Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 552: Hải thú đột kích


Chỉ thấy ở trước mắt bao người, tướng lãnh hải quân đột nhiên rút ra phối kiếm, chém ra một đạo đấu khí tràn ngập lực lượng, trực tiếp đánh bay cái đầu của gã đô đốc bay lên trời, khi mà cái đầu còn đang lơ lửng trên trời, hắn tiến lên một bước lại chém thêm một kiếm, quốc vương lẫn đặc sứ bị đứt thành hai khúc ngay lập tức, cơ quan nội tạng nhất thời phun ra đầy đất.

Lúc này, cái đầu gã đô đốc mới rơi xuống mặt đất, một đám người xem cũng mới giật mình tỉnh lại. Nhất thời trên đài cao thành một trận đại loạn, thanh âm nam nhân tức giận mắng, phụ nữ và hài tử thì thét chói tai vang thành một mảnh. Song, chuyện tình vẫn chưa hết, cơn ác mộng giờ mới bắt đầu. Hải quân tướng lãnh giống như một con mãnh thú ăn thịt người, hai mắt đỏ ngầu chém loạn về phía đám người.

Mặc dù cây quý tộc phối kiếm trên tay hắn vừa nhẹ vừa hẹp không thích hợp phách trảm, nhưng mà hắn dù sao cũng là một vị tướng quân nổi danh, một thân thực lực tuyệt đối ở trên Hoàng Kim Chiến Sĩ. Được đấu khí của hắn truyền vào, thanh phối kiếm kia phát huy ra lực sát thương kinh người, lẫn vào đám đông trên đài cao, hắn mỗi một lần trảm xuống ít cũng có thể đánh chết vài ba người.

Hắn tựa như một ma quỷ khát máu, tiến hành điên cuồng giết chóc ở trong đám người. Trong đó có vài tên quý tộc đa phần sống an nhàn sung sướng, phối kiếm trên người không biết bao nhiêu năm không có sờ qua, làm sao có thể chống lại cao như thủ hắn. Cho nên đám người ngoại trừ việc khóc la gào thét loạn thành một đống, cơ hồ không ai dám đứng ra đối kháng.

Chỉ qua vài lần hô hấp, ở trên đài cao thi thể đầy đất, chỉ có một mình vị tướng lãnh hải quân, ngay cả mấy tên tâm phúc vì ngăn cản hắn mà bị chém chết không thương tiếc. Giết chết sạch sẽ đám quý tộc trên đài cao xong. Vị tướng lãnh hải quân gầm lên một tiếng, từ trên đài cao nhảy xuống, thẳng tiến vào trong đám người ở dưới đài.

Khi hắn vừa đi khỏi, Lâm Đạt vẻ mặt hoảng sợ từ trong đống người chết ngẩng đầu lên, hắn nhờ giả chết mới tránh thoát một kiếp này. Hiện tại ở trên người Lâm Đạt toàn là máu, vừa nồng vừa thối. Nhưng mà hắn lại tựa như không có một chút cảm giác, chẳng qua ngây ngốc nhìn khu vực hỗn loạn ở phía dưới, trong miệng lẩm bẩm: "Điên rồi, toàn bộ đều điên rồi."

Tình hình hỗn loạn phía dưới là do năm ngàn chiến sĩ trong phần lớn thành viên lệ thuộc vào Lâm Đạt gia tộc, đột nhiên phát điên y như viên tướng lãnh hải quân kia, bọn họ đầu tiên xuất kỳ bất ý giết chết các chiến hữu bên cạnh mình, sau đó lại bắt đầu điên cuồng tiến hành giết chóc, những quý tộc bình thời cao cao tại thượng kia lúc này chỉ biết quỳ xuống van xin bọn họ tha mạng.

Đáng tiếc là không có chút tác dụng nào, chiến sĩ phát điên không chút chần chờ giết sạch đám quý tộc đang quỳ trên mặt đất. Trong nháy mắt, cả bờ biển biến thành một cảnh tượng giống như địa ngục. Khắp nơi toàn là thi thể, đám người già trẻ lớn bé kêu khóc vang trời, mọi người mù quáng bôn đào ra chung quanh nhưng tìm không ra chỗ an toàn. Vốn là binh lính bảo vệ bọn họ lại đột nhiên biến thành đao phủ thủ giết chóc vô tình. Việc này làm cho bọn họ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Dĩ nhiên, còn có người tuyệt vọng hơn cả bọn họ, đó chính là Lâm Đạt, quân đội dưới tay hắn giết chết hàng trăm hàng ngàn quý tộc vô tội, thậm chí ngay cả đô đốc bổn tỉnh và đặc sứ của hoàng đế tất cả cũng chết ở trên địa bàn hắn. Đây là đắc tội với bao nhiêu người chứ? Hắn ngay cả có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém.

Đột nhiên, Lâm Đạt thấy có lửa khói ở phái xa xa, thuyền tràng (xưởng đóng thuyền) kiêng kỵ nhất chính là cháy. Cho nên hắn sợ hãi vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Trời đất ơi, hắn bi ai phát hiện ra chỗ thuyền tràng mà gia tộc mình đã kinh doanh qua nhiều đời khắp nơi toàn là khói lửa mịt mù. Vô số tàn lửa từ các chiến hạm, phân xưởng bốc lên, hiển nhiên đây là có người cố ý phóng hỏa, chiêu thức phóng hỏa giống như vậy căn bản là không thể nào cứu vãn nổi.

Rất nhanh Lâm Đạt liền phát hiện, người phóng hỏa chính là một vài thợ thủ công của thuyền tràng, bọn họ vừa phóng hỏa vừa giết người. Lần lượt giết chết những người thợ có kỹ thuật lão luyện và các chủ quản chịu trách nhiệm. Tâm tình Lâm Đạt lúc ấy liền triệt để tan nát, quý tộc đã chết kia đó là tập thể nổi điên, hẳn là không trách được hắn, còn những kẻ đốt thuyền tràng đều do mấy tên thợ thuyền nổi điên do chính bản thân hắn đào tạo và gầy dựng.

Thuyền tràng thì còn có thể xây dựng lại, nhưng mà không có công nhân kỹ thuật và những chủ quản chịu trách nhiệm quản lý dàn dạn kinh nghiệm, dù cho hắn lợi hại đến mức nào cũng không có biện pháp tiếp tục tạo ra chiến hạm. Những người đó không phải là dễ dàng tìm được, bọn họ đều là bảo bối có mấy chục năm kinh nghiệm, chân chính nắm giữ kỹ thuật trọng yếu chế tạo chiến hạm. Một khi bọn họ chết sạch, thuyền tràng của hắn coi như là triệt để phế đi, không có mấy chục năm thì đừng nghĩ đến khôi phục nguyên khí.

Nếu như là trước kia, cần mấy chục năm thì cứ để mấy chục năm, hắn chờ nổi, nhưng mà hiện tại không được, năm nay hắn phải kết thúc nhiệm vụ, nếu không thì toàn gia sẽ bị tịch thu tài sản, cộng thêm tội giết quý tộc nữa, hắn gánh không nổi mà. Cho nên Lâm Đạt gấp đến độ nước mắt tuôn trào. Vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy được tiếng vang khổng lồ từ trên mặt biển truyền đến.

Lâm Đạt xoay người nhìn lại, hắn trực tiếp sợ đến choáng váng, chỉ thấy trên mặt biển không biết từ lúc nào mà quái thú hiện ra nhiều vô số kể, chỉ mới lộ ra một góc biển đã có số lượng khổng lồ rồi, mỗi một đầu hải thú thân thể to đùng đang từ từ bơi vào gần bờ. Hiện tại những hải thú không có năng lực lên bờ đang điên cuồng công kích, hai chiếc chiến hạm mới vừa xuống nước đã bị bọn họ dùng thân thể khổng lồ tấn công tới tấp.


Hai chiếc chiến hạm chủ lực, mũi thuyền cách mặt nước có hơn mười thước cao, đám hải thú không thể đi lên. Nhưng mà việc này cũng không thể bảo đảm chiến hạm tuyệt đối an toàn, dù sao những hải thú kia đều có thân cao hơn 20m, mỗi lần đụng vào thân thuyền lực lượng có tới nghìn cân, thân thuyền làm bằng gỗ tuyệt đối không thể nào chống đỡ được nhiều thời gian. Khi chiến hạm vị vài chục đầu hải thú thay nhau công kích, thân thuyền cả hai chiếc chỉ mới vừa xuống nước đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt.

Thế nhưng so sánh với hai chiến hạm ở dưới nước, đám người ở trên bờ cát đang tranh nhau chạy trối chết càng thêm quan tâm đến vận mệnh của mình. Bọn họ bị binh sĩ nổi điên ở trên bờ bức bách đến gần bờ biển, rất nhiều người vì tránh né binh lính đuổi giết vội vàng nhảy xuống biển bơi ra xa, dự định bơi vòng qua biển tránh khỏi đám binh lính bao vây.

Nhưng không ngờ, bọn họ mới vừa xuống nước không bao lâu đã đụng phải nhóm hải thú tập kích, nhóm người bơi nhanh nhất toàn bộ đã thành khẩu phần lương thực cho hải thú, những người chạy theo ở phía sau sợ tái mặt gấp gáp chạy lui trở lại. Hiển nhiên, so sánh với bọn lính thì đám hải thú càng thêm đáng sợ. Bị binh lính giết còn có thể lưu lại thi thể, nhưng mà đút vào mồm hải thú thì cái gì cũng không còn, ngay cả xương cũng không sót nổi.

Sau đó đám hải thú bám sát theo phía sau đám người đang chạy trối chết, không chút hoang mang bắt đầu bò lên đất liền, trong có con Đại Chương Ngư có tám xúc tua. Không tính tới xúc tua, chỉ riêng thân thể dài hơn mười thước và toàn thân vỏ cứng của con cua bự này đã kinh người lắm rồi, lại còn thêm hai cái kìm lớn dài có vài mét, huy động lên uy vũ vô cùng. Còn có quái vật thân thể hẹp dài giống như rắn, thân thể bọn chúng rộng hơn thước, tốc độ di động là nhanh nhất, cái miệng rộng hễ mở ra là có thể nuốt 2-3 người.

Dĩ nhiên còn có rất nhiều hải thú khác hình thù kỳ quái. Toàn bộ chia nhau ra, trùng trùng điệp điệp tiến đến gần thuyền tràng. Thật ra số lượng bọn chúng cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm đầu mà thôi, chỉ vì thân thể chúng quá lớn, cho nên mặc dù phân tán rộng ra nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác kinh khủng vô cùng, tựa hồ đang đối mặt với tất cả hải thú đại dương.

Lúc này, nhóm quái vật hung ác đã chạy đuổi kịp nhóm người, lộ ra vẻ mặt đặc biệt hưng phấn, cứ gặp người là ăn thịt người, thấy vật phá hủy vật. Nơi nơi vang lên đầy thanh âm kêu la hoảng loạn, nhóm chiến sĩ và công tượng nổi điên mặc dù rất nhiều cũng bị hải thú ăn hết luôn, tuy nhiên không có bất cứ người nào có can đảm phản kháng, thậm chí cũng không có ai chạy trốn, bọn họ vẫn như cũ ngây ngốc tiếp tục giết người phóng hỏa, cho đến khi bị hải thú ăn hết mới thôi.

Trong lúc nhất thời cả thuyền tràng lâm vào một cảnh tượng vô cùng thê thảm. Khắp nơi là lửa cháy, thi thể, hải thú tàn sát bừa bãi, còn có đám người nổi điên chém giết loạn cả lên, quả thực giống như địa ngục nhân gian vậy. Địa phương đóng quân nhận được tin tức, hồi lâu mới chạy tới, thế nhưng chỉ dám đứng ở xa xa nhìn vào, không có một ai đủ dũng khí đi tới chiến đấu với hải thú. Khiến cho đám hải thú không hề kiêng sợ giết người ăn thịt, tàn phá bừa bãi khu thuyền tràng suốt một ngày. Cho đến khi trời tối bọn chúng mới hài lòng lui về trong biển rộng.

Cho dù là như vậy, mọi người cũng chỉ dám đợi cho tới hừng sáng mới đến gần nơi này, đợi đến khi bọn họ xác nhận hải thú thật sự rời khỏi hết rồi mới nhanh chóng chạy tới cẩn thận kiểm tra tổn thất. Mà lúc này, thuyền tràng lớn nhất Hoắc Phúc đế quốc đã triệt để hóa thành phế tích, hơn năm vạn công tượng và mấy ngàn binh lính, chạy thoát không tới một phần mười, những người khác đều đã chết đi trong tao loạn.

Bất luận là hai chiến hạm đã đóng tốt hay là những tàu bán thành phẩm còn đang kiến tạo, toàn bộ đều bị phá hủy. Thậm chí ngay cả đống vật liệu gỗ lớn dự trữ tất cả cũng bị đốt quách rồi, cảnh tượng thật sự quá thê thảm. Tin tức này sau khi truyền về thủ đô đế quốc đã khiếp cho trên dưới vua lẫn dân kinh sợ không thôi, hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc thiếu chút nữa gấp đến độ hộc cả máu mồm.

Mặc dù địa phương báo lên không giải thích được hải thú vì sao lại đến công kích, nhưng mà chỉ cần không phải là ngu ngốc, ai cũng có thể thấy rõ bàn tay đen ở phía sau màn chuyện này là sao. Thế nhưng bọn hắn biết được thì có thể làm được chuyện gì? So sánh với con hổ Đại Hán, bọn họ chỉ là một con thỏ nhỏ, thỏ con có năng lực ngăn cản con cọp không ăn thịt nó sao? Hiển nhiên là không thể.

Cho nên hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc không có biện pháp, hắn đầu tiên ra lệnh cho những thuyền tràng khác thi hành công tác bảo vệ. Đáng tiếc, mệnh lệnh của hắn vừa mới phát ra ngoài tin dữ đã liên tiếp truyền đến. Thuyền tràng này bị hải thú tập kích tổn thất sạch sẽ, thuyền tràng kia bị hải tặc viếng thăm, không chỉ có giết người phóng hỏa, còn bị đoạt đi cả chiến hạm chủ lực vừa kiến tạo tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Liên tiếp gặp một loạt tập kích khiến cho năng lực chế tạo chiến hạm của Hoắc Phúc đế quốc thoáng cái giảm xuống hơn 6 thành. Bởi vì chỉ thuyền tràng lớn mới có năng lực chủ hạm, mà hiện tại thuyền tràng lớn bị tập kích tổn thất toàn bộ, khiến cho những địa phương trong đế quốc có năng lực kiến tạo chủ hạm cơ hồ không còn. Không có hạm đội chủ lực còn có thể đánh giặc sao? Cho nên dã tâm bừng bừng của hoàng đế bệ hạ triệt để tan biến.

Điều duy nhất để cho hắn an ủi chính là, hai đại đế quốc khác cũng nhận lấy vận mệnh cơ hồ đồng dạng với Hoắc Phúc đế quốc, tất cả thuyền tràng lớn ở trong nước cũng bị hải thú hoặc hải tặc tập kích, tổn thất cực kỳ thảm trọng, lực lượng hải quân bọn họ còn sót lại rất ít, trong khoảng thời gian ngắn rất khó lòng khôi phục nguyên khí.

Ghê tởm nhất chính là trọng điểm mấy lần tập kích toàn là những người thợ công tượng, thuyền tràng ngược lại là thứ yếu, cho nên ba đại đế quốc chắc chắn phải hao phí rất nhiều mới có khả năng chế tạo lại chiến hạm tốt, bởi vì không có đủ công tượng bọn họ ngay cả có tiền, có tài liệu cũng tạo không ra nổi chiến thuyền, nếu muốn lại bồi dưỡng thêm nhiều công tượng như vậy, không có thời gian mười năm thì không thể.


Nói cách khác, ba đại đế quốc muốn thành lập hải quân cường đại, kia ít nhất còn phải đợi trên mười năm nữa. Nhận được kết luận như thế, hoàng đế ba đại đế quốc cơ hồ tuyệt vọng. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, hải cương của mình lại bị người khác giày xéo đến nỗi mười năm sau mới hồi phục được. Hơn nữa, cũng không ai biết được mười năm sau có phải lại bị giày xéo hay không? Dù sao người ta có thể phá hủy thuyền tràng của ngươi một lần là có thể hủy tiếp lần thứ hai, lần thứ ba, cho tới vô số lần.

So sánh xuống, Giáo Đình tổn thất cực kỳ bé nhỏ. Đường ven biển Giáo Hoàng Quốc không có kéo dài, cho nên mấy thuyền tràng lớn của bọn họ tương đối tập trung gần nhau, có lợi cho việc phòng thủ. Hơn nữa, tất cả quân đội thủ hộ của Giáo Đình đều là tinh nhuệ, đặc biệt là sau khi nghe nói quốc gia khác gặp tập kích, Giáo Đình lập tức phái ra một chi quân đội cao thủ đi trước hộ vệ. Cho nên hải tặc bình thường mà tới cũng là chịu chết.

Còn Thất công chúa mặc dù chiến pháp dũng mãnh, cũng không phải đứa ngốc, việc ngu ngốc như cầm trứng gà đập tảng đá nàng tuyệt đối sẽ không làm. Cho nên thuyền tràng Giáo Đình vẫn không có bị hải tặc quấy rầy, chỉ có gặp phải một lần hải thú tập kích. Nhưng mà lần tập kích đó thời cơ không có lựa chọn tốt, vì thế đụng phải Thánh Nữ đi tuần, đúng lúc đó nàng tự mình ra ngăn cản đám hải thú.

Cho nên, mấy trăm hải thú đối đầu với thủ hộ quân đoàn Tiên Nhã, bộc phát một trận chiến đấu kịch liệt. Trận chiến ấy thật sự có thể gọi là vô cùng thảm thiết, Bỉ Mông giết đến cả người đầy máu, ba Athena bay loạn toàn trường trợ giúp cứu hoả, Tiên Nhã cũng tự mình mang người tham gia chiến đấu.

Mặc dù dựa trên thực lực mà nói, rõ ràng là hải thú mạnh hơn một bậc, bên trong bọn chúng kém nhất cũng là ma thú cấp tám, cấp chín cũng có vài đầu, thực lực tương đối mạnh mẽ. Đáng tiếc một điều, bọn chúng bị dụ phân tán lên trên đất liền, lại chia ra tự động chiến đấu, căn bản không hiểu chiến pháp phối hợp, vì thế rất dễ dàng bị binh lính bao vây lại, từ từ đánh chết từng đầu một.

Phải biết rằng một đám quân lính tản mác, cho dù thực lực cá nhân cường thịnh thì khả năng phát huy năng lực cũng có hạn chế. Rồi lại nói, đám quái vật biển bò lên trên đất bằng, thực lực bản thân sẽ phải đại giảm, lại ngu ngốc bị người ta tập trung hỏa lực thu thập từng con một, có thể đánh thắng mới là lạ đó.

Trong lần chiến đấu này, Giáo Đình dựa vào kinh nghiệm từ nước khác, vừa bắt đầu khai chiến liền điều phối nhóm lớn Mục Sư sử dụng Ánh Sáng Thanh Tĩnh gia trì lên trên người binh lính. Giúp cho bọn họ không bị hải thú khống chế nổi điên, hơn nữa Bỉ Mông và Athena biểu hiện rất là xuất sắc, trải qua mấy giờ kịch chiến Tiên Nhã cuối cùng thành công bảo vệ thuyền tràng, chỉ có tổn thất rất nhỏ, đặc biệt là những công tượng cơ hồ không có thương tổn.

Hải thú sau khi tổn thất một nửa, tự động rút lui về trong biển. Mặc dù bọn chúng tổn thất thảm trọng, nhưng mà bọn chúng dù sao cũng là ma thú cao cấp thực lực đạt tới cấp chín, Giáo Đình muốn không trả giá đòi giết chết bọn họ là không thể mà. Trận chiến này tính xuống một hồi, tinh nhuệ vừa Giáo Đình hao tổn hai ba vạn, đa số chết ở trong ma pháp của đám hải thú. Cũng may tổn thất chính là quân đội đóng ở nơi này, quân đoàn thủ hộ Thánh Nữ tổn thất rất nhỏ, kết quả này là nhờ nàng, Bỉ Mông và Athena trọng điểm chiếu cố mới đạt được.

Trải qua đại chiến, danh vọng Tiên Nhã ở trong Giáo Đình nhất cử dâng cao vạn trượng, nhất là sau khi quét dọn chiến trường, an táng những binh sĩ chết trận, nàng than thở khóc lóc trực tiếp chỉ trích chủ mưu phía sau màn của sự kiện lần này là Long Thanh Thiên, tỏ vẻ muốn vạch rõ giới tuyến với âm hiểm Quân Thần, hơn nữa nàng còn tuyên bố, muốn đại biểu Quang Minh thần tộc tiến hành trừng phạt hắn.

Khi nàng tỏ thái độ như thế, cao tầng Giáo Đình lập tức tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt liệt. Có thể nói, vào lúc này Tiên Nhã mới coi như chính thức sáp nhập vào vòng tròn Giáo Đình. Trước kia nàng bởi vì có quan hệ thân thiết với ta, vẫn bị bài xích ở ngoài vòng tròn cao tầng trọng yếu của Giáo Đình. Nếu như không phải nàng có sủng vật là Bỉ Mông, lại có Athena mang thân phận công chúa Thiên Sứ làm người thủ hộ, đổi lại thành một Thánh Nữ khác thì nàng đã sớm bị thu hồi Thiên Sứ, ném vào Dị Đoan Sở Tài Phán an dưỡng tuổi thọ rồi.

Mà hiện tại, Tiên Nhã rốt cục bằng vào bản thân nhiều năm không ngừng cố gắng, thành công đánh sâu vào cao tầng Giáo Đình. Vì một ngày này, Tiên Nhã đã bỏ ra rất nhiều công sức, không phải chỉ dựa vào một lần chiến đấu là thành công. Nói cho chuẩn xác, phải là bắt đầu từ khi cuộc chiến với Thú Nhân, trải qua cuộc chiến thần phạt ở Thánh Sơn, cùng với lần Giáo Hoàng bị bạo bệnh, Tiên Nhã biểu hiện ra một loạt phẩm chất ưu tú, cộng thêm công lao lần này ngăn cản hải thú đột kích.

Tất cả những công lao này sau khi cộng lại, cuối cùng mới khiến cho Giáo Đình tin tưởng thành ý của nàng, chính thức đón nhận nàng. Ai dà, Giáo Đình khảo nghiệm thật đúng là nhiều, thật sự không dễ dàng mà. Thật ra theo ta thấy, nguyên nhân lớn nhất mà Giáo Đình phải tiếp nhận Tiên Nhã, nói trắng ra là bọn hắn thật sự không còn nhân tài để sử dụng. Nếu không, Tiên Nhã dù có biểu hiện xuất sắc hơn nữa cũng không thể có ngày nổi danh. Hắc hắc, cuối cùng cũng không có phí công khi ta giết chết nhiều nhân sĩ Giáo Đình như vậy.

Trên thực tế, chúng ta phát động lần tập kích này vốn không phải muốn đi phá hủy, nói thật ra cũng chỉ muốn đưa công lao lớn cho Tiên Nhã nhận lấy mà thôi. Nếu không, Tiên Nhã đi tuần động tĩnh lớn như vậy, chúng ta không thể nào không biết, nếu như muốn tập kích thuyền tràng, ai lại chọn lựa thời điểm thủ vệ sâm nghiêm nhất mà tới đánh chứ?

Nhưng mà hết thảy rơi vào trong mắt Giáo Đình đã thành vấn đề khác, bọn họ còn tưởng rằng ta cố ý tập kích vào lúc đó, mục đích xử lý luôn cả Tiên Nhã. Dù sao xuất động mấy trăm đầu ma thú cường lực cấp tám chín, thế mà vẫn bị tổn thất gần hết, nếu như chỉ là vì đưa công lao thì hình như cũng quá lớn đi, chuyện này nói cho ai nghe cũng không thể nào tin tưởng.

Trên thực tế, vì muốn giữ bí mật, lý do ta ra lệnh cho Thất công chúa đúng là chuyện này. Bần đạo không có nói thân phận Tiên Nhã cho nàng nghe, chẳng qua chỉ bảo Thất công chúa tự mình tìm thời cơ, khi Tiên Nhã đến gần thuyền tràng mới phái Tà Nhãn bạo quân dẫn hải thú tới tập kích, giết đến chó gà không tha. Cho nên, ngay cả Thất công chúa cũng cho là ta muốn giết Tiên Nhã nữa kìa. Hắc hắc, Thất công chúa không biết một điều, có Athena ở bên người, dù là ta có muốn giết Tiên Nhã cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Nói tóm lại, lần này tập kích thu hoạch hơn xa tổn thất, Tà Nhãn bạo quân chỉ huy đám hải thú căn bản chỉ làm pháo hôi, lúc nào thiếu lại đi ra biển bắt thêm là được, hiện tại hải thú đặc biệt nhiều, chỉ lo bắt không nổi chứ không sợ tìm không có, cho nên chúng ta căn bản không lo lắng vấn đề tổn thất.

Rồi Tiên Nhã lần này tiến vào hàng ngũ trọng yếu của Giáo Đình, chuyện này có ý nghĩa đối với chúng ta rất lớn rồi, khà khà, chỉ một Hồng Y giáo chủ Phúc La Tháp đầu nhập vào ta đã mang đến cho ta không ít tin tức tốt từ nội bộ giáo đình, đáng tiếc địa vị của hắn quá thấp, chẳng qua chỉ là người chấp hành kế hoạch, còn không phải là người chính thức quyết định. Còn Tiên Nhã thì lại khác hẳn, lấy thân phận Thánh Nữ của nàng, tuyệt đối sẽ ngồi vào hàng tham dự hoạch định mưu kế rồi.

Đáng tiếc, tin tức tốt như vậy bần đạo không thể nhận được đầu tiên, lúc này đây, ta còn đang di chuyển ở trong Tinh Linh Sâm Lâm.