Ngày xưa có một người đàn bà góa có hai đứa con gái ngoan ngoãn siêng năng. Họ phải làm ruộng từ sáng tới tối cho một điền chủ keo kiệt. Cực nhọc là thế nhưng không bao giờ đủ ăn, và nhiều lần họ phải đi ngủ với cái bụng lép xẹp. Một hôm, không biết làm sao tìm ra cái ăn, hai chì em nói với mẹ:
- Chúng con sẽ lên núi, may ra có tìm được khoai củ ăn đỡ đói không. Rồi họ đi lên núi.
Nhưng núi hoang vu chỉ có đá sỏi. Họ lật những hòn đá to và lúc lọi mọi khe rãnh cũng không tìm được gì. Họ kiệt sức, nhưng nghĩ tới người mẹ đói lả họ cứ đi xa hơn. Đêm đã xuống nhưng hai chị em không tìm ra thứ gì ăn được. Nhưng họ không muốn tay không trở về.
Bỗng một ông già không biết từ đâu tới đứng trước mặt họ. Ông mặc áo dài trắng và râu ông bạc trắng dài quá thắt lưng. Ông nói:
- Ta biết các con tìm gì và ta sẽ giúp các con. Ta sẽ cho các con hai chiếc chìa khóa, một chiếc bằng vàng, một chiếc bằng bạc.
Ông lấy trong túi ra hai chiếc chìa khóa nhỏ đưa cho hai cô gái và căn dặn:
- Từ đây các con đi theo hướng ngọn núi cao nhất, đi mãi cho tới mặt trời mọc và lặn ba lần các con sẽ tới chân Núi Pha Lê. Các vị thần núi cất giữ kho báu lớn trong đó. Cửa vào Núi Pha Lê khóa chặt hai vòng và chỉ các chìa khóa này mở được.
Tuy nhiên, các con chỉ được lấy thứ gì nằm trên mặt đất trong gian phòng pha lê lớn.
Ông già nói xong thì biến mất, cũng không rõ bằng cách nào, như khi ông tới.
Hai chị em giụi mắt, véo tay, và nếu mỗi người không nắm trong tay một chìa khóa, họ sẽ coi tất cả chuyện này là ảo ảnh. Quên cả mệt nhọc và đói khát, họ đi ngay về phía hòn núi cao nhất, theo lời ông già bảo.
Mặt trời đã mọc ba lần, và khi nó lặn lần thứ ba, hai chị em ngạc nhiên nhận thấy quả là họ đã tới chân Núi Pha Lê.
- Em ơi, nhìn cửa vào kìa? Cô chị lấy chiếc chìa khớp bạc ra. Ổ khóa kêu ken két và bật ra, nhưng cửa vẫn đóng.
- Bây giờ tới phiên em - cô em ấn chiếc chìa khóa vàng vào ổ khóa thứ hai. Cánh cửa xoay chầm chậm, một mình nó, không cần ai đẩy. Hai chị em kinh ngạc nín thở khi thấy gian phòng pha lê đầy vàng bạc. Trên mặt đất, có nhiều bình ngọc bích đựng đầy trân châu và hồng ngọc, hàng đống tiền vàng trên các dĩa mã não và những vò đựng đầy kim cương.
Như lời dặn của ông già, hai chị em chỉ nhặt mấy đồng tiền vàng rải rác trên mặt đất và cột chặt vào khăn. Họ vừa đi khỏi phòng pha lê thì cánh cửa tự đóng lại sau lưng họ không một tiếng động.
Về tới nhà, hai chị em kể cho mẹ nghe chuyện may mắn lạ lùng mà họ đã gặp. Bà mẹ không chịu tin, nhưng khi hai đứa con gái xổ đống tiền vàng ra bàn, bà phải chịu nhìn nhận sự thật. Bà khóc vì vui mừng:
Từ nay mình hết lo buồn! Nhưng vì bà có lòng nhân từ, bà đã chia sớt kho báu của mình với tất cả những người nghèo khác trong làng. Nhưng ông điền chủ keo kiệt thấy những người nghèo nhất làng nay sung sướng, vui vẻ thì bảo thầm: “Không thể như thế được !”. Ông ta rình lúc hai chị em không có mặt ở nhà, tới gần, nhìn vào trong qua khe của. Mắt ông sáng lên thèm thuồng khi thấy bà mẹ ngồi bên có một chồng tiền vàng sáng rực. Ông ta xông vào, hét to:
Bà trộm cắp ở đâu được số tiền này ? Thú nhận mau, nếu không tôi sẽ cho bắt bà!
Bà uổng công xin ông ta thương hại và thề thốt rằng hai đứa con bà và bản thân bà vô tội. Cuối cùng bà đành phải cho ông ta biết sự thật.
- Tôi sẽ chờ hai đứa con của bà về, chúng phải đưa cho tôi hai chiếc chìa khóa đó! Ông ta hét to, điên cuồng vì ghen tị.
Một lúc sau hai chị em về nhà. Họ thấy ngay là có chuyện không ổn, trước cả khi lão điền chủ mở miệng.
Đưa chìa khóa cho ta, ta cũng sẽ đi thăm hang Pha Lê - lão ta nói như ra lệnh.
Hai chị em nhìn nhau im lặng. Không, không thể giao chìa khóa vào tay một người tham lam, đố kỵ như ông ta được.
- Thế nào, đưa đây chứ ? Ông ta dọa nạt.
- Đừng đưa chìa khóa cho ông ta! Thà chị nuốt nó đi! Cô em vừa nói vừa đưa chiếc chìa khóa vàng vào miệng.
- Không bao giờ ông lấy được chìa khóa! Cô chị vừa hét vừa nuốt nhanh chiếc chìa khóa bạc.
Tức giận điên cuồng, lão điền chủ xông vào hai chị em, nhưng khi lão vừa chạm tới họ, một hiện tượng rất lạ lùng đã xảy ra.
Ở chỗ hai chị em đứng một lúc trước đây, hai tia sáng rực rỡ ánh vàng và bạc phát ra. Những tia sáng đó chói lọi đến nỗi làm lão điền chủ tham lam mù mắt.
Chỉ bà mẹ thấy hai ngôi sao từ sàn căn phòng bay lên, một ngôi sao vàng và một ngôi sao bạc. Hai ngôi sao bay qua cửa sổ và bay lên trời.
Bà mẹ không bao giờ gặp lại hai đứa con gái. Nhưng đêm nào cũng vậy, khi trời đã tối, bà ra khỏi cửa, nhìn lên bầu trời. Bà thấy hai ngôi sao trước kia không có ở đó. Một ngôi sao vàng, một ngôi sao bạc, ngày nay vẫn còn chiếu sáng và chỉ đường cho khách lữ hành.