Tại thành phố Xakai (Sakai) có ba người bạn trẻ làm nghề buôn bán tên là Kuêmông (Kouemong), Xaxukê (Sasouké) và Subê (Tsoubé). Họ đồng ý cùng nhau đi lễ đầu xuân ở Xumisôchi (Souíyouchi). Cả ba quyết định đi vào hôm trước để sáng hôm sau kịp tham dự buổi lễ vào lúc mặt trời mọc, nhưng ban ngày trời nóng mà họ đi lại chậm hơn dự kiến. Nhiều lần họ phải dừng lại các phòng trà để giải khát đôi chút. Cho nên mặt trời đã xuống thấp mà ba người bạn vẫn chưa đến được Xumisôchi. Họ lại còn phải băng qua một cánh rừng âm u nữa. Xaxukê thì muốn các bạn đi cho nhanh vì nếu muốn đến thành phố cùng ngày thì họ phải đi ngay khi trời còn sáng.
Kuêmông không muốn đứng dậy, anh đề nghị nên quay lại, vô làng gần nhất nghỉ đêm ở đấy rồi sáng mai lên đường. Xuxakê liền chống đối.
Nhưng chúng ta muốn tham dự lễ khai mạc kia mà. Thật vậy, thời điểm đẹp nhất của đêm rước lễ là lúc mặt trời mọc. Nào, ta đi thôi, đây là lúc trời mát, đường dễ đi mà.
Nhưng Subê đã lên tiếng ủng hộ Kuêmông:
Đằng nào thì chúng ta cũng không đến được trước khi trời tối. Còn đi qua rừng trong đêm quả thật không thú vị gì hết. Nếu sáng mai đi sớm chắc chúng ta sẽ đến kịp thôi.
Các cậu sợ cướp hay sợ ma đấy? Mình không ngờ một cánh rừng nhỏ mà lại làm cho các cậu sợ đến như thế. – Xaxukê đáp, giọng mỉa mai.
Còn cậu, cậu không sợ sao? Chắc cậu thừa biết cánh rừng này đầy bọn cướp và có lắm chuyện kỳ lạ tại những nơi vắng vẻ rồi mà. – Kuêmông đáp.
Chắc chắn là mình không sợ. Mình sẽ chứng minh cho các cậu thấy. Nếu các cậu không đi, tớ sẽ đi một mình. Cánh rừng này không lớn lắm, và nếu có sự cố gì xảy ra, tớ sẽ có cách đối phó – Xaxukê nói, và anh đưa tay vỗ nhẹ vào thanh gươm đeo bên hông.
Hai người bạn khuyên mấy cũng không được. Xaxukê nhứt quyết làm theo đúng chương trình. Anh ta nhạo báng hai người kia, cho họ là hèn nhát, rồi cuối cùng, anh tức giận chia tay họ.
Kuêmông và Subê quay lại làng. Xaxukê thắt lại dây lưng có đeo thanh kiếm cho chặt, rồi bước vào rừng không hề ngoái đầu lại để xem bạn đã đi chưa.
Quả vậy, chỉ một lát sau, trời bớt nóng, rồi ánh nắng mặt trời không chiếu qua được những tán lá rừng. Trời càng lúc càng tối sầm lại, bỗng một đám mây đen xuất hiện trên bầu trời và một cơn mưa bụi bắt đầu rơi dai dẳng.
Đây là chuyện mình không ngờ tới – Xaxukê tự nhủ. Anh đi sát vào gốc cây để tránh mưa, và cố tìm một chỗ để núp.
Trong lúc đó, rừng bớt dày và đường đi băng qua một khoảng trống. Xaxukê muốn dừng lại để núp mưa, nhưng anh chợt thấy phía bên kia khoảng trống có ánh đèn. Cố nhìn cho thật kỹ anh nhận ra có một ngôi nhà.
Đừng yếu bóng vía là được – Xaxukê tự nhủ – Vào nhà ấy ta có thể trú mưa và hong khô áo quần nữa. Khoảng trống không rộng lắm, nếu ta chạy nhanh chắc không bị ướt sũng đâu.
Anh bèn chạy nhanh dưới trời mưa, băng qua khoảng trống, chạy đến ngôi nhà.
Ngôi nhà không có hàng rào. Cánh cửa trên hành lang lại mở, Xaxukê mạnh dạn bước vào. Anh tháo đôi dép ướt nước mưa ra, bước lên hàng lang đi vào một căn phòng sáng sủa do một ngọn đèn dầu chiếu ra. Căn phòng thật dễ chịu, trên nền nhà có trải chiếu sạch sẽ, cạnh ngọn đèn có để một cái lồng ấp hơ chân bằng sành, trên lồng trang trí những con nhện thật đẹp, và cạnh đó trên một cái khay có hình trang trí, để một bình rượu Xakê và một cái chén nhỏ. Nhưng điều kỳ lạ là căn phòng trống vắng và khắp nhà đều hoàn toàn yên lặng. Anh chỉ nghe tiếng mưa rơi đều đều ngoài đêm tối mà thôi.
Nhưng Xaxukê không ngạc nhiên về khung cảnh yên lặng lạ lùng này, mà chỉ ngạc nhiên tự hỏi tại sao giữa rừng lại có một ngôi nhà đẹp đẽ như thế thôi. Muốn được khô ráo anh bèn vắt nước ở cánh tay áo, rồi hơ tay lên lồng ấp nóng ấm.
Rồi Xaxukê thấy lạnh, áo quần ướt sũng dính vào da thịt, nếu anh không uống cái gì cho ấm, thì chắc anh sẽ bị cảm cúm mất. Anh tự nhủ:
Ta cứ uống đại một cốc Xakê đi, của ai thì của, nhờ rượu Xakê ta mới chống được cảm cúm.
Nhưng khi vừa đưa tay định lấy cái chén, anh bỗng nghe có tiếng kót két phát ra từ
các bậc gỗ ở cái thang gác, cái thang có lẽ dẫn lên tầng trên. Xaxukê nghe tiếng chân đi nhè nhẹ, và tiếng lụa kêu sột soạt ở ngoài cửa phòng, cánh cửa mở ra, một cô gái đi vào, cô ta thật đẹp, khiến cho Xaxukê ngây ngất. Anh vui sướng khi nghĩ rằng nhờ sự can đảm mà mình không những được xem cảnh khai mạc buổi lễ ở Xômisôchi, mà còn được trải qua một buổi tối thoải mái với người đẹp thế này. Cô gái quả hết sức đẹp, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi môi hồng, cặp lông mày đều đặn. Mái tóc đen mượt bới cao lên đầu bằng kim bại và lược ngà. Chiếc kimônô bằng lụa đỏ, hai tay áo phủ xuống tận đất thêu hoa vàng, còn chiếc dây lưng thì bằng ngọc sáng loáng, đủ màu sắc như chiếc cầu vồng. Hai tay trắng muốt mềm mại, nàng cầm chiếc đản tỳ bà có cổ dài và thùng đàn căng bằng da đen.
Cô gái đi vào, nhẹ nhàng quỳ xuống giữa phòng, để cây đàn một bên rồi kính cẩn cúi chào Xaxukê. Xaxukê đứng dậy cũng cúi người muốn xin lỗi nàng đã đường đột vào nhà mà không xin phép trước.
Nhưng trước khi anh mở miệng thì nàng đã mỉm cười duyên dáng nhìn anh, lắc đầu quầy quậy như muốn ngăn anh đừng nói, rồi đưa cho anh chén rượu Xakê. Bỗng Xaxukê nhận thấy cô gái không mở miệng nói, ngay cả mở miệng chào anh.
– Có lẽ nàng câm – anh tự nhủ, rồi cũng không nói nữa.
Anh cầm cái chén nàng đưa, mỉm cười đáp lại, để cho nàng rót rượu vào chén. Anh còn quá ngạc nhiên là thấy rượu còn nóng và hương vị thơm ngát. Cô gái có vẻ sung sướng khi thấy anh nhận ra rượu ngon, nàng tiếp tục rót cho anh. Nhưng mỗi lần anh muốn tự mình rót rượu, thì nàng lại lắc đầu từ chối.
Cuối cùng anh uống hết rượu trong cái bình bằng sành thật đẹp, và cũng không biết vì rượu hay vì sắc đẹp của nàng đã làm anh say. Cô gái liền ra dấu cho anh ngồi nghỉ ngơi thoải mái, rồi nàng cầm cây đàn và lấy cái móng gảy đàn ở trong thắt lưng ra.
Bên ngoài trời vẫn tiếp tục mưa, áo quần của Xaxukê đã khô. Anh phải đi thôi, nhưng anh cảm thấy người ngây ngây, như quên hết tất cả mọi chuyện. Anh dựa người vào chiếc cột nhà phủ sơn mài, đưa mắt nhìn cô chủ nhà xinh đẹp, anh tưởng tượng ra thái độ ngạc nhiên của hai người bạn vào sáng mai khi nghe anh kể lại chuyện may mắn kỳ lạ này. Chuyện may mắn mà do hèn nhát nên họ đã không được hưởng.
Cô gái gảy đàn, một điệu nhạc mê ly kỳ lạ cất lên. Xaxukê cảm thấy chưa bao giờ được nghe một giai điệu như thế này. Giai điệu bản nhạc khi thì du dương êm dịu, khi thì dữ dội trầm hùng, khi thì than vãn rên xiết, anh cảm thấy tứ chi cứng đờ, người đê
mê. Cô gái vừa đàn, mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh, cặp mắt sáng rực như hai hòn than đỏ. Xaxukê có cảm giác như đang bị khúc nhạc mê ly ấy làm cho mình tan biến ra. Và chỉ còn lại trên đời này khúc nhạc ma quái và đôi mắt ấy mà thôi.
Thỉnh thoảng, cô gái gảy mạnh vào dây đàn ở giữa, và mỗi lần như thế là Xaxukê lại có cảm giác rùng rợn kỳ lạ, như có cái gì đó vô hình, cái gì đó trơn lạnh đang quấn quanh cổ mình. Nhưng khi anh đưa tay sờ vào cổ thì cảm giác ấy lại biến mất, như vừa vứt đi được cái vật vô hình ấy. Thấy anh làm như thế, cô gái chau mày, nhưng nàng liền mỉm cười với anh và đàn tiếp. Sợi dây đàn ở giữa càng lúc càng run mạnh và Xaxukê lại cảm thấy cái vật vô hình đó siết chặt thêm vào cổ anh. Anh lo sợ nhận ra mình đã sa vào bẫy. Anh thu hết sức lực trong người để tuốt gươm ra tự vệ, chiếc gươm ngắn nhưng rất bén. Cô gái liền tức giận nhìn anh, gảy dây đàn thật mạnh đến nỗi dây đàn đứt mất, rồi nàng đến ôm lấy người của Xaxukê. Anh rút mạnh gươm ra nhưng chậm mất rồi, anh đã bị trói chặt vào cột nhà còn lưỡi gươm tuột khỏi tay anh, bay đến cắm sâu vào thùng đàn căng bằng da đen. Bỗng cô gái hết giận dữ, mặt cô trông buồn bã, đau đớn. Cô đứng dậy, cầm cây đàn lên và bước ra khỏi phòng, cũng lặng lẽ như khi đi vào.
Căn nhà lại hoàn toàn im lặng, không khí lạnh ban đêm luồn qua cứa sổ vào nhà, cây đèn dầu sáng lên lần cuối rồi tắt hẳn. Người tù một mình bị nhốt trong căn phòng tối tăm không thấy được đường mà mò. Anh hoảng sợ, tự nhủ:
Trăm sự cũng tại mình. Bây giờ mình không nhúc nhích ra khỏi đây mà cũng không có kiếm để tự vệ.
May thay, trời sắp nóng, ánh sáng dần dần tràn vào căn phòng. Anh thấy chiếu trải nền nhà đã bị rách nát, nửa thì mục nửa thì lấm đầy bụi. Cánh cửa trên hành lang không phải mở mà bị văng ra khỏi khung, rơi xuống đất. Chỗ để cái lồng ấp bây giờ là một đóng tro, còn bình rượu và cái chén bây giờ là hai viên đá, một lớn một nhỏ. Xaxukê nghĩ chắc mình đã nằm mơ, nhưng sợi dây trói anh vào cột quả là sợi dây thật. Và những giọt máu vương vãi trong phòng cho đến cửa còn tươi chứ không phải là máu từ hôm qua. Xaxukê cố tìm hiểu xem sự thể ra sao, nhưng rồi anh ngủ lịm đi.
Lát sau, mặt trời chiếu qua khe hở của các vách hư nát, đồng thời anh nghe có tiếng của Kuêmông vang lên bên ngoài :
Này Subê, nhìn cái bảng hiệu có tên kỳ quặc kia kìa: Tỳ bà quán. Ai mà lại ngu ngốc mở quán giữa rừng như thế này. Thảo nào mà chủ nhân không kiếm sống được là phải, nên ngôi nhà đã bị tàn phế hết một nửa rồi.
Xaxukê thức dậy khi nghe tiếng của hai bạn, anh gọi to:
Kuêmông, Subê ơi, vào cứu tôi với.
Trời ơi, chính là Xaxukê rồi, – Subê la lên – anh ta làm gì ở đây nhỉ, chắc có chuyện gì đó xảy ra cho anh ta rồi?
Hai người bạn đi vào, mở trói cho Xaxukê. Anh kể cho hai bạn nghe chuyện đã xảy ra trong đêm. Rồi anh nói hai bạn đi xem ngôi nhà ra sao vì anh sợ trong cuộc xô xát hồi đêm anh đã vô tình làm cho cô gái bị thương tích trầm trọng. Ba người bạn đi theo vết máu. Họ lên chiếc cầu thang đã hư hỏng, đến tầng gác, và dưới một mạng nhện lớn đã bị rách, họ thấy một con nhện khổng lồ nằm chết, bị lưỡi gươm của Xuxakê đâm trúng.
Sukê mỉm cười chế nhạo, anh nói :
Cậu thấy chúng tôi có lý chứ. Thường trong rừng có lắm chuyện kì lạ xảy ra, cho nên ai đi trong rừng một mình ban đêm là không khôn ngoan chút nào hết. Ít ra thì vụ này cũng làm cho cậu có thêm kinh nghiệm.
Nhưng mình không sợ, – Xaxukê kiêu hãnh đáp, rồi đút kiếm lại vào bao.
Ba người lại nhất trí với nhau, họ lên đường đi đến Xumisôchi, ít ra thì trưa cũng đến và cũng còn có thể tham dự buổi lễ.