Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 107: Ông đây cũng không phải là ác bá.

“Sống ở bên trong à?”

Nam sinh cản đường vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Dục. Quân phục rằn ri trên người anh hơi giống với người bên biệt thư nhà họ Tô. Nhưng trước đây cậu ta chưa từ nhìn thấy Diệp Dục ra vào biệt thự vì thế nghiêm mặt, khá tự hào nói:

“Anh chứng minh mình từng sống ở đây thế nào? Anh phải biết khu biệt thự Quả Táo này của chúng tôi là chỗ an toàn nhất, có lực lượng bộ đội đặc chủng bảo vệ, zombie chắc chắn không thể xuất hiện quanh đây. Anh nghĩ mặc bộ trang phục như vậy là vào được chắc, không có đâu! Anh bắt buộc phải đăng kí thông tin của tất cả các thành viên sau đó giao nộp tất cả đồ ăn.”

“Tôi nói này, chỗ các người từ khi nào có quy định này vậy? Không giao nộp thì làm sao?”

Nụ cười khách sáo trên gương mặt Diệp Dục từ từ biến mất. Anh mới ra ngoài có mấy ngày, từ khi nào sào huyệt đã bị người khác chiếm mất, anh còn bị bắt giao nộp tất cả đồ ăn? Những ngày qua anh tung hoành mạt thế, còn không có ai dám đòi đồ của anh, hơn nữa người của anh bảo vệ cả khu biệt thự Quả Táo này bao giờ chứ?

“Đây là quy định do thủ lĩnh của chúng tôi đặt ra. Nếu như anh không giao nộp tất cả đồ ăn trên người thì không được vào trong!”

“Phì!!!”

Tô Tô ngồi trên ghế lái phụ, nghe thấy tên nhóc kia nói hai chữ “thủ lĩnh”, không nhịn được phì cười. Cô nghiêng đầu ra ngoài, qua cửa xe bên cạnh Diệp Dục, nhìn tên nhóc kia hỏi:

“Thủ lĩnh của mấy cậu có phải là Tạ Thanh Diễn không?”

“Đúng thế.”

“Hắn là thủ lĩnh??? Bảo hắn đi chết đi! Thủ lĩnh cơ á? Thủ cái nỗi gì, không có bản lĩnh bày đặt lên mặt dọa nạt người khác. Đòi nộp tất cả tất cả đồ ăn? Nuôi các người hay nuôi sống hắn? Diệp Dục, xông vào trong!”

Tô Tô khẽ vỗ vai Diệp Dục. Anh quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, có vẻ vừa kinh ngạc vừa bực tức, đạp chân ga. Đầu xe lập tức xuất hiện một đám lửa lớn, chiếc xe mang theo ngọn lửa ngút trời, nhanh chóng lao về phía cổng chính của khu biệt thự Quả Táo. “Oành” một tiếng, cổng chính của khu biệt thự Quả Táo mà đám người sống sót vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị đốt cháy sạch sẽ. Xe của Diệp Dục xông vào bên trong trong nháy mắt.

“Tạ Thanh Diễn? Bạn trai của em???” Vừa đạp chân ga, Diệp Dục vừa nghiêng đầu nhìn Tô Tô, giọng nói bất giác mang theo sự chất vấn, “Sao hắn vẫn còn ở đây?”

“Sao hắn không thể ở đây?”Tô Tô ngáp một cái, buồn cười nằm trên ghế, “Tôi tìm được chỗ nương náu này, không ngờ, ngày đầu mạt thế, Tạ Thanh Diễn đã theo Tạ Hào Thế - anh trai hắn chạy đến đây. Vốn dĩ tôi muốn giết Tạ Thanh Diễn, kết quả nể mặt anh trai hắn, đồng ý chỉ cần một ngày hắn còn ở khu biệt thự Quả Táo, tôi sẽ chừa lại cho hắn một cái mạng.”

Lúc này, Diệp Dục đã đưa Tô Tô xông vào bên trong khu biệt thự. Xe của anh sớm đã ra khỏi con đường bình thường dẫn đến nhà họ Tô, chạy về chỗ sâu nhất của khu. Đội xe đi theo phía sau cũng lao vào như đám cướp. Cửa chính của khu biệt thự Quả Táo lập tức trở nên hỗn loạn, ngay cả đội ngũ của Tạ Hào Thế vừa mới vào trong cũng chạy ra kiểm tra động tĩnh. Song Tạ Hào Thế nhìn thấy chiếc xe đầu tiên là xe Jeep của Tô Tô nên cũng không phản ứng quá khích, gọi đội ngũ của mình tiếp tục việc cũ.

Bên này, Diệp Dục đột nhiên nghe thấy cái tên Tạ Thanh Diễn, trong lòng vô cùng buồn bực, cáu tiết, một mạch lái xe nhanh như bay, không hề định thả Tô Tô về đoàn tụ với ba mẹ lúc này.

Khi anh nghe Tô Tô giải thích như vậy, Diệp Dục đạp phanh xe. Xe của bọn họ đỗ lại trên một con đường vắng vẻ, cây cối um tùm. Cảnh vật chung quanh tương đối yên tĩnh, phía sau cũng không có xe tạp nham đi theo. Diệp Dục nhíu mày, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Tô ở bên cạnh, hỏi:

“Em đã biết Tạ Thanh Diễn sống ở trong này từ lâu rồi?”

“Biết từ lâu rồi.”

“Biết từ lâu rồi mà em không nói với anh?”

“Tôi không nói với anh thì sao?”

“Anh…!”

Diệp Dục há miệng, hơi buồn bực cào mái tóc ngắn trên đầu. Lúc này anh không biết nên nói gì, ngắc ngứ mãi. Dưới ánh mắt tò mò mong đợi của Tô Tô, Diệp Dục nghĩ rất lâu mới nói tiếp:

“Tô à... Anh vỗn dĩ nghĩ rằng bạn trai em đã chết cho nên không đợi được nói thật với em tình cảm chân thật sâu trong đáy lòng anh. Tối đó cũng thực sự không nhịn được, mới chạm vào em. Nhưng bây giờ Tạ Thanh Diễn chưa chết, sao anh cảm thấy mình muốn lên chức trở nên khó khăn trăm bề. Mãi mới có cảm giác danh chính ngôn thuận, giờ ông đây lại thành người thứ ba.”

Nếu chưa bộc bạch, Diệp Dục vẫn còn có thể lấy danh nghĩa “anh trai nuôi” ở bên cạnh cô. Bây giờ chuyện này rối loạn đến mức khiến anh từ một người đàn ông trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất trở thành người thứ ba có bực bội không chứ?

“Tôi ngất!” Tô Tô bất giác trợn tròn mắt, “Anh xoắn xuýt cả nửa ngày để nói với tôi cái này sao? Còn tình cảm sâu trong đáy lòng? Anh cũng văn chương quá nhỉ!”

“Anh nói thật đấy. Tạ Thanh Diễn là bạn trai của em, còn anh là cái gì hả?! Tự nhiên có một tên ngáng đường, còn tưởng rằng anh đây được hời chút khi mạt thế đến, giờ phải làm sao? Nhường thì chắc chắn không thể nhường được, miếng thịt mỡ đến miệng rồi, ông đây chắc chắn không thể nhả ra cho Tạ Thanh Diễn được. Em là em gái thân mật của anh, em nói anh nghe đi, phải làm sao?

(1) Nguyên văn dùng từ 亲妹 có hai nghĩa là 1. em gái ruột, 2. em gái thân mật (hôn môi). Ở đây dùng theo nghĩa số 2.

Bị Diệp Dục gọi là miếng thịt mỡ, Tô Tô trừng mắt nhìn anh rất lâu. Thấy Diệp Dục vô cùng rối rắm, cô không nhịn được vui vẻ hỏi: “Nếu không thì… anh đi giết Tạ Thanh Diễn đi?”

“Được hả? Em để cho anh giết hả?”

“Đương nhiên được. Anh giết hắn, còn giúp tôi giảm bớt gánh nặng nữa ấy chứ.” Cũng giải quyết đi mối đe dọa tiềm ẩn cho Tiểu Ái – con gái anh.

Tô Tô nhún vai, gật đầu vẻ bất cần. Cô cũng chỉ thuận miệng nói ra, trêu Diệp Dục. Đâu ngờ Diệp Dục lại thực sự mím môi, suy nghĩ về tính khả thi, cuối cùng lắc đầu, dứt khoát nói:

“Thế thì không được. Chuyện này vô nhân đạo quá. Anh đã cướp bạn gái của hắn, còn làm loại chuyện bỉ ổi giết người ta, ông đây cũng không phải là ác bá.”

“Phụt... Ha ha ha.”

Tô Tô ngẩng đầu lên cười, xem chừng là cực kỳ vui vẻ vì câu nói của Diệp Dục. Thời thế đã đến mức này rồi, còn nói nhân đạo với loại người như Tạ Thanh Diễn, hắn nào có xứng? Hắn đáng được gọi là người sao?! Tô Tô cũng không tranh cãi với Diệp Dục. Bây giờ trong mắt tất cả mọi người, Tạ Thanh Diễn chính là Chúa cha từ bi. Nhưng sẽ có một ngày, Tạ Thanh Diễn chắc chắn sẽ lộ ra bộ mặt xấu xa của mình.

Sau khi cười xong, Tô Tô hít hít mũi, giơ ngón tay lên, lau nước mắt chảy ra. Cô nghiêm túc hơn hẳn, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói:

“Diệp Dục, mấy ngày nay tôi rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề giữa chúng ta. Nói thật, tôi không hiểu tâm tư của anh lắm, sao anh lại… Tôi không muốn cho anh bất kỳ hy vọng gì. Thời thế thì hỗn loạn, tâm nguyện của tôi rất nhỏ nhoi, chỉ muốn bảo vệ cả nhà tôi chu toàn. Về phương diện tình cảm, tôi không có ý định lại lún sâu vào nữa. Bây giờ đúng lúc giải quyết xong chuyện của tôi, nếu như anh có lối thoát tốt hơn thì đi đi.”