Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 124: Con có thai rồi.

Trên thực tế, Tô Tô cũng biết tình hình nhà mình, đồ ăn mặc dù không phải quá nhiều nhưng nuôi dưỡng nhiều người như vậy vẫn đủ. Cô sẽ không vùi mình trong khu biệt thự Quả Táo cả đời, với tính cách của cô, cách dăm ba hôm lại ra ngoài lượn một lần nên lúc này không vội.

Gần đây dị năng mộc của mẹ Tô lại vô tình tăng lên không ít. Ngày thứ nhất trồng rau, sáng ngày thứ hai là có thể thu hoạch một vụ. Bà còn tưởng rằng đất đai nhà mình có thứ gì biến dị, nếu không tại sao rau dưa lớn càng ngày càng nhanh?

Tô Tô cũng không nói điều này ra, kệ cho mẹ Tô tự do phát triển dị năng mộc, để cho bà ở ruộng rau từ từ tìm tòi ra cách thăng cấp của riêng bà.

Có điều rau của nhà Tô Tô thật sự rất nhiều, căn bản ăn không hết. Sáu ruộng rau lớn, cách một ngày là thu hoạch được một vụ. Mặc dù bây giờ nhà họ Tô phải nuôi nhiều người như vậy nhưng rau rất nhiều, rau thừa chất thành đống ở trong góc nuôi lợn. Cho nên trước đây Tô Tô muốn giết lợn nhưng bây giờ cũng không vội giết con lợn kia nữa. Tốt xấu gì thì con lợn kia cũng cống hiến giúp ăn bớt một phần rau.

Cô cầm theo mấy bộ buộc dây của trẻ con và mấy bộ đồ ngủ của phụ nữ có thai vào biệt thự, tìm mẹ Tô ở trong bếp, mở miệng hỏi, “Mẹ ơi cho con một cái chậu, con giặt mấy bộ quần áo này.”

Mẹ Tô đang ngồi ở cạnh bàn ăn hí hoáy với mấy hạt thóc, dự định mai sẽ trồng xem có thể thu hoạch được ít gạo hay không, nghe Tô Tô nói liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua bộ buộc dây cho trẻ sơ sinh trong tay Tô Tô, vẻ mặt sửng sốt, nắm thóc trong tay rơi đầy trên mặt đất.

“Mẹ?!”

Tô Tô lại gọi mẹ Tô một tiếng. Cô thấy bộ dạng này của mẹ Tô, trong lòng đại khái cũng hiểu, mẹ mình là người từng trải, có lẽ đã sớm nghi ngờ rồi. Cô đang muốn mở miệng, nói chuyện đang hoàng về việc mình có thai thì mẹ Tô cúi đầu lau nước mắt, không nhặt thóc rơi trên đất mà nhận lấy bộ buộc dây cho trẻ sơ sinh và đồ ngủ cho phụ nữ có thai trong tay Tô Tô, nức nở nói:

“Mẹ giặt cho, con không biết giặt mấy thứ này đâu. Da trẻ con rất non nớt, mấy thứ quần áo này vẫn còn mới, phải giặt nhiều lần mới được.”

“Ồ...” Tô Tô nheo mắt nhìn mẹ, trong đầu hơi thấp thỏm, không rõ trong lòng mẹ cô có chỗ nghi ngờ rồi sao còn không hỏi gì cô? Mẹ cô có tán thành việc cô sinh Tiểu Ái không?

“Lên trên tầng đi nghỉ đi, vất vả cả một ngày rồi, lát nữa mẹ nấu cơm xong sẽ gọi con.”

Lúc nói những lời này, mẹ Tô vẫn đưa lưng về phía Tô Tô, không muốn cho Tô Tô thấy sự lo lắng và chua xót trên mặt bà. Bà hoài nghi đã lâu nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào vấn đề này.

Ông cha ta có câu “chửa đẻ là cửa mả.” Mấy ngày nay, mỗi sáng sớm Tô Tô đều nôn đến trời đất quay cuồng, mẹ Tô đều thấy mà không dám hỏi, không dám làm rõ bởi vì tương lai quá khó khăn, khó đến mức một người từng trải như mẹ Tô không biết có nên ủng hộ Tô Tô hay không.

Tô Tô ở phía sau do dự hồi lâu, quả thực không biết nên nói như thế nào về việc cô mang thai. Cô cảm thấy nếu như cô nói ra, mẹ chắc chắn sẽ nổi giận. Nếu Tiểu Ái sau này cũng âm thầm cho cô một đứa cháu ngoại, đổi lại là Tô Tô, cô cũng sẽ tức giận rung chuyển trời đất nhỉ?

Tô Tô cúi thấp đầu nhìn mẹ Tô đã hoàn toàn không để ý đến mình, đành phải trở về phòng đi nghỉ. Vừa đi vào phòng, ngửi được một mùi đồ gỗ trong nhà, Tô Tô không nhịn được cơn buồn nôn. Cô nhanh nhanh chóng chóng lao vào trong phòng tắm, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, nôn đến trời đất quay cuồng.

Một lúc lâu sau, Tô Tô phờ phạc ngồi ở trên gạch men sứ lạnh như băng, đầu đầy mồ hôi. Cô đột nhiên quay đầu lại, thấy mẹ cô đang đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt của bà cũng không tốt hơn cô được bao nhiêu, cũng tái nhợt, còn lộ ra vẻ thận trọng.

“Mẹ!”

Tô Tô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sợi tóc đen trên má lộn xộn ẩm ướt, dáng vẻ ngồi trên mặt đất rất đáng thương. Thấy vậy, mẹ Tô trào nước mắt, bà sửa lại quần áo của Tiểu Ái trong tay, xỏ một đôi dép đi vào phòng tắm, ngồi xuống đất, kéo Tô Tô vào lòng, đầy chua xót hỏi:

“Con à, con... đây là... thế nào?”

Là một người đã làm mẹ, mẹ Tô luôn quan sát Tô Tô kỹ càng, không có chỗ nào không nói cho bà biết Tô Tô đang mang thai. Nhưng bây giờ là mạt thế, mẹ Tô không thể tưởng tượng nổi Tô Tô ôm cái bụng bự sinh tồn như thế nào, đứa trẻ kia làm thế nào để sống sót.

Cho nên bà không dám hỏi, cũng không dám xác nhận với Tô Tô. Nhưng thấy Tô Tô nôn như vậy, mẹ Tô lại không nhịn được. Bà là một người có kinh nghiệm, bà biết phụ nữ mang thai sinh con sẽ trải qua quá trình đau khổ lại sung sướng như thế nào. Mẹ Tô lo lắng Tô Tô không biết, lại lo lắng Tô Tô làm ẩu. Cho nên bà vẫn có ý định nói chuyện thẳng thắn với Tô Tô, nói về suy nghĩ của Tô Tô, nói về tương lai của Tô Tô và đứa bé này.

Mẹ Tô đỡ Tô Tô trên mặt đất lên, đưa cô về lại phòng ngủ. Ngồi bên giường, cô quay đầu nhìn về phía mẹ Tô, môi ngập ngừng, thành thật thừa nhận:

“ Mẹ, con có thai rồi.”

“Có thai...” Vẻ mặt mẹ Tô không có chút bất ngờ, bà lặp lại lời Tô Tô nói, nét mặt nghiêm túc hỏi, “Của ai? Đứa trẻ là của Diệp Dục hay là của Tạ Thanh Diễn?”

“Con và Tạ Thanh Diễn chẳng có chuyện gì cả, hắn chưa từng chạm vào con!”

Tô Tô hơi to tiếng, nhíu lông mày, vạch rõ quan hệ của Tiểu Ái và Tạ Thanh Diễn. Cô thật sự chán ghét Tạ Thanh Diễn lắm rồi, không cho phép người khác nói Tiểu Ái của cô có nửa phần liên quan đến Tạ Thanh Diễn. Đó là sỉ nhục cô, sỉ nhục Tiểu Ái.

Đứa trẻ nếu không phải là của Tạ Thanh Diễn thì chính là của Diệp Dục! Tô Tô mười chín tuổi cũng chỉ có hai người đàn ông này. Chân mày mẹ Tô hơi dãn ra, đứa trẻ là của Diệp Dục thì dễ nói chuyện rồi. Tuy là mẹ Tô rất có thành kiến với Diệp Dục nhưng đó là do trước mạt thế Diệp Dục ức hiếp Tô Tô.

Bà đương nhiên hiểu bây giờ tình thế khác rồi, ánh mắt nhìn người không thể giống như lúc trước mạt thế.

Diệp Dục là người có năng lực, quan trọng là cũng rất săn sóc Tô Tô. Tính cách Diệp Dục như vậy mẹ Tô cũng không lo lắng về tương lai của Tô Tô và đứa trẻ, anh ta sẽ chịu trách nhiệm. Mấu chốt bây giờ là trong lòng Tô Tô nghĩ như thế nào?

“Muốn sinh đứa trẻ ra sao?”

“Sinh! Mẹ à, dù khó khăn đến mấy con cũng muốn sinh.”

“Vậy đã bàn bạc qua với Diệp Dục chưa?”

“Chưa ạ.” Tô Tô lắc đầu, mắt thấy vẻ không đồng ý trên mặt mẹ Tô, cô vội vàng nói, “Mẹ à, đây là chuyện của con và Diệp Dục, con và anh ta sẽ giải quyết tốt. Mẹ đừng lo lắng chuyện này nữa. Con mang thai được thì sinh được, sinh được sẽ nuôi được. Mẹ yên tâm đi.”