Trên thực tế, trong lãnh địa hiện tại có rất nhiều người theo ta thăng thiên. Vương tiên sinh thể chất kém nên mới để hắn ở lại, sau khi chết lại lên trên này. Rồi thay đổi sang thân thể cường tráng, mà hai cha con Nộ Chi Kiếm Thánh Tạp La cùng với một vài bộ hạ cũ chỉ cần nguyện ý sẽ được trực tiếp chuyển sinh thành Thiên sứ. Thị trường Thiên Giới nhờ có bọn họ tuyệt đối trung thành với ta thủ vệ đêm ngày.
Nghe ta nói xong Phù Nghê Nhã lập tức phản đối: "Nhưng Vương tiên sinh chỉ có một mình làm sao gánh nổi công việc của bốn người chúng ta chứ?"
"Ha hả, vậy thì gọi thêm trợ thủ của các ngươi chịu trách nhiệm." Bần đạo cười nói: "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không biết làm hư đâu!"
"Nhưng mà nhất định sẽ có ảnh hưởng." Phù Nghê Nhã mặc dù phản đối, nhưng khẩu khí đã buông lỏng rất nhiều.
"Ha hả, thôi nào, phu quân nàng bây giờ không còn là một gã lĩnh chủ cả ngày rầu rỉ vì kim tệ rồi." Bần đạo cười nói: "Chút ít tổn thất, ta căn bản không quan tâm. Mấu chốt chính là các nàng đi theo ta nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng được nghỉ ngơi thật sự. Ta nhân cơ hội lần này để cho các nàng cảm nhận được hạnh phúc gia đình, biết không?"
"Ừ." Phù Nghê Nhã và ba tỷ muội Tử La Lan cùng nhau cảm động nói: "Cảm ơn phu quân."
"Không, không, là ta thiếu nợ các ngươi, người nên cám ơn là ta mới đúng." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Có lẽ ta còn phải xin lỗi, bởi vì sau khi chúng ta quay trở lại sẽ có đợt khảo nghiệm mới !"
"Không sao, chúng ta thích bận rộn công việc mà." Phù Nghê Nhã cười nói.
"Ha hả, tất cả đều là cô nương tốt!" Bần đạo biết nàng đang an ủi, nên ta cảm kích nói: "Ta hiểu tâm ý của các ngươi, được rồi, tất cả mọi người đi chuẩn bị một chút, gia đình chúng ta sẽ bước vào hành trình du lịch. Không có một ai được ở lại cả, cho các ngươi thời gian bảy ngày sắp xếp công việc. Bảy ngày sau chúng ta cùng nhau lên đường."
"Tốt." Chúng nữ hoan hô một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
Khi ở trong phòng chỉ còn lại có Vong Ưu và ta, nàng mới lo lắng nói: "Vấn đề chàng luyện không ra phân thân, ân sư nói thế nào?"
"Hắn phân tích phân thân của ta không có chết." Bần đạo cười cười nói ra tiền căn hậu quả.
Vong Ưu lập tức vui mừng nói: "Thật là tốt quá, đến khi phân thân đó đi ra ngoài, chúng ta rốt cục có thêm một gã chủ thần đỉnh cấp trấn giữ rồi."
"Xem nàng cao hứng thế kia, chúng ta không phải đã có bốn thần thú rồi sao?" Bần đạo cười nói: "Bọn họ đều là chủ thần đỉnh cấp, đúng rồi, bọn họ gần đây sinh sống thế nào?"
"Không giống nhau. Chàng chính là gia chủ, thực lực của chàng mới là mấu chốt nhất. Về phần bốn đầu thần thú, bọn họ sinh sống thoải mái cực kỳ, mỗi người đều được phân cho một lãnh địa phương viên vạn dặm. Từ khi bọn họ tới đây đã qua mấy chục năm vẫn chưa từng đình chỉ xây dựng." Vong Ưu cười khổ nói: "Bọn họ tính xây dựng cung điện tu hành. So với thành Thiên đường của chúng ta còn hoành tráng hơn nhiều."
"Cứ mặc bọn họ xử lý đi, nếu không làm chậm trễ tu luyện là được rồi." Bần đạo nói.
"Trên phương diện tu luyện bọn họ rất chăm chỉ." Vong Ưu gật đầu nói: "Đúng rồi, chàng lần này dẫn toàn thể chúng ta đi chơi. Thật sự yên tâm đám người chim bên kia sao?"
"Dĩ nhiên, à, không phải yên tâm lắm." Bần đạo cười khổ nói: "Ta bởi vì không yên lòng với bọn họ, cho nên mới dứt khoát mang toàn bộ các ngươi đi theo bên cạnh. Chúng ta an toàn nhất không phải ở trong Thiên đường, mà là Thiên Không Thành!"
"Ha hả, ta cứ nghĩ mãi chuyện này, lữ hành xuyên qua nhiều Vị Diện không biết tên tràn đầy nguy cơ, nghĩ thế nào cũng không giống với đi du ngoạn mà." Vong Ưu cười nói.
"Cũng không nhất định." Bần đạo cười nói: "Ân sư đưa ta một phần bảo tàng đồ. Bao gồm bản đồ và chìa khóa, chúng ta hoàn toàn có thể chơi trò tầm bảo nha!"
"Bảo tàng gì?" Vong Ưu hưng phấn hỏi.
"Địa phương Đại thần thượng cổ Cộng Công tu luyện, Thủy thần cung." Bần đạo cười cười lấy khối Thủy Kính ra đưa cho Vong Ưu, nói: "Đây chính là chìa khóa."
"Rất kỳ quái !" Vong Ưu cau mày nhận lấy, nói: "Ta vì sao cảm giác nó đang kêu gọi ta vậy?" Vừa nói Vong Ưu vừa nhận lấy Thủy Kính cẩn thận nghiên cứu.
"Có thật không?" Bần đạo vội vàng hỏi tới: "Khi ta nhận nó cũng không có cảm giác gì mà?"
"Ai biết được? Có lẽ ta cảm giác sai lầm? Dù sao bây giờ đã không còn cảm giác đó rồi." Vong Ưu cười khổ nói: "Ước chừng là do ta muốn tăng thực lực đến điên rồi? Ta gần đây bị một đoàn chủ thần đỉnh cấp xuất hiện, nào là siêu cấp chủ thần và Đại thần thượng cổ dọa cho sợ hãi đến độ thần kinh suy nhược rồi. Thật là đáng chết, trước kia ta tự cho mình là vô địch thiên hạ, bây giờ mới biết được mình nông cạn đến cỡ nào, thật sự là quá mức buồn cười."
"Đúng vậy !" Bần đạo cũng tràn đầy cảm xúc nói: "Ban đầu chúng ta làm Tam Hại hành động thật sự quá khoa trương. May là chúng ta làm loạn tại Thần Giới, cho nên không có đụng tới thiết bản, nếu không, sợ rằng sẽ chết rất là khó coi."
"Ài, được rồi, đừng nói những thứ này nữa, nghĩ đến việc chàng bị buộc làm nô lệ cho người chim ta lại căm phẫn nổi giận rồi." Vong Ưu ngay sau đó tỉnh táo lại, nói: "Thế nhưng chúng ta còn trẻ, đạt được thành tích như hiện tại đã không kém rồi. Bây giờ chúng ta cần phải cố gắng tu hành. Chung quy sẽ có một ngày, chúng ta trở thành thần minh lợi hại nhất, Thần Thánh thiên sứ cũng sẽ bị chúng ta dẫm ở dưới lòng bàn chân thôi."
"Ừ." Bần đạo gật đầu lia lịa nói: "Để cho Thánh thiên sứ làm nữ nô mới được!"
"Muốn chết có phải không?" Vong Ưu nhất thời giả bộ giận dữ, đưa tay vặn lỗ tai của ta, trêu: "Sắc đảm thật là to nha?"
"Oan uổng, ta không có nói mình hưởng dụng mà?" Bần đạo vội vàng giải thích: "Thật ra ta sẽ cấp cho nàng dùng."
"Thôi đi, ai cần chứ!" Vong Ưu cười cười buông lỏng lỗ tai của ta ra, sau đó nói: "Được rồi, nên làm chính sự trước cái đã. Đi thôi !" Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
"Chúng ta đi đâu?" Bần đạo vội vàng đuổi theo đi hỏi nói.
"Đi thăm hỏi Đại Địa mẫu thần cùng với Thái Thản thần hoàng." Vong Ưu cười nói: "Chàng không phải còn có việc làm ăn với bọn họ hay sao?"
"A, thiếu chút nữa quên mất rồi." Bần đạo cười khổ nói.
Sau đó bần đạo thả ra tín hiệu liên lạc, mời Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần đến chỗ cũ gặp nhau. Chỗ cũ ta nói chính là thị trường Thiên Giới, nơi đó tương đối gần bọn họ, lui tới cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa, nơi đó đông người lắm thợ, khắp nơi đều có người thường xuyên giám thị, căn bản không tồn tại khả năng bị phục kích, cho nên bọn họ rất yên tâm địa điểm này. Nếu như chọn địa phương gặp mặt ở Vân Điện hoặc là nơi ở của Đại Địa mẫu thần, người ta sẽ có chút ám ảnh trong lòng.
Không lâu sau mấy người chúng ta gặp mặt trong hành cung Thiên Giới, mọi người hàn huyên một hồi, bần đạo trực tiếp tiến vào chính đề. Ta cười nói: "Vấn đề mà lần trước thần hoàng bệ hạ đề nghị ta đã xin chỉ thị ân sư. Các loại trận pháp vốn là cơ mật của Đạo Môn chúng ta, dựa theo môn quy kiên quyết không được truyền ra ngoài. Thế nhưng xét theo tình thế trước mắt, còn có thể diện của thần hoàng bệ hạ. Ân sư cuối cùng đáp ứng có thể dùng một trận pháp cao cấp và ba loại trận pháp trung cấp trao đổi phương pháp chế tạo Thần Quái. Dĩ nhiên, bởi vì mẫu thần đã hoàn toàn trao truyền thụ Thần Phù thuật cho chúng ta, cho nên ta sẽ trực tiếp đưa những trận pháp này cho các ngươi."
"Ha hả." Đại Địa mẫu thần mỉm cười nói: "Ban đầu ta chỉ muốn thu đồ đệ mà thôi, không nghĩ rằng còn có thu hoạch lớn như vậy."
"Chúng ta cũng không thể để cho ngài lỗ lả mà?" Bần đạo cười nói. Sau đó ta hỏi Thái Thản thần hoàng: "Vậy ý bệ hạ thế nào?"
"Phương pháp chế tạo Thần Quái đã là luyện kim thuật mạnh nhất của chúng ta, mà các ngươi không có xuất ra trận pháp lợi hại nhất." Thái Thản thần hậu tiếp lời: "Ta cho rằng đây là không công bình."
"À, xin bệ hạ tha lỗi." Vong Ưu lập tức tiếp lời: "Ta cho rằng chuyện trao đổi phải nhìn giá trị hai bên chứ không phải lấy phẩm chất để làm tiêu chuẩn. Ví dụ như một người nông dân đòi dùng ngũ cốc tốt nhất đổi lấy vương miện hoàng đế cũng được hay sao?"
"Ngươi nói chúng ta là nông dân?" Thái Thản thần hậu nhất thời biến đổi sắc mặt.
"Dĩ nhiên không phải thế." Bần đạo nhìn thấy vội vã nói: "Vong Ưu không phải có ý tứ này, nàng chỉ dùng một ví dụ mà thôi. Xin bệ hạ tha lỗi." Vừa nói xong ta kéo tay áo Vong Ưu.
"Nếu như ví dụ của ta làm ngài hiểu lầm. Ta đây đành phải xin lỗi vậy." Vong Ưu bất đắc dĩ phải nói xin lỗi.
"Ha ha, không có quan hệ." Thái Thản thần hoàng cũng nói: "Nói như thế cũng không có gì to lớn cả." Vừa nói hắn cũng liếc qua Thần hậu.
"À, đúng vậy, có lẽ là ta hơi nhạy cảm." Thái Thản thần hậu cũng ý thức được bản thân có chỗ thất thố, vội vàng xin lỗi ta: "Ta không có ý trách cứ ngươi!"
"Ha hả, được rồi, tất cả mọi người đều là bằng hữu, điểm nhỏ này không nên để ở trong lòng." Đại Địa mẫu thần cũng vội vàng giảng hòa: "Chúng ta trước tiên uống một chén nào ."
"Tốt." Chúng ta tập thể chạm cốc, mọi người cười ha ha một tràng, coi như là bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng hiểu lầm lần này dễ xử, nhưng mà đàm phán vẫn còn phải tiếp tục, Thái Thản thần hoàng lại ngồi xuống ghế nói: "Tam Phong, Đạo Môn có trận pháp cao cấp không ít chứ?"
"Chừng mười mấy loại!" Bần đạo không muốn tiết lộ nhiều cơ mật sư môn cho nên nói một cách hàm hồ.
"Vậy trận pháp các ngươi xuất ra có phải quá ít hay không?" Thái Thản thần hoàng cười khổ nói.
"Bệ hạ, phi thường xin lỗi ngài, chuyện này chỉ có ân sư mới có tư cách quyết định, ta đây không quyền hành sửa đổi nó." Bần đạo không muốn tranh luận thêm với hắn, trực tiếp đẩy lên phía trên, sau đó bổ sung: "Nhưng mà lấy ánh mắt cá nhân của ta để xem xét, thật ra bên lỗ lả chính là Đạo Môn chúng ta."
"À?" Thái Thản thần hoàng buồn cười nói: "Chúng ta xuất ra toàn bộ tâm huyết chỉ đổi lại được một ít bên các ngươi, ngược lại lỗ lả cũng là các ngươi luôn? Có thể giải thích hợp lý cho ta nghe không?"
"Rất đơn giản, nhìn trên tính thực dụng là biết, ta có thể lấy bảo đảm một trận pháp cao cấp ít nhất có thể gia tăng gấp đôi lực chiến đấu của quân đội ngài." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Xin hỏi bệ hạ, phương pháp chế tạo Thần Quái của ngài có tác dụng lớn như vậy không?"
"Tam Phong huynh đệ chê cười rồi, ngươi không phải là đang đùa ta chứ?" Thái Thản thần hoàng nói.
"Xem ra Tru Tiên kiếm trận còn không đủ để làm cho ngài ghi nhớ sâu sắc nhỉ?" Bần đạo nghiêm nghị nói.
"Không, chuyện này không giống nhau, ta thừa nhận Tru Tiên kiếm trận đúng là biến thái, nhưng mà nó hao phí tài nguyên cũng biến thái như vậy. Tính mười vạn kiện thần khí gom lại đã đủ cho ta chế tạo ngàn vạn đầu Thần Quái." Thái Thản thần hoàng mỉm cười nói: "Có nhiều Thần Quái như vậy, quân ta cũng sẽ vô cùng lợi hại."
"Vậy thì thôi vậy, ta sẽ truyền thụ một trận pháp cao cấp cho Đại Địa mẫu thần, ngài có thể bàng quan, thử xem uy lực của nó ta có nói khoa trương hay không!" Bần đạo cười nói: "Nếu như ngài phát hiện ta nói khoác, khoản giao dịch này có thể trực tiếp bỏ qua, ta sẽ nói lại với ân sư sau!"
"Tốt." Thái Thản thần hoàng lập tức gật đầu nói: "Nếu như ngươi nói thật ta sẽ đáp ứng điều kiện của các ngươi!"
"Một lời đã định." Bần đạo cười nói.
"Như vậy ngươi dự định lúc nào biểu diễn cho ta xem?" Thái Thản thần hoàng hỏi.
"Ngày mốt ta sẽ bố trí một trận pháp tại đây. Đến lúc đó ta sẽ mời ngài đi xem." Bần đạo cười nói.
"Chúng ta sẽ tới !" Thái Thản thần hoàng cười nói.
"Được rồi, chuyện giao dịch tới đây là ổn rồi, tiếp theo chính là nhập tiệc thôi!" Bần đạo cười nói, ngay sau đó ta gọi thuộc hạ mở tiệc chiêu đãi bọn hắn.
Ngày thứ hai, bần đạo tìm Đại Địa mẫu thần mượn 108 người Bảo Thạch cấp thứ thần. Sau đó mang bọn chúng đến cái ao nước nguyên tố tiểu Lục từng ở. Vừa bố trí trận pháp vừa giảng giải tinh nghĩa trận pháp cho bọn hắn, Đại Địa mẫu thần đứng ở một bên dự thính.
Lần này, bần đạo truyền thụ cho Đại Địa mẫu thần Phong Hậu Bát Trận, trận này thích hợp cho người Bảo Thạch Thổ hệ sử dụng, không chỉ có thể gia tăng uy lực Thổ hệ thuật pháp trên diện rộng. Hơn nữa còn có các loại dị năng đặc biệt như: làm địch nhân mất phương hướng, tiêu hao thể lực, còn bị các loại huyễn tượng mê hoặc…v…v
Bố trí trận pháp như vậy trọng yếu nhất là tài liệu bày trận và độ dày linh khí. Hai điểm này ta đã có đầy đủ. Tài liệu dĩ nhiên ta không thiếu, nơi này là địa điểm trước kia ta tu luyện, vẫn còn một cái Tụ Nguyên đại trận vận chuyển, cho nên linh khí nồng hậu gần như Thần Giới.
Bần đạo tốn thời gian một ngày bố trí xong trận pháp. Mặc dù trận này là trận pháp cao cấp, nhưng mà vốn chỉ là biểu diễn nên ta bố trí đơn giản nhanh chóng. Nếu như đổi lại là các vị sư huynh tinh thông trận pháp, trong vòng vài ngày bọn hắn có thể căn cứ tình huống cụ thể nơi đây bố trí Phong Hậu Bát Trận, đến lúc đó uy lực mới gọi là biến thái.
Còn thời gian dưa thừa ta chỉ đạo nhóm người Bảo Thạch cách thức hành động trong đại trận, phân rõ phương hướng, bổ sung năng lượng ở chỗ nào, làm sao để ẩn giấu thân hình. Cùng với vài địa điểm ngàn vạn lần không thể lọt vào...vân...vân. Cũng may nhóm người Bảo Thạch không có ngu ngốc lắm, đối với mấy chỉ thị đơn giản nắm giữ rất nhanh, sau đó cả đám diễn luyện qua vài lần.
Đại Địa mẫu thần tận mắt xem xét toàn bộ, cuối cùng nhìn xong quá trình diễn luyện, nàng thán phục nói với ta: "Không trách được Đạo Môn khiến cho quân đoàn Thiên Sứ kiêng kỵ như thế, trận pháp của các ngươi cũng quá kinh khủng đó?"
"Ha hả, quá khen !" Bần đạo cười nói.
Ngày thứ hai, vợ chồng Thái Thản thần hoàng đúng hẹn đi tới chỗ này, bọn họ nhìn trước pháp trận do ta bố trí, nhưng không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút năng lượng ba động dị thường mà thôi. Thật ra trận pháp này trải dài phương viên vài trăm dặm, nếu không có ai phát động trận pháp thì vô cùng bí mật. Người ngoài rất khó nhìn ra sơ hở. Hai vợ chồng Thái Thản thần hoàng có thể phát hiện vài điểm khác biệt đã là giỏi lắm rồi.
"Trận pháp ẩn giấu ở đâu?" Thái Thản thần hậu nhíu mày nói: "Ít nhất ẩn giấu rất bí mật. Tựa hồ bên trong còn có người?"
"Đúng thế, có 10 gã người Bảo Thạch cấp thứ thần." Bần đạo cười nói.
"Ngươi dự định biểu diễn ra sao?" Thái Thản thần hoàng hỏi.
"Ngài cho rằng mấy vị chủ thần đỉnh cấp thuộc của ngài có thể đánh bại bọn họ không?" Bần đạo cười hỏi.
"Nói vậy, cứ thế mà làm !" Thái Thản thần hoàng xác định với ta. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Như vậy xin mời ngài !" Bần đạo cười nói: "Chỉ cần bên bọn hắn thắng thì chính là ngài thắng, nếu như bọn hắn thua..." Bần đạo nói đến đây liền dừng lại.
"Có thể tính là chúng ta thua." Thái Thản thần hoàng nghiêm nghị đáp ứng: "Lam Kỳ, đi ra bắt bọn họ lại, không được làm cho ta thất vọng."
"Dạ." Theo một thanh âm vang vọng, một vị tướng lãnh Thái Thản cao lớn từ phía sau Thái Thản thần hoàng chạy ra, hắn cưỡi một đầu Lôi Thú, nhìn bộ dáng thì đầu thực lực Lôi Thú này tuyệt đối trên chủ thần cấp một. Rõ ràng là Thái Thản thần hoàng cảm thấy không ổn, đang muốn chơi xấu nha!
Thế nhưng bần đạo không thèm quan tâm điều đó, đừng nói nhiều thêm một con Lôi Thú, dù có xuất hiện thêm một chục gã chủ thần đỉnh cấp ta cũng không sợ. Đợi gã này vọt vào trong trận pháp, bần đạo liền hạ lệnh cho nhóm người Bảo Thạch: "Phong vân phát động !"
Bần đạo ra lệnh một tiếng cả đại trận bắt đầu vận chuyển. Chỉ thấy bầu trời bốn phía vốn tĩnh lặng trong lúc bất chợt phong vân biến sắc, vô duyên vô cớ nổi lên một trận cuồng phong ào ạt. Cuồng phong cuồn cuộn dâng lên bụi đất đầy trời, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bầu trời. Đám bụi đất này không phải là thứ bình thường, bên trong đó ẩn chứa Thổ hệ linh khí có tác dụng đặc biệt che dấu khí tức.
Lam Kỳ ở trong đại trận có cảm thụ sâu sắc nhất, hắn đột nhiên cảm giác như lọt vào một Vị Diện khác, bốn phía bụi đất bay dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy, hai tai đều là cuồng gió gào thét. Thậm chí tinh thần lực cũng không có cách nào xuyên thấu qua tầng bụi đất kia nổi. Y như tinh thần lực là nước bị bụi đất hấp thu sạch sẽ vậy. Điều này quả thật là quỷ dị, hắn lần đầu tiên gặp phải nên cảm giác vô cùng kinh hoảng.
Khi mà hắn không biết phải làm thế nào, đột nhiên một khí tức nguy hiểm tràn ngập trong đầu hắn. Ở nguy cơ trước mắt, hắn vội vàng khởi động lá chắn phòng hộ, tiếp theo là một trăm đạo pháp thuật mạnh mẽ đập lên trên lá chắn phòng hộ. Theo một tiếng nổ vang thật lớn, Lam Kỳ trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn thấy lá chắn bảo vệ trực tiếp bị đánh nát, năng lượng còn sót lại đạp mạnh vào người hắn.
Cả người Lam Kỳ phát ra từng làn khói khét lẹt, da tróc thịt bong. Mặc dù có khải giáp thần khí bảo vệ, bộ vị trọng yếu cũng không có chuyện gì, đám năng lượng này chỉ là lực dư thừa, cho nên thương thế của hắn không nặng. Nhưng mà bộ dáng hắn vẫn chật vật không chịu nổi, mấu chốt nhất chính là đau đớn. Thái Thản thần tộc rất ít khi thụ thương, cho nên khả năng chịu đựng đau đớn tương đối kém, từng đợt đau nhức kéo đến khiến cho Lam Kỳ muốn mất đinửa cái mạng.
"A..." Lam Kỳ hét thảm một tiếng, sau đó lập tức hóa thân thành tia chớp chạy trốn ra phía ngoài. Đồng thời mắng to trong lòng: "Trời đất ơi, rõ ràng nói là người Bảo Thạch cấp thứ thần, nhưng mà theo cường độ công kích, toàn bộ đều là chủ thần cấp một thả ra mới đúng. Cái tên Âm Hiểm Quân Thần đáng giận, cả gan lừa gạt ta."
Lam Kỳ oán thầm còn chưa kết thúc, hắn đột nhiên cảm giác hình như mình vừa đụng vào một tầng vải bông mềm dẻo trực tiếp bắn ngược hắn trở về. Va chạm đột ngột như vậy Lam Kỳ không kịp chuẩn bị, cả người quay cuồng trực tiếp đâm đầu vào một khối đá to cứng rắn. Khi hắn khôi phục tinh thần lại nhìn kỹ thì thấy trước mặt hắn xuất hiện một bức tường năng lượng màu vàng, nhìn bộ dáng có lẽ phi thường vững chắc. Ít nhất Lam Kỳ đụng vào nó chỉ dẫn phát một vài đợt rung động mà thôi.
Phát hiện này làm cho Lam Kỳ rất là buồn bực, hắn hiểu được mình bây giờ đã thành chim trong lồng, nếu muốn từ đây thoát ra sẽ rất khó khăn. Mặc dù bức tường này hắn nắm chắc có thể phá vỡ, nhưng mà cần bỏ ra không ít thời gian, đáng tiếc hắn không có thời gian lâu như vậy. Bởi vì mấy chục đạo pháp thuật lại xuất hiện lần nữa bao vây chung quanh hắn. Lần này Lam Kỳ đã có kinh nghiệm, không nói hai lời lập tức hóa thân thành tia chớp nhanh chân bỏ chạy.