thường và bình tĩnh như thế, ngược lại càng thể hiện tầm quan trọng của bức ảnh trong lòng anh.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tô Tô nghển cổ nhìn bức ảnh, lập tức sững người không nói lên lời.

Chỉ thấy bức ảnh Diệp Dục lấy ra không phải ai khác mà chính là cô. Trước kia, cô nhờ Diệp Dục đến Đức Thành tìm người, đã đưa cho anh một bức ảnh cả gia đình cô. Cha mẹ cô đã được Diệp Dục dẫn về, nhưng bức ảnh đó lại bị anh cất đi. Không những cất đi mà anh còn cắt hình của cha mẹ Tô Tô đi, chỉ giữ lại hình của một mình cô.

Tô Tô há hốc mồm nhìn Diệp Dục đang vuốt ve khuôn mặt cô trên bức ảnh, rất muốn cãi nhau với anh một trận. Bởi vì cô cũng chỉ có duy nhất một bức ảnh gia đình, bây giờ bức ảnh bị Diệp Dục cắt thành như thế, ảnh ba mẹ cô bị cắt đi đâu rồi?

Nhưng thấy vẻ mặt cô đơn của anh, Tô Tô cũng không truy cứu anh về chuyện bức ảnh nữa. Cô nở nụ cười gượng gạo, khẽ hỏi:

“Vì sao chứ? Vì không muốn sau khi mình hóa thành một nắm đất, hoặc là chết ở nơi đất khách quê người, không có ai nhớ đến sao?”

“Ừ, cũng có chút suy nghĩ đó!”

Những người nhận tiền an ủi của bọn họ không nhất định phải có quan hệ huyết thống với họ, cũng không nhất định phải có tình cảm thắm thiết với họ. Có khi chỉ giống như Tô Tô và Diệp Dục, chỉ là những người gặp gỡ nhau một hai lần. Đối với những người đó, có lẽ đội người Diệp Dục cũng chỉ là một người khách qua đường. Nhưng đội người Diệp Dục lại gửi gắm bản thân mình trên người bọn họ.

Cột người lĩnh tiền an ủi có tên cố định, nghĩa là trên đời này vẫn còn có một người họ muốn gặp, vẫn còn một chút nhớ nhung, vẫn còn một chút ân oán cần giải quyết, có lẽ khi xông vào chỗ chết sẽ không sợ rớt lại phía sau như vậy.

Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy thương cảm. Cô giơ tay, sờ vào gương mặt sạch sẽ của Diệp Dục. Râu trên mặt anh không biết đã được cạo sạch từ bao giờ, tóc trên đỉnh đầu cũng dài hơn một chút nhưng vẫn thẳng tắp dựng đứng giống như một con nhím.

“Trên đời này, sẽ luôn có một người nhớ đến anh. Có lẽ không biết tên của anh, có lẽ không biết bộ dạng của anh, nhưng cô ấy sẽ nhớ anh, lúc nào cũng nhắc tới anh, nhớ anh, tưởng tưởng ra bộ dạng của anh. Diệp Dục, trên đời này thực sự có một người như vậy.”

Người đó chính là Tiểu Ái. Năm hai tuổi, Tiểu Ái đã có nhận thức riêng. Có khi bỗng nhiên cô bé sẽ cố gắng gọi “cha, cha”, nói những câu như: “Không thấy cha nữa…”. Cũng không biết ai dạy cô bé, dù sao Tô Tô cũng chưa từng dạy Tiểu Ái nói vậy, nhưng cô bé vẫn sẽ gọi.

Có lẽ đó là nhận thức bẩm sinh của một đứa trẻ. Đến một độ tuổi nhất định tự nhiên sẽ biết, cô bé có một người cha. Cha đang ở đâu? Vì sao chưa từng xuất hiện?

Mỗi lúc như vậy, Tô Tô đều không biết phải trả lời Tiểu Ái thế nào. Cô cũng tin Tiểu Ái càng lớn sẽ càng hiểu sâu sắc hơn về tên gọi “cha” này, càng có nhiều câu hỏi hơn về Diệp Dục.

Nhưng Diệp Dục lại nói với cô, anh không muốn có con, không muốn sinh ra một đứa bé. Không phải anh sợ Tiểu Ái liên lụy đến anh, mà là sợ anh không biết lúc nào mình chết, sau khi anh chết sẽ để lại một đứa trẻ không có cha. Đó là một nỗi khổ đáng thương biết bao!

Nhưng hiện thực không giống với tượng tưởng của Diệp Dục, Tiểu Ái đã đến và đang lớn lên khỏe mạnh trong bụng cô. Đây không phải là vấn đề Diệp Dục muốn hay không, mà là vấn đề đã có Tiểu Ái thì nên điều chỉnh tâm trạng ra sao, chào đón cô bé ra đời thế nào.

Cô nhìn Diệp Dục, vẻ mặt anh ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu ý trong câu nói của cô. Vì thế Tô Tô thở dài một hơi, rút tay mình về, vẫn nên đợi Diệp Dục tự phát hiện thôi. Cô thực sự không có dũng khí nói với anh về sự tồn tại của Tiểu Ái. Cô thực sự không muốn nhìn thấy biểu cảm không vui trên gương mặt anh. Cô không muốn Tiểu Ái của cô trở thành một đứa trẻ không được cha yêu thương.

Diệp Dục mở miệng, đang định hỏi người sẽ nhớ đến anh có phải chính là Tô Tô không thì có tiếng gõ cửa xe RV. Anh xoay người đứng dậy mở cửa. Là Trạc Thế Giai đang đứng bên ngoài cửa.