Truy Tìm Ký Ức

Chương 40: Một Đám Ngu Xuẩn - P2

Cho dù đã hơn một giờ sáng nhưng vì vừa trải qua một ngày hãi hùng khiếp vía nên vẫn có người chưa đi ngủ, giống Bạch Cẩm Hi.

Du Xuyên và giáo sư Tôn nằm quay lưng vào tường, toàn thân bất động, xem ra đã ngủ say. Lý Minh Nguyệt nằm ở một nơi không xa, thở đều đều. Trương Mộ Hàm và bạn gái ôm nhau trong chăn, thì thầm to nhỏ. Kha Phàm nằm ở phía trên Du Xuyên, mở mắt nhìn trần nhà. Phương Tự cũng như anh ta, không biết đang nghĩ gì.

Ngoài cửa, ông chủ nhà cùng hai người con trai nói chuyện.

“Sáng ngày mai hãy đi vào trong làng kiếm ít nấm.”

“Con biết rồi.”

“Thằng Ba đi bắt cá vẫn chưa về sao?”

“Chưa. Chắc nó chạy vào thành phố chơi rồi.”

“Số ngô hôm qua đem ra phơi, chúng mày đã cất đi chưa?”

“Con cất rồi, không bị dính mưa đâu.”



Tất cả vẫn rất yên bình, Cẩm Hi ngửi thấy một mùi hỗn hợp của ngô, bùn đất và nước mưa, cho thấy đây là một đêm bình thường như không thể bình thường hơn ở vùng núi hoang vu này.

Cô ngồi bất động một lúc, khịt mũi mới phát hiện đã tắc nghẹt tự bao giờ. Cô giơ tay sờ trán, hình như hơi nóng. Chắc là do mặc quần áo ướt quá lâu nên cô cũng có hiện tượng bị cảm.

Cẩm Hi định thần, vừa chuẩn bị nằm xuống liền nghe thấy tiếng động.

Kha Phàm kéo chăn đứng dậy. Tất cả những người còn thức đều nhìn anh ta.

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Anh ta giải thích.

Phương Tự đột nhiên đứng lên, “Tôi cũng muốn đi.”

Cẩm Hi ngồi thẳng người, dõi mắt ra bên ngoài. Lúc này, ông chủ nhà đã đi ra cửa sau, vào gian nhà nhỏ đi ngủ. Nhà vệ sinh ở một góc sân, đằng sau là ngọn núi tối đen, trông hơi rờn rợn.

“Hai người đi không an toàn.” Cô cảnh báo.

Kha Phàm cười cười, “Nhà vệ sinh ở ngay trong sân, có gì không an toàn chứ?”

“Khoan đã.” Trương Mộ Hàm cũng đứng lên, “May quá, tôi nhịn từ nãy đến giờ. Chúng ta cùng đi đi.”

Bạch Cẩm Hi lại quay mặt về phía nhà vệ sinh cách đó mười mấy mét, cô gật đầu, “Các anh nhớ đi nhanh về nhanh.”

Lúc ba người rời khỏi phòng, Trương Mộ Hàm sờ tay lên công tắc trên tường, “Có cần tắt đèn không?”

Đối với người đồng đội “heo” này, Cẩm Hi cũng chẳng còn kiên nhẫn, cô lạnh lùng đáp, “Cả đêm không được tắt!”

Trương Mộ Hàm lại rụt tay về.

Ai ngờ, họ đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại. Cẩm Hi ngủ lơ mơ một lúc, đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Cô xem đồng hồ đã hơn hai mươi phút trôi qua mà chỗ nằm của ba người vẫn trống không. Cô hoảng hốt đến mức hết cả buồn ngủ, lập tức cầm đèn pin. Vừa định đi ra sân tìm bọn họ, Cẩm Hi liền nghe thấy tiếng động, ba người đàn ông lần lượt đi vào.

Cẩm Hi thở phảo nhẹ nhõm. Thấy cô vẫn chưa ngủ, ba người dường như hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.

“Cô mau ngủ đi.” Kha Phàm lên tiếng. Phương Tự chẳng nói chẳng rằng, đi tới chỗ của mình. Trương Mộ Hàm liếc cô một cái rồi cũng đi về chỗ nằm.

Cẩm Hi âm thầm quan sát vẻ mặt của bọn họ, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Lại quay sang Du Xuyên ở góc tường, anh ta vẫn bất động, tựa hồ đã ngủ say.

Cẩm Hi từ từ nằm xuống, cô giấu đèn pin và con dao găm trong chăn, ngay bên tay mình. Hàn Trầm vẫn đang thở đều đều, gương mặt dường như không còn đỏ như trước. Cô sờ tay và cổ anh, phát hiện làn da nơi đó mát lạnh.

Do chăn quá mỏng hay sao?

Cách Hàn Trầm vài centimét, Cẩm Hi lặng lẽ quan sát gương mặt của anh. Hai người vốn nằm sát bên nhau, hơi thở và mùi hương chỉ thuộc về anh đã bao trùm toàn thân cô.

Cẩm Hi giơ tay, ôm lấy Hàn Trầm, tựa đầu vào cánh tay anh, để có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho anh.

Hàn Trầm động đậy người, bỗng quay sang bên này, giơ tay ôm cô vào lòng. Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt nhưng cô thức áp đầu vào mặt cô, vùi mũi vào mái tóc của cô.

Tim Cẩm Hi đập thình thịch trong lồng ngực. Cô chỉ cảm thấy toàn thân dường như không phải là của mình, gương mặt người đàn ông hơi lạnh, thoang thoảng mùi thuốc lá. Anh ôm cô với tư thế tương đối bá đạo, khiến hai người không còn chút khoảng cách.

Một lúc sau, tâm tình của Cẩm Hi mới dần bình ổn, cô đột nhiên hơi thấy buồn cười. Người đàn ông này có tướng ngủ tệ thật. Ban ngày thủ thân như ngọc, vậy mà chỉ cần ngủ say là lập tức ăn “đậu hũ” phụ nữ.

Sau này, cô phải tránh xa anh mới được. Còn đêm nay… đành giữ nguyên hiện trạng vậy.

Cẩm Hi không biết mình chợp mắt bao nhiêu lâu, có lẽ đã mười phút, nửa tiếng, hay chỉ mới mấy phút đồng hồ. Cho dù bị cảm nặng, đàu óc nặng trĩu nhưng cô vẫn nhận thức rõ, Hàn Trầm bị thương không nhẹ, cần phải để anh nghỉ ngơi mới có thể nhanh chóng hồi phục sức chiến đấu.

Là cảnh sát hình sự, Cẩm Hi rèn luyện được một khả năng, cho dù đã chìm vào giấc ngủ nhưng chỉ cần xung quanh phát ra tiếng động, cô sẽ lập tức tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, Cẩm Hi phát hiện xung quanh tối đen như mực. Trước khi cô đi ngủ, đèn vẫn còn bật sáng. Hơn nữa, cô từng cảnh cáo Trương Mộ Hàm. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô tin không ai tự ý tắt đèn.

Vậy mà bây giờ, ngọn đèn điện không biết đã tắt ngóm từ lúc nào. Sống lưng Cẩm Hi lạnh toát, cô nín thở, thò tay vào trong chăn, tìm con dao găm.

Đêm nay, trời không trăng không sao, xung quanh chẳng có lấy một tia sáng, cả ngôi nhà chìm trong bóng tối vô tận. Đúng lúc này, Cẩm Hi nghe thấy tiếng bước chân ở ngay trong căn phòng, sau đó là tiếng người phụ nữ nấc nghẹn khe khẽ, giống như bị bịt miệng hay siết cổ họng nên phát ra tiếng kêu cứu vỡ vụn.

Âm thanh đó ngắt quãng, hình như phát ra từ chỗ Lý Minh Nguyệt. Đột nhiên, tiếng kêu yếu ớt biến mất, thay thế vào đó là tiếng thở gấp gáp, giống như gặp chuyện vô cùng kinh hãi, khiến cô ta không dám giãy giụa.

Bạch Cẩm Hi lập tức rút đèn pin ra khỏi chăn. Vừa định lia qua bên đó, cô đột nhiên nhận thấy một luồng gió ập xuống đầu mình và Hàn Trầm trong bóng tối.

Thời gian dường như ngừng trôi tại khoảnh khắc đó. Tiếng thở của Lý Minh Nguyệt, tiếng bước chân như có như không, tiếng vật nặng xé gió ở trên đầu tựa hồ dừng lại bên tai cô. Trước khi bộ não kịp suy nghĩ, thân thể Cẩm Hi lập tức đưa ra một phản ứng duy nhất cô có thể làm trong lúc này, cô xoay người sang bên cạnh, dùng tấm lưng che đầu và người Hàn Trầm.

Tiếng gậy gỗ đập xuống da thịt, phát ra âm thanh nặng nề. Cẩm Hi dùng hai tay ôm đầu Hàn Trầm, “hự” một tiếng khe khẽ.

Đối phương chỉ dừng lại một vài giây, tiếng gió rít lên trong bóng tối, lại thêm một cú nện nữa ập xuống. Cẩm Hi định ôm Hàn Trầm xoay người né tránh, nhưng đột nhiên có một đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cô, lăn tròn với tốc độ rất nhanh. Hai người lăn đến chân tường trong nháy mắt, còn cây gậy gỗ kia đánh hụt, đập mạnh xuống nền đất, phát ra âm thanh khá lớn.

Hàn Trầm thức giấc, tinh thần tỉnh táo hơn nhiều. Vừa rồi nằm ở dưới đất, bỗng anh cảm thấy một vật nặng đè vào người. Khi anh mở mắt, anh phát hiện xung quanh tối om, chỉ có hơi thở của Cẩm Hi phả vào mặt mình. Dường như cô đang ra sức đẩy anh, cũng vào thời khắc đó, anh nghe thấy tiếng gió vun vút trên đỉnh đầu. Thế là anh lập tức ôm cô lăn về một bên.

Hàn Trầm ôm Cẩm Hi ngồi dậy, cô vẫn nằm sấp trong lòng anh bất động. Người cô nóng ra, chứng tỏ cũng bị sốt cao, chân tay mềm nhũn như không có xương cốt.

Tim Hàn Trầm nhói đau, anh giữ nguyên tư thế ôm cô trong lòng, để cô tựa vào vai mình. Tay trái anh đỡ gáy Cẩm Hi, ngón tay luồn vào mái tóc dài của cô.

Cẩm Hi chậm rãi hít một hơi sâu. Lúc này, cô mới phát giác cú đánh vừa rồi khiến hô hấp của mình bị tắc nghẽn, giờ mới khá hơn một chút.

Hai người không ai lên tiếng, cũng chẳng động đậy.

Trong bóng tôi vang lên tiếng thở phì phò, tiếng bước chân, tiếng vật thể bị kéo dưới đất. Vừa rồi cây gậy gỗ đập xuống đất làm không ít người thức giấc. Trong phòng không một ai mở miệng nhưng rõ ràng đã trở nên hỗn loạn.

Hàn Trầm chỉ trầm tư vài giây. Sau đó, anh buông người Cẩm Hi, kéo tay cô cùng đứng dậy. Cẩm Hi suýt không đứng vững, phải bám vào bờ tường để giữ thăng bằng. Tay cô chợt bị anh bóp nhẹ.

Cô có sao không?

Bạch Cẩm Hi giơ ngón cái, gãi nhẹ lên ngón cái của anh.

Tôi không sao.

Anh lập tức dắt cô, đi men theo bờ tường về phía cửa ra vào. Đến nơi, anh kéo mạnh cô ra sau lưng rồi rút tay một con dao găm, một tay bật công tắc.

Một vật gì đó rơi xuống nền nhà, phát ra âm thanh giòn giã. Vào giây phút dòng điện chạy qua, mọi tiếng động đều chấm dứt một cách kỳ lạ.

Ngọn đèn bật sáng.

Bạch Cẩm Hi sững sờ khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt. Những người khác dù đứng hay ngồi cũng đều tỏ ra khiếp hãi. Riêng Lý Minh Nguyệt nằm dưới đất, gần một bên cửa ra vào, hai tay ôm chặt cổ. Trên cổ cô ta xuất hiện vết dao cứa rất dài, máu từ đó tuôn ra như suối. Thân thể của cô ta cứng đờ, mắt trợn trừng, cổ họng phát ra âm thanh khản đặc.

“Aaa…” Vừa ngồi dậy liền nhìn thấy cảnh tượng này, Hà Tử thét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Cô ta liền túm tay Trương Mộ Hàm. Trương Mộ Hàm và Phương Tự đứng gần Lý Minh Nguyệt nhất. Họ lùi lại phía sau vài bước, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi nhanh như tên bắn lao đến bên Lý Minh Nguyệt. Hàn Trầm vơ lấy đống quần áo bên cạnh ấn vào vết thương trên cổ cô ta. Mặc dù anh đã dùng sức, nhưng máu đỏ vẫn thấm qua lớp vải, ướt cả tay anh. Chứng kiến bộ dạng hấp hối của Lý Minh Nguyệt, lồng ngực Cẩm Hi dội lên nỗi đau xót khó tả. Cô vừa định lấy thêm vải bịt vào vết thương, tay đột nhiên bị nắm chặt.

Là Lý Minh Nguyệt. Cô ta nhìn Cẩm Hi bằng ánh mắt vô hồn, tay cũng chẳng còn sức lực nhưng vẫn cố gắng kéo cô về phía mình.

Nước mắt bất chợt dâng tràn khóe mi, Cẩm Hi cố nhịn, cúi đầu áp sát, lắng nghe âm thanh thều thào bên tai mình.

Bạch Cẩm Hi hơi đờ người, khẽ gật đầu.

Lý Minh Nguyệt từ từ buông thõng cánh tay, sau đó nhắm mắt.

Hai tay Hàn Trầm đã nhuốm đầy máu. Một lúc sau, anh buông Lý Minh Nguyệt. Cẩm Hi ngẩng đầu, trên nền đất cách thi thể của Lý Minh Nguyệt khoảng ba mươi centimét có một con dao găm dính đầy máu. Ở góc tường đó cách một mét dựng một cây gậy gỗ to bằng miệng bát.

Sáu người còn lại trong phòng đều vây quanh bọn họ. Hàn Trầm đảo mắt một vòng rồi kéo Cẩm Hi đứng lên. Trong mắt Cẩm Hi chỉ còn lại tia lạnh lẽo, cô ghé sát tai Hàn Trầm, nhắc lại lời trăng trối của Lý Minh Nguyệt, “Không chỉ một người.”

Lý Minh Nguyệt dùng hơi tàn cuối cùng nói với Bạch Cẩm Hi, không chỉ một người giết cô ta. Trong bóng tối có mấy người túm chân tay, bịt miệng cô ta, kéo cô ta đi mấy mét, cuối cùng cho cô ta một nhát dao chí mạng.

Hàn Trầm gật đầu, sắc mặt không lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Trong lúc họ thì thầm, những người khác đều nhìn họ chằm chằm.

“Giết người vui lắm sao?” Hàn Trầm nghiêm giọng, đảo mắt qua từng người, “Một đám ngu xuẩn.”

Cẩm Hi nhếch miệng, để lộ nụ cười chế nhạo.

Kha Phàm không có chỗ nằm của mình, mà đứng ở góc xa nhất, sắc mặt u ám. Phương Tự và Trương Mộ Hàm đứng gần thi thể Lý Minh Nguyệt. Còn Hà Tử thì túm tay bạn trai, thần sắc vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.

Du Xuyên và giáo sư Tôn yên lặng ở sau bọn họ.

Cuối cùng, Kha Phàm là người mở miệng trước tiên, “Hàn Trầm, ý anh là gì hả? Anh bảo chúng tôi giết cô ta ư?”

Trương Mộ Hàm tiếp lời, “Đúng thế, anh đừng có bịa đặt. Chắc chắn Lý Minh Nguyệt bị tên biến thái đó lén lút lẻn vào phòng sát hại.”

“Vậy à?” Ánh mắt Hàn Trầm dừng lại ở con dao găm trên nền nhà, “Không sao. Sáng sớm ngày mai, cảnh sát đến đây, kiểm tra dấu vân tay, thì sẽ biết ngay hung thủ…” Anh dừng lại một hai giây, “Là những người nào?”

Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh chết chóc.

Cuối cùng, cũng có người bừng tỉnh. Kha Phàm nháy mắt ra hiệu cho Phương Tự. Giây tiếp theo, Phương Tự cúi xuống nhặt con dao dính đầy máu, còn Kha Phàm cầm thanh gỗ ở góc tường rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm và Cẩm Hi.

“Tiểu Du, chuyện này không liên quan đến cậu, đừng nhúng tay vào.” Kha Phàm mở miệng, “Giáo sư Tôn, không muốn chết thì hãy ngậm miệng.”

Du Xuyên và giáo sư Tôn vẫn bất động. Hà Tử run lảy bẩy, nắm chặt tay Trương Mộ Hàm.

Hàn Trầm và Cẩm Hi im lặng nhìn hai người đàn ông. Mấy tiếng trước, cả đội vẫn còn cùng nhau tác chiến, cùng nhau tìm cách thoát khỏi nơi này, chờ tới ngày mai cảnh sát có thể đến cứu. Vậy mà bây giờ, T còn chưa ra tay, họ đã muốn giết bạn đồng hành. Là điều gì mà che mờ đôi mắt của họ, khiến họ hoàn toàn thay đổi, trở nên đáng sợ như vậy? Là dục vọng hay nỗi sợ hãi? Là bí mật bẩn thỉu ở trong lòng mà họ muốn che giấu? Hay là họ sợ khi cảnh sát đến đây, tội ác của họ sẽ bị vạch trần?

Do đó, đây chính là mục đích của T?

“Trương Mộ Hàm, cậu còn ngây ra đó làm gì?” Phương Tự lên tiếng, “Mau lại đây giúp chúng tôi đi.”

Hà Tử ngẩng đầu nhìn bạn trai. Trương Mộ Hàm ngập ngừng trong giây lát rồi cúi xuống rút con dao từ trong bốt ra.

Hà Tử liền buông tay anh ta, lùi lại phía sau vài bước, “Chuyện này là thế nào? Anh… tại sao anh… là họ làm chuyện không bằng cầm thú, đâu có liên quan đến anh, tại sao lại giúp bọn họ?”

“Câm miệng!” Trương Mộ Hàm gầm lên một tiếng, đi qua chỗ hai người đàn ông kia, “Nếu không giúp họ, anh cũng sẽ chết.”

Kha Phàm và Phương Tự lặng thinh. Căn phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh đáng sợ.

Trước cảnh ba người đàn ông giơ con dao sắc nhọn về phía mình, Hàn Trầm và Cẩm Hi đưa mắt nhìn nhau, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Với thân thủ của hai người, dù bị thương đi chăng nữa cũng thừa sức đối phó với bọn họ.

Hơn nữa, chắc chắn T sẽ không giúp ba người đàn ông kia.

Đúng lúc này, Hà Tử ở sau lưng cất cao giọng, ngữ khí tuyệt vọng, cũng có chút chết giễu và sợ hãi, “Anh cũng sẽ chết ư? Anh chỉ nghĩ đến bản thân, vì thế để giữ mạng sống, anh cùng họ giết người diệt khẩu? Nhan Nhĩ chết rồi, các anh sợ ngày mai cảnh sát sẽ điều tra chuyện xảy ra vào năm ngoái đúng không? Em cũng biết chuyện đó, vì thế, người bị giết tiếp theo sẽ là em ư?”

Trương Mộ Hàm há miệng, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.

“Các anh điên rồi! Các anh không phải là con người.” Ngữ khí của Hà Tử có phần điên dại, cô ta rút con dao găm, quay người mở cửa, lao vào trong đêm đen.

Mọi người chưa kịp phản ứng, Du Xuyên đứng ở gần cửa cũng chạy ra ngoài, loáng một cái đã không thấy bóng dáng.

Thấy hai người bỏ chạy, giáo sư Tôn cũng đuổi theo. Trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi.

Trước khi họ có hành động, Hàn Trầm đưa mắt ra hiệu cho Cẩm Hi. Cô lập tức hiểu ý, từ từ di chuyển tới cửa ra vào.

Đây là ngọn núi khép kín, dù thế nào, ba người đàn ông trước mặt cũng không thể nào trốn thoát. Nhiệm vụ cấp bách của cô và anh bây giờ là không thể để T đi riêng với hai người kia.

Hàn Trầm đột nhiên tung nắm đấm, ba người đàn ông đồng thời lùi lại phía sau theo phản xạ. Anh và Cẩm Hi lập tức quay người, chạy ra ngoài.

Sắc mặt của Kha Phàm có thể dùng từ méo mó để hình dung. Anh ta hét lên với Phương Tự và Trương Mộ Hàm, “Mau đuổi theo!” ba người cầm con dao, lao nhanh theo bọn họ.