"Ai dà!" Phật tổ đột nhiên thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Tam Phong, ngươi vừa cấp cho ta một vấn đề khó khăn không nhỏ! Nếu như đổi lại người khác, bản thân ta tế luyện pháp bảo cũng tạm đủ để họ hài lòng. Nhưng mà lấy danh hiệu Tam Bảo đạo nhân của ngươi, chỉ sợ làm không ra nổi một món khiến ngươi hứng thú, ta đây nên đưa ngươi cái gì mới tốt đây? Đại khái ở trên tay của ta có thể làm cho ngươi nhìn vào mắt cũng chỉ có mỗi Kim Kiếp niệm châu này mà thôi?"
"Đừng, đừng!" Bần đạo vội vàng nói: "Trả lại đồ chính là bổn phận, đệ tử không dám kể công."
"Nhưng bất luận thế nào ta cũng phải suy nghĩ hồi đáp chứ?" Phật tổ cười khổ nói: "Nếu không, người ta lại cho ta là kẻ hẹp hòi. Chuyện này thật là khó xử mà."
"Phật tổ." Phật Di Lặc đột nhiên chạy đến bên tai Phật tổ nói nhỏ một hồi.
Phật tổ lập tức ngầm hiểu ý, cười nói: "Ý kiến hay, Tam Phong, ngươi còn không có thú cưỡi hả?"
"Việc này, đệ tử vô năng nên không tìm được thú cưỡi thích hợp." Bần đạo bất đắc dĩ nói.
"Ha ha, chỉ sợ là không có ma thú nào ngươi nhìn vào mắt nhỉ?" Phật tổ đột nhiên cười nói: "Không nên gấp gáp, chỗ này của ta vừa vặn có một đầu súc sinh, tuyệt đối khiến cho ngươi hài lòng."
"À?" Bần đạo tò mò hỏi: "Không biết là thần thú gì đây?"
"Chính là Kim Sí Đại Bằng." Phật tổ cười híp mắt nói: "Hắn là cao thủ lợi hại có thể đánh bại cả Tôn hầu tử đó."
"Nhưng mà hắn là cháu trai của ngài mà?" Bần đạo cười khổ nói: "Làm sao mà ta xem như thú cưỡi được?"
"Ngươi đừng nói nữa!" Phật tổ căm tức nói: "Tính cách tên này không được gì cả, từ lần trước bởi vì hắn muốn ăn thịt Đường Tăng chạy xuống hạ giới làm loạn. Sau khi bị ta bắt về hắn không biết hối cải, ngược lại càng thêm trầm trọng. Ỷ vào một ít thủ đoạn đã nhiều lần tìm cách bỏ chạy, cơ hồ lần nào cũng khiến cho ta vô cùng phiền toái, nhất là vài ngàn năm trước, hắn thế mà…, mất mặt quá đi."
Phật tổ mà cũng ngại nói hắn đã làm gì, từ đó có thể thấy được chuyện này là cực kỳ quá đáng. Bần đạo tự nhiên không hỏi thăm tư ẩn nhà người ta, chỉ biết cung kính lắng nghe.
"Ài, gia môn bất hạnh." Phật tổ lắc đầu thở dài một trận, nói tiếp: "Từ đó về sau, ta dùng Cửu Thiên Thập Địa cấm ma đại pháp nhốt hắn trong Linh sơn mới được an bình một đoạn thời gian."
Bần đạo trong lòng cả kinh, trong lòng tự nhủ quả thật là đủ ngoan độc? Cửu Thiên Thập Địa cấm ma đại pháp không giống cấm thuật bình thường, chỉ áp dụng cho kẻ tội ác tày trời. Bởi vì người bị nhốt vào đó xem như đã bị phán quyết tù chung thân, dù cho Hàn Băng ma thần bị giam trong đó cũng không thể nào ra được. Mấu chốt nhất là nếu như Phật tổ muốn thả hắn cũng rất khó khăn. Nói cách khác, kẻ bị nhốt chỉ có nước chờ chết già mới có khả năng được giải thoát.
Thế nhưng mọi sự luôn luôn có ngoại lệ, Cửu Thiên Thập Địa cấm ma đại pháp đúng là lợi hại nhưng cũng có giới hạn của nó. Đó là nó không thể nào chống đỡ được lực lượng trên Tứ Cửu thiên kiếp. Nói cách khác, nếu kẻ bị nhốt muốn ra ngoài thì phải mau chóng tu luyện dẫn phát Thiên kiếp, chỉ có dựa vào uy lực cường đại của Thiên kiếp mới có khả năng đánh vỡ cấm chế này.
Ta nghĩ rằng Phật tổ đã hận thấu xương Kim Sí Đại Bằng, sợ rằng không muốn phải lưu ý tứ đến hắn nữa. Phật tổ bây giờ nói muốn giao hắn cho ta làm thú cưỡi. Vậy đã nói lên rằng nó sắp sửa thoát ra ngoài rồi. Nếu như nó muốn thoát khốn thì chỉ có một con đường, chẳng lẽ nói Kim Sí Đại Bằng chuẩn bị đón nhận Thiên kiếp hay sao?
Quả nhiên, hết thảy đúng y như bần đạo suy đoán, Phật tổ bất đắc dĩ nói: "Cái tên nghiệt chướng này mặc dù vô liêm sỉ, nhưng mà thiên phú cũng cực cao, ai dà, bây giờ hắn sắp nghênh đón Ngũ Cửu Thiên kiếp. Cửu Thiên Thập Địa cấm ma đại pháp sẽ giam hắn không nổi. Mà ta lại không muốn xen vào chuyện của hắn nữa. Hắn bây giờ đã đủ khiến cho ta đau đầu rồi, nếu như lại tăng thêm một cấp không phải là náo nhiệt chết ta sao? Tam Phong, ta biết ngươi bản lãnh lớn, ta giao hắn cho ngươi dạy dỗ đó."
"Hả?" Bần đạo nhất thời dở khóc dở cười nói: "Phật tổ, ngay cả ngài cũng trị không được hắn, ta có thể làm gì hắn chứ? Một khi hắn quậy phá, lấy thực lực thấp kém của đệ tử chắc chắn áp chế không nổi hắn."
"Vô phương, ta đã sớm cho hắn đeo Vòng Kim Cô rồi, chỉ cần hắn dám không nghe lời ngươi, ngươi cứ tự nhiên niệm chú là được. Ngay cả đầu sắt như con khỉ cũng chịu không nổi, ta cũng không tin còn trị không được nó." Phật tổ cười nói: "Rồi hãy nói, ta biết ngươi xưa nay quỷ kế đa đoan, à, không, là người rất cơ trí."
Phật tổ nhất thời lỡ lời, hơi hơi lúng túng nhìn qua ta, nhìn thấy ta lắc đầu cười khổ cũng không có bộ dáng tức giận, mới tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng ngươi hoàn toàn có năng lực dạy dỗ tốt hắn, ta rất có lòng tin với ngươi."
Bần đạo nhất thời ta choáng váng, Phật tổ thật là lợi hại mà. Một chiêu sử dụng thật xảo diệu, vừa đáp tạ ta vừa bỏ rơi được một đại phiền toái, ném một hòn đá hạ hai con chim. Hơn nữa căn bản không đợi ta từ chối, Phật tổ trực tiếp truyền bí pháp niệm Kim Cô Chứ vào trong đầu ta, rồi cười ha hả nói: "Ngươi hãy yên tâm, con nghiệt chướng này mấy ngày nữa sẽ phải độ kiếp, có ngươi đưa tới Kim Kiếp niệm châu, hắn hi vọng độ kiếp rất lớn. Chờ đến khi hắn độ kiếp thành công, ta sẽ dặn dò cẩn thận một phen sau đó mới đưa đi Đạo Môn. Được rồi, mọi chuyện cứ định như vậy đi!" Nói xong Phật tổ lập tức nhấc chén trà khẽ nhấp một ngụm.
Phật Di Lặc lập tức nói một tiếng: "Tiễn khách." Sau đó đi tới trước mặt ta đưa tay làm tư thế xin mời.
Bần đạo bất đắc dĩ chỉ biết cười khổ cáo từ. Chuyện này đối với bần đạo cũng không phải xấu, dù sao một đầu thần thú vượt qua Ngũ Cửu Thiên kiếp chính là thú cưỡi có cấp bậc ngang với Hàn Băng ma thần. Ngat cả Thần Giới cũng không còn có mấy đầu như thế. Rồi lại nói, Kim Sí Đại Bằng là thần thú hung danh truyền ra bên ngoài, ta có thể nhận hắn làm thú cưỡi đương nhiên là cực kỳ sung sướng.
Về phần nói hắn có nghe lời hay không, hắc hắc, bần đạo không hề lo lắng. Bởi vì ta biết phàm là mấy tên ưa gây phiền toái như Kim Sí Đại Bằng đều là những tên thích bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần cẩn thận giáo huấn hắn mấy lần, bảo đảm hắn đàng hoàng lại ngay. Hàn Băng ma thần chính là một ví dụ, khà khà, đúng rồi, không bằng ta giao Kim Sí Đại Bằng cho Miểu Miểu dạy dỗ luôn. Ta tin tưởng Miểu Miểu rất thích hợp giáo huấn lại mấy tên ưa tàn bạo này. Kim Sí Đại Bằng lọt vào tay nàng, chỉ cần qua vài tháng bảo đảm sẽ biết điều y như mèo con thôi. Về phần có bị Miểu Miểu nhổ sạch lông chim hay không ta đây quan tâm làm gì chứ?
Bần đạo lên đường hồi lâu trở lại Đạo Môn vào lúc hoàng hôn. Hồi báo lại ân sư một lần, ân sư cười to nói: "Ha ha, tốt, tốt, tốt, đồ nhi, ngươi có thể nhận được Kim Sí Đại Bằng làm thú cưỡi thật đúng là phúc khí to lớn mà!"
"Hắc hắc!" Bần đạo cười khổ nói: "Kim Sí Đại Bằng từ trước đến giờ tánh khí táo bạo, không bao giờ chịu nghe lời ai cả. Sau khi hắn vượt qua Ngũ Cửu Thiên kiếp liền cao hơn ta hai cấp, chỉ sợ hắn không cam lòng làm tọa kỵ của ta."
"Ha ha, không phải đã có Kim Cô Chú hay sao?" Ân sư cười nói: "Đây chính là đồ chơi tốt, ngươi đi hỏi con khỉ sẽ biết, hắn tự mình nhận thức rõ ràng đó."
"À, nói đến con khỉ thì chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi." Bần đạo thổn thức nói: "Ân sư, ngày mai đệ tử muốn đi gặp hắn."
"Đi đi." Ân sư cười nói: "Dù sao cách kỳ hạn Thánh thiên sứ quy định còn rất xa, chúng ta cũng không cần gấp mấy ngày. Đúng lúc vi sư có một số việc phải an bài. Ngươi thừa cơ hội này đi gặp bằng hữu, ha hả, thế nhưng, lần này Tam Hại tề tụ không nên náo động nhiều quá nhé?"
"Hắc hắc." Bần đạo ngại ngùng cười nói: "Sư phụ yên tâm, chúng ta chỉ quậy một phen nho nhỏ, hắc hắc, ta muốn mang con khỉ về nhà cũ Athena để thăm một lão bằng hữu của chúng ta."
"Ha ha." Sư phụ cười to nói: "Đến ngày hôm nay ngươi mới nhớ tới bọn hắn, nói thế nào bọn họ cũng là bạn chí thân của Athena, giáo huấn chút ít là được rồi, không nên gây phiền toái quá lớn."
"Vâng." Bần đạo vội vàng đáp ứng nói: "Sư phụ yên tâm, chúng ta đi xả giận rồi sẽ trở lại, tuyệt đối không đến nổi diệt cả nhà hắn đâu!"
"Như thế mới tốt, ngươi lui xuống chuẩn bị đi." Ân sư phất tay nói.
"Như thế đệ tử xin cáo lui." Bần đạo thi lễ thối lui ra ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bần đạo đi tới chỗ ở tạm thời bên trong Thiên tôn cung, Vong Ưu đang chờ ta ở đó. Ta nói cho nàng nghe chuyện đã xảy ra hôm nay, bao gồm cả việc ngày mai chúng ta chuẩn bị đi gặp mặt con khỉ già kia.
Vong Ưu nghe xong hưng phấn không thôi, luôn miệng cười nói: "Ha ha, rốt cục đã có cơ hội gặp lại con khỉ rồi, chúng ta đã mấy chục năm rồi không gặp lại nhỉ?"
"Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đang bề bộn tính toán người chim mà. Ai, thời gian trôi qua thật là nhanh." Bần đạo cảm khái nói.
"Ha hả, nếu như con khỉ biết hắn đối thủ cũ của hắn, Kim Sí Đại Bằng thế mà trở thành tọa kỵ của ngươi, ngươi nói hắn sẽ có cảm tưởng gì?" Vong Ưu cười hỏi.
"Hắc hắc, khẳng định là buồn bực muốn chết." Bần đạo cười hì hì nói.
"Ta cũng đoán thế." Vong Ưu cười nói: "Thật mong đợi đến lúc cho hắn biết chuyện này quá đi."
"Hắc hắc." Bần đạo và Vong Ưu cùng nhau cười lớn lên.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai người chúng ta khẩn cấp lên đường. Hôm nay con khỉ thật sự rất bận rộn, nó ở tại Thiên Đình, hơn nữa còn có một đám thủ hạ nghe hắn chỉ huy, thật ra hắn đang gánh vác tất cả chức trách trước kia của lão Ngọc đế. Nói cách khác, ngoại trừ hắn chưa xưng đế ra thì hoàn toàn trở thành một Ngọc đế mới rồi.
Chuyện này là hai nhà Phật Đạo cùng chung quyết định, bởi vì Thiên Đình phải có một nhân vật trọng yếu đảm nhiệm Thần Giới, không thể thiếu một ngày được. Sau khi Ngọc đế ra đi, người thích hợp cho vị trí này cũng không nhiều. Bất luận là uy vọng hay là thực lực, con khỉ đều là người phù hợp.
Mặt khác, sở dĩ con khỉ được hai nhà Phật Đạo đồng thời ủng hộ, ngoại trừ nhân duyên của hắn rất tốt thì có liên quan tới xuất thân của hắn. Tên này chưa bao giờ nhắc đến sư phụ của hắn, nhưng mà rất nhiều người đều biết hắn là đệ tử Bồ Đề lão tổ, ngoài ra hắn còn có công hộ tống Đường Tăng thỉnh kinh được Phật tổ phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, từ đó liền trở thành người Phật Môn. Chuyện này khiến cho hắn có quan hệ sâu xa với hai nhà Phật Đạo. Vì thế hắn ngồi vào cái ghế Ngọc đế, hai nhà Phật Đạo cũng bớt đi một phen tranh chấp, tất cả mọi người rất yên tâm chuyện này.