Nghe được lời cảnh cáo của ta, mọi người lập tức đề phòng, bắt đầu hướng bốn phía chung quanh dò xét nhưng lại không phát hiện được chút nào. Bần đạo cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không ra, ta bắt buộc phải cho ngươi ăn thứ gì đó"
Vẫn không có động tĩnh gì, bần đạo chân thành nói, lúc này không tán thưởng tên gia hỏa này cũng không được a? Cũng dám đi theo phía sau ta, tưởng nghĩ muốn chiếm chỗ tốt gì đó ư? Ta mà bị thứ rác rưởi này đánh lén sao? Nghĩ vậy, bần đạo cười lạnh một tiếng, sau đưa tay chỉ đến một chỗ, nhìn Cái Thứ nói: "Dùng Thú Vương Bào Hao Đạn bắn hắn cho ta"
"Rống!" Cái Thứ gầm lên một tiếng giận dữ muốn động thủ. Bất quá, tên gia hỏa kia rốt cục cũng chịu không nổi uy hiếp, vội vàng hiện thân cầu xin tha thứ: "Không cần đánh a, ta đi ra là được"
Chỉ thấy địa phương nơi bần đạo chỉ, đột nhiên một hình dáng bóng người đen như mực hiện ra tại hư không, trên người hắn được khoát một cái áo choàng chỉnh tề, nhưng cũng không che lấp được hình dáng thân thể của hắn. Tên này hiển nhiên là một Vu Yêu, hơn nữa từ trên huy chương của hắn mà nhìn, không ngờ là thủ hạ của Vu Yêu Đại Tôn – Vu Yêu Vương, chỉ có điều bản thân hắn hiện tại đã bị trọng thượng, ngay cả Cơ Bô Lạc Phu cũng có thể xử lý hắn một cách thoải mái.
"Van cầu các ngươi, nhìn xem tất cả mọi người đều là thủ hạ của Vu Yêu Đại Tôn, cứu cứu ta đi" Hắn mang thương tích đáng thương cầu xin, nói.
Bất Lại Khắc nhìn ta nói, nói: "Đại nhân cứu cứu hắn đi ha?" Hiển nhiên, Bất Lại Khắc với tính tình hiền lành tái phát, thật không hỗ là pháp sư Thổ hệ chuyển chức Vu Yêu, bây giờ còn có nhiều đồng tình như vậy.
Vốn bần đạo không quan tâm, thậm chí còn cân nhắc cho đám người Cơ Bô Lạc Phu làm thịt hắn. Có lẽ có được không ít chỗ tốt a. Chẳng qua nhìn mặt mũi Bất Lại Khắc, bần đạo vẫn là gật đầu nói: "Được rồi, theo ý của ngươi vậy"
Bất Lại Khắc thấy ta đáp ứng, vội vàng phất tay tặng một đạo Tử Vong ma lực cho Vu Yêu kia, sau khi có được ma lực bổ sung, Vu Yêu kia tinh thần nhất thời chấn động, tình huống tốt lên nhiều lắm. Hắn vội vàng nhìn chúng ta nói, "Cám ơn các ngươi! Thật sự rất cám ơn, ta gọi là Phác Ba Y, xin hỏi tôn tính đại danh của hai vị cường giả?"
"Ta họ Long, vị này là bằng hữu của ta tên là Bất Lại Khắc đại sư" Bần đạo sau khi giới thiệu qua một hồi, liền truy hỏi, nói: "Xin hỏi đại sư vì cái gì mà muốn đi theo chúng ta vậy?"
"Ai! Ta cũng bất đắc dĩ mà thôi, ai bảo ta bị thương nặng như thế chứ? Vạn nhất gặp Cốt Long hoặc người cường giả, chẳng phải ta chết chắc rồi sao, cho nên ta mới đi theo phía sau các ngươi, tương đối an toàn hơn! Nhưng không nghĩ tới lại bị người ta phát hiện. Úc! Ta đã sử dụng áo choàng ẩn thân, là một Ma đạo khí được một vị Vu Yêu Hoàng cẩn thận chế tạo, không ngờ đối với ngài lại chẳng có chút tác dụng nào, ta vừa mới tiến gần một chút đã bị phát hiện, chuyện này quả thực bất khả tư nghị a" Phác Ba Y cười khổ nói.
"Ha hả, trùng hợp thôi mà" Bần đạo cười nói, sau đó ta xoay chuyển đề tài, kỳ quái hỏi: "Ở trong này luôn luôn hiểm nguy, ngài vì sao lại hành động một mình thế?"
"Ta nếu một mình cũng không dám đến đâu. Ai! Chúng ta gồm sáu Vu Yêu Vương cùng nhau đi vào, trong đó ta cùng với một vị Vu Yêu khác có cơ hội thăng cấp lên Vu Yêu Hoàng bất cứ lúc nào, thực lực cường hãn như vậy cho dù quét ngang trong này cũng không khó khăn gì?" Phác Ba Y bất đắc dĩ nói: "Chỉ là chúng ta gặp xui xẻo thôi, sáu người đi vào năm người chết một người trọng thương! Trời ạ! Đây quả thực giống như một cơn ác mộng mà"
"Chẳng lẻ nói các ngươi gặp phải Cốt Long Hoàng sao?" Bất Lại Khắc kinh ngạc nói: "Không đúng a, cho dù có gặp Long Hoàng đi nữa cũng không có khả năng mạnh mẽ như thế được? Hắn nhiều nhất là đánh cho các ngươi chạy dài thôi, như thế nào có giết năm trọng thương một được a?"
"Không phải là Long Hoàng, mục tiêu của chúng ta lần này chỉ là Cốt Long Vương đỉnh cấp thôi, chỉ là chung quanh đây xuất hiện một Ngân Nguyệt Ác Ma xưng hùng trên vạn năm nay" Phác Ba Y hơi đau khổ nói: "Tên gia hỏa kia *** quá biến thái mà"
"Trời ạ! Các ngươi cũng dám tìm nàng phiền toái sao?" Cơ Bô Lạc Phu quá sợ hãi nói: "Tuy rằng nàng là Cốt Long Vương, nhưng mà Cốt Long Hoàng cũng đánh không lại nàng? Mấy người các ngươi đi đến đó, vậy không phải muốn chết sao chứ?"
"Ngân Nguyệt Ác Ma là Cốt Long sao?" Bần đạo tò mò hỏi: "Nàng làm sao mà lợi hại như vậy?"
"Bởi vì nàng là Cốt Long thuộc tính Thần Thánh duy nhất tại Minh Giới" Cơ Bô Lạc Phu giải thích.
"Cốt Long thuộc tính Thần Thánh? Vong linh cũng có thuộc tính Thần Thánh sao?" Bần đạo kinh ngạc hỏi: "Có Cốt Long như vậy nữa à? Kia không phải nói, ngay cả Vong Linh pháp sư cũng cóThiên sứ? Cái này vui lắm đây"
"Hắn không phải là đang nói đùa đấy chứ. Đây là thật sự!" Phác Ba Y nói: "Nàng khi còn sống chỉ là một Ngân Long cao ngạo, không biết vì cái gì sau khi tiến vào Thiên đường lại trở thành Quang Long, ngược lại khi tiến nhập Minh Giới chỉ trở thành một Cốt Long thôi. Điểm kỳ quái nhất chính là, mặc dù thân thể nàng không có chút thịt, nhưng từ xương cốt tản mát ra một cổ hơi thở Thần Thánh nồng đậm"
"Bởi vì thuộc tính tương khắc quá lợi hại, khiến cho nàng tại trong thế giới chúng ta đây cơ hồ tồn tại vô địch, tuy rằng nàng chỉ vẻn vẹn là một Cốt Long Vương thôi, lại từng đánh cho một vị Long Hoàng bỏ chạy lấy mạng. Ai cũng không biết nàng làm sao mà tu luyện ra ma lực Quang Minh hệ tràn ngập Minh Giới đến như vậy, nhưng mà với ma lực hùng hậu như thế, nghe nói nàng ngay tức khắc có thể tiến nhập Long Hoàng, chỉ sợ đến lúc đó bốn vị Đại Tôn cũng không nhất định thu phục được nàng" Phác Ba Y thở dài nói, "Điều này rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vậy mà nhóm ngươi còn đi tìm chết làm gì?" Bần đạo khó hiểu nói: "Sáu người các ngươi như thế nào mà có lá gan lớn như vậy?"
"Nếu luận thực lực mà nói, chúng ta sáu người cộng lại thực lực không thể kém cỏi hơn so với Long Hoàng, so với Ngân Nguyệt Ác Ma mạnh hơn một chút, mặt khác chúng ta còn chuẩn bị rất nhiều đạo cụ, Ma đạo khí cấp Thần khí có ba kiện" Phác Ba Y buồn bực nói: "Nhưng mà cuối cùng chúng ta vẫn thất bại, nàng so với tưởng tượng chúng ta cường hãn hơn nhiều, tuy rằng bị chúng ta đánh lén trở nên trọng thương, nhưng nàng vẫn đánh cho chúng ta năm người chết một người bị thương, thật sự là quá đáng sợ a"
"Nàng bị trọng thương?" Nhãn tình bần đạo sáng lên, vội vàng truy vấn.
"Đúng vậy, chẳng qua ta khuyên ngài vẫn là đừng đánh chủ ý đến nàng, người này lực khôi phục sức khỏe rất là biến thái a, Thần Thánh hệ đều là như thế mà. Chỉ sợ hiện tại nàng đã khôi phục lại ít nhất là một nửa thực lực, mấy người các ngươi tuyệt không phải là đối thủ đâu!" Phác Ba Y khuyên nhủ.
"Không thử làm sao biết được?" Bần đạo tủm tỉm cười, nói: "Các ngươi là Vong linh, tự nhiên sợ năng lượng Thần Thánh hệ, nhưng mà ta là nhân loại a? Ta là người mới không sợ"
"Một khi đã như vậy. kia xin thứ lỗi cho ta cáo từ trước. Ta còn muốn trở về để dưỡng thương" Phác Ba Y vội vàng nói.
"Như thế cũng tốt, chỉ là phiền toái đại sư chỉ điểm lối đi đến đó thôi, chúng ta cũng muốn đi qua đó xem" Bần đạo hỏi.
"Ở phương hướng này, ước chừng hơn ba ngàn dặm là địa phương Ngân Nguyệt Ác Ma đã tập kích chúng ta" Phác Ba Y nói, "Được rồi, ta phải đi thôi. Một chút lòng thành không nói hết kính ý, đây là toàn bộ đáp tạ ân cứu mạng. Tái kiến!" Nói xong, hắn ném một cái túi hoàng kim, sau đó nhanh chân chạy đi, căn bản là không cho chúng ta cơ hội đáp lời.
Nhìn thấy túi hoàng kim dưới đất, tất cả mọi người lặng yên một thoáng. Sau đó bần đạo cười khổ nói: "Thật đúng là kẻ có tiền! Ít nhất có trên vạn kiện a, đủ hình dáng, chất lượng cũng không tệ, nhưng lại được khảm bằng bảo thạch. Đúng là thứ tốt a"
"Đại nhân thích thì hãy thu lấy đi?" Bất Lại Khắc vội vàng chân thành nói.
"Không … không" Bần đạo vội vàng lắc đầu nói: "Ngươi cứu hắn, mấy thứ này đều là hắn đáp tạ ngươi, mà ta cũng không cần! Nhanh nhanh nhận lấy đi, hắc hắc, chúng ta muốn đi bắt con Ngân Nguyệt Ác Ma kia. Ha ha, Cốt Long Thần Thánh hệ, quả thật rất không thể tin được, ta nhất định phải bắt nàng mới được"
"Đại nhân, điều này rất nguy hiểm a?" Bất Lại Khắc nói xong, liền nhìn nhìn đám Cơ Bô Lạc Phu.
Bần đạo lập tức hiểu được ý tứ của hắn, những người này thực lực không tiện lắm, vạn nhất bị Quang Minh hệ của Ngân Nguyệt Ác Ma chiếu lên, vậy chỉ có một cái kết cục là biến thành bụi phân thôi. Bần đạo gật gật đầu nói: "Cơ Bô Lạc Phu, mấy người các ngươi cùng với Bất Lại Khắc trở về đi"
"Đại nhân, chúng ta … "
Đám người Cơ Bô Lạc Phu còn muốn nói gì đó nưuã, đã bị ta phất tay ngắt lời: "Các ngươi phải nhớ kỹ, cậy mạnh vĩnh viễn không trở thành được cao thủ chân chính, nhìn xem kết cục của đám Vu Yêu kia thì biết. Bất Lại Khắc ngươi hộ tống bọn họ trở về đi"
"Vậy, đại nhân một mình … " Bất Lại Khắc lo lắng hỏi, "Có thể được không?"
"Ta còn có Cái Thứ mà" Bần đạo nói xong, liền thúc dục Cái Thứ tiến về phía trước, trải qua lăn lộn đi đường một lúc, rốt cục bần đạo cũng đã đi tới một địa phương rất quỷ dị. Mặc dù ta tại trên đường đi thường xuyên nhìn thấy Vong linh lui tới. Duy nhất ở trong này không tồn tại một sinh vật vong linh nào. Hiển nhiên bọn họ cảm giác được cường giả tồn tại, chính mình chạy trối chết thì hơn.
Có điểm phát hiện này, lập tức ta thúc đẩy thần thức hướng bốn phía chung quanh tiến hành tìm kiếm. Cuối cùng cũng phát hiện được một cổ hơi thở Quang Minh tinh thuần mà cường đại. Bần đạo lập tức chỉ dẫn Cái Thứ hướng nơi đó đi tới, rất nhanh ta thấy được chủ nhân của hơi thở Quang Minh này, đó là một Cốt Long cự đại mà xinh đẹp.
Nói nàng cự đại là, bởi vì nàng hiện tại đang nằm trên mặt đất mà cũng cao đến năm mươi thước, nếu như đứng lên, sợ là phải trên trăm thước mới được, hai cánh của nàng nếu triển khai ra, ước chừng có đến ba trăm thước, xứng danh to lớn vô đối. Bần đạo đem so sánh với Địa Hành Long, không thể nghi ngờ là nàng lớn hơn rất nhiều.
Về phần xinh đẹp thì càng đơn giản hơn, xương cốt cả người nàng không giống như với Cốt Long là trắng trắng bệch bệch, mà là giống như bạch ngọc, tản ra Thần quang mỏng manh, hơn nữa nhẵn nhụi bóng loáng, toàn thân tựa như là ngà voi vậy, thật xinh đẹp động lòng người. Chẳng qua tình huống của nàng lúc này hiển nhiên là không tốt lắm.
Toàn thân nhiều chỗ xương đã gãy, hơn nữa dấu vết bị thiêu đốt rất nhiều, khiến cho dung nhan của nàng chịu ảnh hưởng cực đại, đặc biệt trên xương sống của nàng có ba khối vật thể sềnh sệch màu xanh biếc, tựa hồ như dầu hắc (nhựa đường) dán dính tại khe hở trên xương sống. Tuy rằng mỗi khối cũng chỉ nhỏ vài thước vuông, nhưng đem một mảnh xương cốt to lớn của Cốt Long đều nhuộm thành một màu xanh biếc, hơn nữa phạm vi màu xanh biếc này đang còn lan rộng ra.
Xương cốt bị cuốn hút vào đang hiện ra xu thế hoại tử, hiển nhiên thứ này lại có tính ăn mòn rất mạnh, đang phá hư cấu tạo thân thể Cốt Long. Mà Ngân Nguyệt Ác Ma tựa hồ sớm đã phát hiện, nhưng lại bất hạnh không có đối sách nào, nàng chỉ có thể dùng ma lực Quang Minh hệ không ngừng ngăn cản sự lan tràng của vật thể màu xanh biếc này, hơn nữa không ngừng tinh lọc chúng nó.
Từ vẻ mặt thống khổ của nàng mà phân tích, sự tinh lọc kia hiển nhiên là hết sức thống khổ, hơn nữa tựa hồ nếu như muốn tinh lọc sạch sẽ hết ba khối thuốc dán kia, chỉ sợ cũng phải có trên dưới trăm năm lao lực a. Tính ăn mòn mạnh mẽ như thế, cho dù là bần đạo cũng không khỏi cả kinh. Ta nghĩ như thế nào cái thứ kia giống như thứ mà khi ta thu thập tại Tinh Linh Chi Sâm – Độc thủy từ Địa Ngục Cự độc thâm uyên?
Khẳng định bên trong có sự liên hệ nào đó, bần đạo một bên cân nhắc, một bên đi gần tới Ngân Nguyệt Ác Ma, làm ta thoáng kinh dị là, ta tại thời điểm vừa mới đi tới chung quanh nàng khoảng mấy trăm thước, nàng lập tức nhận được sự tồn tại của ta, tựa hồ nàng không dùng đạo che chắn đường đi, mà trực tiếp quay đầu nhắm ngay ta nói: "Ngươi là ai?"
Lúc này, bần đạo mới phát hiện nàng dĩ nhiên có nhãn châu, hai đạo quang mang màu bạc từ bên trong bắn tới. Tựa như đèn pha sáng ngời, nặng nề xuyên thấu qua màn sương thật dày, chiếu xạ tại trên người của ta. Bần đạo vội nói: "Ta là người qua đường, thấy ngươi bị thương, cho nên muốn hỏi ngươi một tiếng, có cần hỗ trợ không mà thôi?"
"Ha ha, hảo cho một người qua đường, ngươi cho rằng nơi đây là đường cái tại thành thị Nhân tộc sao? Tùy tùy tiện tiện có thể gặp được Cốt Long đang bị thương?" Ngân Nguyệt Ác Ma khinh thường nói: "Cho là ta hài tử ba tuổi sao chứ?"
"Hắc hắc, được rồi, ta thừa nhận là chuyên môn đi tìm bắt ngươi" Bần đạo hơi xấu hổ nói. Bị người ta vạch trần lời nói dối, ta cũng nhịn không được hai má đỏ ửng lên.
"Ha ha, sớm nói ra có phải tốt hơn không, không nên nói tốt như vậy chứ, các ngươi là nhân loại thì dối trá như nhau mà thôi" Ngân Nguyệt Ác Ma khinh thường cười lạnh nói.
Bần đạo sau khi bị nàng răng dạy, trong lòng ít nhiều cũng buồn bực. Chẳng qua ta vẫn nói, "Ân, ta muốn giúp ngươi trị liệu thương thế!"
"A? Có nhân loại tốt như vậy sao?" Ngân Nguyệt Ác Ma cười lạnh nói: "Hừ, có phải là trước tiên muốn ta hướng ngươi tỏ vẻ thần phục ngươi mới có thể phải không?"
"Nếu ngươi nguyện ý trong lời nói, ta cũng không phản đối" Bần đạo mỉm cười nói.
"Hừ, chỉ bằng ngươi cũng xứng sao" Ngân Nguyệt Ác Ma tức giận nói.
"Ta thì không xứng, nhưng hắn thì có?" Bần đạo chỉ Cái Thứ đang ở trong trạng thái chiến đấu, nói.
"Hắn bất quá chỉ là một con Đại Địa Chi Hùng nho nhỏ mà thôi, là một trong sinh vật ngu ngốc nhất mà ta từng thấy, ta không thể không thừa nhận, lực lượng của bọn hắn rất mạnh, nhưng bọn họ có trí tuệ lại xa xa không xứng bằng lực lượng. Cho nên, vô luận như thế nào ta cũng không cho rằng loại đầu óc ngu ngốc này được vinh dự là một loài sinh vật" Ngân Nguyệt Ác Ma dụng khẩu khí cực kỳ khinh thường nói: "Ngay cả ngươi là nhân loại dối trá đê tiện cũng có thể thần phục, vậy cho thấy chủng tộc bọn hộ là ngu xuẩn cỡ nào"
"Rống!" Cái Thứ tức giận gầm lên một tiếng. Nhưng sợ hãi lực lượng của đối thủ, cũng không có dũng khí gồ lên tranh đấu. Chỉ là đôi mắt – trông mong nhìn ta, tựa hồ muốn ta giúp hắn xả giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bần đạo trong lòng đột nhiên hiện lên một cái ý tưởng, sau đó nhìn Cái Thứ phất tay nói: "Cái Thứ, nàng vũ nhục chủng tộc của ngươi, cũng chẳng khác nào vũ nhục tổ tiên của ngươi, cha mẹ ngươi, ngươi thân là một Đại Địa Chi Hùng, chẳng lẻ có thể tùy ý để một đống xương cốt vũ nhục vinh dự gia tộc ngươi sao? Ngươi chẳng lẻ có thể tỏ vẻ trầm mặc cam chịu sao? Điều ta muốn là, ngươi hiện tại xông lên đi, đánh chết nàng, đem nàng biến thành nhưng mảnh nhỏ, bảo nàng hãy nhớ kỹ Đại Địa Chi Hùng là vĩ đại nhất"
Cái Thứ bị ta nói khiến cho hai mắt đỏ ửng lên, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Ngân Nguyệt Ác Ma, không ngừng thấp giọng rống giận.
"Rống … Rống!"
"Ha hả, không cần kích hắn, ngu xuẩn vĩnh viễn là ngu xuẩn, tại trí tuệ bọn họ cấp thấp như vậy, chỉ cần giữ lại cái mạng nhỏ là chính yếu nhất. Cấp bậc ta so với hắn gấp hai lần, thực lực lại mạnh mẽ so với hắn không biết bao nhiêu mà kể" Ngân Nguyệt Ác Ma cười lạnh nói: "Ngươi cho là hắn có gan khiêu chiến uy nghiêm của ta sao chứ? Cho dù bản thân ta đang bị trọng thương, hắn ngu xuẩn như thế cũng tuyệt đối không có cái lá gan kia, trừ phi Thiên sứ biến thành vong linh, nếu không hắn tuyệt đối không dám"
"Rống!" Trả lời Ngân Nguyệt Ác Ma chính là một viên Thú Vương Bào Hao Đạn bao hàm tức giận mà phát ra, tiếp theo, Cái Thứ nổi giận gầm lên một tiếng vọt tới.
"A!" Ngân Nguyệt Ác Ma hét lên một tiếng thảm thiết, nàng không kịp đề phòng chỉ mới ngẩng đầu lên, kết quả bị Thú Vương Bào Hao Đạn đánh lên trên vật thể màu xanh biếc nhập xâm vào xương cốt trên xương sống. Nhất thời, xương cốt bị ăn mòm vỡ vụn ra, bị bạo tạc bay đi một khối lớn, chỉ để lại một bộ phận trắng hếu không có bị ăn mòn, chẳng qua, lập tức bộ phận kia bị nhuộm thành một màu xanh biếc.
"Đáng giận" Ngân Nguyệt Ác Ma thẹn quá hóa giận, nâng thân thể lên, dùng chân trước hung hăng quét về phía Cái Thứ. Chỉ là, tại thời điểm nàng hành động, lại cảm giác được toàn thân giống như bị ngâm vào trong thủy ngân, chuyển động lên đặc biệt cố hết sức. Móng vuốt ở lúc bình thường múa may thoải mái, hiện tại giơ lên lại nặng giống như một ngọn núi vậy, vô cùng khó khăn.
Nhưng, cho dù như thế, thực lực Ngân Nguyệt Ác Ma cũng không thể xem thường được, sau khi chịu sự tác động của Trọng Lực Thuật, không ngờ còn có thể lấy tốc độ cực nhanh đánh vào bên cạch Cái Thứ, một chút cũng không nhìn ra là dấu vết tốc độ bị giảm, có thể thấy được nếu không có Trọng Lực Thuật, chân trước của nàng có thể chém ra nhanh hơn nhiều, và tàn nhẫn nhiều hơn.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Cái Thứ đã bị móng vuốt của Ngân Nguyệt Ác Ma chụp tới cạnh sườn kéo đi vài bước mới dừng lại, tuy rằng bị đánh cho đầu óc choáng váng mặt mày, ngược lại làm cho Cái Thứ khơi dậy niềm tin tất thắng cùng tâm huyết. Bởi vì hắn phát giác được hiện tại một kích của Ngân Nguyệt Ác Ma không ngờ ngay cả ma pháp Hộ Bích của hắn cũng không thể phá hủy, vậy hoàn toàn minh bạch một vấn đề, nàng hiện giờ là miệng cọp gan thỏ, kỳ thật đã không còn bao nhiêu năng lượng.
Cái Thứ nghĩ vậy, liền trực tiếp dùng Thú Vương Bào Hao Đạn hướng vị trí bị thương của Ngân Nguyệt Ác Ma mà oanh kích, sau đó một bên rống giận tránh né công kích, một bên tìm cơ hội dùng Thú Vương Bào Hao Đạn kích lên nhược điểm của Ngân Nguyệt Ác Ma. Về phần đánh cận chiến, tại sau khi bị Ngân Nguyệt Ác Ma chụp một cái, hắn liền hoàn toàn hiểu được mà buông tha cái loại hình chiến đấu không phù hợp này.
Dù sao hình thể của hai bên lại cách biệt quá xa, nếu nói Ngân Nguyệt Ác Ma là một lão hổ, thì Cái Thứ nhiều nhất chỉ là một con chó nhỏ. Một con chó nhỏ làm sao mà đánh với lão hổ được? Kia căn bản là đi tìm chết. Cho nên Cái Thứ bắt đầu phát huy ưu thế Trọng Lực Thuật làm giảm tốc độ, bắt đầu đối với hình thể khổng lồ của Ngân Nguyệt Ác Ma mà tiến hành đánh du kích.
"Một tên gia hỏa âm hiểm" Bần đạo dở khóc dở cười nói. Bổn ý của ta là bảo Cái Thứ cùng liều mạng với Ngân Nguyệt Ác Ma, có lẽ hắn sẽ đột phá thành công Hùng Vương. Cần phải hành động như thế này mới được, cho dù Cái Thứ có thắng thì có tác dụng gì chứ? Hiện tại nhìn xem Ngân Nguyệt Ác Ma có phải cường hãn giống như tương truyền không, chỉ mong nàng đừng làm ta thất vọng a! Giúp giúp ta đi, hung hăng đánh cho Cái Thứ một trận đi ha!