- Chào cô!
- Chào anh!
Băng chuyền lăn đến, Massao cố gắng tập trung lắp ráp các linh kiện đang được chuyển qua trước mặt. Nhưng anh không thể nào tập trung nổi, vì anh đang rơi vào một trạng thái chưa bao giờ xảy ra: anh đang đói lả. Đã ba mươi sáu giờ qua anh không có miếng nào vào bụng, anh không còn biết người ta ăn như thế nào nữa. Số tiền cuối cùng anh đã trả cho khách sạn, và phải chờ đến tuần sau mới được lĩnh tiền công. Massao chưa bao giờ hình dung mình bị đói. Một người sống đầy đủ không bao giờ nghĩ đến cái ăn cái uống, nhưng một khi bị đói thì anh ta chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là ăn.
Chuông réo vang báo hiệu giờ nghỉ trưa, Massao đang nhìn theo dòng người đang tản về phía nhà ăn. Một vài người mua thức ăn trưa tại quán ăn nhẹ lưu động do một chiếc xe chở tới, ở đó có súp, bánh xăng úych, cà phê và bánh ngọt. Một số khác mang bữa ăn trưa từ nhà đi. Phía ngoài xưởng là một vườn hoa xinh xắn, tràn đầy ánh sáng với những dãy ghế dài cho công nhân nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày nắng ấm, nhiều người ăn ngoài trời, Massao đứng nép một bên nhìn họ mà ghen tỵ.
Một giọng ai đó cất lên bên cạnh:
- Anh không đi ăn à?
Massao quay lại thấy Sanae:
- Không... tôi... tôi ăn sáng ở nhà đủ rồi...
Anh thà chết còn hơn chịu thú nhận là không có tiền mua đồ ăn. Sanae nhìn thăm dò một lát rồi lễ phép nói:
- Nếu anh không từ chối thì em còn một chiếc bánh xăng-uých mời anh.
Lòng tự hào buộc Massao phải từ chối:
- Không, tôi không đói, xin cảm ơn cô.
Anh không phải là một kẻ ăn mày, anh là con trai của Yoneo Matsumoto.
Sanae quay lại ngồi cùng các bạn bên chiếc ghế dài. Chưa bao giờ Massao lại gặp một cô gái tuyệt diệu như thế. Anh thấy một người đàn ông trẻ tiến đến và ngồi xuống bên Sanae. Bỗng nhiên, trong lòng Massao dâng lên một cảm giác ghen tuông, anh biết điều đó thật ngớ ngẩn. Anh là một kẻ tội phạm đang bị săn đuổi, phải sống chui lủi từng ngày, anh không được phép nghĩ tới bất cứ cái gì khác ngoài sự trốn tránh để thoát chết. Đây là xí nghiệp của anh và mọi người đang làm việc cho anh, thế mà thật trớ trêu thay, anh không có đến một xu mẻ để mua cái ăn. Có ai đó lơ đễnh để một nửa chiếc bánh xăng - uých trên chiếc ghế dài, Massao phải cố kiềm chế để khỏi chạy đến vồ lấy mà nuốt chửng. Chuông lại réo lên gọi mọi người vào chỗ làm việc.
Sanae cầm chắc có một cái gì đó không ổn. Cô đã để ý ngay tới Massao khi anh vừa đến làm. Ở anh có một cái gì đó thật đặc biệt, giống như một niềm tự hào, làm cho anh khác với những người xung quanh. Rõ ràng anh không phải là một công nhân chuyên nghiệp. Anh am hiểu công việc một cách lạ thường. Cô quyết định phải tìm ra cái làm cô khó hiểu về người thanh niên này. Anh giống như một người đã quen với phương tiện tốt hơn, vậy mà hai ngày nay anh vẫn chỉ mặc độc một bộ quần áo xoàng xĩnh. Sanae nóng lòng sốt ruột vì tò mò.
Rồi lại còn cái chuyện kỳ quặc là không thấy anh ăn trưa. Sanae đã để ý lúc anh nhìn mọi người ăn và lộ rõ sự thèm muốn qua vẻ mặt. Cô thật sự muốn biết rõ anh là ai.
Massao cảm thấy Sanae đang bí mật để ý anh, nhưng mỗi lần anh quay sang thì Sanae lại nhìn ngay đi hướng khác. Ba giờ chiều, mọi người lại nghỉ tay đi đến quán ăn nhẹ. Massao lê bước đến một chiếc ghế dài không có người ngồi. Anh cố quên đi cái đói đang cào xé ruột gan và chờ đến lúc chuông gọi về làm việc. Một thoáng sau, Sanae đã đến bên anh. Cô mang theo hai tách cà phê và hai chiếc bánh ngọt trên một chiếc khay.
- Chúng ta có thể uống cà phê với nhau một chút được không? - Cô hỏi.
Massao trầm mặc nhìn cô. Anh muốn từ chối, song thật là khó.
- Rất cảm ơn!
Anh nói rồi cầm một tách cà phê và một chiếc bánh. Anh chờ đến khi Sanae ăn rồi mới nhấm nháp chiếc bánh của mình.
Đó là món ăn ngon nhất trên đời anh từng được thưởng thức. Anh chỉ muốn nuốt chửng nó ngay, nhưng lại phải cố kiềm chế. Anh uống một ngụm cà phê, chất nước nóng bỏng trong cổ làm anh ngây ngất.
Họ ngồi cạnh nhau, cùng ăn, cùng uống với nhau. Sanae nhìn Massao vẻ dò hỏi: Ở anh có một tính cách mạnh mẽ mà Sanae không hề thấy ở người khác. Anh hoà nhã, chân thật, nhưng đồng thời cũng có vẻ hết sức kín đáo.
- Anh từ đâu đến thế? - Sanae hỏi.
Massao lưỡng lự một thoáng rồi đáp:
- Từ Tokyo!
Massao nói xong và thầm nghĩ rằng chắc chẳng bao giờ cô ấy thấy được tấm thẻ anh đã khai ở Chiacago!
- Cha mẹ em cũng sinh ra ở Tokyo!
- Em đã ở Nhật Bản bao giờ chưa?
- Chưa ạ
Massao thở dài. Một nỗi nhớ nhà chợt dâng lên trong lòng anh.
- Đó là một đất nước tuyệt diệu! - Nói xong Massao tự hỏi không biết mình có còn được thấy lại nước Nhật Bản nữa hay không.
Sanae xúc động nói:
- Em cũng nghĩ là như vậy. Em hy vọng sẽ có ngày được về Nhật Bản.
Cô lại hỏi:
- Gia đình anh cũng ở đây cả chứ?
Massao lưỡng lự. Anh không muốn phải nói dối, nhưng nói ra sự thật thì lại quá nguy hiểm.
- Vâng!
Anh trả lời. Một nỗi ám ảnh sâu thẳm lại gợn lên trong lòng anh. Cha mẹ anh đã yêu thương anh, đã hết lòng tin vào anh. Cha mẹ sẽ chẳng bao giờ được thanh thản dưới suối vàng nếu anh không chôn cất được ông bà cho xứng đáng.
Massao đưa mắt nhìn Sanae và kính cảm rất rõ họ sẽ là những người bạn rất tốt với nhau. Không! Trong thâm tâm Massao biết rõ còn hơn thế nữa. Nhưng lúc này anh không được phép bộc lộ. Những giấc mơ đẹp ấy là dành cho người khác chứ không phải cho anh. Anh chỉ được phép nghĩ đến một điều duy nhất: phải cố dành lấy cuộc sống.
Chuông lại réo vang báo hiệu hết giờ nghỉ.
Cũng trong buổi tối hôm ấy, Massao đã tìm được cách để có tiền. Ở một phố nhỏ nằm sát bên khách sạn anh thuê có một hiệu cầm đồ, được trang trí bằng ba quả cầu kim loại treo chơi vơi trên cửa. Vật báu duy nhất Massao có trong tay lúc này là chiếc đồng hồ mạ vàng cha anh đã tặng nhân dịp kỷ niệm Massao đúng mười tám tuổi. Chiếc đồng hồ mạ vàng 21 ca-ra, nhưng đối với Massao, giá trị của nó là ở chỗ nó là tặng vật của cha anh để lại. Ngay cả trong giấc mơ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc xa rời nó, nhưng lúc này thì anh không còn cách nào khác. Anh do dự một thoáng rồi bước vào hiệu, đặt chiếc đồng hồ lên mặt quầy:
- Tôi muốn đặt để cầm tạm ít tiền! - Massao nói - Một ngày gần đây tôi sẽ đến chuộc lại!
Nếu như mọi sự tốt đẹp, anh thầm nghĩ. Còn nếu không thì hoặc là anh sẽ ngồi tù, hoặc anh sẽ chết, đằng nào cũng thế thôi. Ông chủ tiệm cầm đồ nhấc hiếc đồng hồ và xem kỹ bằng một chiếc kính lúp kim cương. Ông gật đầu vẻ hài lòng:
- Đẹp đấy. Anh lấy bao nhiêu?
- Năm trăm đô la!
Người đàn ông nọ lắc đầu:
- Nhiều quá!
- Ba trăm đô la!
- Hai trăm rưỡi!
- Thế cũng được.
Quá đủ để đi đến California. Massao đã nghĩ mãi phải làm gì bây giờ, và câu trả lời vẫn luôn nằm ở Los Angeles, ở ông Kunio Hidaka.
Ông chủ tiệm đếm tiền và trao cho Massao một mẩu giấy:
- Đây là chứng từ cầm đồ. Sau sáu tháng anh không quay lại lấy thì tôi sẽ bán chiếc đồng hồ đấy!
Sáu tháng! Massao thậm chí không chắc anh có sống nổi đến sáu ngày không.
- Cám ơn ông! - Tôi sẽ quay lại! - Massao nói.
Anh nhìn lại chiếc đồng hồ lần cuối, nhét tiền vào túi rồi rời khỏi tiệm.
Massao đến một tiệm ăn Nhật Bản cách khách sạn không xa mấy. Anh phải cố kìm nén để không chạy cuống lên. Nghĩ đến các món ăn mà nước miếng anh đã ứa ra đầy miệng. Massao ngồi xỉu xuống ghế vì đói và gọi thức ăn. Anh ăn ngấu nghiến bao nhiêu là súp, cơm, rau, thịt rán và hai suất cua tẩm bột... sau đó ăn tráng miệng bằng hoa quả tươi. Ăn xong, Massao thấy mình như biến đổi thành một người khác, tràn trề sức lực, sẵn sàng thách thức cả thế gian này.
Những ngày kế tiếp trôi qua yên ổn đến nỗi Massao gần như quên cả mối hiểm nguy đang rình rập quanh mình. Ngày ngày anh chăm chú theo dõi báo chí. Câu chuyện kể Massao giết người rồi bỏ trốn đã biến khỏi trang đầu để sang trang sau, rồi cuối cùng chỉ được đăng ở một mục trên báo. Massao thở phào nhẹ nhõm. Anh không còn cái cảm giác trần trụi giữa ánh đèn pha truy đuổi. Cảnh sát còn bận làm việc khác, còn Teruo chẳng bao lâu sẽ chán không muốn lùng sục anh nữa.
Sáng sáng, Massao dạy sớm, ăn sáng trong một tiệm cà phê nhỏ cạnh khách sạn rồi đi làm. Mỗi lầ bước chân vào xưởng Matsumoto, anh lại thấy tự hào. Anh cảm thấy như luôn được gần bên cha. Nhưng cũng còn một lý do nữa khiến anh thấy vui: đó là Sanae. Anh nghĩ đến cô các buổi chiều tối, khi phải xa cô. Anh thích được đứng cạnh cô bên dây chuyền và ngắm cô làm việc.
- Chào anh!
Đối với Massao, câu chào buổi sáng của cô là sự mở đầu đáng yêu nhất cho một ngày. Hai người chuyện phiếm với nhau mỗi khi tên tổ trưởng không lăm lăm soi mói họ ; họ đã thường xuyên cùng ăn trưa và uống cà phê trong giờ nghỉ. Càng tiếp xúc nhiều với Sanae, Massao càng thấy mến cô. Cô kể cho Massao nghe về gia đình mình:
- Cha mẹ em đến Mỹ được một thời gian ngắn thì em ra đời.
- Cha em làm nghề gì?
- Là họa sĩ - Sanae chữa lại - Trước đây là họa sĩ.
- Đấy là nguyên do khiến em phải đi làm ở đây sao?
- Vâng, cha mẹ em chỉ có mình em. Chính ra thì em định theo học ngành y. Có thể một ngày kia em sẽ vào học ở trường đại học - Giọng cô không hề đượm chút mặc cảm.
- Em có thích làm ở đây không?
Massao tò mò hỏi.
- Em rất thích. Chỉ trừ... - cô hất đầu về phía tên tổ trưởng - Hắn là một người không tốt. Anh cũng nghĩ như vậy. Không có hắn thì mọi việc ở đây sẽ dễ chịu hơn.
- Kể cho em nghe về anh đi!
Sanae đề nghị, một đề nghị chân thật, nhưng cũng lại nguy hiểm làm sao. Một giây phút xúc động khiến Massao định kể hết sự thật. Anh ao ước có ai đó thật tin cậy để kể tất cả. Nhưng anh biết không thể làm như vậy được. Anh thận trọng nói:
- Có nhiều chuyện kể lắm. Anh thích ngành điện tử học, anh nghĩ rằng ở đây có thể học tập được ít nhiều.
Sanae kinh ngạc nhìn Massao:
- Em đã quan sát anh rất nhiều đấy!
- Ồ! Thế ư?
Cô nhìn sâu vào ánh mắt Massao:
- Anh không cần phải học nữa đâu!
- Anh...
Massao đã định kể cho cô nghe sự thật, nhưng rồi hiểu rõ anh không được phép nhượng bộ. Như vậy cũng là vì cô. Nói ra thì nguy hiểm quá. Mặt khác, anh cũng còn chưa biết phải xử sự như thế nào với Teruo.
Bây giờ lại một rắc rối mới. Massao rất thích dạo chơi với Sanae, đưa cô đi ăn, đi xem phim hoặc đi nhảy. Nhưng anh lại sợ ra trước đám đông, vì lúc nào anh cũng có thể bị phái hiện. Anh không muốn lôi kéo Sanae vào vòng nguy hiểm.
Sanae thấy bối rối khó hiểu. Massao có vẻ rất muốn cô làm bạn, và rõ ràng là rất thích gần gũi cô. Nhưng anh ta lại không hề hò hẹn cô. Anh ta đã biết rõ là cô chưa có người yêu, cô cũng biết rõ là anh ta không hề đi chơi với ai.
Nhưng hình như anh không muốn gặp gỡ cô ngoài giờ làm việc, anh là người thanh niên kỳ quái nhất mà cô chưa từng thấy. Tình huống rắc rối này bỗng nhiên được tháo gỡ nhờ trận đấu giữa hai đội bóng chày New York Mets và Philadelphia Phillies.
Có một nơi Massao cảm thấy có lẽ anh toàn đó là sân đấu bóng chày. Ở đó có đến hàng vạn người, Massao có thể lẩn vào đó. Anh vốn là một tay mê bóng chày cuồng nhiệt. Khi trên báo đăng có trận đấu giữa hai đội bóng chày Mets và đội Philadelphia Phillies ở sân vận động Shea thì anh không thể cưỡng lại được phấn kích. Trong hai đội có một số cầu thủ anh yêu mến, Massao không được phép bỏ lỡ cơ hội xem họ thi đấu. Sáng hôm sau, anh dậy thật sớm đi xếp hàng mua một chiếc vé. Hàng người rồng rắn bám lấy nhau chờ đến lượt. Khi rốt cuộc đã tới được trước quầy và nghe người bán vé hỏi:
- Anh mua mấy vé?
Massao bỗng buột miệng:
- Hai!
Massao trả tiền rồi đi. Anh tự hỏi: quái lạ, không biết mình nghĩ thế nào mà lại mua hai vé. Song, anh chợt nhận ra anh muốn rủ Sanae cùng đi. Rồi Massao lại tự dằn vặt với ý nghĩ: Nhỡ Sanae không đồng ý thì sao? Nhỡ cô ấy không thích xem bóng chày hay đã có hẹn với ai đó thì sao? Massao cứ khổ sở với những ý nghĩ đó suốt cả buổi sáng.
Giờ nghỉ trưa, Massao ngồi cùng Sanae dưới bóng cây trong vườn và cùng ăn trưa. Massao quyết định mở đầu câu chuyện, nhưng thay cho những dự định thận trọng, anh lại nói tuột luôn:
- Anh có hai vé xem đấu bóng chày vào giữa chiều mai. Em có thích bóng chày không?
Sanae ghét bóng chày, nhưng cô nói:
- Ôi! Hay quá!
Cô quan sát nét mặt Massao thấy nở một nụ cười rạng rỡ:
- Tuyệt lắm cơ, đội Mets chơi với đội Philadelphia Phillies. Tuy Graw là người ném bóng. Lê Mazzilli lần đầu tiên chơi cho đội Mets.
Sanae thấy dường như Massao đang kể cho cô nghe về Sao Hoả vậy:
- Ôi! Thật là kỳ thú!
Đối với Sanae thì Massao muốn đưa cô đi đâu cũng được. Cô chỉ biết mình rất muốn đi cùng anh, anh là người con trai hấp dẫn nhất cô đã được biết. Nhưng trong con người anh có một điều cô không hiểu được. Một sự căng thẳng, một sự thận trọng đầy âu lo không phù hợp với bản chất anh. Anh như luôn luôn đề phòng một chuyện gì hay một ai đó. Đôi lúc, Sanae cảm thấy hình như anh sợ hãi. Cô biết có một điều gì đó giày vò anh, cô hy vọng một ngày nào đó anh sẽ tin cậy kể cho cô biết. Còn lúc này thì cô sẵn sàng đi xem tất cả mọi trận đấu bóng chày với anh nếu việc đó làm anh vui sướng.
Sân vận động Shea chật cứng người. Massao không nhớ lần nào trong đời anh thấy nhiều người như thế. Các sân vận động ở Nhật Bản cũng rất rộng, nhưng so với ở đây thì chẳng là gì. Tên tuổi tất cả những cầu thủ nổi tiếng Massao đã từng nghe thấy đều được ghi trên bảng. Anh chỉ cho Sanae:
- Em có thấy cái anh chàng cao lớn vừa ở ca bin bước ra không? Steve Hendesson đấy! Anh ta là trung phong của đội Mets.
Sanae nhiệt tình:
- Có, em có thấy!
- Trông kìa, đó là Frank Taveris anh ta là một trong những trung vệ giỏi nhất đấy!
Sanae gật đầu đầy vẻ hiểu biết:
- A! Đúng rồi!
Bây giờ đến Craig Swann. Anh ta là người đầu tiên ném bóng cho đội Mets.
Trận đấu bắt đầu. Massao không rời mắt khỏi quả bóng. Sanae nhìn Massao không chớp mắt, cô chưa bao giờ thấy mọi người nồng nhiệt chân thành như thế.
Massao gọi ré lên:
- Trông kìa. Greg Luzinski kia kìa!
Sanae mỉm cười:
- Ôi! Tuyệt quá!
Từ Fan bắt nguồn từ chữ cuồng nhiệt. Sanae đã biết nhiều cổ động viên bóng chày cổ vũ cuồng nhiệt cho đội mình cổ động. Nhưng Massao nồng nhiệt với cả hai đội, anh không phân biệt ai thắng ai thua. Điều anh thích là họat động thể thao trên sân cỏ, là ném, là đập, là chạy trên sân.
Một tình thế bất ngờ khác thường xảy ra trên sân vào cuối hiệp chín làm Sanae sửng sốt. Tỷ số đang là 2: 2. Đội Mets được giao bóng, cả hai bên đều hết lượt và đang đứng ngoài vạch. Dù rất ít hiểu biết về bóng chày, Sanae cũng hiểu đây là một khoảnh khắc gay cấn. Steve Hendesson bước ra đập bóng. Cả rừng người bắt đầu nháo nhác chuyển động, rồi họ nhảy bung lên, hò hét, khích lệ chàng cầu thủ để anh ta đập cú quyết định ghi bàn ta hứng cho đội nhà.
Vào đúng giây phút hồi hộp ấy, Massao bỗng nhớn nhác quay tìm Sanae, mặt anh hoàn toàn biến sắc:
- Đi ngay em, chúng ta rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Sanae đã bị lôi xềnh xệch ra cửa. Cả biển người bỗng nhảy bật lên reo hò, có điều gì đó đã diễn ra trên sân. Sanae hỏi:
- Massao, anh không muốn xem nữa ư?
- Không, không, mau lên!
Mặt Massao lộ vẻ cương quyết đến tái nhợt, anh chạy và lôi Sanae theo. Sanae ngoảnh lại nhìn, cảnh sát mặc sắc phục đang vây bọc chỗ hai người vừa đứng và rẽ đám đông đi lách vào.
Giây lát sau, Massao và Sanae đã ở dưới đường ngầm dẫn đến cửa ra, Massao gọi ngay một chiếc tắc xi. Sanae hỏi:
- Sao anh không chờ xem trận đấu kết thúc?
- Đội nào thắng cũng thế thôi.
Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Massao, Sanae cũng biết hoàn toàn không phải như vậy. Có một điều gì đấy khủng khiếp xảy ra.
Hôm sau, bên dây chuyền làm việc, Massao lại trở lại con người như cũ. Anh nói nhỏ với Sanae:
- Rất tiếc là hôm qua anh phải bỏ dở cuộc xem đấu. Đội Mets đã thắng, họ chơi tuyệt quá, phải không em?
Massao làm như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Sanae thật không hiểu nổi. Cô muốn tìm mọi cách để biết điều gì đang giày vò Massao, nhưng cô chưa đủ gần gũi để hỏi anh. Cô chỉ biết một điều: cô sẽ giúp đỡ anh tất cả mọi việc anh cần.
Trước giờ nghỉ trưa ít phút, tên tổ trưởng Heller bước vào xưởng báo tin:
- Có khách đến thăm!
Massao nhìn lên: Teruo Sato đã đứng trước cửa.