Biển Jou bao la dậy sóng. Ít khi gió để cho biển lặng. Nhưng dầu gió quật mạnh thế nào, đào sâu những lượn sóng tới đâu, cho tới lúc này chưa bao giờ người ta thấy được đáy biển.
Người ta kể rằng, cách nay đã lâu lắm, bên bờ biển Jou có một vương quốc được một vị vua hùng mạnh cai trị. Vua ban lệnh cho mười vị thượng thư, mỗi vị thượng thư điều khiển mười vị tướng quân, mỗi vị tướng quân có dưới quyền hàng ngàn binh sĩ và toàn thể dân chúng xứ đó răm rắp tuân lệnh của quân lính.
Vì vậy ở xứ này không ai dám làm hay nói gì khác ngoài những điều người trên bảo họ. Ngay cả con gái của vua cũng không thể làm việc mình muốn. Vì nàng đã tới tuổi mà các cô gái bắt đầu nghĩ tới hôn nhân, vì nàng rất đẹp, rất khôn ngoan và hiền hậu, có nhiều thanh niên từ khắp nơi tới cầu hôn. Trong hai năm trời, đức vua xua đuổi hết người này tới người khác và, trong thời gian đó, công chúa sống trong một cung điện nhỏ sơn son khảm vàng ở cuối vườn ngự uyển. Nàng dịu dàng khảy cây nguyệt cầm, mơ màng nhìn một ngọn núi cao, đỉnh phủ đầy mây trắng xa xa. Người ta gọi ngọn núi đó là Vân Sơn.
Ở trên đỉnh núi đó có người đàn ông duy nhất không sợ đức vua hùng mạnh. Binh lính của vua tránh mặt anh, và ngay cả các cố vấn của đức vua cũng thận trọng không chọc giận anh. Người ta thầm thì thán phục khi nói tới anh, nói rằng đã thấy anh cỡi một con ngựa trắng, từ đó người ta tặng anh biệt danh là “Bạch Thủ lãnh”.
Một hôm, đức vua nói với công chúa:
- Ta vừa đuổi một tên rắp ranh từ nước láng giềng. Thái độ của nó quá khúm núm. Hẳn là nó biết rằng nó kém ta về cả danh vọng lẫn thế lực. Ta khinh một thằng rể sợ ta.
Và nếu anh ta không sợ cha thì sao ? Công chúa dịu dàng hỏi.
Có lẽ ta sẽ ghét một thằng rể không sợ ta - vua nói. Cho tới lúc này, chưa ai sống sót nổi khi ta nổi giận.
Công chúa đăm chiêu trở về tư thất, lấy nguyệt cầm ra khảy.
“Hỡi người ở Vân Sơn, xin tới đem ta đi . Tiếng nguyệt cầm thánh thót. Mắt người là mây trắng xinh tươi trong bầu trời mùa hạ, mắt người là mây đen hoang dại của cuồng phong. Vó ngựa của người ngân vang trên đường mây trắng, tuấn mã của người hí vang man dại khi trời u ám. Quân binh chạy trốn, tướng quân run sợ trước mặt người. Hãy tới mau, người ta mơ mộng, tới đem đứa con gái tội nghiệp này đi !”.
Bỗng có giọng vui nhộn từ trên cao vọng xuống:
Đàn của cô nói gì vậy, công chúa ?
Công chúa ngạc nhiên, ngẩng đầu lên và thấy một con chim ác là nhỏ nhắn.
Người đã nghe rõ rồi - nàng đỏ mặt, trả lời,
Tôi sẽ đi cho anh ta biết ! Con chim cười rộ.
Đừng, đừng nói vời anh ta! Công chúa năn nỉ, nhưng con chim đã tung cánh bay mất.
Khi nó bay chập choạng phía trên Vân Sơn, con chim ác là lượn ba vòng trên đầu Bạch Thủ lãnh.
- Có chuyện gì vậy, ác là ? Anh hỏi.
Lên ngựa mau và đi tìm công chúa - nó thở hổn hển. Nàng đang chờ anh !
Ngươi nói công chúa nào vậy ? Anh ngạc nhiên.
Dĩ nhiên đó là công chúa của chúng ta - con chim vừa giải thích vừa vuốt lại bộ lông. Nàng công chúa của vương quốc lớn bên bờ biển Jou. Nàng là cô công chúa xinh dẹp nhất và khả ái nhất mà tôi từng gặp.
Bạch suy nghĩ một lúc rồi hỏi lòng vẫn còn ngờ:
Và nàng sẽ lấy ta làm chồng ư ?
- Hiển nhiên là tôi không bịa đặt chuyện này - con chim phật ý. Tuy nhiên có một tiếng nhưng. Cha nàng là một chúa tể hùng mạnh và bạo tàn, ai cũng sợ ông.
- Ta không sợ chuyện đó đâu, Bạch kết thúc, nhảy lên lưng con ngựa trắng và, trước khi con ác là vuốt lại chiếc lông cuối cùng, anh đã mất dạng ở chân trời.
Đúng lúc đó công chúa sửa soạn trở lại hoàng cung. Nàng thở dài, đặt cây đàn xuống và ra khỏi tư thất. Lúc đó một làn gió mạnh thổi tới, làn gió đó có hình dạng của một kỵ sĩ dũng mãnh trên mây. Tim của cô gái dường thư ngừng đập. Một con ngựa trắng từ trên trời đáp xuống. Bạch xuống ngựa, chầm chậm tới trước công chúa. Cả anh cùng cảm thấy tim mình thắt lại vì xúc động trước một thiếu nữ xinh đẹp, mảnh dẻ như vậy.
- Công chúa, nàng bằng lòng lấy tôi làm chồng không? Anh nghiêm trang hỏi.
Công chúa nhìn anh dịu dàng, và Bạch mỉm cười đáp lại. Nàng tới gần anh. Anh nói:
Nàng sẽ không hối hận chớ ? Nàng sẽ không nhớ quê hương chớ?
Công chúa không nói gì, chỉ gật đầu. Anh bồng nàng, nhảy lên ngựa và trong khoảnh khắc người ta không còn nghe, thấy họ nữa.
Khi biết công chúa biến khỏi hoàng cung, mọi người náo động! Đức vua phái các do thám tài giỏi nhất đi khắp nơi, nhưng hình như con gái ông đã bị đất nuốt chửng. Quân lính tuần tra khắp nước suốt ngày đêm, cho tới khi một mật báo viên về báo tin rằng đôi khi dân chúng sống ở chân núi Vân Sơn nghe tiếng hát dịu dàng của công chúa từ những đám mây trắng vọng xuống.
trắng vọng xuống.
Tâu Hoàng thượng, chắc chắn là Bạch Thủ lãnh đã cả gan bắc cóc công chúa! Mật báo viên vừa nói vừa thở hổn hển.
Các cận thần cả sợ. Đức vua giận như điên. Tuy nhiên, ông sợ phải quyết đấu với một chiến binh dũng mãnh như Bạch. Ông cảm thấy bị sỉ nhục nên suốt ngày đêm ông không nghĩ tới chuyện gì khác hơn là tìm cách tiêu diệt Bạch. Ông suy nghĩ nát óc, và tất cả cố vấn, tướng quân, tới các mật báo viên cũng nát óc suy nghĩ như ông. Cuối cùng, một hôm, một thượng thư nảy ra một ý. Ông ta cúi mọp, tâu với vua:
- Tâu hoàng thượng, khi chuyện đó không thể khác được thì phải dùng mưu. Chắc chắn hoàng thượng anh minh sẽ coi trọng ý kiến đó.
Ngươi khuyên gì thì nói mau đi - đức vua nóng nảy trả lời.
Thế là viên cổ vấn trình bày kế hoạch. Ngay hôm đó, các sứ giả danh giả được phái tới Vân Sơn. Sau mấy ngày đường, sứ giả tới đỉnh núi, và Bạch ra gặp họ. Thấy tầm vóc hùng tráng và quả quyết của anh, những sứ giả can đảm nhất cũng rùng mình ớn lạnh. Họ cung kính khom mình, và người lớn tuổi nhất lên tiếng:
- Thưa ngài, chúng tôi mang tới một tin vui. Đức vương chủ kính yêu của chúng ta đã nghe nói nhiều về lòng quả cảm của ngài, và người muốn gặp ngài. Người mời ngài, với tư cách là tế tử của người, tới hoàng cung thăm người.
- Thế nào, người không giận ta sao ? Bạch hỏi.
- Thoạt tiên người có bực mình, nhưng bây giờ người đã hết giận rồi - Một sứ giả khác nói thêm. Người âu sầu vì nhớ thương con gái.
- Người rất muốn gặp nàng - người thứ ba bồi thêm.
- Chuyện này không thể được - Bạch nói dứt khoát. Nhưng các sứ giả không để bị đuổi về mà không được việc gì.
- Đức vua buồn phiền lắm - viên chính sứ cúi đầu nói. Người đã già đi.
- Hoàng hậu đau buồn mà sinh bệnh - người thứ hai nói thêm ngay.
- Hoàng hậu có thể qua đời vì ưu sầu - người thứ ba than thở.
Tất cả chuyện này làm Bạch không vui. Anh quay qua công chúa và thấy nàng khóc.
- Nàng muốn đi thăm cha mẹ chớ? Anh nghiêng mình hỏi nàng. Công chúa gật đầu, thế là bạch quay lại các sứ giả, nói với họ:
Được chúng ta sẽ đi theo các ngươi.
Mọi thứ ở hoàng cung đã sẵn sàng cho một cuộc tiếp đón long trọng. Đích thân đức vua đi đón hai vị khách mời. Công chúa ôm hôn mẹ, trong khi đức vua yêu cầu Bạch theo ông vào phòng yến tiệc. Mọi người uống nhiều để mừng Bạch đẹp duyên với công chúa. Bạch rất sung sướng vì sự tiếp đãi nồng hậu đó, và uống cạn cốc này tới cốc khác, nên cuối cùng rượu đã thắng và anh gục xuống ngủ mê man. Đó là thời khắc mà đức vua mong đợi. Ông ra hiệu, và hai pháp sư xuất hiện. Trong nháy mắt họ trói chặt Bạch bằng xích sắt.
Công chúa lớn tiếng kêu khóc, nhưng theo một hiệu lệnh ngự uyển, khóa cửa nhốt nàng lại.
Thế rồi các pháp sư ném Bạch đã bị xiềng xích xuống biển Jou. Họ đọc một câu thần chú để biển không bao giờ khô cạn và Bạch không bao giờ thoát ra được.
Nàng công chúa đáng thương khóc hết nước mắt ở trong tù và không ai tỏ vẻ quan tâm tới nàng. Nhưng khi hoàng cung trở lại yên tĩnh và mọi người đã ngủ say, người nữ tì cũ của công chúa tìm được chìa khóa tư thất và thả nàng ra.
Công chúa trốn nhanh đi! Người ta đã trói Bạch và ném chàng xuống biển Jou. Biết đâu họ cũng âm mưu làm hại công chúa. Tôi sẽ mở cánh cửa bí mật cuối vườn. Hãy chạy trốn thật xa, để đức vua không tìm ra!
Nhưng khi biết Bạch gặp nạn, trước hết công chúa chạy tới biển Jou. Nàng vươn tay tới những lượn sóng âm u, hết sức gọi Bạch, nhưng không ai trả lời nàng. Nàng khóc than, cầu khẩn thần thánh và trời xanh thả người chồng yêu quý lại cho nàng, nhưng đêm tối lặng thinh và ánh trăng vô tình tiếp tục chiếu trên mặt nước.
Khi những ngón tay hồng của bình minh xuất hiện phương Đông, công chúa quỳ trên bờ biển. Áo nàng ướt sũng nước mắt. Đột nhiên, một chiếc cánh lướt nhẹ trên tóc nàng, và tiếng nói quen thuộc vang lên trong buổi mai trong sáng. Đó là con ác là:
- Khóc lóc không ích gì, công chúa ạ! Tốt hơn nên đi hỏi người ta xem làm cách nào đem được Bạch ra khỏi cái biển cay đắng này.
- Mày nói đúng, ác là tốt bụng - Công chúa tỏ lòng biết ơn con chim. Đột nhiên nàng cảm thấy đầy hy vọng và quyết tâm. Nàng lên đường, không chần chừ nữa. Nàng đi khắp nơi, nhiều ngày, nhiều tuần, trồi lên những ngọn núi xa lạ, lang thang trong những đầm lầy hoang vu, lạc đường trong rừng sâu, bơ vơ đói khát, quần áo tả tơi. Ở đâu nàng cũng hỏi những người nàng gặp, xem họ có biết cách nào cứu chồng nàng bị các pháp sư ném xuống biển không. Người ta than vãn hoàn cảnh của nàng, nhỏ một giọt nước mắt với nàng, cho nàng ăn ở, nhưng không ai có thể giúp nàng cứu Bạch.
Cô công chúa tội nghiệp không chịu nổi nữa; cơ thể rã rời, lòng tan nát, không gặp được người nào có thể cho nàng một lời khuyên hữu ích. Một hôm nàng thấy một ông già ngồi trên một cột đá dưới một gốc cây. Nàng lễ phép cúi đầu chào ông, đặt cho ông câu hỏi muôn thuở, câu hỏi mà nàng đã đặt ra hàng ngàn lần cho hàng ngàn người.
Ông già chăm chú nhìn nàng, và khi ông thấy ánh mắt khắc khoải trên gương mặt xinh xắn của nàng, ông động lòng thương hại.
Con nói chàng đang ở dưới đáy biển Jou phải không ?
Cách duy nhất để tới đó là tát cạn biển.
Công chúa bật khóc nức nở.
Nào, nào, nước mắt không giải quyết được gì đâu – ông già có lòng lẩm bẩm. Khóc và tự hại mình và không giúp gì được người con yêu. Để xem, ta có một ý nghĩ. Về hướng đông chỗ chúng ta đây, đằng kia, đâu đó trong núi, có vị Thần Gió. Ít ra, người ta kể như vậy. Vị thần đó có thể cho con mượn gió. Ta nghe nói rằng ông đựng gió trong bảy chiếc chai. Nếu ông ta cho con mượn thì hay lắm ! Con có thể đem chúng tới biển, mở tất cả chai ra một lượt, và thế là đủ !
Nhưng thưa ông, tất cả gió đó có thể làm gì được biển? Công chúa thở dài.
Có thể làm gì ư ? Rồi con sẽ thấy ! Gió sẽ lay động biển, làm biển nổi sóng, sẽ mang hàng ngàn giọt nước mắt đi – nói vắn tắt, gió sẽ làm biển khô cạn. Sẽ chỉ còn cát – ông già hăng hái nói. Phải chăng con có thể hình dung tất cả gió trên mặt đất có thể làm gì, nếu chúng cùng thổi, cùng một nơi, cùng một lượt?
Công chúa sung sướng đến nỗi đột nhiên nàng cảm thấy mạnh mẽ bằng mười cô công chúa yếu đuối như nàng. Nàng nồng nhiệt cám ơn ông già và đi thẳng tới dãy núi ở phía đông.
Nàng phải đi lâu lắm mới tới các hòn núi đó, và còn phải lâu hơn nữa mới tới đỉnh núi, nơi Thần Gió cư ngụ, sau khi qua gió quất mạnh, gầm, rít bên tai, ngăn nàng tiến bước. Cuối cùng, gom hết sức lực, công chúa leo lên đỉnh núi. Một ông già râu dài bạc trắng ngồi tựa một tảng đá, gần bên ông để bảy chiếc chai bịt kín miệng.
Con tìm gì ở đây ? Và làm sao con tới đây được ? Thần Gió cau mày, nghiêm khắc hỏi.
Công chúa ngồi lên một tảng đá và kể lại hoạn nạn của mình. Nàng đã mệt mỏi lắm, và tất cả chuyện này đã gây cho nàng biết bao đau khổ nên giọng nàng càng lúc càng yếu, yếu mãi cho tới lúc nàng không nói gì được nữa. Nàng ngồi đó, nhắm mắt để cho những hạt lệ rơi lã tã xuống hai tay.
Thần gió không nói gì, nhốt làn gió cuối cùng còn chạy trên cánh đồng vào chai. Cảnh vật trở lên yên lặng, hoàng hôn chầm chậm xuống. Công chúa vẫn khóc khi Thần Gió lên tiếng, nhưng lần này giọng ông dễ mến lạ thường:
Vậy ra con muốn ta cho mượn bảy chai gió. Con có biết chúng đựng tất cả gió trên thế gian này không ? Ta có thể cho loài người mượn một vật như vậy không?
Công chúa không khóc nữa nhưng không hé răng. Nàng cũng không dám nhìn Thần Gió nữa.
Ta không biết người nào dám hy sinh như con không - Thần Gió nói tiếp, giọng trầm trọng - và con không đáng chịu nhiều đau khổ như vậy. Ta sẽ cho con mượn các chai gió, nhưng sau đó con phải đem trả cho ta. Con phải nhớ rằng con không được mở chai trước khi tới bờ biển Jou, và phải mở tất cả các chai cùng một lúc để gió đủ sức đi tới đáy biển.
Công chúa vui mừng quá. Không còn biết phải làm gì trước. Thần Gió giúp nàng gói ghém các chai gió trong chiếc khăn choàng mà nàng thắt bốn góc lại. Công chúa hết sức cám ơn ông rồi nhanh chóng quay lại đường cũ. Đêm đã xuống, nhưng nàng không muốn nghỉ ngơi chút nào. Nàng vấp váp trong đêm tối, đi rất chậm, nhưng khi bầu trời phía đông ửng hồng, nàng đã bỏ dãy núi lại sau lưng và tiến thẳng tới biển Jou. Nhưng đường vẫn còn dài ! Nàng tưởng chừng như con đường không ngắn lại chút nào. Nàng đi như vậy nhiều ngày, đi ngày đi đêm, không lúc nào nghỉ, và cuối cùng tới một vùng quen thuộc. Chỉ còn một quãng đường rất ngắn là tới biển Jou, nhưng bỗng nhiên nàng không còn chút sức lực. Nàng cảm thấy không thể đi thêm một bước. Nàng phải nghỉ ngơi, dầu chỉ một khoảnh khắc. Lúc đó nàng thấy một tảng đá lớn trơn nhẵn ở cách vệ đường một chút. Một tảng đá có vẻ như chờ nàng. Công chúa tự nhủ phải nằm xuống đó một lúc rồi sẽ lên đường lại ngay. Nàng cẩn thận đặt cái bọc chứa các chai gió ở dưới chân, nằm lên tảng đá, và ngủ mê man ngay.
Trong thời gian đó đức vua đã cho tìm con gái khắp nước, nhưng không ai phát hiện được hành trình của nàng. Các nhân viên do thám của đức vua bèn chiếm cứ tất cả những con đường đi tới biển Jou, trong khi những người khác lùng sục các vùng lân cận. Sự tình cờ bất hạnh đã đưa hai tên do thám tới tảng đá mà công chúa đang nằm ngủ. Không gây một tiếng động, họ xem xét cái bọc của công chúa. Họ tò mò mở nút một chai và phì ! !! gió lay động cây cối dữ dội. Hai tên do thám cả sợ, nhưng quyết định bí mật mở hết các chai ra. Trước hết họ đậy lại nút chai mà họ vừa xả hết gió và để lại chỗ cũ. Kế đó họ mở chai thứ hai. Dòng gió gào thét, làm nghiêng ngả cả khu đồi lân cận. Họ nhanh nhẹn mở chai thứ ba và một con lốc thật sự tuốt sạch cành lá của cây cối. Điều lạ lùng là nó không mang cả họ theo !
Lúc đó công chúa cựa mình, hai tên do thám hoảng sợ nên bỏ chạy. Công chúa mở mắt ra và nhận thấy mình đã ngủ quên. Nàng nhanh nhẹn ngồi dậy, vớ cái bọc và chạy hết sức nhanh ra biển.
Trên mặt biển mênh mông, những con sóng nhỏ lăn tăn lười biếng. Tới bờ, công chúa dừng lại. Mắt nàng long lanh như kim cương. Nàng tự thì thầm với mình : “Kiên nhẫn một chút nữa, ngươi sắp gặp lại chàng !”. Nàng lấy các chai gió ra, sắp một hàng bên mép nước và mở chai thứ nhất rồi chai thứ nhì. Biển bắt đầu rung động, gầm thét, và những lượn sóng cao như núi nổi lên. Công chúa vội mở chai thứ ba và thứ tư. Một cột nước phun khổng lồ dâng lên giữa biển, càng lúc càng dâng cao. Cột nước này dường như muốn đưa tất cả nước biển lên trời. Công chúa vội mở hết ba chai còn lại. Nhưng từ các chai này không có chút gió nào có thể tấn công biển Jou. Không còn gì trong chai cả.
Công chúa đứng sững vì tuyệt vọng. Nàng nhìn các chai không và nàng biết rằng, từ giờ trở đi, không bao giờ nàng có thể giải thoát cho chồng. Nàng lặng yên gục xuống bờ biển, nhìn biển từ từ lắng sóng. Nàng như hóa đá, cảm thấy mình đang chết. Và tới bình minh ngày thứ ba, mặt trời mọc lên trên biển Jou, công chúa nằm sóng soài trên bờ, không còn sự sống, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn về chỗ nước sâu, nơi người yêu của nàng yên nghỉ ngàn thu.
Từ đó, nhiều năm đã trôi qua, nhưng người ta vẫn nói về chuyện này. Và nếu ở chân trời xuất hiện một đám mây trắng, người ta sẽ nói: “Đó là mây trắng đang đi tìm chồng. Chắc chắn trời sẽ nổi gió”.