Trượt Chân

Chương 3

Một mạch đưa Chung Minh vào phòng, Lạc Dực liền một tay đặt y lên giường, sau đó dùng lực đè ép xuống.

Chung Minh trong lòng hô to không ổn. Vừa thấy trong mắt Lạc Dực tràn ngập dục vọng chinh phục cùng động tác xé rách xiêm y nóng vội của hắn, không cần hỏi cũng biết cái tên hung tàn lãnh khốc này muốn làm gì. Y tự biết lượng khí lực mình, dù có liên tục liều mạng giãy dụa, chính là vô luận đấm đá cắn xé thế nào cũng đều không thoát ra được. Đây là lần đầu tiên từ khi trở về thời cổ đại Chung Minh chân chính gặp nguy hiểm, mồ hôi lạnh theo lưng y chảy xuống – nếu không nghĩ ra biện pháp, chính mình thật sự sẽ xong đời.

“Hỗn trướng…” tránh thế nào cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích phía trên. “Buông!”, y khó thở, rốt cục nhịn không được lên tiếng hô to.

“Sao phải làm bộ làm tịch như thế?” Cho rằng toàn lực chống cự của thiếu niên dưới thân là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, nam nhân cười nhạo, thanh âm tràn ngập tình dục chậm rãi truyền đến bên tai. “Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ khoái hoạt đến mức tận cùng, so với người khác tuyệt đối mạnh hơn, những người khách nhân ngươi từng hầu hạ qua đều không thể so sánh được.”

Cảm giác được ngón tay dọc theo da thịt lõa lồ từ đầu vai mình chậm rãi đi xuống, phần thân thể trực tiếp tiếp xúc với không khí lập tức nổi da gà, mắt thấy đầu Lạc Dực một tấc một tấc lại hướng về phía mặt mình, Chung Minh chỉ cảm thấy cả dạ dày giống như sóng lớn ngập trời bốc lên không thôi, dần dần tràn tới cổ họng, không thể nhịn được nữa rốt cục há mồm phun ra.

“Ngươi!!”

Lọt vào trận công kích của đống uế vật, Lạc Dực vừa sợ vừa giận. Tuy hắn nhảy lên đúng lúc, không rơi vào hoàn cảnh chật vật bị phun đầy đầu đầy mặt, song cũng tránh không được bị dính một chút vào quần áo. Lúc này hắn rốt cục mới hoàn toàn hiểu ý cự tuyệt của đối phương.

“Ta xem ngươi là chán sống rồi!” Lạc Dực biến sắc, trong đôi mắt thâm trầm hiện lên một tia tức giận hung ác nham hiểm, khuôn mặt vốn anh tuấn lạnh lùng giờ đây tràn ngập hắc tuyến.

“Khụ khụ…” Chung Minh vẫn nửa quỳ ở đầu giường che miệng nôn khan không ngừng, căn bản không rảnh để ý đến lời nói của Lạc Dực.

“Thật to gan.” Thấy thế, Lạc Dực giận dữ cười, trên trán gân xanh bạo khởi. Không ổn! Hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, chính mình vốn không phải loại người hành động theo cảm tính, “thập diện Tu La” của Phi Ưng bảo buồn vui mừng giận không hiện ra mặt nổi danh giang hồ, hôm nay lại bị một tên luyến đồng nho nhỏ xuất thân thanh lâu dựa cửa bán rẻ tiếng cười dễ dàng khơi mào tức giận, đây là chuyện phi thường không ổn cùng không khôn ngoan. Người như vậy, quả thật nên sớm bỏ đi, chỉ cần người này không ở lại, như vậy tình tự của mình sẽ không bị ảnh hưởng. Đồng tử hắn một trận co rút, một cỗ lãnh duệ sát khí tỏa toàn thân.

“Bảo chủ,” có người ở ngoài viện cao giọng bẩm báo, “Đoạn giáo chủ đã tới.”

“…Đã biết.” Nhìn chằm chằm Chung Minh thật lâu, Lạc Dực rốt cục thu hồi sát ý, khóe miệng nổi lên một ý cười cổ quái. Cũng tốt, nghe nói tên Đoạn Vô Văn là tên lỗ mãng háo sắc không kể nam nữ, rõ ràng… “Bảo Từ tổng quản ra trước đãi khách, ta lập tức ra ngay.” Trên mặt hắn rất nhanh khôi phục lại biểu tình bí hiểm nguyên thủy.

“Tuân lệnh.” Bên ngoài vang lên tiếng trả lời cung kính, sau đó có tiếng bước chân dần rời xa.

“Coi như ngươi gặp may.” Hướng về phía Chung Minh lộ ra nụ cười khiến kẻ khác lạnh đến tận xương, Lạc Dực xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

Phanh. Tiếng đóng cửa thật mạnh nói lên cơn giận của người nào đó còn sót lại chưa nguôi.

Hô.

Thật cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, đến khi nghe thấy Lạc Dực lên lầu, xuống lầu sau đó chân chính ra khỏi viện môn, Chung Minh mới thở ra một hơi thật dài, cả người hư thoát ngã xuống giường. Lúc này y mới phát hiện trái tim mình không ngừng loạn đập như trống đánh. Nguy hiểm thật, bất quá, sự tình tuyệt không thể kết thúc đơn giản như vậy. Thời gian y ở cùng Lạc Dực tuy rằng không dài, nhưng cũng đủ làm cho Chung Minh hiểu rõ thái độ làm người của hắn. Người này có thù tất báo, bằng không sẽ không vì một vết thương nhỏ của mình mà đòi người khác bồi thường bằng tính mạng cả một bang phái. Chỉ không biết lúc này đây, hắn đến tột cùng tính làm như thế nào?

Vô luận ra sao, không thể tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này. Chung Minh ngẫm nghĩ một lát, bèn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo lo lắng cùng sầu muộn chạm vào đống chai lọ trên bàn bỗng sáng ngời. Một khi đã như vậy, có nguy hiểm cũng phải thử một phen.

Cho đến lúc chạng vạng, trong thời gian ngắn vắt óc trải qua nhiều lần thực nghiệm, Chung Minh rốt cục điều phối xong một ít thuốc bột, liền cẩn thận đổ vào tiểu bình sứ nửa ngày mới tìm ra trong mấy ngăn tủ, tiếp đó đóng miệng bình lại nhét vào trong lồng ngực, vừa lòng gật đầu. OK, hết thảy đã chuẩn bị sắp xếp xong. Trang phục cổ đại có lợi thế đặc biệt dài rộng, mảnh khảnh như Chung Minh trên người dù giấu bảy tám cái bánh mì cũng không có ai phát hiện ra, huống chi chỉ là mấy bình thuốc nhỏ. Hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông…nga, không đúng, là chỉ thiếu người để thí nghiệm thuốc.


Cốc cốc cốc.

Ngoài phòng truyền đến một hồi đập cửa.

Nghe thấy thanh âm này, chỉ biết người tới khẳng định không phải cái tên họ Lạc biến thái kia, bởi vì tên đó mỗi lần vào phòng người khác chưa bao giờ biết gõ cửa.

“Mời vào.” Đối với người có lễ phép, Chung Minh cũng luôn luôn lễ phép đáp lại.

“Chung…Linh Nguyệt,”  đại tổng quản xuất hiện ở cửa, vẫn như cũ hé ra gương mặt cười hì hì. Sau khi biết được “nghệ danh” của Chung Minh từ chỗ Lạc bảo chủ, hắn không xưng hô Chung Minh với y nữa. “Bảo chủ ra lệnh cho ngươi chuẩn bị, ta đưa ngươi đi gặp khách nhân.” Nói xong còn đưa qua một bộ xiêm y sạch sẽ. “Thay vào đi.”

“Khách nhân?” Chung Minh trong lòng rùng mình, không rõ Lạc Dực lại có chủ ý gì, tạm thời quyết định vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến. “ Ta biết rồi.” Y vươn tay tiếp nhận quần áo. “Ta lấy cái này.” Nói xong, một mặt xoay người cởi chiếc áo khoác xanh, thay vào một thân xiêm y màu vàng, một mặt âm thầm cảm thán may mắn vừa rồi đem dược bình đặt ở bên trong nội y.

“Ách…ta nói,” liếc mắt nhìn chăn đệm nhăn nhúm vẫn dính uế vật do Chung Minh vội vàng chế dược mà chưa kịp quét tước, Từ tổng quản rốt cuộc kiềm chế không được ý tốt muốn quan tâm, thừa dịp Chung Minh đương thay quần áo bắt đầu nói bóng nói gió. “Ngươi hôm nay thế nào lại đắc tội với bảo chủ? Ta xem hắn từ lúc ra khỏi viện sắc mặt rất khó coi, có phải hay không…ngươi hầu hạ không tốt, làm hắn sinh khí…”

“Sinh khí?” Chung Minh nhún vai. “Ta mỗi lần gặp đều thấy hắn dài mặt ra, có ngày nào mà không sinh khí a?”

“Cái này ngươi không hiểu.” Từ tổng quản vẻ mặt kiêu ngạo nói. “Đây đúng là cá tính độc đáo của bảo chủ. Hơn nữa, nói thế nào hắn cũng là đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử chốn võ lâm, ngươi đừng xem bảo chủ chúng ta trời sinh lãnh khốc vô tình, hắn càng lạnh lùng, các cô nương bạch đạo hắc đạo càng bị hắn hấp dẫn đến thần hồn điên đảo không thể kềm chế, vậy mới là lợi hại.”

Cái gì lợi hại? Chung Minh hừ lạnh, bất quá là đùa giỡn mà thôi, có gì đặc biệt hơn người?

“Ha hả,” Từ mỗ nhân đứng phía sau lưng Chung Minh đương nhiên không nhìn thấy thiếu niên mâu trung khinh thường, ngược lại càng nói càng hăng say. “Ngươi có biết không, bảo chủ chúng ta trong chốn giang hồ có danh hiệu ‘thập diện Tu La’, sau khi hắn mới mười bốn tuổi mà một đêm đã diệt sạch mười hai bang phái, chém giết hơn trăm nhân khẩu…”

Ách, trách không được lãnh khốc tàn bạo lại biến thái như vậy, nguyên lai từ nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt. Chung Minh mi tâm chớp vài cái, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, ngươi nói muốn dẫn ta đi gặp khách nhân, khách nhân đó là ai?”

“Nga, nói đến người này a…” Từ tổng quản bày ra một bộ dáng hề hề thần bí. “Đây cũng là đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử trong chốn võ lâm.”

“Từ tổng quản,” Chung Minh nhắc nhở, “Ngươi vừa rồi còn nói bảo chủ các ngươi mới là đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử chốn võ lâm.”

“Đúng vậy,” Từ tổng quản gật đầu. “Hai người bọn họ đều là mỹ nam tử trên đời khó gặp, chỉ là khí chất bất đồng. Đoạn giáo chủ kia bề ngoài xem ra tao nhã hữu lễ, kì thật là người lòng dạ thâm sâu.” Hắn thực cổ quái nói,“Nguyên lai trong chốn võ lâm số thiếu niên nam nữ mê luyến hắn cùng số người mê luyến bảo chủ chúng ta giống nhau nhiều không kể xiết, chính là sau đó mới biết hắn cư nhiên có loại ham mê…tra tấn người khác, cho nên hiện giờ mới ra nông nỗi thiếu người hỏi thăm. Hắc hắc.” Hắn không cố ý đè thấp thanh âm. “Ngươi có hiểu ý ta không?”

“Hiểu.” Chung Minh thay xong bộ xiêm y tươm tất, xoay người lại thản nhiên nói. “Ngươi nói chính là tính ngược đãi đi? Có vài người có loại ham mê này.” ‘Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, những lời này quả nhiên chính xác, khách nhân của kẻ biến thái sao có thể bình thường được?

“A?” Từ tổng quản nửa hiểu nửa không xem xét Chung Minh, dò từ trên xuống dưới, nhất thời sợ hãi than lên. “Quả thật là người đẹp vì lụa a, nguyên lai bộ dạng ngươi đúng là không tồi, khó trách bảo chủ sủng ngươi như vậy.” Lông mi tinh tế trong Di Hương viện đã dần dài ra, xứng hợp với đôi mắt đen láy sáng ngời, khiến cho bề ngoài nhu nhược của thiếu niên lại thêm vài phần anh khí.

Sủng ta? Chung Minh âm thầm cười lạnh, chỉ sợ hắn hiện tại hận không thể lập tức giết ta đi?

“Linh Nguyệt này,” Từ tổng quản một bên dẫn đường phía trước, một bên vẫn nhịn không được liên miên cằn nhằn. “Ta biết ngươi thực được sủng ái, nhưng ngàn vạn lần không được thụ sủng sinh kiêu đắc tội bảo chủ, nếu không có thể ngươi sẽ bị…”

Cứ như vậy, trong tiếng nói không ngừng của Từ đại tổng quản, Chung Minh lần đầu tiên bước vào Lãm Nguyệt lâu chuyên dùng để tiếp đón khách quý của Phi Ưng bảo.

Lầu một đại sảnh.

Bên ngoài gió đêm phơ phất, bóng cây lay động. Gió tháng ba, cho dù là phương Bắc, cũng có chứa mấy phần se lạnh.

Trong phòng bố trí xa hoa, bốn phía rường cột chạm trổ, cả đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Thời điểm Chung Minh đi vào đại sảnh, chủ nhân cùng tân khách đã uống quá ba tuần rượu, nhìn trên bàn tàn canh nguội lạnh, Chung Minh đột nhiên nhớ tới chính mình còn chưa có ăn cơm.

“Linh Nguyệt,” Ngữ thanh lạnh như băng trước sau như một, Lạc Dực cao thấp quét mắt vài lần nhìn Chung Minh sau khi đổi qua tân trang, trong lòng đột nhiên vừa động, bất quá hắn lập tức lắc lắc đầu, dùng sức xua đi cảm giác quái dị không xác định vừa nổi lên trong ngực, tiếp tục kế hoạch của mình. “Qua đây gặp Đoạn giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.”

Nhật Nguyệt thần giáo? Chung Minh trong tâm âm thầm líu lưỡi, đó không phải là ma giáo trong võ hiệp tiểu thuyết sao? Không biết vị giáo chủ này có phải vì luyện cái gì Quỳ hoa bảo điển mà biến thái như vậy không. Y cúi đầu làm ra bộ dáng cung kính, cất bước đến bên trái cái tên ăn mặc hoa lệ, dáng người cao to, bề ngoài tuyển nhã nhưng vẻ mặt lỗ mãng trước mặt mình để hành lễ. “Kính chào Đoạn giáo chủ.”

“Ân.” Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ Đoạn Vô Văn híp mắt nở nụ cười, hắn có một đôi mắt xếch rất đẹp, lúc cười hơi hơi nhếch lên, thực có thể câu động nhân tâm. Chẳng qua, hắn cười lên cũng không tránh khỏi lỗ mãng, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, giống như bị kẻ khác rình thấy lúc mình khỏa thân, cả người đều không thoải mái. “Lạc bảo chủ quả nhiên tinh mắt, không tồi, không tồi.” Hắn liên tiếp vuốt cằm.

“Quá khen.” Lạc Dực âm trầm cười cười. “Nếu Đoạn giáo chủ thích, phần lễ vật này chính là của ngươi.”

A??

Chung Minh ngẩn ra, y có thể cảm thấy Đoạn Vô Văn bên cạnh cũng giật mình, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vươn cánh tay đem thiếu niên hãy còn ngốc lăng ôm vào trong ngực, cười to nói: “Như thế, bản giáo chủ mà từ chối thì thật bất kính.”

Chung Minh toàn thân cứng đờ, rốt cục hiểu được dụng tâm của Lạc Dực. Hắn biết rõ tên họ Đoàn có ham mê biến thái như vậy còn cố ý đem mình cho hắn, rõ ràng là muốn mượn tay hắn tra tấn mình thảm hại hơn. Này đến tột cùng là thế đạo gì a? Chung Minh nhịn không được ai thán tận đáy lòng, chẳng những trở thành súc vật đưa tới đưa đi, ngay cả biến thái sau so với biến thái trước còn lợi hại hơn, vận khí của mình đúng là không phải xui xẻo bình thường, trong vòng một ngày phải ứng phó cả hai tên. Cũng được, bổn thiếu gia tốt xấu cũng là thiên tài vĩ đại ở trường học nổi tiếng, hôm nay chúng ta liền đấu một trận, xem rốt cuộc ai thắng ai thua.

“Ngươi…” Lạc Dực lạnh lùng nhìn phía Đoạn Vô Văn nắm cánh tay Chung Minh, đột nhiên thấy tức giận khó hiểu.

“Làm sao vậy?” Đoạn Vô Văn nhãn châu xoay động, đem Chung Minh ôm vào càng chặt. “Lạc bảo chủ có phải luyến tiếc hay không?”

“Hừ,” Lạc Dực thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi nói, “Bản bảo chủ chưa từng luyến tiếc thứ gì.”

“Ngô.” Đoạn Vô Văn gật đầu tỏ vẻ thông suốt, hắn buông Chung Minh ra, tao nhã cười. “Tại hạ hôm nay tới đây còn muốn nhìn một vật, Lạc bảo chủ hẳn là biết cái gì?”

“Đương nhiên.” Lạc Dực vỗ vỗ tay. “Người đâu, đem Tịch Phong ra đây.”

“Tuân lệnh.” Một người áo xanh cất bước tiến vào, kính cẩn cầm một thanh trường kiếm đi đến trước mặt Đoạn Vô Văn, cẩn thận đưa kiếm tới tận tay hắn.

Sang.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, một mảnh lành lạnh, thu thủy ánh nguyệt, sáng loáng như gương. Ngay cả Chung Minh là người dốt đặc cán mai về binh khí cũng biết đây không phải một thanh kiếm bình thường.

“Hảo kiếm.” Đoạn Vô Văn lớn tiếng khen ngợi. “Không hổ danh là một trong ba bảo kiếm tuyệt thế của chú kiếm đại sư nổi danh nhất thời xưa.Quả nhiên là thiết kim đoạn ngọc, chém sắt như chém bùn. Hảo kiếm, hảo kiếm a.” Nhìn vẻ mặt chuyên chú cuồng nhiệt của hắn trước Tịch Phong, Chung Minh bỗng nhiên cảm thấy, nếu đem chính mình cùng chuôi kiếm này đặt trên cùng một cái cân tiểu ly, hắn tuyệt đối sẽ chọn kiếm mà bỏ qua người.

“Thật sự là một thanh kiếm tốt hiếm có.” Xem xét thanh trường kiếm từ đầu đến cuối rồi từ cuối lên đầu hơn mười lần, Đoạn Vô Văn rốt cục lưu luyến đem kiếm trả lại cho người áo xanh vẫn cung kính đứng bên cạnh. “Lạc bảo chủ, hôm nay nói về việc Đoạn mỗ lo lắng, tại hạ rời tổng đàn đã mấy tháng, còn có sự vụ phức tạp. Không bằng để tại hạ trở về cẩn thận suy nghĩ rồi mới quyết định có được không?”

“Hảo.” Lạc Dực thực sảng khoái đáp ứng, riêng với người này đến Phi Ưng bảo chỉ là mở đầu mà thôi, về phần sự tình có được hay không, còn dựa vào quyết định cuối cùng của song phương. “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, tại hạ không quấy rầy Đoạn giáo chủ nữa, cáo từ.” Liếc mắt một cái nhìn thiếu niên nhu nhược vẫn lẳng lặng đứng bên mình Đoạn Vô Văn, Lạc Dực qua loa ôm quyền, mang theo Từ tổng quản đang trộm hướng Chung Minh bày ra một vẻ đồng tình, cùng nhau bước ra khỏi đại môn Lãm Nguyệt Lâu.

Trong nháy mắt, phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người, một đứng một ngồi.

“Tiểu mỹ nhân,” Đoạn Vô Văn thắt lại thắt lưng, hướng về phía Chung Minh mê đắm nói. “Sáng mai sẽ theo bản giáo chủ cùng nhau quay về tổng đàn.” Nói xong, lười biếng đưa thiếu niên đang đứng yên bất động trên mặt đất tiến nhập phòng ngủ.

Chung Minh hiện tại tâm tình thập phần khẩn trương. Thử nghĩ, nếu ngươi là một sinh viên không có tý kinh nghiệm cũng không có nhu cầu đặc thù này, có một ngày đột nhiên không thể không đối mặt với một người chẳng những nam nữ đều thượng hơn nữa lại có tính ngược đãi, như vậy, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, chắc chắn đều cẩm thấy khẩn trương đi.

“Tiểu mỹ nhân,” Đoạn Vô Văn ngồi dựa đầu giường, nhìn Chung Minh đứng ở bên bàn như thể đang lâm đại địch hì hì cười nói. “Như thế nào lại không nói lời nào? Đừng thẹn thùng, mau tới đây bồi bản công tử tâm sự.”

“Chung Minh.” Chung Minh âm thầm cắn răng. Người này đúng là lỗ mãng, mỗi câu một tiếng mỹ nhân, làm cho người nghe chỉ muốn cho hắn một quyền.

“Cái gì?” Đoạn Vô văn nhất thời không phản ứng lại.

“Tên của ta.” Chung Minh lạnh lùng trả lời.

“Ngươi không phải kêu Linh Nguyệt sao?”

“Chung Minh vốn là tên của ta.”

“Nga, ta hiểu.” Đoạn Vô Văn không có hảo ý nở nụ cười. “Sau này ta sẽ gọi ngươi Tiểu Minh. Tiểu Minh, đến, để bản giáo chủ hôn một cái.”

Ách, nghe thấy tên mình bị người khác gọi như vậy thật buồn nôn. Chung Minh trong lồng ngực lửa giận dâng lên, bất quá nghĩ đến chỉ cần có thể bình yên vượt qua đêm nay, ngày mai là có thể rời Phi Ưng bảo, y miễn cưỡng nén cơn giận xuống. Chính là…tâm niệm vừa thay đổi, mới phát hiện Đoạn Vô Văn không biết từ lúc nào đã chạy tới bên người, còn cúi thấp đầu xuống chuẩn bị…

“Đau quá!”

Chung Minh cũng không ngờ một quyền tung ra thế nào lại đánh trúng. Thấy bộ dáng Đoạn Vô Văn ôm bụng thống khổ không thôi, lúc này y mới bừng tỉnh, vội vàng lui vài bước, đồng thời cảnh giác dè chừng, sợ hãi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đoạn Vô Văn, phòng hắn quê quá hóa khùng quay lại giết người.

“Tiểu Minh thực vô tình a,” Đoạn Vô Văn ra vẻ đáng thương nửa ngày, thấy không có người để ý tới, đành phải duỗi thẳng thắt lưng. “Ngươi một quyền đánh ta đau gần chết, ngươi nói, ngươi phải bồi ta như thế nào?” Hắn vừa nói chuyện, một bên cợt nhả tiến đến.

Xem ra tính cách người này cùng Lạc Dực hoàn toàn bất đồng. Chung Minh nín thở, bàn tay phải gắt gao nắm lấy cái chai nho nhỏ trong tay áo, chăm chú nhìn Đoạn Vô Văn không chớp mắt, chỉ chờ đối phương đến gần sẽ đón đầu công kích.

Ngoài cửa sổ một cỗ gió lạnh thổi vào, trong trời đêm mơ hồ truyền đến tiếng lá động xào xạc.


Đoạn Vô Văn dừng lại cước bộ, nghiêng tai lắng nghe một lúc, bỗng nhiên thở dài: “Ai, Tiểu Minh, đêm nay chỉ sợ phải để cho ngươi thất vọng rồi.” Hắn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. “Ai bảo bản giáo chủ luôn có tật sợ người lạ cơ. Ở nơi không quen sẽ không có cách để hứng lên. Bất quá…” Hắn hướng Chung Minh chớp mắt vài cái, cười tà nói: “Ngươi cũng bất tất phải nóng vội. Dù sao Lạc bảo chủ đã đem ngươi cho ta, không bằng như vậy, đợi đến khi về Nhật Nguyệt giáo ta sẽ hảo hảo bồi thường ngươi được không?”

Chỉ toàn nói bậy. Chung Minh nhất định không tin, nghĩ muốn gạt ta lơi lỏng đề phòng mà thừa cơ sao? Loại tình tiết này có đầy trên TV, trước tiên để cho người bị cường bạo mất đi cảnh giác sau đó muốn làm gì thì làm. Phương pháp cũ như vậy đã sớm quá hạn, còn muốn dùng nó để dụ bổn thiếu gia mắc mưu? Không có cửa đâu!

“Tiểu Minh, ngươi không tin a?” Xem thấu tâm tư Chung Minh, Đoạn Vô Văn che miệng ngáp dài, chậm rãi đến bên giường cởi bỏ áo khoác và hài rồi nằm xuống. “Nếu ngươi không muốn đi ngủ, vậy ta ngủ trước đây.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, chỉ một lát, cư nhiên truyền đến từng trận tiếng ngáy rất nhỏ.

Thật lâu sau.

Trong ánh nến nhẹ nhàng chớp tắt, Chung Minh tận lực không phát ra tiếng động từng bước di chuyển qua cái bàn bên cạnh tới bên chiếc ghế gần mình nhất nhưng xa giường nhất, cẩn thận ngồi xuống, chăm chú quan sát động tĩnh kẻ nằm trên giường.

Áo ngủ bằng gấm đắp vòng quanh người, giống như vừa gặp mộng đẹp, bên môi còn lộ một mạt cười nhợt nhạt, trên trán mấy lọn tóc đen tùy ý buông xuống cổ, làm cho gương mặt hắn thoạt nhìn mang vài phần trẻ con. Ngắm nhìn hắn, Chung Minh đột nhiên cảm thấy Đoạn Vô Văn nhìn qua không thấy chán ghét. Chầm chậm, trước mắt hết thảy trở nên mơ hồ, đầu cũng từng chút từng chút gục xuống, đến lúc đụng vào mặt bàn mới đột nhiên cả kinh, lại cố gắng mở to mắt trừng hướng đầu giường. Cứ như vậy, trong tình trạng vừa giám thị vừa ngủ gật, Chung Minh dần lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mông mông lung lung.

Giọt nến rớt xuống, ánh lửa chợt lóe sáng. Nửa đêm gió càng mạnh, lá rụng không tiếng động.

Đợi đến lúc tiếng gió dịu đi, người nằm trên giường lén lút mở một con mắt quan sát chung quanh, thấy thiếu niên ngồi ghé trên bàn cư nhiên rơi vào mộng đẹp, mâu trung nổi lên ý cười giảo hoạt mà quỷ dị.

Hôm sau.

“Tiểu Minh, mau tỉnh lại! Chúng ta xuất phát thôi, Tiểu Minh, Tiểu Minh…”

Mới sáng sớm đã bị một trận huyên náo đánh thức, điều này làm cho Chung Minh  nửa đêm hôm qua mới đi vào giấc ngủ, còn xa mới ngủ đủ vô cùng căm tức, hai mắt còn chưa mở đã một quyền đánh ra.

“Chết đi!”

“Ôi!” Người nào đó bị đánh trúng liên tục lải nhải. “Tiểu Minh, ngươi xuống tay cũng thật không lưu tình a!”

Đến giờ phút này, Chung Minh mới hoàn toàn tỉnh táo, trợn mắt thấy bên trên mình là gương mặt ai oán, lập tức sợ hãi đẩy ra, kêu to thành tiếng.

“Ngươi, ngươi làm gì?!”

“Không có gì,” Đoạn Vô Văn che miệng ủy khuất nói. “Gọi ngươi rời giường a.”

“Rời giường?” Chung Minh nghi hoặc nhìn bốn phía, nhất thời hoảng sợ, mình nằm lên giường lúc nào? Đại sự không ổn…y nhanh chóng xem xét quần áo chính mình, hoạt động tứ chi một chút, may mắt…hết thảy bình thường, quần áo không mất đi kiện nào, thân thể cũng không có gì dị thường.

“Thế nào? Kiểm tra xong chưa?” Ngữ thanh chế nhạo của Đoạn Vô Văn vang lên bên tai. “Tiểu Minh, bản giáo chủ là chính nhân quân tử, không bao giờ không giữ lời đi?”

“…Cuối cùng còn có điểm tin được.” Nghẹn nửa ngày, Chung Minh rốt cục không cam tâm tình nguyện thừa nhận.

“Tiểu Minh, ngươi tin tưởng ta là người tốt đi?” Đoạn Vô Văn cười đến thật vui vẻ, “Chờ ngươi rửa mặt xong, chúng ta cùng đi chào từ biệt Lạc bảo chủ.”

“Hảo.” Lời này thật sự là nói trúng tâm ý Chung Minh, y vui vẻ đáp ứng. Về phần về sau phải thoát khỏi Đoạn Vô Văn như thế nào, chỉ cần ra khỏi Phi Ưng bảo, còn sợ không có cơ hội sao? Đắm chìm trong không khí sung sướng, thần y tương lai hoàn toàn không lưu ý đến Đoạn Vô Văn đang dùng một loại ánh mắt tràn ngập thích thú nhìn y.

Vì thế, sau khi cao hứng phấn chấn cáo biệt vị bảo chủ Phi Ưng bảo vẫn bình tĩnh kia, Chung Minh một bên dùng sức xách túi lương khô tùy thân của Đoạn Vô Văn, một bên ngồi sau lưng tên lỗ mãng trên con tiểu hoàng mã gầy gò (không có biện pháp, thân là người hiện đại, Chung Minh chưa bao giờ cưỡi qua loại phương tiện giao thông này, đành phải để cho tên họ Đoạn tạm thời chiếm chút tiện nghi ^^), xuất phát đến tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo nghe nói là rất xa ở Vân Nam.