Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 120: Tôi để hai anh lái xe.

Trạc Thế Giai âm thầm thở dài. Mạt thế đến rồi, loài người chỉ còn những nhóm tụ tập lại với nhau, bệnh viện rồi phòng khám bệnh hoàn toàn không có. Giá mà có thì họ cầm những máy móc dụng cụ này về bán cho bệnh viện cũng là tận dụng hết mức rồi.

Tâm huyết, kết tinh trí tuệ y học của loài người cứ thế rơi vào giữa đám zombie, thật quá đáng tiếc.

“Chẳng mấy chốc sẽ có cơ hội mà, đừng lo lắng.”

Tô Tô ngồi trên salon, vắt chân tính toán. Chẳng mấy chốc quân đội sẽ tới, bệnh viện dã chiến sẽ được dựng lên. Trước khi xây xong bệnh viện, quân đội sẽ thu mua lại các dụng cụ chữa bệnh và thuốc men từ những người sống sót, cho nên bây giờ có nên đem những dụng cụ này đi đổi đồ đạc khác không?

Hay mình nên tự mở bệnh viện gia đình?

Điều kiện vệ sinh của bệnh viện dã chiến khá kém; ngày nào cũng có người mang tinh hạch đến xin được cứu chữa nhưng vẫn cần phải có mối quan hệ mới được nhập viện; vào rồi thì tay nghề của bác sĩ và y tá không cao, thái độ còn hống hách; người sống đi vào nhiều, người chết ra càng nhiều hơn, tiếng tăm càng lúc càng tệ. Những người bị thương vỡ đầu còn không muốn vào đó!

Tô Tô nghĩ đến bệnh viện dã chiến là thấy chán ngán. Cô muốn tự mình tìm một căn nhà nhiều tầng tốt một chút, giữ vệ sinh sạch sẽ để người bên mình được chữa những bệnh nhẹ, ít đau đớn mà không cần phải đến bệnh viện dã chiến. Tự cung tự cấp tốt hơn nhỉ?!

Sau đó, cô muốn khám thai thì khám thai, muốn xét nghiệm gì thì xét nghiệm. Điều kiện tốt, tay nghề bác sĩ cao cũng yên tâm hơn, tâm lý cô sẽ tốt hơn, tính cách Tiểu Ái sau này sẽ tươi vui hơn chút.

Hai người đang nói thì có tiếng cửa mở ra, người vào không gõ cửa, Tô Tô liếc mắt, chẳng Diệp Dục thì còn ai?

Diệp Dục cầm một túi bánh bao chay, còn có một cặp lồng cơm, bước vào xe rồi ngồi lên salon cạnh Tô Tô. Anh đặt hết đồ ăn vào tay Tô Tô, lại nhìn Trạc Thế Giai hỏi:

“Tô Tô nhà mình có sao không? Có bệnh gì nguy cấp không?”

“Sặc sặc…” Trạc Thế Giai nghe lời Diệp Dục mà ho sặc sụa. Cô phẩy tay, vội vàng nói, “Không không, không sao cả, không có bệnh gì khó chữa. Dị năng giả hết rồi còn bệnh gì khó chữa nữa? Có điều phải đảm bảo ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều, thời gian này không được ngủ chung nhé.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Diệp Dục cảm thấy yên tâm hơn, cũng chẳng biết có nghe được lời dặn cuối cùng của bác sĩ Trạc Thế Giai không, mà nghe thì cũng có hiểu không? Anh cũng không hỏi cho ra nhẽ, chỉ gật đầu lia lịa. Gật chán chê, Diệp Dục lấy một cái bánh bao từ túi đồ ăn trong lòng Tô Tô ra, nhét vào miệng cô, vờ trợn mắt:

“Nghe lời bác sĩ rồi đấy. Em thiếu chất nên mới không được ngủ với tôi. Yếu xìu chạm tí đã nôn, ăn đi, ăn nhanh lên, ăn hết đống bánh bao này ngay!”

“…”

“…”

Trạc Thế Giai và Tô Tô lặng lẽ nhìn nhau. Hai người hoàn toàn không hiểu não Diệp Dục có được bao nhiêu nếp nhăn mà năng lực nghe hiểu quá yếu kém. Người ta nói với anh, cứ hơi úp mở tí là anh hiểu lệch đi, lệch một tí là hoàn toàn nhầm lẫn luôn.

Nếu Diệp Dục đã hiểu lầm thì Tô Tô cũng không nói chuyện mang thai ra nữa. Như bây giờ cũng được. Nghe Trạc Thế Giai nói, Diệp Dục tưởng rằng Tô Tô bị thiếu chất mới không thể lên giường cùng anh, đương nhiên anh sẽ không chạm vào cô trong khoảng thời gian tới.

Vài tháng nữa, bụng Tô Tô to lên, Diệp Dục sẽ hiểu rõ có chuyện gì xảy ra. Khi đó, chờ xem Diệp Dục phản đối hay vui mừng rồi tính.

Tô Tô đã giữ im lặng thì Trạc Thế Giai không nói nhiều. Cô ra khỏi xe, sang tòa nhà chữa bệnh và chăm sóc tìm thuốc sát trùng. Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, hễ cô thấy cái gì mới là phải sát trùng khử độc mới yên tâm sử dụng. Xe RV này của Tô Tô cũng thế, Trạc Thế Giai định ấy thuốc giúp Tô Tô khử độc chiếc xe này.

Còn giờ đây, trước mặt Tô Tô toàn bánh bao là bánh bao. Đây là bánh bao mà mẹ Tô chuẩn bị cho cả tiểu đội đặc chủng, Diệp Dục không ăn mà nhường lại hết cho Tô Tô ăn vặt trên đường!

Né tránh cái tay cố nhét bánh bao của Diệp Dục, Tô Tô bỏ cái bánh bao trong mồm mình ra, nhìn anh nói, “Hôm nay tôi muốn cùng Trạc Thế Giai lái xe này đi hóng gió. Anh xuống đi.”

“Tôi cũng đi.” Diệp Dục nhếch mép cười, chủ động ngồi xuống cạnh Tô Tô, vòng một tay lên sofa sau lưng Tô Tô, nhìn như đang ôm cô, “Tôi làm lái xe cho hai người!”

“Đi không xa, chỉ dạo quanh đây thôi, anh lái xe làm gì?”

Tô Tô quay ra đằng sau, nhấc cánh tay Diệp Dục đang để ra, nhưng dù cô nói thế nào Diệp Dục vẫn khăng khăng như cũ, vì thế Tô Tô đành thôi. Có lái xe miễn phí, đương nhiên cô không phản đối.

Sau khi Diệp Dục khăng khăng đòi lái xe, một lát sau Hộ Pháp cũng leo lên xe RV, nhìn Trạc Thế Giai lúc này đã lên lại xe và kì cọ lau dọn khắp nơi. Anh ta vào buồng lái, ngồi ghế phụ, rõ ràng muốn ra ngoài cùng Diệp Dục.

Hôm nay Lý Tiểu Vũ đã nói trước với Tẩm Nguyệt rằng mình thấy nhức đầu nên không ra ngoài cùng họ. Tẩm Nguyệt nhận ra những ngày gần đây, Duệ Duệ được ăn uống đầy đủ nên hình như đã cao hơn một chút, quần áo giày dép đều bị chật nên quyết định hai mẹ con tự lái xe ra ngoài, tìm mấy bộ quần áo để thay cho cậu bé.

Lúc này, anh Bì dẫn đàn em đến, còn có y tá Lương Tiểu Kỳ đang bế cậu con trai của anh. Anh Bì quay ra hôn đứa bé một cái rồi mới lưu luyến rời đi, cất tiếng chào Tô Tô và Trạc Thế Giai đang ngồi trên chiếc xe RV cao cấp.

Anh Bì nói qua dự định lần này mình dẫn theo bao nhiêu anh em, mỗi người lái một xe để chở sữa bỉm và quần áo sơ sinh rồi lên một chiếc xe khác, tiến ra ngoài biệt thự Quả Táo theo sự dẫn đường của xe RV đi đầu.

Những kẻ sống sót phe Tạ Thanh Diễn vẫn đang đứng gác ở cổng chính. Cánh cửa to lớn trước kia đã văng đi đâu mất, chỉ còn lại những vật cản bên ngoài cùng những kẻ đứng lố nhố bên cạnh.