Tổng thống nước Cộng hòa có chủ quyền Pôgôrelôvô nguyên là Chủ tịch Xô viết xã Gôrôlôxki gọi viên quản trị đến để anh ta tường trình về tình hình trong đất nước theo thường lệ mỗi sáng.
Tổng thống thực hiện sự nghiêm túc muốn biết:
– Có những vấn đề gì nào?
– Vê nguyên tắc, mọi chuyện đều ổn cả, thưa đồng… à thưa ngài Tổng thống. Kể ra thì cũng có hai đơn thỉnh nguyện không quan trọng gì của dân chúng gửi đến… Cô thợ vắt sữa Pixtôletôva muốn đòi tiên trợ cấp của chồng. Nhưng chồng cô, thằng đểu, tháng trước đã chuồn sang nước Cộng hòa Nêelôpxki, mà giữa chúng ta và họ còn chưa có hiệp định.
– Anh đã giải thích cho cô ta về tình huống chính trị chưa? - Tổng thống hỏi.
– Tôi cũng đã thử, - Xiđôrốp thở dài. - nhưng đàn bà vẫn chỉ là đàn bà, không chịu hiểu thế nào là tình huống chính trị. Cô ta chỉ biết có khóc rống lên và lải nhải đòi tiên trợ cấp.
– Anh đưa tờ thỉnh nguyện ấy đây. - Tổng thống nói. - Để tôi đích thân nói chuyện với cô ấy. Còn gì nữa?
– Bác gác rừng Mitka Trepunốp phản đối việc xây dựng nhà vệ sinh công cộng trên bãi cỏ. Bác ta bảo chỗ ấy là nơi ong mật đi lấy mật hoa.
– Quân kém giác ngộ. - Tổng thống nói. - Ngày hôm nay tôi sẽ ra lệnh cho Bộ trưởng an ninh Kôpchenlức tiến hành công tác giải tỏa. Cần phải xua đuổi lũ ong ra khỏi nơi ấy, và không được chậm trễ. Vì cái lũ ong của anh ta mà công tước Neurôgiaikinxki vừa gửi công hàm phản đối tới tôi. Ong của chúng ta, anh biết không, thường xuyên đốt phu nhân yêu quý của ông ta… Quân đểu, hắn dọa sẽ tuyên chiến với chúng ta.
– Hắn là hắn làm thật đấy. - Xiđôrốp khẳng định. - Tuần trước hắn đã tập kích vương quốc Đưrkôvô Bublikôpxkaia, mà lại vào đêm khuya. Hắn đã cướp đi hai xe tải chở tấm lợp fibrô xi măng. Bây giờ hắn đem lợp nhà tắm hơi của hắn…
– Còn dân chúng, vẫn cứ khổ sở như mọi khi à?- Tổng thống quan tâm hỏi.
– Vẫn khổ sở. - Người điều hành khẳng định. - Công tước vừa ban bố phiếu mua giày “Snika” và máy vi tính Hàn Quốc. Nhân tiện, phải nói là chính ông ta bí mật buôn bán thứ hàng đó. Hoặc là lại đem đổi lấy ủng dạ với nước Cộng hòa Razuvaepxki..
– Phải, dân Razuvaepxki có thừa thãi cái của quý ấy mà. - Tổng thống bật cười hề hề.
– Bọn độc quyền, quỷ tha ma bắt chúng… Tôi nghĩ, ta cần cử đoàn đại biểu sang đó. Mùa đông đã sắp đến rồi, mà công dân của chúng ta chân chỉ xỏ mỗi loại giày “Lemônchi”.
– Ngày mai một vị khách sẽ đến thăm ta. Một cuộc thăm viếng hữu nghị chính thức. - Viên quản trị nói.
– Ai nữa thế?
– Petrôvits, người hàng xóm của chúng ta… Hoàng thân xứ Zaplatinxki.
– Hắn đã là hoàng thân ư? - Tổng thống ngạc nhiên đến mức bật ra một tiếng huýt sáo. - Thế kia đấy. Vậy mà hồi trẻ thì đã cùng nhau nốc vốtca mới lại đi săn đuổi cánh đàn bà!… Biết làm sao được, đành phải tiếp đón thôi. Theo đúng mọi thể thức quốc tế. Mà thế nào nhỉ, đã khâu xong cờ chưa?
– Khâu xong rồi…
– Thật phúc đức, cầu Thượng đế! - Tổng thống đưa tay làm dấu thánh. - Chứ không thì thật xấu hổ: một cường quốc, vậy mà đến giờ vẫn không có cờ. Còn quốc thiều đã viết xong chưa?
– Về chuyện quốc thiều có rắc rối đấy. Ôpuskin khăng khăng từ chối viết, ông ta bảo, niềm cảm hứng bay biến mất cả rồi. Ôxenhin thì vừa bỏ về Tổ quốc cố cựu của mình mất rồi.
– Anh ta là người như thế nào, Do Thái ư? - Tổng thống ngạc nhiên.
– Không đâu… Dân Nga gốc. Sinh ra ở vương quốc Tver.
– Đáng ra không nên cho xuất ngoại. - Tổng thống nói, nhíu cặp lông mày. - Ngay hôm nay hãy thay mặt tôi nhắc chủ tịch Nghị viện rằng không được trì hoãn việc thông qua luật cấm xuất ngoại. Chứ không rồi dân chúng bỏ chạy tán loạn hết. Nhân tiện cho hỏi, ngoài hai nhà thơ kia, chẳng lẽ chúng ta không còn ai làm thơ ư?
Viên quản trị buồn bã lắc đầu.
– Thôi được. - Tổng thống gật gù. - Cử hành quốc thiêu không lời. Petrôvits sẽ cho qua, hắn cũng chẳng phải ghê gớm gì cho lắm. Hơn thế nữa, năm ngoái, dựa vào tình bạn cũ hắn còn mượn chiếc máy kéo và cho đến nay chưa trả đấy.
– Cần phải nhắc cho ông ta nhớ trả, nếu không chúng ta phải tuyên chiến thôi!…
– Không được. - Tổng thống thở dài. - Dù sao đi nữa cũng là chỗ bạn cũ, đã từng một thời cùng chạy theo gái với nhau… Ngoài ra, chúng ta lại đang nhập khẩu cá trích của anh ta.
– Nhưng dân Zaplatinxki lấy đâu ra cá trích?
– Họ đã ký hiệp định biệt đãi với người Thụy Điển.
– Thế thì sao? - Viên quản trị không hiểu nổi. - Thì ngài cứ bảo với ông ta là nếu không trả lại chiếc máy kéo, thì ông ta sẽ không nhận được chuối.
– Nhưng chúng ta lấy đâu ra chuối? - Tổng thống ngạc nhiên, để rớt mất điếu “Kemel” từ miệng.
– Chà, phải, tôi quên báo cáo… - Viên quản trị ôm đầu. - Bộ trưởng thương mại của chúng ta vừa ở Cuba về, ở đấy ông ta đã ký hiệp định với Fiđen!…
Vậy thì hiểu rồi, vì sao mà bỗng nhiên Petrôvits lại tìm đường sang thăm ta… Quân đểu, tình báo của hắn làm việc khá đấy chứ! Thôi được, anh Xiđôrốp thân mến, cần chuẩn bị cho buổi đón tiếp ngày mai. Một cuộc thăm viếng nghiêm túc, quan trọng. Anh ngồi ở đây một lát làm nhiệm vụ phó tổng thống, còn tôi đến kho kiểm tra xem có kẻ nào xoáy mất cờ không. Cái bọn đàn bà ấy là bao giờ chả thiếu vải.