Bất quá, hủy diệt thất quân chủ có tính toán của bọn hắn, chúng ta cũng có chủ ý của mình. Dù sao trước khi khai chiến chúng ta cũng đã dự liệu được kết qua như vậy, nếu như không nắm chắc, chúng ta khẳng định cũng sẽ không đến quyết chiến với thất quân chủ.
Mà kế phá giả bần đạo an bài chính là lấy sư tổ hấp dẫn chú ý của thôn phệ chi chủ, rồi sau đó mấy vị đại thần còn lại nhanh chóng tiêu diệt đối thủ của mình, tiếp theo phối hợp với sư tổ lấy đông đánh ít, ta cũng không tin, chẳng lẽ nhiều thượng cổ đại thần liên thủ như vậy, còn đánh không lại một thôn phệ chi chủ? Coi như một vài vị thượng cổ đại thần không thể hoàn toàn tiêu diệt hắn, nhưng mà đánh cho hắn trọng thương chạy xa hẳn là không khó lắm. Chỉ cần đánh hắn chạy, như vậy ít nhất lần vô lượng thiên kiếp này coi như vượt qua kiểm tra rồi.
Về phần tiếp theo, ha ha, chúng ta cũng không còn sợ hắn nữa. Bởi vì lần tới hắn ngóc đầu khẳng định đã qua tới không biết bao nhiêu năm, khi đó không những sư tổ đã có thể hoàn toàn phát huy mười thành uy lực của Hạo Thiên thần kiếm, mà bần đạo cũng tám phần có thể thăng cấp thượng cổ đại thần, hơn nữa có thể tự do khống chế huyễn tật thiên hỏa, nói cách khác, chúng ta hai người là khắc tinh của thôn phệ chi chủ, hắn tới cũng là chịu chết.
Cho nên kế hoạch này của bần đạo rất có khả năng thành công, điểm khó khăn duy nhất chính là làm sao có thể nhanh chóng tiêu diệt sáu quân chủ còn lại. Trên thực tế, dưới tình huống bình thường, cho dù là thực lực giữa các thượng cổ đại thần khác xa nhau, cũng rất khó khăn trong thời gian ngắn phân ra thắng bại, đánh trên mấy ngày đêm có thể đánh bại đói thủ cũng coi như là nhanh, bình thường đều phải tranh đấu một hai tháng mới xong. Nhưng mà tình huống sư tổ ta, chỉ sợ tất khó kiên trì đến mười ngày nửa tháng, dù sao sư tổ phải không ngừng vũ động Hạo Thiên thần kiếm hộ thân, chỉ cần thoáng lộ chút sơ hở để cho thôn phệ chi chủ thừa cơ xông vào sẽ dẫn tới trọng thương bại trận.
May mắn bần đạo vừa bắt đầu đã có chuẩn bị, trước khi khai chiến, trong trăm năm ta âm thầm luyện chế ra thái dương thần lôi đều cấp cho Bàn Cổ đại thần, tổng cộng gần một ngàn quả. Sở dĩ đem những thái dương thần lôi này cấp cho Bàn Cổ là bởi vì đối thủ của hắn là một số lớn trùng tử siêu cấp chủ thần, mà không phải thượng cổ đại thần. Đối với uy lực của thái dương thần lôi mà nói, tiêu diệt siêu cấp chủ thần không thành vấn đề, lần trước đánh lén hấp linh tứ quái chính là một minh chứng, nhưng mà dùng để oanh kích thượng cổ đại thần thì có chút miễn cưỡng.
Cho nên bần đạo mới toàn bộ giao cho Bàn Cổ dùng, hơn nữa nói cho hắn biết, vào đầu đừng sử dụng, chỉ cần đuổi theo trùng hậu chi chủ nửa ngày trời, trùng hậu chi chủ nhất định sẽ khinh thường cho rằng Bàn Cổ cổ hủ, vừa lúc đó, Bàn Cổ luôn hàm hậu mà thanh danh lại đột nhiên sử xuất ám chiêu, một ngàn quả thái dương thần lôi được ném ra.
Theo một mảng lớn quang diễm màu xích hồng hiện lên, trùng hậu chi chủ cùng hơn một trăm tiểu đệ trực tiếp bị nổ chết hơn phân nửa, số còn sống thì toàn bộ đều là cụt tay cụt chân, không có một người là nguyên vẹn, ngay cả trùng hậu chi chủ cũng bị vỡ nát một chân trước.
Bàn Cổ đại thần bạo phát lần này, đó quả thực là hiệu quả cực kỳ a, chẳng khác nào phế bỏ hơn phân nửa thực lực của trùng hậu chi chủ. Xem ra, vẫn là người thành thật tốt số, bởi vì người thành thật nếu muốn âm nhân, ai cũng sẽ không ngờ đến mà kịp phòng bị. Giống như là trùng hậu chi chủ, mụ ta chết sống cũng không nghĩ tới Bàn Cổ sẽ vứt bỏ Bàn Cổ Khai Thiên Phủ luôn không rời tay mà đổi sáng dùng thái dương thần lôi như lựu đạn ném mình, kết quả là ăn đòn đau, trực tiếp bị dồn vào đường cùng.
Có cơ hội tốt như vậy, Bàn Cổ đại thần đương nhiên sẽ không bỏ qua. Tuy rằng hắn luôn luôn khinh thường đối phó đối thủ bị thương, thế nhưng quan hệ đến an nguy của cả hệ ngân hà, hắn cũng dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ cổ hủ này, thừa dịp trùng hậu chi chủ bị thương, vung búa lên giết tới. Trung hậu chi chủ sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, mà đám tiểu đệ còn lại của mụ thành liều chết ngăn trở Bàn Cổ truy kích.
Đáng tiếc những tàn binh bại tướng này sau khi bị thương thực lực đại giảm, căn bản không phải là đối thủ của Bàn Cổ, rất nhanh đều bị Bàn Cổ chém thành mảnh nhỏ. Bất quá bọn hắn cuối cùng dùng huyết nhục của mình giúp cho trùng hậu chi chủ có được cơ hội chạy trốn. Phải nói trùng hậu chạy rất nhanh, Bàn Cổ tuy rằng lực lớn vô cùng, nhưng tốc độ thì không bằng, cho nên nhất thời đuổi không kịp trùng hậu.
Bần đạo vừa nhìn, biết tiếp tục như vậy không ổn, lập tức âm thâm truyền lời với Bàn Cổ, bảo hắn trước hết đi trợ giúp Hỏa thần mau chóng xử lý hủ hóa chi chủ. Về phần trùng hậu, hắc hắc, bần đạo phái ra ngân hệ liên quân đệ nhất quân, Đạo Môn Tru Tiên quân đoàn đuổi theo giết mụ.
Cho đến hiện tại,tuy rằng những siêu cấp quân đoàn khác thương vong đều vượt quá nửa, nhưng mà riêng Tru Tiên quân đoàn của chúng ta cũng chỉ mới thương vong khoảng một vạn. Một mặt là bởi vì thực lực của chúng ta mạnh mẽ, Tru Tiên kiếm trận lợi hại, mặt khác chính là chúng ta có rất nhiều thần lôi phụ trợ, gặp bao nhiêu đối thủ cũng không sợ, hơn nữa nhân số chúng ta chỉ có mười vạn, hành động nhanh chóng, quay lại tự nhiên, lúc này mới thương vong ít như vậy. Thay đội quân dự bị, rồi lại bổ sung một số ngụy Tru Tiên kiếm, Tru Tiên quân đoàn của chúng ta chủ yếu vẫn còn duy trì sức chiến đấu mạnh nhất. Đây cũng là đội quân còn duy nhất trên tay của bần đạo có năng lực chính diện đối kháng với thượng cổ đại thần.
Tru Tiên quân đoàn sau khi xuất động, nhanh chóng hóa thành một hàng dài màu đỏ, giết thẳng tới trùng hậu chi chủ, tuy rằng tốc độ của trùng hậu so với Bàn Cổ nhanh hơn nhưng so với ngự kiếm phi hành của Tru Tiên quân đoàn thì còn lâu mới bằng. Cho nên chỉ mất vài giờ, đã bị chúng ta đuổi kịp, tiếp theo là bị hàng tỉ đạo Tru Tiên kiếm do Tru Tiên quân đoàn bắn ra trộn thành thịt băm.
Đến đây, trùng hậu chi chủ sống mấy trăm vạn năm, tàn phá mấy tinh hệ đã hoàn toàn xong đời. Là quân chủ đầu tiên bị giết chết trong thất quân chủ, cái chết của mụ cũng chính thức mở màn cho diệt vong của hủy diệt thất quân chủ.
Theo sát phía sau, chính là hủ hóa chi chủ luôn luôn bị Hỏa thần Chúc Dung áp đảo. Gia hỏa này riêng ứng phó với Hỏa thần tập kích cũng đã là chật vật không chịu nổi, khi đang hết sức chăm chú né tránh công kích của Hỏa thần, thình lình Bàn Cổ đại thần lại dùng pháp thuật ẩn thân lặng yên đi tới chiến trường. Theo lời dặn của ta, hắn mới vừa tiến vào vòng chiến liền trực tiếp vung phủ mạnh mẽ đập một phát, hủ hóa chi chủ đáng thương dưới tình huống không kịp đề phòng, đương trường bị chém thành hai nửa.
Hỏa thần Chúc Dung cũng là lão thành tinh, vừa nhìn điệu bộ này, hắn cũng lập tức buông xuống động tác, thà rằng trên lưng có một cái ác danh hai đánh một, cũng phải đầu tiên hoàn toàn tiêu diệt hủ hóa chi chủ. Vào thời khác mấu chốt này, hắn cũng không ẩn giấu nữa, lập tức thi triển ra bản lãnh thật sự. Đột ngột hóa thành một đoàn hỏa diễm cực đại, trực tiếp đem nửa người hủ hóa chi chủ bao vây lại, rồi sau đó vận dụng thần cấp hỏa diễm đương trường bắt đầu tế luyện. Không mất bao lâu liền đem nửa người hủ hóa chu chủ thiêu thành tro tàn.
Về phần một nửa thân thể khác, thì trực tiếp bị Bàn Cổ đại thần một phủ tiếp một phủ, cứ thế chém thành hư vô. Phải biết rằng, tiên thiên cương khí trên người Bàn Cổ lợi hại cỡ nào, đây chính là lực lượng mạnh mẽ có thể khai thiên tích địa, linh hồn của hủ hóa chi chủ hay là thân thể bị tiên thiên cương khí của Bàn Cổ chém như vậy, đương nhiên là lập tức tiêu tán vô tung, căn bản không thừa nhận nổi.
Hủ hóa chi chủ sau khi bị giết, gia hỏa xui xẻo tiếp theo chính là trừu ly chi chủ. Hắn lúc này còn đang bị Thiểm Điện Thần dụng thiểm điện liên tục chà đạp. Xung quanh hắn nơi nơi đều là cường quang của thiểm điện cùng tiếng sấm rầm rầm, khiến cho hắn cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không thấy, hơn nữa năng lượng lưu hỗn loạn đồng thời ngăn cách cảm ứng của hắn, khiến cho hắn đối với bất kỳ chuyện gì phát sinh xung quanh không được rõ ràng lắm, thậm chí cũng không biết Bàn Cổ và Hỏa thần Chúc Dung đang lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn.
Khi trừu ly chi chủ phát hiện bốn phía rậm rạp tia chớp đột nhiên lộ ra một khe hở, hắn còn hưng phấn nghĩ rằng pháp lực của Thiểm Điện Thần không còn nhiều nữa. Vì thế hắn lập tức mở to hai mắt muốn từ trong khe hở giết ra ngoài cho Thiểm Điện Thần một cái giáo huấn cả đời khó quên, nhưng không ngờ hắn đầu tiên nhìn thấy là một đại phủ so với hắn còn lớn hơn. Đối mặt với vũ khí trí mạng đã bổ tới ớt, hấp linh chi chủ cả người bị giật điện run lên làm sao còn có năng lực né tránh a? Sau khi trực tiếp bị Bàn Cổ một phủ chém thành hai nửa, tiếp theo, Hỏa thần Chúc Dung cũng tới giúp vui, đương trường đem thi thể của trừu ly chi chủ hỏa táng.
Ngay sau đó, Bàn Cổ, Hỏa thần cùng với Thiểm Điện Thần lập tức chuyển hướng hấp linh chi chủ. Bởi vì hấp linh chi chủ cùng Nhiên Đăng Cổ Phật còn đang giằng co, mọi người ngang nhau, cho nến hắn còn có chút rỗi rãi có thể chú ý đến tình huống bốn phía, cho nên ba vị thượng cổ đại thần tới gần, hắn liền lập tức phát hiện, vội vàng giận dữ hét :"Ta kháo, các ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi nói thử xem?" Thiểm Điện Thần là người đầu tiên chạy tới, chỉ đáp một câu như vậy rồi lập tức gia nhập chiến, mà Bàn Cổ và Hỏa thần sau khi đuổi kịp, thì căn bản không nói lời nào, trực tiếp động thủ.
Hấp linh chi chủ trước tình hống này đương nhiên chống không nổi, vẻn vẹn hai ba hiệp đã bị đánh cho thương tích đầy mình, hắn tức giận đến nỗi lớn tiếng mắng :"Tất cả mọi người có uy tín danh dự của thần minh được không, như thế nào có thể chơi bốn đánh một chứ?"
"Ha ha!" Thiểm Điện Thần đột nhiên cuồng tiếu nói :" Lúc trước khi sáu ngàn ức quân của các ngươi vây công các hài tử của ta, có từng nói qua muốn cùng bọn họ đớn chiến hay không? Lúc ấy chúng ta cho ngươi mặt mũi ngươi không thèm, hiện tại ngươi muốn mặt mũi? Không có cửa đâu, trả mạng các hài tử cho ta!"
Vốn Nhiên Đăng Cổ Phật đối với chuyện vây công này còn có chút băn khoăn, nhưng mà vừa nghe Thiểm Điện Thần nhắc tới bọn nhỏ bọn nhỏ nhất thời chính là lửa giận công tâm, Phật Môn lần này chết trận hơn mười vạn đệ tử, thậm chí cả cơ nghiệp trọng ý cũng bị ép phải bỏ, thật có thể nói là nguyên khí đại thương. Tất cả chuyện này hết thảy đều là do hủy diệt quân đoàn gây ra. Cho nên Cổ Phật lập tức thả lỏng tâm tình, dùng toàn lực vây công hấp linh chi chủ. Kim cương mang theo lửa giận của hắn hung hăng đuổi đánh hấp linh chi chủ.
Hấp linh chi chủ dưới sự vây công của bốn vị thượng cổ đại thần bị đánh cho chật vật không chịu nổi, khổ không thể tả, chỉ có chống đỡ, mà không hề có lực hoàn thủ, cứ như vậy một mặt trốn tránh rồi bất chợt bị thương, thật có thể nói là tràn đầy nguy cơ, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt, nếu không phải gia hỏa này quả là có chút bản sự, e là đã sớm toi mạng. Bất quá hiện tại xem ra, hắn cũng đã đến cực hạn, khẳng định không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Trong khi hấp linh chi chủ lâm vào tuyệt cảnh, bên kia ôn dịch chi chủ đối chiến với thần thánh thiên sứ cũng gặp phải nguy cơ như vậy, đó là Tru Tiên quân đoàn của bần đạo. Sau khi làm gỏi trùng hậu, Tru Tiên quân đoàn cũng không có trực tiếp rút về, mà là dưới sự chỉ huy của bần đạo bay đến địa phương cách ôn dịch chi chủ ngàn dặm, như vậy có thể tránh được phạm vi công kích của ôn dịch chi chủ, sau đó bọn hắn có thể an toàn cùng nhau dùng thần lôi ân cần thăm hỏi ôn dịch chi chủ.
Mệnh lệnh của bần đạo rất đơn giản, hiện tại đã là trận cuối cùng, không keo kiệt thần lôi nữa, có bao nhiêu sử dụng bấy nhiêu, sau khi dùng hết còn sống, thì dùng pháp thuật oanh cho ta, tóm lại, nhất định phải tăng tốc tiêu hao thực lực của ôn dịch chi chủ, trợ giúp thần thánh thiên sứ sớm đánh bại hắn.
Mười vạn người cùng nhau ném thần lôi và thi triển pháp thuật, cảnh tượng đó tuyệt đối đồ sộ, hơn nữa uy lực khẳng định cũng biến thái, dù sao đệ tử của Tru Tiên quân đoàn ít nhất cũng là nhất cấp chủ thần. Bọn họ cùng đánh cho dù thượng cổ đại thần cũng ăn không tiêu. Tuy rằng bản thể sương khối của ôn dịch chi chủ, có thể triệt tiêu một bộ phần sóng xung kích sinh ra từ bạo tạc, nhưng vẫn phải chống đỡ năng lượng phá hoại từ bạo tạc tỏa ra gây thương tổn. Cho nên ôn dịch chi chủ phải nói là nguy hiểm trùng trùng, dù sao mỗi lần oanh tạc mười vạn khỏa thần lôi, hắn cũng chịu không nổi bao nhiêu lần.
Cứ như vậy, trong thời gian ngắn, hủy diệt thất quân chủ bị giết ba người, mà ôn dịch chi chủ cùng hấp linh chi chủ thì lâm vào nguy cơ, lúc nào cũng có thể chết. Huyễn diệt chi củ cùng Miểu Miểu tuy rằng còn đang trong giai đoạn giằng co, nhưng mà chỉ cần hai quân chủ còn lại bị giết, vậy huyễn diệt chi chủ cũng nhất định sẽ rất nhanh bị vây công mà chết, cho nên đối với chúng ta mà nói, tình thế là rất tốt.
Nhưng mà, chúng ta vẫn là đánh giá quá thấp sự điên cuồng của hủy diệt thất quân chủ, sau khi nhìn thấy đại sự không ổn, hấp linh chi chủ không ngờ nổi giận gầm lên một tiếng, nói :"Các ngươi nếu không cho ta sống, vậy mọi người cùng nhau xong đời đi. Thôn phệ lão đại, báo thù cho chúng ta!" Nói xong, thân thể hắn kịch liệt co rút lại, tiếp theo lập tức nổ tung, gia hỏa này, không ngờ lúc sắp chết lại tự bạo.
Tự bạo của thượng cổ đại thần là không như bình thường, bốn vị đại thần vây công hắn cũng chịu ảnh hưởng, mặc dù không có đương trường chết, nhưng mà bị nổ cho cả người bị thương. Nhất là thuộc tính thương tổn linh hồn đặc hữu của hấp linh chi chủ, thậm chí ngay cả nguyên thần của Bàn Cổ cũng chịu không nổi, ba vị còn lại thì đương trường bị đánh cho nguyên thần trọng thương, Đối với thần minh mà nói, nguyên thần bị thương so với thân thể bị thương phiền toái hơn nhiều, thần minh cấp càng cao thì càng là như thế, ý theo thương thế hiện tại mà xem, không có tu dưỡng mười vạn năm, nguyên thần của bọn hắn cũng rất khó khôi phục. Hơn nữa thân thể bọn họ đã bị thương tổn, vả lại hấp linh chi chủ bản thân mang theo một ít độc tố, khiến cho sức chiến đấu của bốn vị đại thần trực tiếp giảm đi bốn thành, có thể nói là tổn thất lớn.
Không chỉ có như thế, ôn dịch chi chủ sao khi nhìn thấy hấp linh chi chủ tự bạo, cũng cực kỳ dứt khoát tự bạo. Dù thế nào đi nữa, hắn đối mặt với nhiều đại thần vây công như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết, hơn nữa tồn tại Thiểm Điện Thần tốc độ biến thái, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, cho nên không bằng sắp chết lôi thêm vài người chôn cùng.
Vì thế thần thánh thiên sứ xui xẻo trở thành vật hy sinh của ôn dịch chi chủ. Phải biết rằng, thần thánh thiên sứ chính là hoàn toàn bị ôn dịch chi chủ bao bọc bên trong, cho nên uy lực tự bạo của ôn dịch chi chủ, cơ hồ toàn bộ tác dụng lên trên người bọn họ. Thần thánh thiên sứ chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới, bọn hắn cũng có một ngày biến thành nhân côn, nếu khôn phải thần thiên sứ vào thời khắc nguy cơ vận dụng lực lượng hỗ độn liều chết bảo vệ mình cùng muội muội, bằng không hai người đã trực tiếp bị nổ chết.
Tình thế trên chiến trường quả thật có thể nói là thiên biến vạn hóa, chỉ trong nháy mắt, bảy quân chủ lại tổn thất hai người, nhưng mà chúng ta cũng trả giá thảm trọng, thần thánh thiên sứ tọng thương, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, mà Thiểm Điện Thần, Bàn Cổ, Nhiên Đăng Cổ Phật cùng Hỏa thần Chúc Dung cũng đều bị thương không nhẹ. Chỉ sợ đối với thôn phệ chi chủ đã không còn tạo thành uy hiếp quá lớn, hiện tại duy nhất có thể trông cậy vào chính là Miểu Miểu, cho nên mấy vị đại thần lập tức đi trợ giúp Miểu Miểu vây công huyễn diệt chi chủ.
Huyễn diệt chi chủ hiện tại chính là hối hận muốn chết, kỳ thật hắn và Miểu Miểu so đấu tinh thần lực, có bảy tám phần thắng, dù sao Miểu Miểu mới tu luyện hơn một trăm vạn năm, mà huyễn diệt chi chủ đã tồn tại mấy trăm vạn năm, nhưng vấn đề là, hiện tại Miểu Miểu được một đám người giúp đỡ, mà huyễn diệt chi chủ lại chỉ có một mình, nếu như bị vây công, vậy hắn khẳng định chết chắc. Kỳ thật huyễn diệt chi chủ cũng muốn vào lúc này tự bạo, nhưng mà linh hồn cùng thân thể của hắn đang dây dưa gắt gao với Miểu Miểu, muốn tự bạo cũng khó có khả năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vây quang, mà không có biện pháp.
Nhưng mà, vừa lúc đó, thôn phệ chi chủ luôn luôn không có cơ hội phát uy rốt cục triệt để bị chọc giận. Chỉ thấy hắn trong giây lát đem thân thể của mình khuếch trương đến cực hạn, trong không gian bỗng nhiều ra một đoàn khói đặc có phạm vi mấy mươi vạn dặm. Rồi sau đó thôn phệ chi chủ trực tiếp bỏ qua Hồng Quân đạo nhân, mạnh mẽ đánh về phía đám người đang chiến đấu kịch liệt, đem các thượng cổ đại thần, bao gồm cả huyễn diệt chi chủ và Miểu Miểu, cùng với thần thánh thiên sứ bị thương toàn bộ cắn nuốt.
Bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh hơn nữa bản thể của hắn khói đen trong không gian tối đen rất khó phân biệt, thuộc tính cắn nuốt hết thảy cũng ngăn cản tinh thần dò xét của các đại thần, hơn nữa diện tích hắn mở ra lại lớn, mấy vị thượng cổ đại thần dưới tình huống không hề phát hiện, liền tập thể bị hắn ăn vào trong thân thể.
Tiếp theo, thôn phệ chi chủ cũng không buông tha Tru Tiên quân đoàn phía xa xa, giương nanh múa vuốt đánh tới. Cũng may Tru Tiên quân đoàn tốc độ rất nhanh, vội vàng dưới sự yểm hộ của sư tổ chạy trở về.
Thôn phệ chi chủ nhìn thấy đuổi không kịp Tru Tiên quân đoàn, một lần nữa đánh nhau với sư tổ. Lúc này đây, hắn liên tiếp cắn nuốt nhiều thượng cổ đại thần như vậy, thực lực bạo tăng, cũng dám cùng Hạo Thiên thần kiếm vô kiến bất tồi đánh bừa.
Bần đạo vừa nhìn liền biết chuyện xấu, thiên toán vạn toán còn không có tính đến thôn phệ chi chủ còn có chiêu thức ấy, thật sự là trí giả suy tính ngàn điều nhưng mà tuyệt đối không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại sai lầm, đây không phải muốn mạng của ta sao? Chẳng lẽ đây là ngày tận thế của ngân hà?
Trong khi bần đạo gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, tình huống chiến trường lại phát sanh biến hóa. Chỉ thấy thân hình thôn phệ chi chủ đột nhiên phồng lên bao lớn phạm vi ngàn dặm, thật giống như là một cái bọt khí nổi lên, tiếp theo, bọt khí phồng đến cực đại vỡ ra, từ bên trong lao ra hai người, mở đầu là Bàn Cổ đại thần, đi phía sau chính là Nhiên Đăng Cổ Phật.
Nguyên lai, mấy thượng cổ đại thần bọn hắn lúc ấy ở chung với Miểu Miểu, nhưng mà thôn phệ chi chủ khi tập kích đến, Thiểm Điện Thần tốc độ nhanh nhất cùng Hỏa thần lập tức tự động bỏ chạy. Kỳ thật lúc ấy cũng chẳng thể trách bọn hắn, nguy cơ đến, đương nhiên là phải chạy, có thể chạy trốn so với lưu lại chịu chết tốt hơn a! Chỉ tiếc, bọn hắn cuối cùng ai cũng chạy không thoát, vẫn bị thôn phệ chi chủ cắn nuốt, hơn nữa còn phân tán ra, chỉ có thể một mình đối kháng năng lực cắn nuốt của thôn phệ chi chủ.
Cứ như vậy, Bàn Cổ, Nhiên Đăng có tốc độ tương đối chậm cùng với Miểu Miểu ba người tụ cùng một chỗ, bọn họ dù sao đều là thượng cổ đại thần, thôn phệ chi chủ cho dù lợi hại cũng không thể trong thời gian ngắn tiêu hóa được bọn họ, cho nên tạm thời ba người còn có thể chống đỡ, nhưng mà thời gian dài cũng chỉ có thể bị cắn nuốt.
Cho nên vào lúc này, ba người trải qua một phen thương nghị, lập tức quyết định đánh cược liều chết, do Miểu Miểu phát động bản thể tự bạo, dựa vào sóng xung kích nổ mạnh đem Bàn Cổ cùng Nhiên Đăng đưa ra ngoài. Đương nhiên, thủy kính chỗ ở của nguyên thần Miểu Miểu vẫn là phải nhờ Bàn Cổ mang đi ra ngoài. Chỉ cần thủy kính còn, Miểu Miểu liền bình yên vô sự.
Về phần huyễn diệt chi chủ, hắn đã sớm trù hoạch tự bạo bỏ mình, chỉ là bị Miểu Miểu ngăn trở mà thôi, mà hiện tại Miểu Miểu lại chủ động phối hợp, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, vì thế cơ hồ hai người đồng thời tự bạo.
Bởi vì Bàn Cổ cùng Nhiên Đăng trước đó đều có chuẩn bị, dưới sự bảo vệ của Khai Thiên Phủ và kim cương xử, hai người tuy rằng bị chấn nhưng mà cũng không có bị nhiều thương tổn. Ngược lại mượn dùng sóng xung kích cường đại do bạo tạc sinh ra, trực tiếp thoát khỏi trói buộc của thôn phệ chi chủ, từ đó tìm được đường sống.
Thôn phệ chi chủ đương nhiên không muốn để cho con cá nằm trên thớt chạy mất, lập tức truy kích. Lúc này Bàn Cổ và Nhiên Đăng cũng đã là nguyên khí đại thương, thậm chí thực lực chỉ không đủ ba thành thời kỳ toàn thịnh, căn bản không phải là đối thủ của thôn phệ chi chủ, hơn nữa tốc độ của bọn họ chậm, muốn chạy cũng khó khăn, cho nên rất nhanh đã bị thôn phệ chi chủ đuổi kịp.
Rơi vào đường cùng, Nhiên Đăng Cổ Phật đem kim niệm châu của mình tự bạo, phóng xuất ra vô số kim sắc thần lôi cường đại ngăn trở được thôn phệ chi chủ một hồi, rồi sau đó sư tổ cuối cùng là đúng lúc đuổi tới, đem bọn họ bảo vệ.
Nhưng mà lúc này sư tổ tiếp tục chống lại thôn phệ chi chủ thì chấn động phát hiện, thực lực của thôn phệ chi chủ không ngờ trong mấy lần hô hấp ngắn ngủi đã gia tăng gần gấp đôi, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng, thế cho nên sư tổ hiện tại đã hoàn toàn không phải là đối thủ của thôn phệ chi chủ. Bị thôn phệ chi chủ đánh cho chỉ có đỡ mà không có lực hoàn thủ. Hạo Thiên thần kiếm vô kiến bất tồi lúc này giống như biến thành cây gậy, căn bản chém không được bản thể khói đen của thôn phệ chi chủ, chỉ có thể đem khói đen ngăn trở mà thôi.
Mặc dù đối với biến hóa của thôn phệ chi chủ có chút ngoài ý muốn, nhưng mà mọi người lại cũng không kỳ quái, bởi vì tất cả mọi người đều biết nguyên nhân. Rất hiển nhiên, vừa rồi năng lượng khổng lồ do Miểu Miểu cùng huyễn diệt chi chủ tự bạo phóng ra toàn bộ đã bị thân thể khổng lồ của thôn phệ chi chủ hoàn toàn hấp thu, hơn nữa, thần thánh thiên sứ bị trọng thương chỉ sợ lúc này đã chậm rãi bị hắn cắn nuốt. Về phần Thiểm Điện Thần cùng Hỏa thần Chúc Dung, tuy rằng hiện tại có thể không có việc gì, nhưng mà nếu không nhanh chóng từ trong thân thể của thôn phệ chi chủ chạy ra, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn cực phẩm cho thôn phệ chi chủ.
Nhưng mà nói dễ hơn làm a? Trong cơ thể thôn phệ chi chủ có một lực trói buộc cường đại, cho dù là Bàn Cổ và Nhiên Đăng cũng đều là lực lượng tự bạo của Miểu Miểu mới có thể lao ra ngoài. Thiểm Điện Thần cùng Hỏa thần Chúc Dung hai người muốn dựa vào lực lượng của mình đi ra, chủ yếu là một chuyện không có khả năng.
Dưới tình huống như vậy, lực lượng của thôn phệ chi chủ sẽ càng ngày càng mạnh, mà hắn lúc này cũng đã là thiên hạ vô địch, nếu cường thịnh thêm gấp đôi, vậy đó là tận thế của hệ ngân hà rồi.
Bần đạo vừa nghĩ đến đây lập tức tự trách mình, ta nếu ban đầu suy nghĩ thấu đáo thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy, không nghĩ tới âm hiểm quân thần ta thông minh một đời, không ngờ vào thời khắc cuối cùng bị tên hỗn đản thôn phệ chi chủ ám toán. Trong hệ ngân hà hàng ức sinh mệnh cấp cao, vì sự ngu xuẩn của ta, làm cho bọn họ lâm vào hoàn cảnh chủng tộc tuyệt diệt.
Nha, nha, nha! Ta hận!
Bần đạo lúc này chỉ cảm thấy máu tươi cả người như sôi trào, lực lượng vô cùng vô tận, theo lửa giận trong cơ thể ta bành trướng vô hạn. Tiếp theo, chỉ nghe oành một tiếng, huyễn tật thiên hỏa vô tình bị ta dẫn phát ra, quay xung quanh thân bần đạo hừng hực bốc cháy lên.
Đồng thời, Thiên Hỏa tỉnh giống như cảm thấy được tâm tình phẫn nộ của bần đạo, cột lửa cao lớn bắt đầu dần dần kéo lên, thiên vô cùng từ bên trong tuôn rào ra, bắn thẳng lên trời cao. Xa xa nhìn lại, dường như trên tinh cầu đột nhiên mọc ra một lợi kiếm lớn đến mấy vạn dặm.
Lúc này, mọi người đang quan chiến đều đồng loạt chú ý đến sự bất thường của bần đạo cùng Thiên Hỏa tỉnh, trong khi bọn họ không hiểu tại sao thì bần đạo dứt khoát một đầu đâm vào trong Thiên Hỏa tỉnh. Ý tưởng của bần đạo cực kỳ đơn giản, nếu không thể ở trong Thiên Hỏa tỉnh tìm được lực lượng đánh bại thôn phệ chi chủ, vậy hãy để cho ta lấy cái chết chuộc tội đi.
Mà lúc này, chiến đấu trong không gian cũng tiến nhập đến giai đoạn gay cấn, sư tổ cho dù kỳ tài ngút trời, nhưng mà đối mặt với thôn phệ chi chủ đã hấp thu lực lượng của Miểu Miểu, huyễn diệt chi chủ, cùng với thần thánh thiên sứ bốn vị thượng cổ đại thần, sư tổ dù có tâm giết địch cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Sư tổ chỉ cảm thấy Hạo Thiên thần kiếm trên tay nặng như thái sơn, mỗi lần cùng thôn phệ chi chủ đụng nhau, cũng giống như đánh vào chấm nhỏ, lực phản chấn cự đại làm cho hổ khẩu của sư tổ như muốn vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ hai tay cùng đạo bào, rốt cục chống đỡ không được.
Chỉ nghe đương một tiếng, Hạo Thiên thần kiếm trên tay sư tổ bị đánh bay ra ngoài, theo sau, thôn phệ chi chủ được đà không bỏ qua, theo sau tiếng cười của hắn, hắn phân biệt biến ra ba xúc tu lớn, tính toán đem sư tổ cùng Bàn Cổ, Nhiên Đăng bắt lại, đưa vào trong thân thể. Ba người sư tổ tự biết vô lực phản kháng, coi như tự bạo cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể gia tốc thôn phệ chi chủ hấp thu năng lượng, cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mà, cũng chính là vào giây phút này, Thiên Hỏa tỉnh đột nhiên nổ tung, như đạn pháo p=bắn ra, trong giây lát từ miệng giếng bắn ra một đại hỏa cầu màu tím. Đồng thời một khí tức mạnh mẽ vô cùng tràn ngập thiên địa đột nhiên bao phủ cả không trung. Ngay sau đó, ba nhân hình mang theo tử sắc hỏa diễm bất thình lình xuất hiện phía trước ba chiếc xúc tu của thôn phệ chi chủ. Chỉ thấy ba đạo khói đen hợp thành xúc tu vừa mới va chạm hỏa diễm của ba người kia liền lập tức nhanh chóng thu trở về.
Đồng thời, thôn phệ chi chủ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, giận dữ hét :"A! Huyễn tật thiên hỏa? Ngươi là ai?"
"Bần đạo, Trương Tam Phong!" Ba nhân hình bao bọc bởi liệt hỏa đồng thời hồi đáp.
Không sai, đây chính là bần đạo cùng trở về với phân thân thứ ba của mình. Nguyên lai, lúc trước phân thân của bần đạo bị bức nhảy xuống Thiên Hỏa tỉnh cũng không có bỏ mình, ngược lại nhân họa đắc phúc, ở bên trong gặp được nguyên thần còn sót lại của thượng cổ đại thần Nữ Oa nương nương.
Nhớ ngày đó, Nữ Oa nương nương ôm lấy thôn phệ chi chủ nhảy vào Thiên Hỏa tỉnh, không cẩn thận vào lúc tối hậu để cho một tia thần lực của thôn phệ chi chủ trốn ra. Nàng biết một tia thần lực này sớm muộn gì sẽ thông qua năng lực cắn nuốt của hắn lại trở thành hủy diệt quân chủ mạnh mẽ, đồng thời suất lĩnh hủy diệt quân đoàn lần thứ hai nguy hại thần giới. Nữ Oa nương nương vì thế tự trách không thôi, nhưng mà nàng tự biết vô lực chạy ra Thiên Hỏa tỉnh, cũng vô pháp trong thiên hỏa mạnh mẽ sinh tồn, vì vậy dứt khoát buông bỏ thân thể, bằng pháp lực vô vùng của mình đem nguyên thần phong ấn vào trong thượng cổ chí bảo Nữ Oa kính, để cho chính mình trở thành khí linh. Bởi vì Nữ Oa kính là siêu cường pháp bảo có thể chống lại huyễn tật thiên hỏa, cho nên nguyên thần của Nữ Oa mới có thể bảo tồn.
Trong trăm vạn năm này, Nữ Oa tự nhiên không có nhàn rỗi, nàng luôn luôn nghiên cứu như thế nào lợi dụng huyễn tật thiên hỏa đối kháng thôn phệ chi chủ. Vốn nàng đã nghiên cứu ra một bộ công pháp hữu hiệu, chỉ tiếc nàng đã không còn thân thể, không thể tu tập.
Vừa lúc đó, bần đạo lại vô tình rớt xuống, Nữ Oa theo sau liền đem ta thu vào trong Nữ Oa kính. Rồi sau đó hỏi rõ tiền căn hậu quả, biết ta là đệ tử của Hồng Quân, nàng tự nhiên là vui vô cùng, liền cầu ta tu tập huyễn tật thiên hỏa công quyết do nàng sáng chế ta.
Bởi vì Thiên Hỏa tỉnh có một loại hấp lực rất lớn, ta chính là bị hút vào, cho nên ra không được, dù sao lấy thực lực của phân thân bần đạo, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ. Hơn nữa là lệnh của Nữ Oa nương nương bần đạo cũng vô pháp từ chối, nghe theo chỉ thị của nương nương, bắt đầu an tâm bế quan tu luyện. Bởi vì hủy diệt quân đoàn sắp đến, Nữ Oa nương nương vì tăng lên tốc độ tu luyện của ta, để cho ta đến lúc đó có thể đánh một trận với thôn phệ chi chủ, đã không tiếc hy sinh thân mình, để cho nguyên thần cùng ta kết hợp, giúp ta có được đệ nhị nguyên thần. Cứ như vậy riêng lấy Nguyên Thần mà nhìn, bần đạo trực tiếp trở thành thượng cổ đại thần.
Chuyện tình tiếp theo chính là rèn luyện thân thể cùng hấp thu năng lượng. Nữ Oa nương nương đặc biệt lấy thiên hỏa tinh hoa trong Thiên Hỏa tỉnh đúc lại thân thể cho ta, loại thiên hỏa tinh hỏa thể lỏng này có thể nói là thiên địa cực phẩm, một giọt có thể thiêu hủy một cái tinh cầu, năng lượng to lớn đến biến thai, cho dù là Thiên Hỏa tỉnh cũng chỉ có vài giọt mà thôi. Bần đạo là hao phí trăm năm mới miễn cưỡng hấp thu xong. Bây giờ còn ở trong giai đoạn dung hợp, còn chưa thể sử dụng thuần thụ.
Bởi vì uy lực thiên hỏa cực lớn, khiến cho phân thân trong Thiên Hỏa tình căn bản không thê liên lạc với phân thân bên ngoài, cũng không biết đến chuyện bên ngoài. Cho nên, chuyện thực lực phân thân tăng cực nhanh ta cũng không được biết.
Mãi cho đến tình huống nguy cơ lần này, bần đạo dưới sự giận dữ lại ném mình xuống giếng, lúc này mới cùng phân thân đang bế quan bên trong bắt được liên lạc, rồi sau đó cùng nhau giết ra ngoài.
Mặc dù cường độ nguyên thần của bần đạo hiện tại, dưới sự trợ giúp của Nữ Oa, không sai biệt lắm so với Bàn Cổ và sư tổ, nhưng mà bần đạo hấp thu huyễn tật thiên hỏa, trên thực lực đã vượt xa bọn họ mấy lần, riêng khí tức khổng lồ đã khiến cho bọn họ cảm thấy chênh lệch giữa chúng ta. Dù sao sau khi bần đạo đi ra, Thiên Hỏa tỉnh luôn hừng hực liệt hỏa mấy tỷ năm không ngờ chậm rãi tắt, bởi vậy có thể thấy được bần đạo hấp thu linh khí của thiên hỏa nhiều đến cỡ nào.
"Tam Phong? Thực sự là ngươi?" Sư tổ kinh hỉ hỏi.
Bần đạo gật gật đầu, sau đó cung kính thi lễ nói : "Chính là đệ tử, sư tổ, đệ tử bất tài, muốn cùng thôn phệ chi chủ đánh một trận, kính xin sư tổ ân chuẩn."
Ha ha!" Sư tổ cũng là người thống khoái, lập tức cười to nói :"Được, cầm lấy, hảo hỏa giầy xéo hỗn trướng này cho ta." Nói xong, sư tổ đem Hạo Thiên thần kiếm đưa cho ta, rồi sau đó lôi kéo Bàn Cổ cùng Nhiên Đăng chậm rãi bay đi.
"Rống!" Thôn phệ chi chủ mắt thấy mỹ vị đến mồm trốn đi, tức giận nổi trận lôi đình, chẳng qua là e ngại bần đạo ở bên không dám đuổi theo mà đem cơn tức đổ lên trên người ta.
"Gia hỏa đáng ghét, hôm nay các ngươi ai cũng chạy không thoát!" Nói xong,, thôn phệ chi chủ đem thân thể thu nhỏ lại hết mực, như vậy liền khiến cho cường độ thân thể gia tăng, không đến mức bị huyễn tật thiên hỏa nháy mắt thiêu hủy, theo sau hắn hét lớn một tiếng :"Chết đi cho ta!" Tiếp theo, xúc tu cự đại của hắn nhằm về đầu ta nện xuống.
Bần đạo cũng lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp vũ động Hạo Thiên thần kiếm, bằng thái cực kiếm pháp chiến đấu với hắn. Tuy rằng lấy thực lực bây giờ của bần đạo đã có thể hoàn toàn phát huy mười thành uy lực của Hạo Thiên thần kiếm nhưng mà ta vẫn chỉ dùng bảy tám phần lực lượng đối chiến với hắn. Cũng không phải là muốn sử dụng ám chiêu gì, ta kỳ thật cũng là bất đắc dĩ.
Bởi vì ta sau khi vừa ra khỏi Thiên Hỏa tỉnh, bần đạo liền thấy đoàn đoàn không khí từ bốn phía kéo đến, vừa hỏi Nữ Oa nương nương trong cơ thể ta, nàng cười khổ nói với ta :"Ngươi phải độ kiếp rồi! Lục cửu thiên kiếp!"
Bần đạo lúc ấy buồn bực muốn chết, ta như thế nào xui xẻo vậy chứ, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt là vướng phải dây xích. Nhất là hiện tại, ta đang một mình đấu với thôn phệ chi chủ, bây giờ độ kiếp, đây không phải là tìm cảm giác mạnh sao?
Đáng hận nhất chính là, lục cửu thiên kiếp còn được xưng là vô ảnh kiếp, ý là, kiếp lôi đánh xuống đều là vô ảnh vô hình, nhưng mà uy lực tuyệt đối biến thái biến thái so với kim kiếp thần lôi căn bản không cùng một đẳng cấp. Căn cứ theo Nữ Oa nương nương miêu tả, một cái vô ảnh lôi có uy lực tương đương với mười kim sắc thần lôi, diện tích cũng lớn, không sai biệt lắm có thể bao phủ một phạm vi mấy vạn dặm. Như vậy, với tốc độ của thượng cổ đại thần, cũng đừng mong có thể chạy thoát.
Cho nên bần đạo đành phải thu hồi một chút lực lượng, chuẩn bị ứng phó thiên kiếp tập kích. Mà thôn phệ chi chủ cũng khẳng định nhận ra cái gì đó, hắn đối với công kích của ta cũng bắt đầu qua quít, cơ hồ như ứng phó cho qua.
Vừa lúc đó, bần đạo lại đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, vô ảnh thiên kiếp rốt cục bắt đầu rồi. Loại thiên kiếp này quả nhiên vô ảnh vô hình, bần đạo không bị đánh vào thì cũng không phát hiện được. Cũng may có thân thể sương khói của thôn phệ chi chủ, chung quy có thể giúp ta thông qua hắn đại khái kiến thức được uy lực của vô ảnh kiếp.
Chỉ thấy trên thân thể khổng lồ của thôn phệ chi chủ, đột nhiên xuất hiện ra vô số lỗ thủng, giống như là một tổ ong. Trong nháy mắt, thôn phệ chi chủ đáng thương đã trúng không dưới trăn ngàn vạn thần lôi đánh vào.
Vốn bần đạo còn lo lắng đây không phải là đưa đồ ăn cho thôn phệ chi chủ sao? Không ngờ thôn phệ chi chủ trong phút chốc liền phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó nhanh chóng thu nhỏ thân thể lại, cuối cùng hóa thành một nhân loại có kích cỡ tương đương ta. Ha ha, nguyên lai vô ảnh thần lôi này không ngờ là loại đồ vật thứ ba thôn phệ chi chủ không thể cắn nuốt. Ha ha, quả thực là trời đã giúp ta! Bần đạo tới đây hưng trí, lập tức cho hai cái phân thân nghênh đón kiếp lôi, bảo hộ phân thân thứ ba đuổi giết thôn phệ chi chủ.
Thôn phệ chi chủ vừa thấy ta giết qua cũng là vui mừng không sợ, cùng ta đánh qua đánh lại đến bất diệc nhạc hồ (không biết trời đất). Hạo Thiên thần kiếm của bần đạo lần đầu tiên xuất hiện tình huống chém không không gây thương tích, điều này làm cho bần đạo quả thực buồn bực muốn chết. Nguyên lai thân hình khổng lồ của thôn phệ chi chủ sau khi biến nhỏ không ngờ có thể có lực phòng ngự đối kháng với Hạo Thiên thần kiếm, điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của bần đạo.
Nhưng mà biết rõ chém không làm hắn bị thương ta cũng cứ chém mỏi tay, ai bảo huyễn tật thiên hỏa còn không có tế luyện thuần thục, đối với thôn phệ chi chủ di chuyển như điện, ta cho dù muốn đốt cũng không trúng hắn a. Đành phải liều mạng, xem ai cuối cùng nhịn không được trước, ai bị vô ảnh thần lôi đánh chết trước.
Nhưng mà sau khi chúng ta liên tiếp huyết chiến bảy ngày bảy đêm, bần đạo liền buồn bực phát hiện, ta càng đánh thì linh khí tiêu hao trong cơ thể càng nghiêm trọng, chỉ có tiêu hao căn bản không có cơ hội khôi phục. Nhưng mà thôn phệ chi chủ thì ngược lại, người ta là càng đánh càng lên tinh thần, hiển nhiên, Thiểm Điện Thần và Hỏa thần Chúc Dung trong bụng hắn đã bắt đầu tiêu hóa, khiến cho hắn có thể tùy thời bổ sung đại lượng năng lượng. Tiếp tục như vậy, ta đừng nói đánh bại thôn phệ chi chủ, chỉ sợ mấy ngày nữa cũng sẽ bị thiên kiếp oanh thành cặn bã.
Rơi vào đường cùng, bần đạo đành phải giở hiểm chiêu, lại cùng hắn chơi đùa tâm kế. Nghĩ vậy, bần đạo liền bắt đầu chậm dần công kích, biểu hiện ra bộ dáng mỏi mệt không chịu nổi. Thôn phệ chi chủ vừa thấy, quả nhiên tin là thật, lập tức tăng cường thế công. Lại qua một hồi, phân thân bần đạo chiến đấu cùng thôn phệ chi chủ ra vẻ chống đỡ hết nổi, bị một quyền của hắn gạt ra Hạo Thiên thần kiếm lộ ra khoảng trống trước ngực, thôn phệ chi chủ tức thì chớp cơ hội đánh tới một quyền.
Rơi vào đường cùng, bần đạo đành phải bỏ kiếm dùng chưởng ngăn trở quả đấm của hắn. Tả chưởng của bần đạo dùng kỹ miên chưởng, đem một đạo huyễn tật thiên hỏa chuyển vào trong cánh tay của thôn phệ chi chủ, đem cánh tay của hắn đốt, nhưng lại cũng không có gì đáng ngại, cơ hồ không bị thương tổn gì. Nhưng mà thủ chưởng của ta lại bị năng lượng cắn nuốt của thôn phệ chi chủ trực tiếp hút thành xác khô, ngay ca da thịt cũng hoàn toàn khô kiệt, khẽ chạm nhẹ liền hóa thành bột mịn.
"A!" Thương thế nặng này bần đạo đau đến nổi hét thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.
Thôn phệ chi chủ nhất thời mừng rỡ :"Ha ha, chẳng thể trách người không dám cùng cơ thể của ta tiếp xúc, nguyên lai tiểu tử ngươi yếu như vậy a? Chúng ta tiếp tục thân thiết với nhau nào!" Nói xong, hắn liền phi thân bổ nhào về phía ta.
Phân thân bị thương của bần đạo sơ tới mức quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc lại bởi vì khởi động chậm chạp, dễ dàng liền bị thôn phệ chi chủ đuổi kịp, hơn nữa hung hăng từ phía sau ôm lấy. Sau đó bị dẫn lực cực lớn của hắn, chúng ta như lưu tinh rơi xuống trên bề mặt tinh cầu, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Chúng ta đương nhiên không có bị thương, mà thôn phệ chi chủ cũng không quan tâm điều này, chỉ là hưng phấn kêu :"Bảo bối, trở thành một phận thân thể của ta đi!"
"Đi mẹ ngươi đi, ghê tởm!" Bần đạo bị hắn ôm lại không hề có bộ dáng hoảng loạn, ngược lại lấy một khẩu khí châm chọc thoải mái nói :"Cái tên ngu ngốc không biết sống chết nhà ngươi, ngay cả đạo gia cũng dám ôm, đầu óc bị lú rồi sao?"
"Cái gì? A!" Thôn phệ chi chủ thấy ta thoải mái như thế, nhất thời cũng cảm thấy không ổn, chờ khi hắn tính phát lực cắn nuốt ta, thì trong giây lát phát hiện từ trong thân thể của ta bỗng nhiên trào ra đại lượng huyễn tật thiên hỏa, không những không thể cắn nuốt sạch ta, ngược lại bị những thiên hỏa này thiêu đốt cho cả người đau đớn.
Thôn phệ chi chủ bây giờ đã có ý muốn rút lui, mới vừa rồi sau khi bị ta đánh cho một ít thiên hỏa chưởng không có bị thương, hắn liền ngộ nhận cho rằng thiên hỏa của ta không ra gì, rồi chứng kiến cánh tay của ta bị hắn cắn nuốt, thì càng thêm xác định ta miệng cọp gan thỏ. Vì thế lúc này mới có can đảm ôm lấy ta, nhưng không ngờ là ôm phải hỏa lò, ăn đòn đau, hắn sợ tới mức vội vàng muốn buông ra trốn chạy.
Đáng tiếc đã quá muộn, bần đạo hy sinh một cánh tay để thiết kế cạm bẫy, sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy trốn a? Khi thôn phệ chi chủ còn ôm ta, hai phân thân của ta cũng đã bắt đầu hành động. Một cái phân thân biến ảo thành bộ dáng của Nữ Oa nương nương, thân trên là mỹ nữ, thân dưới là rắn, cả người đều là do huyễn tật thiên hỏa tạo thành. Nàng sau khi xuất hiện liền bỏ qua công tác chống chọi thiên kiếp, trực tiếp dùng thân thể của mình từ bên ngoài quấn lấy thôn phệ chi chủ.
Phải biết rằng, đây cũng không phải là quấn lấy bình thường, một chiêu này của Nữ Oa nương nương có tên là xà nhiễu. Vô luận là cái gì, chỉ cần bị quấn lấy thì đừng mong thoát thân, cho dù là sương khói hay chất lỏng cũng như vậy, ngay cả pháp thuật không gian cũng vô pháp phát động. Lần trước nàng chính là dụng một chiêu này vây khốn thôn phệ chi chủ cùng nhau gieo xuống Thiên Hỏa tỉnh. Lần này kế cũ lặp lại, vẫn như cũ quấn chặt thôn phệ chi chủ.
"Thôn phệ chi chủ, gặp lại lão bằng hữu ngươi cũng không chào hỏi sao?" Nữ Oa nương nương mỉm cười nói.
"Kháo! Tại sao lại là ngươi?" Thôn phệ chi chủ bi phẫn nói :" Ta sợ ngươi rồi, đừng kéo ta nhảy giếng nữa, ta sai rồi, ngươi thả ta ra được không?"
"Không thể, chỉ có chết mà thôi!" Nữ Oa nương nương nghiêm nghị nói :"Ngươi làm ác nhiều lắm, vì thiên hạ thương sinh, ngươi chỉ có đường chết." Nói xong, hỏa diễm trên người Nữ Oa nương nương đột nhiên bùng lớn, hỏa diễm hừng hực không ngờ trực tiếp xông cao lên mấy ngàn dặm, sinh mệnh chi tinh nơi chúng ta rơi xuống lập tức bị hỏa diễm mạnh nhất thế gian này thiêu hủy đi một phần ba thể tích, giống như là ánh trăng bị thiên cẩu cắn đi một miếng vậy.
Lúc này, một cái phân thân của bần đạo đang thiêu đốt ở bên trong, Nữ Oa nương nương thì đốt ở bên ngoài thôn phệ chi chủ đáng thương bị chúng ta kẹp ở giữa, thống khổ hưởng thụ lạc thú three some. Chẳng qua là tiếng kêu gào từng đợt này đến đợt khác mới cho thấy cảm thụ chân thật của hắn tựa hồ cũng không phải tốt như vậy.
Tuy rằng thôn phệ chi chủ kêu thét thê thảm, nhưng mà theo thời gian chuyển dời, bần đạo cùng Nữ Oa nương nương lại hoảng sợ phát hiện, năng lượng của gia hỏa này tuy rằng bị chúng ta thiêu đốt rất nhiều, nhưng mà vẫn hùng hậu kinh người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hiển nhiên, sau khi hấp thu năng lượng của Miểu Miểu, huyễn diệt chi chủ, thần thánh thiên sứ, Thiểm Điện Thần cùng với Hỏa thần Chúc Dung sáu người thượng cổ đại thần, thực lực của thôn phệ chi chủ đã đạt đến một cực hạn, đơn thuần lực lượng thiên hỏa của bần đạo có lẽ miễn cưỡng có thể đối kháng, nhưng lại không đủ để hoàn toàn tiêu diệt hắn, nhất là bây giờ còn phải phân ra một phần linh lực dùng để đối kháng vô ảnh thiên kiếp, đó càng thêm không đủ, dưới tình huống như vậy, đến cuối cùng nhất định là chúng ta hao hết linh lực trước, cuối cùng bởi vì không thể phát ra huyễn tật thiên hỏa mà bị thôn phệ chi chủ làm thịt.
"Tình thế không ổn a!" Nữ Oa nương nương đối với phân thân đang chống đỡ thiên kiếp của ta bình tĩnh nói :" Tam Phong, đến đây đi, cho chúng ta một kích cuối cùng."
"Chuyện này..." Bần đạo vừa nghe, nước mắt nhất thời rơi xuống, bi thương :"Ta không hạ thủ được a..."
"Vì thiên hạ thương sinh, ta có thể hy sinh một lần thì cũng có thế hy sinh lần hai, đến đây, ta biết, ngươi làm được." Nữ Oa nương nương lại mỉm cười khuyên.
"Ô..." Bần đạo nghẹn ngào. Nghĩ đến trăm năm qua, cùng Nữ Oa nương nương ở chung, trí tuệ bác ái cùng tấm lòng vì thiên hạ thương sinh làm ta khâm phục tân đáy lòng. Trăm vạn năm trước nàng là người đầu tiên vì thiên hạ thương sinh hy sinh, ở trong Thiên Hỏa tỉnh hủy đi thân thể, nhận biết bao khó khăn, nhưng không ngờ vừa mới đi ra, còn chưa lưu lại thế gian mấy ngày mà đã...
Ai, điều này làm cho bần đạo như thế nào có thể xuống tay a?
"Tam Phong, ta đã duy trì không được nữa rồi, ngươi còn muốn ta cầu xin ngươi sao?" Nữ Oa nương nương thống khổ nói :" Trăm họ của cả hệ ngân hà, ngươi nhẫn tâm để cho bọn họ bị thôn phệ chi chủ giết hại sao?"
"Nương nương bảo trọng!" Bần đạo trong lòng cả kinh, vội vàng quệt nước mắt, cắn răng nói :" Tam Phong đắc tội rồi!"
Dứt lời, bần đạo duỗi tay cầm lấy Hạo Thiên thần kiếm, đem toàn bộ linh khí toàn thần quán thâu vào trong. Hàng tỉ tinh tú tạo thành kiếm phong lại xuất hiện trên tay bần đạo, kết quả lần toàn lực này của bần đạo, liền khiến cho cả thân kiếm biến mất, hóa thành tinh tú đầy trời, giống như bông tuyết quay xung quanh ta, vô số vì tinh tú này không ngờ ước chừng bao phủ phạm vi mấy trăm vạn dăm, mỗi một đốm nhỏ ánh sáng đều ẩn chứ năng lượng vô cùng.
"Y... nha!" Khi uy lực của Hạo Thiên thần kiếm rốt cục phát huy đến cực hạn, theo một tiếng hét lớn của bần đạo, hàng tỉ vì tinh tứ hoad thành một dải lụa trực tiếp chém về phía Nữ Oa nương nương đang quấn lấy thôn phệ chi chủ.
Không có chút tiếng vang nào, ngắn ngủn trong nháy mắt toàn bộ đã xong. Nữ Oa nương nương, thôn phệ chi chủ cùng với hai phân thân của bần đạo hoàn toàn biến mất, một nửa cái ngôi sao sinh mệnh phía sau bọn họ cũng biến mất không thấy, mà thái dướng phía sau ngôi sao sinh mệnh cùng với thái dương khác của thiên sứ tinh tất cả đều biết mất không thấy tăm hơi. Thậm chí cả vô ảnh thiên kiếp cũng một ta một kiếm chém cho trực tiếp tiêu tán.
Một kiếm trảm tam tinh, lui thiên kiếp, uy lực cực mạnh của Hạo Thiên thần kiếm - hủy thiên diệt địa, không ngờ khủng bố như vậy. Ở một khắc này, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
"Nga!" Bần đạo sau thoáng chốc ngây người, thì đương trường hộc máu. Hai cái phân thân, cùng với đệ nhị nguyên thần bị hủy khiến cho bần đạo bị thương nặng, e là không nằm dưỡng thương trên mấy vạn năm sẽ không dậy không nổi khỏi giường.
Cũng may sư tổ vẫn chưa bị thương, thấy thế vội vàng tiếp ta về, đám người Vong Ưu, Athéna, thất công chúa, Âu Dương Nhược Lan sôi nổi quan tâm xúm lại, khóc đến lê hoa đái vũ, rất là thê thảm.
"Đi thôi, đừng khóc nữa, nhanh chóng chị liệu cho hắn." Sư tổ thấy thế, dở khóc dở cười nói.
"Đúng, nhanh chóng trị liệu!" Vong Ưu đột nhiên kêu lên :"Nhưng mà, chữa trị như thế nào a?"
"Thương thế lần trước của hắn là trị như thế nào thì trị thế đó!" Sư tổ cười nói. Kỳ thật, sư tổ đã sớm cho ta ăn đan dược tốt nhất, chỉ là hiện tại tâm tình sư tổ rất tốt, nên thuận miệng trêu chọc vãn bối mà thôi.
"Đúng, thương thế lần trước của chàng là dùng song tu để chữa trị." Vong Ưu lại tin là thật, lúc này nàng đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người của ta, căn bản không quan tâm cái khác, vì thế đương trường hô lớn :"Bọn tỷ muội, mau tới a, chúng ta nhanh chóng cùng phu quân song tu a!"
Lúc này, mọi người đến nhìn anh hùng cứu thế là bần đạo ít nhất cũng hơn nghìn. Bọn họ đều là đại nhân vậy, nghe thấy Vong Ưu kêu như vậy, cả đám đều là mặt già đỏ bừng. Cho dù sư tổ cũng thiếu chút nữa cười ngất tại chỗ.
Bần đạo thầm nói, xong rồi, thể diện của ta a, sau này trong hệ ngân hà làm sao gặp người đây! Trong lòng quýnh lên, hơn nữa nội thương nghiêm trọng, bần đạo ta đương trường lại phun ra một búng máu rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.
Mấy năm sau, Thiên Không Chi Thành.
Bần đạo được các phu nhân tỉ mỉ trị liệu, nhất là công hiệu của song tu, khiến cho ta đã có thể xuống giường đi lại, mấu chốt nhất chính là, ta còn nhắm bắn tinh chuẩn làm cho Athéna cùng thất công chúa mang bầu, hôm nay, đó là thời gian các nàng đồng thời sinh nở.
Nhắc tới cũng kỳ quái, phu nhân của ta không ít, cũng là mưa móc chia đều, không có nghiêng về một ai, nhưng mà không biết vì sao, cũng chỉ có hai nàng đồng thời mang thai, còn lại thì đều là một mực không có tin tức, chuyện không có nguyên nhân này đều khiến đám người Vong Ưu trách ta là không công bằng. Bần đạo trong lòng hiểu rõ trong sạch của mình, nhưng mà cũng là không thể giải thích, vì thế cũng không ít lần buồn bực.
Trong khi bần đạo đang miên man suy nghĩ, trong hai phòng sinh cơ hồ đồng thời phát ra tiếng hoan hô, tựa hồ là hài tử thuận lợi xuất sinh, nhưng mà không biết vì sao, bần đạo lại không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con nhỉ? Chẳng lẽ là chết non? Không đúng, chết non tại sao lại có tiếng hoan hô chứ?
Lúc này, Vong Ưu cùng Âu Dương Nhược Lan song song ôm hai hài tử đi ra, phía sau các nàng còn có nhiều phu quân nhìn theo. Vong Ưu đầu tiên cười nói với ta :"Mau đến xem, con của chàng, nữ nhi thật xinh đẹp, hơn nữa không sợ người lạ, một chút cũng không khóc."
"Thật sao?" Bần đạo vội vàng tò mò đi tới, nhìn hai hài tử một chút.
Chỉ thấy hai hài tử đáng yêu đang chuyển động con mắt to tròn của nó tò mò nhìn ta. Bần đạo lúc này lại đột nhiên phát hiện, vị trí mi tâm của bọn nó loáng thoáng đều có một dấu hiệu hình chữ thập màu vàng, chỉ làm của nam hài ảm đạm hơn một chút.
Phát hiện điều này nhất thời làm ta cảnh giác, bần đạo duỗi tay đặt trên đầu bọn nó, chuẩn bị cẩn thận tra xét một phen, nhưng không ngờ nam hài kia trực tiếp mở miệng nói chuyện.
"Ai nha, không nghĩ tới vẫn giấu không được ngươi. Không cần tra xét, chính là ta, thần thiên sứ!" Nam hài cười a a nói.
"Ta là thánh thiên sứ!" Nữ hài cũng cười hì hì nói.
"A!" Chúng nữ nhất thời chấn động.
"Ta kháo!" Bần đạo đương trường đầu như muốn nổ tung, bọn hắn lúc sắp xuất chiến tại sao lại mỉm cười thần bí với ta, nguyên lai là có an bài như vậy a!
"Các ngươi có biết cho một nam nhân cắm sừng ý vị như thế nào không?" Bần đạo vừa rống giận, vừa lộ ra Hạo Thiên thần kiếm, hôm nay hai tên hỗn trướng này nếu không cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta nhất định sẽ giết bọn họ.
"Đừng, không nên hiểu lầm a!" Thần thiên sứ vội vàng nói :"Ta thề không có cho ngươi cắm sừng!"
"Vậy các ngươi như thế nào xuất hiện ở đây?" Bần đạo tức giận quát.
"Chúng ta chính là đem một tia linh hồn ấn ký phân biết đặt ở trong tử cung của thất công chúa và Athéna, chỉ cần các nàng mang thai sinh con, khẳng định sẽ là hai người chúng ta." Thánh thiên sứ vội vàng giải thích nói :"Cho nên, xét mặt huyết thống, ngươi thật sự là phụ thân của chúng ta.
"Đúng vậy!" Thần thiên sứ cũng cười nói :"Làm phụ thân của người đứng đầu thiên sứ tộc ám chi, ngươi có được vinh dự ở trên dòng họ thêm vào một chữ thần. Nói cách khác, ngươi sau này có thể gọi là thần Trương Tam Phong."
"Đồng thời, là phụ thân của ta, người đứng đầu thiên sứ tộc quang chi, ngươi có được vinh dự ở trên dòng họ thêm vào một chữ thánh, nói cách khác, ngươi sau này có thể gọi là thần thánh Trương Tam Phong." Thánh thiên sứ tiếp lời vui cười nói.
"Thúi lắm!" Bần đạo nhất thời giận dữ nói :"Ta còn lần đầu tiên nghe nói, dòng họ của lão tử lại phải do con mình quyết định, các ngươi quả là nói nhảm báng bổ."
"Đây là vinh quang và may mắn của ngươi mà!" Thánh thiên sứ còn vọng tưởng nguỵ biện.
"Im miệng!" Bần đạo lập tức cắt đứt lời nàng, sau đó phẫn nộ nói :"Các ngươi nếu là con ta, vô luận tên họ cũng phải nghe lời của ta, từ bây giờ, không thần thánh mẹ gì sất.:
"Vậy gọi là gì?" Thần thiên sứ kinh khủng nói.
"Gọi Cẩu Đản (trứng chó)!" Bần đạo Bần đạo âm hiểm cười nói :"Tên xấu, dễ nuôi!"
"Đừng!" Thần thiên sứ, không, Cẩu Đản kinh hô.
"Cha ngươi định đoạt, phản đối không có hiệu quả!" Bần đạo vui sướng nói, nói, theo sau đó xoay người cười hì hì nói với thánh thiên sứ :"Ngươi là nữ hài, tên cũng không thể quá khó nghe!"
Thánh thiên sứ biết hiện tại không thể phản kháng, đành phải tạm thời lấy lui làm tiến, đối với ta mềm giọng cầu xin :"Đúng đúng, phụ thân đại nhân, ngài nhất định phải hạ khẩu lưu tình a!"
"Ân!" Bần đạo gật gật đầu, nghiêm nghị nói :"Vậy gọi là Sỏa Nha ( con ở đần độn) đi!"
" Trương Tam Phong ngươi đi chết đi..." Sỏa Nha tức giận đến nỗi nước mắt chảy xuống.
"Ha ha, ha ha..." Đám người chúng ta cười ha ha không ngừng.
HẾT