Trường Tương Tùy

Chương 8

Ân sơn. Trở lại đình viện nơi Tiêu Triết lớn lên, Tiêu Triết đẩy cánh cửa ra, sư phụ hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trên tọa tháp.

“Sư phụ ở tĩnh tức, chúng ta không cần quấy rầy.” Tiêu Triết kéo kéo tay của ta, phát hiện ta toàn bộ không phản ứng.

Ta nhìn chằm chằm mặt sư phụ hắn, ngớ ngẩn đứng sững sờ ở cửa.

“Làm sao vậy, tiểu hồ ly?”

Ta run rẩy giơ một bàn tay lên, chỉ vào sư phụ hắn.”Bất lão...... dung nhan?” Tiêu Triết cũng sửng sốt trong chốc lát, rốt cục hiểu được. Cười khẽ  đối ta thì thầm: “Đúng vậy, dung nhan sẽ không biến lão nữa.” Ta không nói gì.

” Hồ ly tinh lớn mật, nói năng lỗ mãng, còn dám vô lễ, đừng trách lão phu không khách khí!”

“Sư phụ!” Tiêu Triết hân hoan không tự kìm hãm được, đem ta túm đến trước mặt lão nhân kia.

Tiêu triết quỳ trên mặt đất, vẫn không quên đưa tay túm ống tay áo của ta. Mắng ta hồ ly tinh, ta đang nổi nóng, hất tay hắn không để ý tới hắn.

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, về trễ, thỉnh sư phụ trách phạt.” Còn kéo, còn kéo!

“Tiểu hồ ly, mau quỳ xuống!” Tiêu Triết hạ thấp tiếng nói.

“Dựa vào cái gì ta phải lạy hắn!” Ta không phục.

“Sư phụ đã dưỡng dục ta lớn, bình thường như cha ta.” Lời nói Tiêu Triết khẩn thiết, đáng tiếc không đả động được ta.

“Quan hệ gì đến ta!” Ta vỗ tay Tiêu Triết, đang xoay người, không ngờ đầu gối tê rần, nhất thời đau đớn đến xương đánh úp lại, ta đứng không được, cuối cùng cũng phải quỳ xuống. Tiêu Triết không biết nội tình, còn cho là ta rốt cục nghe lời.

“Hừ, hồ ly tinh.” Mặt lão nhân kia nhăn lại, nhưng trong nháy mắt quả thực đã đánh lén ta. Ta thật sự nhịn không được, hoàn toàn không để ý ánh mắt Tiêu Triết, chỉ vào hắn chửi ầm lên!

“Lão già kia! Ngươi thôi gọi hồ ly tinh đi, vừa gặp mặt liền sử ám chiêu! Tin hay không ta......”

“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết quát ta.

“Yêu nghiệt! Vừa rồi lão phu nể mặt tiểu Triết(sư phụ nên gọi là tiểu Triết chứ không phải Tiêu Triết nha ^^) chẳng qua đối với ngươi tiểu thi khiển trách, ngươi đã không cảm ơn còn dám lỗ mãng làm lớn chuyện, hiện tại lão phu liền đánh gãy chân của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn đều không đứng dậy được!”


“Ngươi!” Ta rất kích động, muốn đứng dậy nhưng không được, thiếu chút nữa té ngã, Tiêu Triết vội vàng đỡ lấy ta.

“Sư phụ, người làm cái gì vậy, tiểu hồ ly không có làm sai sự gì, bất quá là sợ người lạ thẹn thùng thôi.” Ta mở to hai mắt trừng trừng nhìn Tiêu Triết, đây là cái chuyện ma quỷ gì!

Ta quay đầu trừng sư phụ hắn mới phát hiện lão nhân kia cũng lồi một đôi lão mắt trừng mắt Tiêu Triết.

“Tiểu triết, ngươi...... ngươi...... ngươi chỉ trích vi sư!” Một giọt lệ, hai giọt lệ, ba giọt lệ, “Tiểu Triết ngươi không lương tâm gì a, vi sư nuôi không ngươi lớn như vậy a! Hiện tại liền vì một hồ ly tinh chỉ trích vi sư a, vi sư về sau sống như thế nào a!” Nước mắt từng hàng từng hàng theo trên mặt hắn chảy xuống như mưa, lão nhân kia thần sắc cực kỳ bi ai, ngữ khí thê thảm. Tình thế chuyển biến quá nhanh, ta hoàn toàn không thể thích ứng, đứng ngay tại chỗ, không thể tin.

“Sư phụ, người......” Tiêu Triết ấn ấn thái dương, thở dài, lắc đầu.

“Sư phụ, người đừng làm bộ này nữa......” Tiêu Triết xoay người ôm lấy ta, “Sư phụ khóc xong thì kêu đồ nhi, tiền thưởng năm sau của sư phụ đồ nhi thu trước hết.”

“A, tiền mua rượu! Tiểu Triết, không được bỏ lại vi sư a! Tiểu Triết......”Tiếng khóc của lão nhân đuổi theo bóng dáng Tiêu Triết đi ra cửa phòng, không dứt bên tai.

Tiêu Triết đi vào một phòng khác, đem ta đặt ở trên giường, nhẹ nhàng xoa đầu gối của ta, âm thầm vận khí, chân của ta cuối cùng lại khôi phục tri giác, nhưng đầu óc của ta vẫn đang ngỡ ngàng.

“Tiêu Triết, sư phụ ngươi, sao lại thế này?”

Tiêu Triết cười khổ, “Sư phụ chính là như vậy, thường thường tìm việc khóc nháo, chẳng ngại gì cả, kia bất quá là người yêu thích thôi, không cần để ý tới.” Ta chỉ cảm thấy sau lưng một cảm giác mát âm trầm, yêu thích này......

“Ai, chỉ tiếc, ta nguyên nghĩ muốn đầu tiên đem ngươi giới thiệu cho sư phụ. Hiện tại xem ra phải để ngày mai.”

Nghe vậy ta ủy khuất cúi đầu.”Rất đáng giận, ta rõ ràng cái gì đều không có làm, sư phụ ngươi liền làm khó ta. Ta thấy sư phụ ngươi không đối với yêu quái hiền lành như ngươi nói, hắn căn bản thập phần không quen nhìn ta, coi ta là hạt cát trong mắt.”

“Tiểu hồ ly, lâu dài ngươi sẽ phát hiện sư phụ không phải ác nhân.”

“Còn lâu dài! Hôm nay sẽ đánh gãy chân của ta, ngày mai có phải hay không ninh đoạn(cắt) cổ của ta! Ta còn có mệnh sống được lâu một chút sao?”

“Tiểu hồ ly, sư phụ bất quá là nói ngoài miệng, kỳ thật sư phụ là người đáng yêu.”

“......” Ta lại mở lớn ánh mắt trừng mắt với hắn, run rẩy  nói, “Tiêu Triết, ngươi cũng nói qua ta đáng yêu......”

Tiêu Triết lên tiếng cười rộ lên, nhưng cười không nói. Lại là một trận ác hàn đánh úp lại, ta xoay người đưa lưng về phía hắn, thật sự sinh khí.

Một ngày sau ta tỉnh lại không thấy Tiêu Triết, liền ở trong viện đi lại chung quanh tìm hắn, cuối cùng rốt cục phát hiện Tiêu Triết đứng ở trong thư phòng sư phụ hắn, thần sắc nghiêm túc, không biết đang nói cái gì. Bộ dáng Tiêu Triết làm ta tò mò, ta định đi vào, lại sợ gặp lão nhân kia lại là một trận không đánh thì mắng, đành phải đứng ở ngoài cửa sổ nghe, không ngờ một câu còn chưa nghe rõ, một đạo chỉ phong đã đánh thẳng lại.

“Yêu nghiệt! Dám nghe trộm, hồ ly tinh không biết thẹn!” Lão nhân kia nhảy ra, chỉ vào mũi ta mà mắng.

“Nghe trộm thì nghe trộm, hay là ngươi nói cái gì xấu xa mới sợ ta nghe thấy?” Ta không cam lòng yếu thế.

“Nha a a a, yêu nghiệt lớn mật! Không biết lễ nghi liêm sỉ! Đồ nhi ta tuấn tú lịch sự, như thế nào lại coi trọng ngươi! Ngươi căn bản không xứng với đồ nhi ta!”

“Nói bậy! Ta là Kì sơn Ngân hồ, huyết thống thuần khiết cao quý, trời sinh vi có linh bộ tộc, như thế nào không xứng với đồ nhi ngươi! Ta thấy thật sự xứng!”

“Lưu manh hồ ly! Có xứng lão phu cũng tuyệt đối không cho phép! Lão phu nói không cho phép sẽ không được! Không cho phép ngươi thích đồ nhi ta, không cho phép ngươi cùng hắn một chỗ!”


“Ngươi là cái gì! Còn không bằng ta! Tuổi không lớn bằng ta! Ngươi quản được  ta! Ta càng muốn thích đồ nhi ngươi! Ta càng muốn cùng hắn một chỗ!” Ta cùng sư phụ Tiêu Triết đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ viện đều yên tĩnh. Bỗng nhiên một tiếng cười đầy áp lực truyền vào trong tai của ta, trên lưng bị một cánh tay lực lưỡng mạnh mẽ đè, một thanh âm tự đỉnh đầu truyền đến.”Tiểu hồ ly, ta nghe thấy quyết tâm của ngươi, ta thật sự là thập phần cao hứng.” Ta bỗng nhiên trong lúc đó mới hiểu lời ta nói vừa rồi quả thật khó lường.

“Khụ khụ, ” lão nhân tử kia kỳ quái ho khan hai tiếng, “Lão phu miệng khô, vào nhà uống chén trà.” Nói xong, quét ta liếc mắt một cái, rời thẳng đi, để lại ta trên mặt hồng một trận bạch một trận mặc Tiêu Triết ôm.

“Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly.” Mắt thấy lão nhân vào nhà đóng hai cánh cửa lại, Tiêu Triết không ngừng khẽ kêu tên ta, hơi thở của hắn ngắn ngủi mà dồn dập chụp ở trên cổ ta, giống lông chim nhẹ bay xuống nước, ở trên cổ phất một cái, cảm giác ngứa kia chui thẳng vào trong lòng. Ta lắc lắc cổ trốn tránh, vội vã đẩy cánh tay không an phận đang ôm bên hông.

“Tiêu Triết, ta......”Tay Tiêu Triết hoạt nhập vào vạt áo ta, trên cổ bị nhẹ nhàng cắn một cái, ta nhất thời cắn răng không dám nói tiếp.

“Vừa rồi, đó là......” Ta định giải thích, nhưng Tiêu Triết rõ ràng không muốn nghe. Bỗng nhiên cả người ta nhẹ bẫng, toàn bộ đều bị Tiêu Triết ôm lấy!

“Tiêu Triết! Tiêu Triết! Thả ta xuống!” Việc lớn không tốt, lòng ta tràn lên run sợ, cái dạng này của Tiêu Triết ta còn chưa bao giờ gặp qua.

Tiêu Triết bước nhanh trở lại phòng hắn, đem ta đặt ở trên giường, ta còn chưa phản ứng lại, vạt áo đã bị cởi bỏ.

“Tiêu Triết! Bình tĩnh một chút!” Tay chân ta quẫy đạp, đẩy ra hắn, không ngờ bị hắn được cơ hội, bắt được hai cổ tay, đặt trên đỉnh đầu, trong lúc đó thuận thế xâm nhập hai chân ta.

Tiêu Triết vùi đầu vào mút xương quai xanh của ta, khi ta hoàn toàn biết rõ ràng tình thế, quần áo của ta đã rộng mở ở trước mặt Tiêu Triết.

“Không, Tiêu Triết, ” ta run rẩy, “Ta sợ......”

“Tiểu hồ ly, thả lỏng là tốt rồi......” Tiêu Triết ngẩng đầu, một đôi mắt tình ý say đắm làm cho lòng ta căng thẳng.

“Không được......”

“Ngoan, tiểu hồ ly......” Tiêu Triết cúi người xuống dưới, dùng môi che lại miệng của ta, đem lời xin tha của ta lấp ở trong cổ họng.

Trong lòng ta đấu tranh kịch liệt, ta giống như thấy được thế giới đằng sau cánh cửa mà mình luôn mong chờ, nhưng ta lại thập phần sợ hãi mở cánh cửa này ra. Chính là vì nghĩ đến vẻ Tiêu Triết bị thương ta lại khổ sở. Ta đang miên man suy nghĩ hết sức, bên dưới chân đột nhiên lạnh, kinh hãi, lòng ta nhất hoành (từ này Ảnh không hiểu lắm =.=). Biến thành hồ ly.

Tiêu Triết hiển nhiên bị biến hóa như vậy đả kích, đứng sững lại, dừng tất cả động tác.

“Tiểu hồ ly...... Ta đều đã quên, ngươi còn có chiêu này.” Tiêu Triết buồn rầu, “Vì cái gì không muốn?”

“...... Chúng ta...... còn chưa tới loại tình trạng này.....” Ta nhỏ giọng nói thầm, nhưng một chữ cũng không rơi vào trong tai Tiêu Triết. Tiêu Triết trong nháy mắt như bị sấm đánh, trong mắt có thập phần bi thương hiện lên. Tiêu Triết cau mày, lông mi vắt thành hình bánh quai chèo, môi ngập ngừng, nhưng chung quy không có phát ra thanh âm gì. Dài chừng một nén nhang, Tiêu Triết bình tĩnh trở lại, xoay người đưa lưng về phía ta.

Lòng một trận co rút đau nhanh, hối hận như thủy triều tràn lên đỉnh đầu ta. Ta xoay người đứng lên, biến trở về hình người.

“Không phải, Tiêu Triết, ta, ta chỉ là.....” Ta cuống quít giải thích, ta không muốn nhìn Tiêu Triết khổ sở như vậy.

“Không, là ta quá nóng nảy.” Tiêu Triết nhìn ta, ảm đạm cười, sờ sờ đầu của ta. Ta vội vàng nắm tay hắn, lại bị Tiêu Triết tránh, tay được một phen bắt không khí. Tiêu Triết lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

“Tiêu Triết!” Ta gọi hắn, hắn vẫn không quay đầu cũng không dừng lại. Ta mất hắn sao? Trong đầu chỉ có thanh âm này không ngừng vang vọng, giống như lốc xoáy không ngừng đem người ném vào vực sâu rét lạnh. Lúc đó ta giật mình phát hiện, bóng dáng Tiêu Triết hờ hững rời đi mới thực sự làm ta sợ hãi. Đau lòng tràn đến.

Đến tận tối, Tiêu Triết cũng không trở về. Cả ngày ta ở trong sân đều không tìm thấy thân ảnh Tiêu Triết, chỉ có một lão nhân luôn đứng ở cửa sổ đánh giá ta. Phụ cận cũng đều đi tìm, vẫn như cũ không có kết quả. Buổi tối ta nằm ở trên giường Tiêu Triết gắt gao túm chăn. Chăn hắn lâu không dùng, nhàn nhạt tản ra hương vị cổ xưa, cùng hương vị ấm nồng vừa rồi của Tiêu Triết hoàn toàn bất đồng. Ta tự trách mình đã hoảng sợ. Đêm nay, ta nằm mộng, trong mộng dĩ nhiên là hình ảnh Tiêu Triết trước đây. Ta cũng không biết hình dáng Tiêu Triết lúc nhỏ, nhưng ta thập phần chắc chắc,người ở trong mộng lẳng lặng nhìn chăm chú vào ta kia nhất định là Tiêu Triết.


Sáng sớm tỉnh lại, ta phát hiện ta nguyên lai sắp rơi nước mắt, ta ở trên giường đợi trong chốc lát, rốt cục tin tưởng không có Tiêu Triết đẩy cửa phòng, ôn nhu thay ta hôn lông mi lau khô nước mắt, hai hàng tiểu lệ rốt cục càng thêm mãnh liệt đổ tràn ra.

Ta khóc đủ, đi đến trong viện tìm hắn. Quả nhiên giống như hôm trước, không có thân ảnh hắn.

“Hồ ly tinh! Ngươi hại đồ nhi ta!”

“Hắn ở đâu?”

“Ngươi cũng có tư cách biết nơi đồ nhi ta đi?”

“......”

” Đồ nhi ta nếu có chuyện gì không hay xảy ra ta sẽ bác da của ngươi, đánh tan của ngươi tinh nguyên, cho hồ ly tinh ngươi  trọn đời không được siêu sinh!”

“......” Ta ngồi xuống bên cạnh giếng, tưởng tượng thấy chẳng lẽ Tiêu Triết thật sự ra đi, nếu thực sự chuyện gì không hay xảy ra......

“......”

“......” Nếu thật sự như vậy, ta phải làm sao bây giờ? Ta phải đi đâu tìm hắn a! Ta hối hận mình đã hời hợt. Càng nghĩ càng nóng ruột.

“Hồ ly...... Ngươi không tranh cãi với ta?” Đúng là thanh âm lão nhân kia.

“......”

“Hồ ly, ngươi hôm nay thực mất mặt......” Nói xong lão nhân tử kia lại bạt chân rời đi.

Gì?

“Xú lão đầu tử! Ngươi thôi đi được không? Ta chính tâm phiền, ngươi ầm ĩ cái gì! Ngươi đến tột cùng có lo lắng cho đồ đệ ngươi hay không!”

Lão nhân tử kia quay đầu lại, bật người tinh thần tỉnh táo.

“Nhìn ngươi cũng thực không giống bộ dáng thông minh, lão phu thật sự không hiểu, đồ đệ ngốc của ta đến tột cùng thấy thích ngươi điểm nào?”

“Đúng đúng đúng! Đồ đệ ngốc kia của ngươi chính là thích ta ngốc! Cứ cho là thế  đi! Ta chính là ngốc, có người như vậy thích ta ta còn làm tổn thương hắn!”

“Quả đáng chết! Bất quá đồ nhi ngốc kia của ta trời sinh mềm lòng, ngươi nếu cư xử tốt, cố gắng hắn sẽ tha thứ ngươi.”

“...... Biểu hiện hảo một chút?”

“Tiểu Triết hôm qua tìm ta kể khổ, ngôn ngữ trong lúc đó thật là thống khổ. Vi sư nghe thấy không đành lòng a.”

“...... Phải như thế nào hảo một chút?” Chớ không phải là muốn ta chủ động hiến thân? Hiện tại ta đồng ý hiến, liệu hắn còn muốn?

” Lưu manh hồ ly này, đối nhân nửa điểm lễ phép cũng không,gọi thẳng tính danh đồ nhi ta, hai người cho dù tốt cũng bị tính danh này sinh họa.”


“......” Không gọi hắn Tiêu Triết, phải gọi là gì.

Ta thật sự buồn......

“Đương nhiên, phải chủ động, phải chủ động, chủ động mới hiển thành ý. Phải chủ động.”

“Lão nhân, ngươi cười quái dị cái gì?” Giương mắt chỉ thấy khuôn mặt kia cười đến tế mi lộng nhãn, kẻ khác nhìn mà thấy lạnh cả người.

“Ha hả ha hả, lão phu thắt lưng đau, quay về ốc nằm.” Nhìn thấy tên âm dương quái khí biến mất, ta ngồi ở bên cạnh giếng tiếp tục tự hỏi.

Đến buổi tối, Tiêu Triết vẫn như cũ không thấy bóng dáng.

Ban đêm ta nằm ở trên giường, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, ta vui sướng ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe, động tĩnh kia lại biến mất không thấy. Ta khổ sở nằm xuống, nghĩ thầm Tiêu Triết nếu không xuất hiện, ngày mai cho dù bay qua Ân sơn, ta cũng sẽ đi tìm hắn.

Nhắm mắt lại, lại như thế nào không động đậy. Tâm thần hết sức không yên, trong không khí ám dạ tựa hồ xuất hiện  một tia hơi thở quen thuộc. Ta vội vàng nín thở ngưng thần, đại khí cũng không dám ra, lẳng lặng xác định hơi thở này.

Trong lòng dần dần bị khoái hoạt tràn ngập, ta nếu còn trì hoãn, sợ cứ trì hoãn, hơi thở này liền lại biến mất không thấy.

Ta chạy tới trước cửa, một phen mở cửa phòng.

Trong không khí không hề có mùi hoa, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có con dế mèn kêu to, cùng rung động với gió đêm. Ta kinh ngạc nhìn bóng đêm trước mắt, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ ngay lập tức đóng băng. Ta quan sát thân ảnh đang lẳng lặng sừng sững đứng trước mặt, chậm rãi đi tới, đưa tay ôm cổ hắn.

“Ngươi đã trở lại.” Lên tới miệng, chỉ có bốn chữ này mà thôi. Trong lúc nhất thời, thời gian lưu chuyển, cảnh tượng ám đổi, ngày ấy là ta bị Tiêu Triết ôm lấy, nghe hắn nói  lời này. Hôm nay vai diễn đổi chỗ mới tỉnh ngộ, nguyên lai cho tới nay ta đối với cảm giác được Tiêu Triết ôm ấp đã quen thuộc.

“Ân.”

Tiêu Triết đưa tay ôm chặt ta. Sau đó không nói nữa. Ta dính sát vào ngực Tiêu Triết,cho dù là một tia cảm giác mát của ban đêm cũng không cho tiến vào. Ta vùi đầu, cảm giác mùi hương của Tiêu Triết, ta tình nguyện cả ***g ngực đều tràn ngập hơi thở Tiêu Triết, ta nguyện ý vì hắn chẳng sợ gì hết.

Tiêu Triết nhìn ta say đắm, ta kéo hắn vào nhà, đẩy ngã ở trên giường. Ta ngồi chồm hỗm ở trên người hắn, ba chân bốn cẳng cởi đai lưng hắn. Lần đầu tiên ra trận mới biết được, cởi đai lưng người khác nguyên lai khó khăn như vậy. Thật vất vả mới thành công, ta lấy tay mở rộng vạt áo Tiêu Triết, vừa mới xoa ***g ngực cực nóng của Tiêu Triết, lại bị Tiêu Triết giữ cổ tay.

“Tiểu hồ ly,tay ngươi thật sự lợi hại.” Tiêu Triết cười đạm. Ta ngẩn ngơ, Tiêu Triết thuận thế đem ta kéo xuống dưới, tựa vào trên người hắn.

“Đừng miễn cưỡng.” Nghe vậy lòng ta tiếp theo trầm.”Ngươi...... Không muốn?” Ta sợ hãi.

Tiêu Triết đưa tay vuốt ve đầu của ta.”Nhưng ngươi rõ ràng rất sợ có phải hay không?” Ta ngẩn ngơ, bị nói toạc ra tâm sự, càng cảm thấy thẹn thùng.”Ta chỉ là không hy vọng lần đầu tiên của chúng ta lại để ngươi giống như hiến tế. Không cần phải gấp gáp, ta không muốn miễn cưỡng ngươi, hết thảy thuận theo thiên thời đi.” Tiêu Triết hôn trán ta. Ta vui vẻ gật đầu, trong lòng tất cả đều là cảm giác ấm áp từ Tiêu Triết.

Ngày hôm sau ta tỉnh dậy lại không thấy Tiêu Triết, mới vừa đi đến trong viện, chợt nghe một thanh âm già nua rít gào.

“Cái gì! Ngươi như thế nào lại làm ra loại sự tình này! Lão phu anh minh một đời như thế nào lại dạy dỗ đồ đệ ngươi ngốc như vậy! Thiên sát lão phu a! Vi sư về sau không bao giờ … muốn quản ngươi nữa!”

“Tạ ơn sư phụ tác thành!”

“A! Tiểu Triết! Ngươi đây là cái gì ý tứ?”Khi Tiêu Triết theo lão nhân kia trong phòng đi ra, phía sau cửa còn truyền đến thanh âm của lão nhân mang theo tiếng khóc nức nở.”Tiểu Triết! Ngươi không phải lại không cần sư phụ  a!......”


Tiêu Triết thần tình tươi cười, xuất môn nhìn thấy ta, vội đi tới.”Tiểu hồ ly, nếm qua điểm tâm chưa?”

Ta lắc đầu. Tiêu Triết nhíu mày, đem một mình ta ở lại trong phòng, một hồi công phu, mang sang một chén cháo màu phấn hồng.

“......” Ta xem  màu sắc cháo, trong lòng bồn chồn.”Đây chính là ta cháo ta đích thân nấu.” Tiêu Triết thấy mặt ta lộ vẻ khó xử khẽ cười nói.

“Cháo này ở Ân sơn đặc biệt có thạch lan hoa, trong veo, ngươi nếm thử.” Tiêu Triết đưa trước mắt tới ta, ta cúi đầu ngửi một chút, quả nhiên một cỗ mùi thơm ngát.

Tiêu Triết múc một thìa đưa đến bên miệng, ta vui vẻ nuốt xuống, hướng hắn ngọt ngào cười. Thường xuyên qua lại, một chén cháo rất nhanh khô kiệt.

“Tiểu hồ ly, ta đưa ngươi đi chơi.”