Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 818: Kẻ ngốc quá nhiều


Mặc dù chúng ta lần này đã rất cẩn thận, thế mà uy lực bộc lộ ra vẫn quá mức bất phàm. Đặc biệt là Hương Hương thi triển Đằng Mạn Thuật có thể trói buộc toàn bộ thân thể khổng lồ của Ma Trư, nhìn thế nào cũng thấy quá kinh khủng rồi. Mặt khác, Lạp Tư không còn lòng dạ nào nhắc nhở chúng ta, ví như vấn đề vũ khí, theo như Lạp Tư suy nghĩ, vũ khí bình thường căn bản không thể gây thương tổn Ma Trư được. Sau đó thấy chúng ta dễ dàng giết chết Ma Trư, hắn liền câm miệng ngây người tại chỗ. Tuy thế, bần đạo và Vong Ưu cảm thấy sau này tiến vào thành lớn cần phải tiến hành kế hoạch mua thêm vài thứ thường dùng mới tốt.

Bởi vì ở trên đường bị trì hoãn, khi chúng ta tới thành thị đã là hoàng hôn ngày thứ năm. Cũng may chúng ta tới nơi vừa lúc đóng cửa thành, xém chút nữa bị phiền toái tá túc ngoài thành rồi. Sau khi vào trong thành, chúng ta tách khỏi nhóm người Lạp Tư. Bọn họ tìm khách sạn bình thường nghỉ ngơi, mà đám người bần đạo thì muốn ở trọ trong quán rượu sang trọng nhất. Thủ hạ Lạp Tư là người quen thuộc hoàn cảnh, hắn đặc biệt phái người dẫn đường cho chúng ta, giúp chúng ta tìm tửu điếm lớn nhất thành.

Vấn đề giao tiếp với tửu điếm tự nhiên là quản gia như ta ra tay, chúng nữ trực tiếp đi vào phòng nghỉ ngơi. Ta còn phải bận việc một trận mới xong.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, rạng sáng ngày thứ hai mọi người rửa mặt sạch sẽ rồi dùng điểm tâm. Vong Ưu đề nghị: "Được rồi, hôm nay mọi người sẽ tùy tiện vui đùa ở trong thành một ngày."

"Hay quá !" Chúng nữ lập tức hưng phấn hô lên.

"Thế nhưng ta nhắc nhở các ngươi vài điểm, thứ nhất, chúng ta là mục tiêu quá lớn. Cho nên mọi người tách ra từng bộ phận mới tốt. Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý, ít nhất phải có hai người cùng nhau hành động, các ngươi tự do tổ hợp. Ta thì bất kể, được không?" Vong Ưu cười hỏi.

"Biết rồi." Chúng nữ vội vàng đáp ứng.

"Thứ hai chính là phát tiền, các ngươi nhìn thấy vật phẩm ưa thích thì cứ mua tự do. Ngoại trừ bất động sản ra, cái gì cũng mua được hết. Không phải là ta sợ tốn tiền, mà không biết bao giờ đến bao giờ chúng ta mới có cơ hội quay lại đây!" Vong Ưu vừa nói vừa ra hiệu cho ta.

Bần đạo mang ra một đống kim tệ, nói: "Đây là kim tệ sử dụng trong Vị Diện này. Các nàng phân phát ra đi. Mặt khác, còn có một ít bảo thạch. Nếu như không đủ tiền dùng, có thể dùng bảo thạch đổi sang kim tệ."

"Phu quân thật là tốt." Chúng nữ cười nói. Sau đó mỗi người cầm một ít kim tệ, về phần bảo thạch lại không có người nào nhận lấy. Thật ra trên tay các nàng không có thiếu bảo thạch, các nàng tiêu tiền như nước đã quen, cho nên từ lâu nay bần đạo đã trang bị cho các nàng trở thành phú bà giàu có nứt vách. Ai mà thèm quan tâm vài viên bảo thạch kia chứ.

"Thứ ba, ta bất kể chuyện gì, tất cả phải nhớ hành sự cẩn thận, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở." Vong Ưu dặn dò.

"Biết rồi." Chúng nữ đáp ứng.

"Cuối cùng chính là thời gian tập hợp, ước định vào buổi tối hôm nay, nhớ là trời vừa tối bắt buộc phải quay về. Nếu như về quá muộn, cẩn thận phu quân các ngươi ghen tuông đó!" Vong Ưu trêu chọc: "Bây giờ, toàn thể giải tán."

"Ha ha." Chúng nữ cười hì hì tản hết ra ngoài.

"Phu quân, chàng không thể đi ra ngoài, chàng phải ở chỗ này giám thị tình hình, xem ai có tình trạng bất thường sẽ đi hỗ trợ." Vong Ưu híp mắt cười gian nói: "Ta đoán chàng sẽ bề bộn nhiều việc lắm đó! Ha hả." Nói xong nàng kéo tay Âu Dương Nhược Lan chạy ra ngoài. Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại mỗi ta đây đứng tại chỗ dở khóc dở cười.

Mặc dù bần đạo có điểm buồn bực, nhưng ta vui lòng ra sức cho các nàng. Bởi vì trong thời kỳ chiến tranh mấy chục năm, các nàng đều ở chung quanh hỗ trợ ta, cấp lực ủng hộ lớn nhất cho ta, mà ta vẫn không có cơ hội bồi bổ cho các nàng. Lần này đi du lịch, ta vốn muốn đền bù phần thua thiệt này, vì thế đừng nói chỉ là đứng ở chỗ này, dù có bảo ta làm gã sai vặt xách túi cho các nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Thật ra các nàng đều là người năng lực xuất chúng lại xinh đẹp mỹ miều, một khi chạy ra đường chơi dễ phát sinh nhiều chuyện phiền toái. Điểm này ta đã sớm có dự cảm. Mà trên thực tế, phiền toái tới còn nhanh hơn so với ta tưởng tượng. Các nàng mới vừa ra khỏi cánh cửa tửu điếm liền đụng phải rắc rối.

Đó là một đám móc túi chuyên nghiệp, bọn chúng thích nhất là dạo quanh mấy cửa tiệm hoặc quán rượu, bởi vì những người thường ra vào nơi này đều là hạng có tiền. Khi chúng nữ cười nói xuất hiện, lập tức trở thành mục tiêu đầu tiên bị bọn chúng chọn lựa. Ánh mắt đám móc túi này không thể nào phân biệt diện mạo chân thực của các nàng.

Chỉ nghe tên đầu lĩnh hô lên một tiếng, lập tức từ các góc hẻo lánh trên đường phố xông ra mười mấy gã khất cái vô cùng bẩn thỉu. Bọn chúng theo ám hiệu của tên đầu lĩnh, tránh khỏi Lệ Nhược Nhã cao lớn, tìm tới Ái Liên Na xinh xắn lanh lợi.

Ai bảo Ái Liên Na tay cầm một tấm chắn cực lớn chứ? Tại trong mắt đám côn đồ, tiểu cô nương này nhất định sẽ bị tấm chắn liên lụy tốc độ giảm mạnh, thích hợp nhất cho bọn chúng đục nước béo cò. Hơn nữa, sau khi trộm đồ chạy thoát cũng an toàn hơn, nàng tay cầm tấm chắn chung quy không có lực sát thương bằng người cầm kiếm nha!

Ở trong quan niệm sai lầm này, đám trộm cướp lựa chọn một mục tiêu cực kỳ sai lầm để hạ thủ. Ái Liên Na là ai chứ? Nàng là thành viên tinh anh được gia đình người cuồng tín bồi dưỡng ra đó, nàng từ nhỏ đã nhiệt tình đấu tranh với những thế lực đen ở trong Thánh Đô, đánh người xấu chưa bao giờ khách khí. Bọn này vừa nhìn cũng biết là điển hình cho cái loại người bại hoại, ban ngày ban mặt lại dám cướp đồ người khác, thứ này không phải là cái gai trong mắt Ái Liên Na hay sao?


"Mấy tên móc túi chết tiệt, ta lấy tên chính nghĩa sẽ trừng phạt tất cả các ngươi." Ái Liên Na giận dữ hét lên, đồng thời đạp mạnh chân xuống đất, chỉ nghe vang lên một tiếng nhẹ nhàng. Chung quanh Ái Liên Na đột nhiên hiện ra hỏa diễm màu trắng, dĩ nhiên là Từ Bi Hỏa Diễm vô cùng kinh khủng kia.

Bần đạo đang ở trong tửu điếm sử dụng Nguyên Thần nhìn thấy hết thảy rõ ràng, vừa thấy Ái Liên Na xuất ra Từ Bi Hỏa ta nhất thời kêu to không tốt. Nếu như thật sự cứ thế mà đánh, sợ rằng chỗ này có một con rồng cũng phải trực tiếp hóa khí, chớ nói chi là những phàm nhân bình thường. Khẳng định ngay cả tro cũng không thừa nổi. Ở trên đường cái nếu như đụng phải nhân mạng, thật sự không dễ dàng xử trí.

Nói thì chậm nhưng sự tình diễn ra quá mau, bần đạo vừa nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng lập tức phát động pháp thuật mạnh mẽ đè Từ Bi Hỏa của Ái Liên Na xuống. Đồng thời. Vong Ưu cũng nghĩ đến hậu quả của nó liền động thủ giúp ta.

Chúng ta bị một phen toát mồ hôi lạnh, cũng may bản thân Ái Liên Na vừa xuất thủ liền hối hận, cố gắng thu hỏa diễm trở về. Ba chúng ta cùng nhau nỗ lực cuối cùng mới triệt tiêu chín thành uy lực Từ Bi Hỏa. Mặc dù như thế, những tên móc túi kia cũng không chịu nổi chút xíu dư uy của Từ Bi Hỏa, toàn bị bị ngọn lửa đốt cho đen thui như than cốc.

Cũng may bọn hắn còn chưa có mất mạng ngay tại chỗ, Tiên Nhã phóng ra vài đạo trị liệu thuật bọn chúng đã có thể miễn cưỡng rên rỉ thành tiếng. Chuyện tình kinh khủng như vậy dĩ nhiên làm kinh hãi những người đi ngang qua, bọn họ nhanh chóng vây lại xem. Hơn nữa còn có người đi báo quân đội trị an trong thành.

Bần đạo nhìn thấy có chuyện lớn vội vàng chạy ra ngoài, cười nói với chúng nữ: "Các nàng cứ đi chơi! Nơi đây để ta xử trí là được rồi!"

"Ha ha ha!" Thấy ta nói như thế, chúng nữ lập tức thoải mái tách khỏi đám đông tản ra ngoài. Chỉ có Ái Liên Na là người gây họa không có rời đi. Nàng đang lo lắng đứng nhìn ta.

"Ha hả, tiểu thư xinh đẹp đi chơi đi, không có chuyện gì đâu!" Bần đạo mỉm cười nói: "Chỉ là mấy tên trộm cắp, làm thịt cũng không sao, huống chi còn chưa chết người mà." Bốn phía nhiều người như vậy, ta đành phải dùng bộ mặt quý tộc khí phái để dỗ dành Ái Liên Na.

Ái Liên Na thấy ta không có tức giận mới lặng lẽ cười cười bị Lệ Nhược Nhã tiện tay lôi đi.

Cho đến lúc này đội trị an vĩnh viễn tới trễ mới ào ào kéo đến. Một gã quan viên mập mạp tâm cao khí ngạo đỉnh đạc nói với ta nói: "Ngươi là ai? Tại sao giết người ở trên đường, trong mắt ngươi chẳng lẽ không có một chút vương pháp hay sao?"

Lúc này bần đạo vì che dấu tai mắt người khác đã thay đổi một thân y phục dành cho quản gia của tiểu quý tộc. Hắn nhìn thấy ta chỉ là một hạ nhân của tiểu quý tộc tự nhiên không để vào trong mắt, thậm chí hắn còn cho là cơ hội kiếm tiền đến rồi. Dù sao thân phận của hắn ở nơi này cũng không quá thấp.

Bần đạo làm gì sợ hắn, ta phản cảm nhất chính là cái loại người bắt nạt kẻ yếu, ta tăng cao thanh âm mắng to: "Đừng có mà dùng mắt chó nhìn người. Đừng nói chỉ chết mấy tên trộm, dù có giết mấy tên phế vật, thùng cơm, ngu ngốc như ngươi. Tiểu thư nhà ta bóp chết mấy chục cũng xem như đi chơi mà thôi, vương pháp tính là cái gì hả?"

Tên cảnh quan mập bị ta mắng sửng sốt ngay tại chỗ, nhiều năm sống trong quan trường làm cho hắn luyện ra một phen bản lãnh nhìn mặt đoán người. Nhìn thấy ta lẽ thẳng khí khái mắng to, chính hắn trước hết e sợ ba phần, vội vàng thay đổi sang khuôn mặt tươi cười, cười nói với ta: "Tại hạ là quan trị bổn thành an, đồng thời cũng là anh trai thành chủ. Xin hỏi các hạ và chủ nhân ngài có thân phận gì vậy?" Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ danh hiệu anh trai thành chủ còn vinh quang hơn chức quan trị an vậy.

"Ngươi không có tư cách biết." Bần đạo khinh thường nói: "Ta còn có việc, ngươi lập tức mang theo mấy tên bỏ đi cút xa một chút !"

"Hả? Chờ một chút." Mập cảnh quan đột nhiên cảm thấy ta có chỗ không đúng, bởi vì dù nói thế nào, tình huống quý tộc đụng nhau cũng phải báo ra danh hiệu của mình. Sau đó một phương mạnh hơn mới có thể áp người, một phương yếu thế sẽ phải thua thiệt. Ta hành động khác thường như thế làm cho hắn sinh lòng cảnh giác, cho nên hắn lập tức trở mặt nói: "Các hạ không phải là đang đùa với ta chứ? Đại quý tộc ta thấy nhiều lắm rồi, nhưng mà bọn họ chưa từng có hạ nhân nào trang phục khó coi thế này. Đây là quan hệ đến vấn đề mặt mũi, không có đại quý tộc nào xử lý qua loa hết."

"À, vậy ý của ngươi là…?" Bần đạo bất cần hỏi một câu. Tiểu tử này nếu không thức thời ta đành phải giáo huấn hắn một chút.

"Ý của ta là ngươi đang phô trương thanh thế." Mập cảnh quan cả giận nói: "Muốn lừa gạt người của ta kết quả sẽ rất là thê thảm, ngươi bây giờ hoặc là lập tức nói ra thân phận, hoặc là phải đi theo ta một chuyến."

"Ta đã nói là các ngươi không xứng biết thân phận của ta." Bần đạo cười híp mắt nói: "Thế nhưng, nếu như ngươi xác định cần phải biết, ta có thể nhắc nhở ngươi một chút!"

"Ta rửa tai lắng nghe." Mập cảnh quan nghiến răng nói.

"Đã như vậy ta sẽ cho ngươi một ít đầu mối." Bần đạo cười nói: "Đầu tiên, ngươi phải hiểu được ta là một gã quản gia."

"Ha ha." Mập cảnh quan nhất thời càn rỡ cười lớn lên: "Quản gia lại ăn mặc như vậy, xem ra thân phận chủ nhân của ngươi cũng không cao lắm nhỉ?"


"Ha hả." Bần đạo cũng không tức giận mà cười gian nói: "Chuyện này cần tự bản thân ngươi nhận ra, loại đại quý tộc nào mới xứng với quản gia có thực lực như ta, điểm này ngươi nên rõ ràng nha?"

"Dĩ nhiên." Mập cảnh quan khinh thường nói: "Vậy thì các hạ đây thực lực ra sao?" Lấy bản lãnh bất nhập lưu của hắn, làm gì nhìn ra được thực lực của ta? Hắn còn tưởng rằng ta chỉ là người bình thường mà thôi, cho nên vẫn còn to mồm cười nhạo.

"Thực lực của ta xin mời tự thân ngươi cảm thụ đi!" Bần đạo cười nói. Đột nhiên trở mặt đưa tay giáng cho hắn một cái bạt tai vang dội trên mặt gã cảnh quan mập. Trực tiếp đánh văng thân thể to mọng của hắn ra xa mười thước. Sau đó nặng nề té lên trên mặt đường đá xanh. Bần đạo khinh thường lấy mạng chó của hắn tự nhiên là hạ thủ lưu tình. Cho nên hắn bay đi hơi xa, rơi cũng nặng, kỳ thật cũng không lo ngại gì nhiều. Chẳng qua là thiếu mất một mảng răng trong mồm mà thôi.

Hắn và nhóm thủ hạ phế vật đều bị dọa không nhỏ, cả đám vây quanh hắn hô to gọi nhỏ. Bần đạo lại không để ý tới phản ứng của hắn, xoay người đi vào tửu điếm, chỉ nói vọng ra sau một câu: "Chúng ta không hi vọng bị quấy rầy. Người trái lệnh, giết !"

"Đội trưởng. Chúng ta bắt hay không bắt hắn đây?" Một tên lính quèn hỏi lấy lòng.

"Bắt cái đầu của ngươi, cái tên ngu ngốc này không có não hả? Phế vật mà, hắn là người chúng ta có thể bắt được sao?" Mập cảnh quan đúng lúc tìm được một cái bia hứng đạn, chửi ầm lên: "Ngươi cũng không có nghĩ nhân vật có thể ta đánh bay ra xa hơn 10 thước mà không có bị thương tổn, người đó lợi hại bao nhiêu không hả? Hắn chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giết toàn bộ chúng ta rồi. Mẹ nó, tên này nếu như tiến vào quân đội ít nhất cũng là sư đoàn trưởng chỉ huy mười vạn đại quân, à không, tuyệt đối không chỉ nhiêu đó. Sợ rằng quân đoàn trưởng cũng không có lợi hại như thế. Nhưng mà hắn lại cam tâm làm quản gia cho người khác, từ đó có thể thấy được thế lực đám người kia to lớn đến mức nào rồi."

Mập cảnh quan đột nhiên nghĩ đến một việc, vội vàng phân phó: "Mau mau, chia nhau ra báo cho mấy gia tộc danh giá trong thành, ngàn vạn lần không nên xung đột cùng bọn họ. Nếu không sẽ liên lụy xui xẻo đến tất cả mọi người, nhanh đi !"

Hắn lo lắng thật ra không phải là dư thừa, hắn biết rõ ràng tính tình cái đám công tử ăn chơi trong thành, nếu thật sự đụng tới nhóm toàn mỹ nữ kia tuyệt đối y như ác lang gặp thịt tươi vậy.

Một khi dẫn phát xung đột, kẻ xui xẻo khẳng định không chỉ có những tên động thủ, bởi vì quý tộc trong thành phần lớn có quan hệ họ hàng hoặc giao tiếp xã hội. Bao nhiêu chuyện xấu xa đều liên thủ làm với nhau. Nếu như lộ ra một ít sự tình, khẳng định là chết chùm cả lũ. Chỉ sợ ngay cả thành chủ cũng phải xong xuôi luôn, hắn vốn là viên quan trị an lại càng xui xẻo hơn nữa! Nghĩ tới đây mập cảnh quan vội vàng cong chân chạy về phủ thành chủ báo cáo tin tức.

Không nói đến gã mập cảnh quan này đang lo lắng chạy về, bây giờ nói đến nhóm phu nhân của ta. Các nàng dạo chơi trên đường lập tức dựa theo yêu thích chia ra mấy nhóm. Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã thích hoàn cảnh an tĩnh, nhất là đọc sách, cho nên hai nàng chạy tới thư viện giết thời gian.

Mân Nhi, Phù Ni Nhã và ba tỷ muội Tử La Lan vui sướng dạo phố, đi tới khu vực phồn hoa nhất bắt đầu cổ động mua đồ. Ngay cả Hương Hương và Vong Ưu cũng bị kéo vào đội ngũ của các nàng.

Về phần đám người Lệ Nhược Nhã, Thất công chúa, Ái Liên Na lại thuộc về đám người cuồng chiến tranh, các nàng đi khắp nơi tìm các tiệm vũ khí, lựa chọn vũ khí ưa thích.

Dĩ nhiên, một đám nữ tử dáng người thướt tha xuất hiện ở trên đường cái, nhất định là thu hút nhiều người chú ý. Một đống nam tử đủ loại thân phận không nhịn được tiến lên tiếp gần. Trong nhóm này có rất ít người hành động tạm coi có lý trí và thân sĩ, sau khi bị cự tuyệt thì tiếc hận tiêu sái rời khỏi. Nhưng mà có một bộ phận sắc đảm ngập trời động tay động chân triệt để kích lên lửa giận của các nàng. Lệ Nhược Nhã, Thất công chúa, Ái Liên Na tính tình tương đối táo bạo không nhịn được xuất thủ ngay tại chỗ, ở trong lò rèn đánh ngã mấy tên dong binh không biết tốt xấu.

Mặc dù các cô nương ra tay rất là chú ý lực lượng, nhưng mà mấy tên xui xẻo đều bị trọng thương. Bọn họ là thành viên một dong binh đoàn khá mạnh. Coi như là có chút bối cảnh, ở trong thành bá đạo đã quen rồi, kết quả ăn thua thiệt trong tay các nàng. Dong binh đoàn mặc kệ ai đúng ai sai, ở trong mắt bọn họ công khai đả thương người của mình chính là không nể mặt. Nếu như không tìm mặt mũi trở về, uy tín của bọn hắn sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

Cho nên gã đoàn trưởng tạm thời liên kết hơn một trăm người, ỷ vào tin tức linh thông và tình hình quen thuộc, rất nhanh bao vây được Lệ Nhược Nhã, Thất công chúa, Ái Liên Na ngay trên đường phố.

"Mấy con nhỏ không biết sống chết. Cho là bộ dạng xinh đẹp có chút thực lực là giỏi sao?" Gã đoàn trưởng khinh thường cười dâm nói: "Các huynh đệ bắt các nàng trở về cho ta, khuya hôm nay mọi người cẩn thận vui sướng một phen. Cô nàng cao nhất kia là của ta!" Đoàn trưởng nhìn thấy ba nàng ăn mặc trang phục mạo hiểm bình thường nên cho rằng ba nàng không có thân phận gì lớn. Vì thế hắn không hề lo lắng có hậu quả nghiêm trọng gì, thằng nhỏ đáng thương chết đến nơi còn không biết xảy ra chuyện gì nữa. Bần đạo ở trong tửu điếm nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, chỉ cười mị mị lẩm bẩm: "Bọn này chết chắc rồi!"

"Ha ha ha~!" Một đám ngu ngốc cùng nhau cười lớn lên.

"Ai…" Lệ Nhược Nhã thở dài, bất đắc dĩ nói: "Làm sao cái Vị Diện này kẻ ngu ngốc nhiều như vậy nhỉ? Quả thực có thể bán sỉ kiêm bán lẻ luôn rồi!"

"Đúng vậy !" Ái Liên Na buồn bực nói: "Mới đánh bay mười mấy tên lại tới thêm hơn một trăm, trời đất ơi, chúng ta không thể gặp ít hơn một chút sao? Thật là ảnh hưởng tâm tình quá đi."

"Biện pháp tốt nhất chính là giết hết." Thất công chúa nói: "Dựa theo kinh nghiệmở trên chiến trường, một đám ngu ngốc như vậy chỉ cần chết hơn một phần năm sẽ tự động giải tán. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta."

"Nhưng mà phu quân không cho chúng ta tùy ý giết người mà?" Ái Liên Na do dự nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Có không?" Thất công chúa cười nói: "Ta vì sao không nghe thấy nhỉ? Rồi lại nói, phu quân thường xuyên dạy bảo chúng ta, cái gì gọi là tướng ở bên ngoài trận có thể không nghe vương mệnh nha!"

"Ha hả." Lệ Nhược Nhã cũng cười nói: "Vậy thì làm đi, cùng lắm trở về bị phu quân phạt một trăm lần. Ta bao hết phần của các ngươi cũng được!"

"Ha ha." Ba cô nàng lập tức cười lớn lên.

Đám ngu ngốc kia không biết ba nàng đang nói cái gì, bọn chúng chậm rãi bao vây đột nhiên nhìn thấy ba nàng cười to lên làm cho sửng sốt. Sau đó bọn chúng kinh ngạc phát hiện ba nàng bắt đầu chủ động xuất kích.

"Đi tìm chết!" Tốc độ Lệ Nhược Nhã nhanh nhất, trường thương trên tay đảo qua một cái lập tức đánh bay mấy tên đứng gần ra ngoài xa.

"Chết tiệt!" Tiếp theo là Ái Liên Na, nàng huy vũ tấm chắn đánh đập bẹp bốn năm tên xui xẻo. Gã đoàn trưởng dong binh còn đang há mồm kinh hãi, mấy tên xui xẻo đã bay ra ngoài xa mấy chục thước, sau khi rơi xuống đất trực tiếp nằm im bất động. Những người bị bọn chúng va chạm vào thì hộc máu hôn mê. Cần phải bao nhiêu lực lượng mới có khả năng làm được chuyện này chứ?

"Này này, không thể chừa cho ta vài tên sao?" Thất công chúa thực lực khá thấp, mới vừa rút bảo kiếm ra hai người kia đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nàng bất đắc dĩ đành phải chủ động xông về phía gã đoàn trưởng, ý đồ giết chết con cá lớn này.