Sau khi trải qua hơn một tháng quân kỳ thôi diễn như địa ngục, cuối cùng bần đạo cũng sắp thoát ly khổ hải, hơn một tháng, mỗi ngày 2 tràng chiến đấu làm ta mệt muốn chết đi, ngày mai là lần đánh cuối, được xưng là điên phong chi chiến, bởi đối thủ của bần đạo chính là Ni Cổ Lạp Tư!
Hơn một tháng qua, đối với bần đạo, thôi diễn cũng không xem thư khiêu chiến khó khăn gì, dài nhất cũng chỉ hai giờ là xong nhưng những người này lại được mở rộng nhãn giới! Vốn bần đạo không muốn nổi bật làm gì, nhưng ông nội đã nghiêm lệnh không được giả thua, mà ánh mắt của lão gia tử cũng thật độc, ta hơi thả thả thì hắn nhận ra ngay, lải nhải suốt ngày. Cuối cùng ta chịu không nổi nữa, thi triển hết thế võ, đánh cho cái đám môn sinh đắc ý của hắn một trận tơi bời hoa lá! Vô luận là học sinh giỏi của học viện quân sự hay là tướng lãnh cầm quân nhiều năm đều đánh sạch, nhất thời có danh xưng Quân Thần!
Kỳ thật bần đạo chỉ dùng mấy quyển binh thư "ngon" nhất trong chiến thuật tư tưởng như < Tôn Tử binh pháp >,< Tam Thập Lục Kế >,< Tam Thao >,< Lục Lược > vân vân mà thôi, nếu người hiểu biết chúng nó thì có lẽ còn có thể đánh một trận với bần đạo, nhưng nếu đối phương hoàn toàn không biết thì người nghiên cứu binh thư mấy trăm năm như bần đạo quả thật rất khó bị đánh bại, ít nhất là trong quân kỳ thôi diễn thì không có khả năng.
Trận lần này làm náo động thật lớn, thậm chí truyền đi khắp đại lục. Lúc đầu thua chỉ là vài đệ tử đứng đầu học viện, còn chưa có gì. Nhưng ông nội ta rảnh rỗi không việc làm, gọi các lão sư đến mắng một trận, cuối cùng hạ lệnh, nếu không thắng được ta, phạt lương nửa năm! Phần lớn các sư phụ đều là người nổi bật trong quân đội, đa số là đại quý tộc có tiền tài danh vọng, chẳng cần chút điểm tiền lương ấy, nhưng bọn họ lại mất hết mặt mũi a! Vì thế đều lên đài, nhưng đều mặt mày xám tro đi xuống! Bởi chiến đấu vì mặt mũi, kéo theo tất cả những người có liên quan, thậm chí náo động đến chỗ quốc vương, thỉnh cầu điều động những tham mưu trong các dã chiến quân đoàn nơi biên cảnh về. Mà kể cả vậy cũng chẳng thể làm bần đạo đổ một giọt mồ hôi.
Vì thế, sau khi chúng quan tướng quân đội tại Đại Hán Quốc "liệt dương" tập thể, Ni Cổ Lạp Tư, danh tướng mới gia nhập gần đây trở thành cái cọc cứu mạng cuối cùng của bọn hắn. Vốn bọn hắn cũng không muốn dùng dân ngoại lai, muốn chọn ông nội, bất quá lão gia hỏa cũng không dễ mắc mưu như vậy, lão nhân gia lấy thân phận trọng tài từ chối đề nghị này! Vì thế, dưới sự bất đắc dĩ mới gọi Ni Cổ Lạp Tư lên.
Lúc ấy ông nội lạnh lùng nhìn vài môn sinh đắc ý nói: "Không nghĩ tới mặt mũi của quân nhân Đại Hán chúng ta phải nhờ vào một hàng tướng vừa đầu nhập lấy lại, ta nên cảm thấy cao hứng hay bi ai đây?"
Đám quân nhân ở dưới đỏ bừng cả khuôn mặt. Một người trong đó ủy khuất nói: "Hiệu trưởng, tôn tử ngài quá lợi hại đi, hơn nữa cũng không chút nể tình, thắng thì cứ thắng đi? Còn giết sạch chúng ta mới chịu dừng tay! Ngài bảo chúng ta làm sao đây!"
"Đúng vậy! Chúng ta đã gọi tất cả quan quân có phân lượng tại Đại Hán Quốc đến rồi, tất cả đều bại trận, còn lại là không có dũng khí khiêu chiến nên chúng ta mới bị bức bách sử dụng Ni Cổ Lạp Tư, hy vọng hắn có thể lấy lại một chút mặt mũi cho đám chức nghiệp quân nhân chúng ta!" Một người khác nói.
"Được rồi, ta đồng ý trận khiêu chiến ngày mai. Bất quá, nếu Ni Cổ Lạp Tư thua, đám quan quân tự đại các ngươi sẽ mất hết mặt mũi, các ngươi đều phải bị phạt!" Ông nội nói.
"Vâng!" Đám đầy tớ nói.
"Nếu Ni Cổ Lạp Tư thắng, cả Đại Hán Quốc sẽ bị mất hết mặt mũi, các ngươi càng phải bị phạt gấp bội! Có gì phản đối không?" Ông nội nghiêm khắc hỏi.
"Không!" Mọi người mới chẳng cần chút điểm tiền lương này, rất sung sướng nói.
Cứ như vậy mà trận quyết đấu của ta với Ni Cổ Lạp Tư bị quyết định. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hôm nay, trong đại sảnh của học viện quân sự đầy ắp người, quốc vương cũng tới, trong cái kiến trúc có lịch sử hơn 300 năm này tập trung đại đa số tướng quân tại Đại Hán Quốc. Hôm nay, trận quyết đấu của bần đạo và Ni Cổ Lạp Tư phải tiến hành ở đây.
Trong đại sảnh có một cái bàn cát thật lớn, là sân quyết đấu của ngày hôm nay. Ta và Ni Cổ Lạp Tư đều ở trong một cái phòng nhỏ ra lệnh, đương nhiên chúng ta cũng có sa bàn, nhưng chỉ có binh lực của riêng phe mình, rất mơ hồ về địch nhân, chỉ có thể trinh sát được, có khi còn là tin giả! Mà bàn cát trong đại sảnh đều có đầy đủ binh lực của hai bên, cái này dùng để giảng giải cho người xem!
Bản đồ lần này là một đại thảo nguyên, có một con sông, mực nước không sâu, chỉ có một thước, rộng mười thước, cách sông mười dặm là một rừng rậm. Bần đạo biết trong bản đồ này có "trò hay", công bình chó má gì ở đây? Cái này rõ ràng là thiên hướng Ni Cổ Lạp Tư. Hắn dựa vào kỵ binh, đánh trận nhanh như tia chớp, bất ngờ vô cùng mà thành danh, quân đoàn của hắn gọi là Lan Sắc Thiểm Điện. An bài chúng ta trên một đại thảo nguyên thì chẳng phải giúp hắn thi triển sở trường, tận tình thi triển uy lực của kỵ binh sao? Nếu bần đạo tuyển bản đồ, khẳng định tuyển vùng núi, xem kỵ binh hắn làm được trò gì đây?
Binh lực chúng ta đều có 20 vạn, bất quá 1 kỵ binh tính 2 danh ngạch, nói cho dễ hiểu là có thể chọn 20 vạn bộ binh hoặc 10 vạn kỵ binh. Mà trọng kỵ binh cũng chỉ có thể chiếm 1/4 trong tổng số kỵ binh mà thôi. Quả nhiên Ni Cổ Lạp Tư chọn 8 vạn kỵ binh và 4 vạn bộ binh. Bần đạo cũng không nắm chắc khi quyết đấu về kỵ binh tại nơi trống trải với hắn, cái đó trong mắt ta là hành vi ngu si, người giết ta một người ta chém ngươi một đứa, đánh vậy thì nói làm gì? Một chút kỹ thuật hàm lượng cũng không có! Cho nên bần đạo chọn ngược lại, ta chỉ cần 4 vạn kỵ binh và 12 vạn bộ binh. Tất cả mọi người có 1 tháng lương thực!
Hắc hắc, bần đạo lợi dụng quy tắc để chiếm tiện nghi, ta có lương thực trong một tháng của 16 vạn người, nhưng Ni Cổ Lạp Tư chỉ có lương thực trong một tháng của 12 vạn người. Ha ha, lương thực của ta nhiều hơn hắn rất nhiều! Theo quy định, ai giết sạch đối thủ là thắng, không có hạn chế về thời gian, chỉ có chế ước về lương thảo, cũng không thể để hai người cứ yên lặng ngồi nhìn mãi được!
Đáng tiếc là tay bần đạo thối a! Khi bốc thăm lại bốc được doanh địa ở phía thượng du, nếu không ta ở trong rừng rậm, hạ thuốc xổ vào trong nước của hắn thì... hắc hắc! Không đánh cũng thắng!
Bớt nói nhảm đi, khai chiến!
Ngay từ đầu bần đạo đã có động tác lớn rồi, phái 1 vạn kỵ binh và 2 vạn bộ binh đi đốn củi, kéo về kiến tạo công sự. Còn 3 vạn kỵ binh đến chỗ Ni Cổ Lạp Tư trinh sát, địch nhân ít người thì ăn sạch, nhiều thì bỏ chạy, tóm lại là phải biết rõ động tĩnh của Ni Cổ Lạp Tư, hắn cầm nhiều kỵ binh đến vậy, khẳng định không phải chơi phòng ngự, bần đạo đoán rằng hắn sẽ trực tiếp tiến công với ta, dù sao doanh địa ban đầu chỉ có hàng rào gỗ giản dị mà thôi, không thể ngăn đón xung kích của kỵ binh. Lại khinh bỉ tên hỗn đản nào thiết kế bản đồ thêm lần nữa, đưa cái doanh địa như vậy chẳng phải là muốn Ni Cổ Lạp Tư xử đẹp ta sao? Cuối cùng ta phái toàn bộ bộ binh ra đào hầm! Đào thật rộng, thật sâu. Hắc hắc, trước kia bần đạo chưa từng dùng qua thứ này, bây giờ lấy ra cho tên Ni Cổ Lạp Tư kia đẹp mặt.
Chúng ta cách nhau trăm dặm, chiếu tốc độ của Ni Cổ Lạp Tư, đại quân của hắn sẽ đuổi đến vào ngày thứ ba, bất quá thám tử của hắn hiện ra vào ngày hôm sau rồi, 3 vạn kỵ binh của ta mục đích chính là đối phó thám tử, còn làm cho Ni Cổ Lạp Tư có điều cố kỵ, không dám toàn lực chạy, tranh thủ thời gian cho ta kiến thiết phòng ngự.
Đáng tiếc, ta vẫn còn đánh giá thấp Ni Cổ Lạp Tư quá, người này quả thật không hổ là "trùm" về kỵ binh chiến thuật, sau một lần tiếp xúc vào hôm sau, ta thấy đại sự không ổn nhanh chân chạy mất làm hắn hiểu ra được một ít ý đồ của ta. Ngày thứ ba lại nghênh chiến, ta kinh ngạc phát hiện Ni Cổ Lạp Tư không có buông tha ta mà đuổi theo không thôi. Theo lẽ thường, tất cả mọi người chạy mệt nhất định phải nghỉ ngơi, ai cũng không muốn nhìn thấy ngựa chạy đuối đến chết, nếu như vậy thì ta cao hứng không thôi, ta chạy chết mất 3 vạn ngựa, hắn dùng người truy đuổi nhiều hơn, phải chết bao nhiêu ngựa đây? Nhưng mà không, Ni Cổ Lạp Tư sai 4 vạn kỵ binh, một người hai ngựa truy đuổi, bởi có thể giữa đường thay ngựa, ta khẳng định chạy không qua hắn, nếu để 3 vạn người dây dưa ở đây, chờ bộ đội tiếp viện của hắn tiến đến thì ta xong đời rồi.
Nhưng sau một hồi chạy, bần đạo không dám chạy nữa, chỉ cách doanh trại có 50 dặm, chạy nữa thì lộ mất! Chẳng lẽ chờ ngựa mệt đến chết xong lại dùng bộ binh đánh với kỵ binh của hắn sao? Rơi vào đường cùng, ta đành phải chống lại 4 vạn kỵ binh của hắn. Năng lực chỉ huy kỵ binh của Ni Cổ Lạp Tư quả thật không phải bần đạo có thể chống cự, dù sao ta cũng không có kinh nghiệm lĩnh quân thực chiến a! Hai quân vừa đối chọi, Ni Cổ Lạp Tư liền thể hiện ra nghệ thuật chỉ huy thiên tài của hắn, hoặc thọc sườn, hoặc đánh vòng quanh, hoặc không trực tiếp đối sát với mũi nhọn tiến công của bần đạo mà hung hăng đánh vào nơi bạc nhược hai bên đội hình, tạo thành tổn thất thật lớn, không quá nửa giờ, ta đã bị phán định tổn thất 5000, mà Ni Cổ Lạp Tư mới 1000.
Cũng may bần đạo hiểu được đạo lý không nên phân tán ra, bộ đội vẫn còn tụ một chỗ, chưa bị phân cách. Có điều lại bị vây quanh, tình huống có chút không ổn!
Bần đạo không thể tiếp tục đánh như vậy nữa, ta căn bản không phải đối thủ! Phải thay đổi chiến thuật. Xem ra 3 vạn người này chết chắc rồi, ta phải thừa dịp này tận dụng cơ hội cuối cùng, tận lực tạo thành tổn thất càng nhiều càng tốt với Ni Cổ Lạp Tư, tỉ lệ thương vong 1:5 như vừa rồi là không thể tiếp thụ được! Ni Cổ Lạp Tư cũng hiểu được điều này nên hắn cũng không chống chọi, chỉ vây quanh, không ngừng quấy rầy, chờ đợi viện binh, cũng không có cường công!
Bần đạo hạ quyết tâm thật mạnh, ra một đạo mệnh lệnh, quan quân trọng tài thay ta truyền lệnh hoảng sợ, hắn phẫn nộ nói: "Ngươi xác định phải hạ mệnh lệnh như vậy sao?"
"Ừ!" Bần đạo khẳng định!
"Thật hèn hạ! Vô sỉ!" Nói xong hắn liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài truyền lệnh!
Gớm! Bần đạo mặc kệ mấy tên nhàm chán đó, cái gì gọi là vô sỉ, binh bất yếm trá, hắn biết cái gì!