Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 549: Huyễn tượng Hầu tử


"Kia, sợ cũng chỉ có thể giải thích một chuyện" Vong Ưu sắc mặt trầm trọng nói: "Nơi này không chim sinh sống"

"Ta không cảm giác được hơi thở nguy hiểm, chẳng qua, hình như có một loại năng lượng dao động mong manh tràn ngập trong rừng" Bần đạo dùng nguyên thần để phân tích, kỳ quái nói: "Năng lượng này quá yếu ớt, không đủ tạo thành lực sát thương, chỉ sợ ngay cả con gà cũng không giết chết được"

"Ta cũng cảm giác được" Vong Ưu nói: "Không quản nó như thế nào, một khi đã đến đây, vậy hãy vào xem thôi" Nói xong, nàng cưỡi một con gấu trúc tiến lên, kêu chúng ta hướng chỗ sâu nhất trong đám cây cối kia đi đến.

Sau khi đoàn người chúng ta đi vào, dọc đường đi cũng không phát giác ra có cái gì là không ổn cả, chỉ là ngẫu nhiên trên mặt đất xuất hiện vài bộ thi cốt động vật. Nó nhắc nhở cho chúng ta biết tính nguy hiểm của nơi này. Đột nhiên bần đạo cùng Vong Ưu cơ hồ đồng thời cảm giác được phía trước chúng ta có không ít thứ, phải là sinh vật còn sống mới đúng.

Hai người chúng ta ngay khi đang muốn đi tiếp đón mọi người đi tới, mới phát hiện không ngờ khoảng cách trong lúc này bất tri bất giác được nới rộng ra, Lệ Nhược Nhã cùng với Cao Sâm cách chúng ta hơn mười thước, còn những người khác càng khoa trương hơn. Người xa nhất so với chúng ta trên dưới một trăm thước, hơn nữa phương hướng cũng không đồng nhất với chúng ta.

"Các ngươi đi chỗ đó làm gì chứ?" Vong Ưu nhìn các nàng nói.

"Chúng ta không phải cho tới bây giờ đi theo các ngươi sao?" Vài người khác nhau đối với không khí phía trước hô lên. Dường như tại trong mắt các nàng, chúng ta giống như đang ở trước mặt vậy.

"Huyễn Thuật" Bần đạo cùng Vong Ưu cơ hồ không hẹn mà đồng thanh hô lên.

Rốt cục cũng tìm được nguyên nhân, nhất thời tinh thần bần đạo vì đó mà chấn động, nói: "Không phải do trận pháp tạo thành, mà là một loại lực lượng chết tiệt quỷ dị mà thành, thuộc hệ thống ma pháp phương Tây, ha ha, ngươi đã bị lừa"

Vong Ưu bị tiếng cười của ta làm cho sắc mặc bừng đỏ, nàng một thân ma pháp là một người đạt tới trình độ siêu cấp, không ngờ bị huyễn thuật của người ta vô thanh vô tức gây ảo giác mà cũng không biết, thật sự là có chút mất mặt. Điều này làm cho nàng tâm luôn luôn ngạo khí hết sức tức giận, lập tức cả giận nói: "Chết tiệt, cũng dám giở trò trước mặt ta, phá cho ta" Nói xong, theo cánh tay nàng vung lên, phát ra một loại tinh thần lực đặc thù chấn động, đem năng lượng quỷ dị kia biến thành hư không. Đây là bí quyết của nàng chuyên môn dùng để phá đi huyễn thuật.

Chỉ thấy Vong Ưu sau khi phóng pháp thuật ra ngoài, tựa hồ như đánh vỡ một tầng cấm chế, lập tức làm cho hoàn cảnh chung quanh chúng ta có điểm thay đổi. Ít nhất bần đạo phát hiện, bên trong rừng cây ở phía trước chúng ta một khoảng hơn ngàn thước, vốn là mảnh rừng cây đều trống trơn, hiện tại trên nhánh cây đều xuất hiện rất nhiều tiểu hầu tử (khỉ).

Loại hầu tử này có cái đầu rất nhỏ, trưởng thành cũng bất quá cao hơn một thước. Ngoại trừ lông mềm như nhung từ trên đầu cho đến một phần ba thân thể ra, những chỗ khác cũng không khác gì so với hầu tử bình thường. Chỉ có diện mạo khác đi một chút khiến cho chúng nó thập phần đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to, to như mắt rồng vậy, hữu thần sáng ngời. Hơn nữa một thân lông tơ như lửa của chúng nó lại vừa dày vừa dài lòe lòe sáng lên, thoạt nhìn giống như một khối hỏa diễm vậy. Khiến cho người ta khi nhìn thấy những tiểu gia hỏa này cũng đều rất yêu thích.

Ngay cả Vong Ưu đang buồn bực cũng lập tức làm cho một bụng tức khí tiêu tan biến mất, kinh ngạc nói: "Thật sự là rất đẹp"

"A! Tại sao có thể như vậy được a" Lúc này mấy người đang ở xa xa cũng đều ý thức được có điểm không đúng. Vội vàng chạy tới, bọn họ đồng thời cũng phát hiện tiểu hầu tử ở xa xa, cả một đám đều kinh ngạc. Đương nhiên, đồng dạng kinh ngạc còn có những hầu tử này, chúng nó sau khi nhìn thấy chúng ta phá huyễn thuật sinh tồn của chúng nó, cả đám cũng sợ hãi, những trái cây đang cầm trên tay cũng rớt xuống dưới không ít.

Nhưng chúng nó cũng không có chạy trốn, mà là vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, không có làm động tác gì tiếp theo đó, không lâu sau liền khôi phục lại bộ dáng như lúc ban đầu, là ăn ăn, là đùa đùa giỡn giỡn, dường như xem chúng ta cũng không để vào mắt dù một tí tẹo.

"Ta vừa rồi không thấy hầu tử ở đây mà?" Ái Liên Na lúc này đã đi đến bên người chúng ta kỳ quái hỏi: "Như thế nào đột nhiên xuất hiện ra nhiều như vậy?"

"Mấy tên tiểu hỗn đản này không ngờ thi triển huyễn thuật, nhất thời không chú ý, thế nhưng không ngờ lại mắc mưu bọn họ" Vong Ưu dở cười dở khóc nói.

"Hầu tử thi triển ra huyễn thuật? A, ta nhớ ra rồi" Âu Dương Nhược Lan đột nhiên bừng tĩnh đại ngộ, nói: "Ta nhớ rõ loại ma thú này rồi, chúng nó được gọi là Huyễn Hầu, có được bộ dáng đáng yêu siêu cấp. Ở bên ngoài rất ít nhìn thấy, không nghĩ tới nơi đây không ngờ lại nhìn thấy nhiều như vậy"

"Ta như thế nào mà chưa từng nghe qua nhỉ?" Bần đạo kỳ quái hỏi.


"Cái này cũng không kỳ quái, hình như ta có gặp qua một lần, hơn nữa vẫn là ở trên tay một pháp sư không quá nổi tiếng lắm, nếu hắn không phải người Hoắc Phúc đế quốc, ta cũng không nhất định có thể biết được chuyện này" Âu Dương Nhược Lan nói: "Hắn lúc đó dựa vào sủng vật thuộc loại này mà đánh bại không ít pháp sư cao cấp hơn so với hắn, chẳng quá hắn là người ít khi ra bên ngoài giao tiếp cùng người ta, cho nên danh khí không phải lớn lắm"

"Người kia có biết được năng lực đặc biệt của loại hầu tử này không?" Vong Ưu vội vàng hỏi.

"Chỉ biết là chúng nó có thể làm cho công kích của người khác thất bại thôi" Âu Dương Nhược Lan nói, "Ta đã thấy qua một bản ghi chép, là do một vị pháp sư bị đánh bại viết lại, hắn nói pháp thuật chính mình rõ ràng là đánh trúng đối phương, nhưng lúc bắn trúng mới phát hiện, nơi đó căn bản không có ai. Tình huống kỳ quái như thế mới là nguyên nhân làm cho hắn thất bại"

"Huyễn thuật rất cao cấp, có thể sáng tạo ra ảo giác để che dấu chính mình khiến cho địch nhân lầm tưởng" Bần đạo kinh hỉ nói: "Vừa rồi chúng ta không thấy được chúng nó, dám chắc nguyên nhân chân chính là chúng nó tạo ra ảo giác ngăn đón tầm mắt, lập tức trong nhất thời ta không có phát hiện, mấy tên gia hỏa quá lợi hại mà" Tuy rằng bần đạo dùng thần thức biết được sự tồn tại của bọn họ. Nhưng, dù sao ánh mắt của ta vẫn bị chúng nó lừa gạt, cái này đủ thuyết minh rằng huyễn thuật của chúng rất cao minh.

"Không chỉ có tầm mắt, dường như âm thanh cùng với khí vị cũng bị che chắn, thật sự là bất khả tư nghị a. Lần này nhưng thật ra là quá phát đạt" Vong Ưu cũng hưng phấn nói: "Các ngươi hiện tại có thể nghe thấy âm thanh chúng nó nhấm nuốt thực vật không? Loại quả có mùi đặc biệt kia bắt đầu thổi đến nơi đây rồi"

"Không phải chỉ là một đám huyễn thuật hầu tử thôi sao? Cơ hồ không có sức chiến đấu nào thì có cái tác dụng gì chứ, làm sao mà các ngươi cao hứng như đã tìm thấy được tòa Kim Sơn vậy?" Lệ Nhược Nhã hơi khiêu khích nói. Nàng lần trước bị ta trách móc, sự tức giận còn chưa tiêu tán, lần này là cố ý nhảy ra tát gáo nước lạnh vào ta.

"Ha ha" Bần đạo cười to nói: "Chúng nó sức chiến đấu không có nhiều? Thật sự là thiên hạ chê cười, vậy ngươi như thế nào lại bị mắc mưu bọn họ vậy?"

"Ta chỉ là khinh thường nhất thời thôi mà" Lệ Nhược Nhã không phục nói: "Lại nói, không phải chỉ là lạc đường thôi sao, ta đảo mắt một cái cũng có thể đi ra ngoài"

"Ngươi là ngươi, ngươi có thể đảm bảo cho mỗi một thủ hạ của ngươi đều là cường giả giống như ngươi vậy không?" Bần đạo cười nói: "Nếu sử dụng tại trên chiến trường, tại trên tay mỗi Bách phu trưởng đều có một con hầu tử trong lời nói, đao đao của địch nhân chỉ hướng không khí mà chém xuống thôi, mà người một nhà đều có thể cắm cây đao vào thân thể đối phương, vậy xuất hiện cái dạng tình huống như thế, ngươi có nghĩ tới không?"

"A!" Không đợi Lệ Nhược Nhã nói, những người khác đều kinh hô kêu lên, Âu Dương Nhược Lan là người hưng phấn nói trước nhất: "Nếu thật sự có thể thành công, đại quân Đại Hán kia có thể lấy một địch mười, tuyệt đối là khoa trương đây mà"

"Há lại như vậy thôi" Vong Ưu tiếp lời: "Chúng nó có thể là bí mật của chính mình, cũng có thể là bí mật quân đội, đại quân chỉ có thể xuất quỷ nhập thần như thế mới vô địch"

"Đúng thế, vậy ai còn đánh đấm gì nữa? Ái Liên Na cũng cao hứng hô hoán lên.

"Nhưng mà, các ngươi cũng không lo lắng Bách phu trưởng lợi dụng cái này đi làm điều xằng bây không?" Đột nhiên Cao Sâm ngắt lời nói: "Dường như thứ này sử dụng để cướp bóc, giết người hoặc là phóng hỏa thì thật là tiện lợi đấy nha" Tên gia hỏa này lúc này tràn ngập ý cười xấu xa vui sướng khi người khác gặp họa.

"Ta có thể chế tạo một loại vòng cổ, tạm thời áp chế năng lực của chúng nó, lúc bình thường đều phong ấn năng lực chúng nó. Chỉ có thời điểm trên chiến trường mới cho phép quan quân đem vòng cổ đó lấy xuống, hơn nữa mặt trên còn có niêm phong, tùy thời kiểm tra, nên có thể ngăn chặn được chuyện mà ngươi vừa mới nói. Cho nên, căn bản là quan tâm không cần thiết quan tâm" Vong Ưu thoải mái nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Được rồi, chúng ta nói nhiều như vậy, không bằng bắt hai ba con làm thí nghiệm đi, nhìn xem chúng ta với ý tưởng kia rốt cuộc có hay không được thông qua. Chỉ mong mấy tên tiểu gia hỏa này không làm cho chúng ta thất vọng" Bần đạo đề nghị nói.

"Tốt" Mọi người cùng phụ họa theo, tiếp đó đoàn người chúng ta nghĩ muốn tiến gần sát chúng nó...

Theo chúng ta tiếp cận, rốt cục những tiểu hầu tử này bắt đầu khẩn trương lên, chúng nó bắt đầu lui về phía sau, nghĩ muốn bỏ chạy vào trong rừng sâu, nhưng mà thân thể chúng nó quanh năm suốt tháng không có hoạt động chạy, chỉ là một đám béo mập vô luận chạy như thế nào cũng không nhanh được.

Mắt thấy chúng ta tiến gần cách chúng nó khoảng trăm thước, một đoàn mấy trăm con hầu tử rốt cục cũng tức giận. Hầu Vương của chúng nó hét lên một tiếng giận dữ, liền chỉ huy đoàn đội hầu tử dừng lại, sau đó cùng nhau đem ánh mắt mở to bắn thẳng hướng đến chúng ta. Xem ra, tỏ vẻ này tuyệt đối không phải là hữu hảo nha.


"Cẩn thận" Bần đạo một bên nhắc nhở, một bên phóng xuất ra Hỗn Thiên Lăng hộ thân, những người khác cũng đều chuẩn bị tư thế chiến đấu.

"Rống!!!" Sau khi chúng ta chuẩn bị đâu vào đấy, đột nhiên toàn bộ hầu tử cùng nhau gầm rú lên, đồng thời từng đạo sóng xung kích tinh thần mạnh mẽ của chúng nó đều tập trung lại phóng tới tại trên người chúng ta. May mắn là chúng ta đã có sự chuẩn bị, cho nên rất dễ dàng ngăn cản một trận công kích này. Chẳng qua, bần đạo vẫn cảm thụ được tinh thần lực của chúng rất mạnh, thật sự đủ khủng bố, vả lại hiển nhiên chúng nó còn tập trung lực lượng của tất cả hầu tử lại để tiến hành liên hợp công kích, thật sự là một đám hầu tử tương đối không tệ.

Công kích từ lúc bắt đầu cho đến khi ngừng lại, chúng ta vốn tưởng rằng chúng nó mệt chết khiếp đi được nên tự nhiên đình chỉ, cho nên không có chú ý đến nhiều. Nhưng sau đó, chúng ta nghĩ thấy có điều không đúng, đám hầu tử này làm sao mà tiếng kêu càng ngày càng vang dội thế, lực công kích cũng là càng lúc càng mạnh?

Chúng ta cẩn thận vừa nghe vừa phát hiện, nguyên lai tiếng rống vừa mới gia nhập này được truyền đến từ một đàn hầu tử ở phía xa xa. Mà mấy tên gia hỏa quát to ở trước mắt chúng ta đây, không phải vì chính mình muốn lấy lại hơi, mà là vì tiếp đón đồng bạn cùng nhau tham dự công kích. Đàn hầu tử tại xa xa kia sau khi tham dự gầm rú, chúng ta có thể cảm giác rõ ràng tinh thần đánh tới của nhóm hầu tử này càng trở nên thêm hung mãnh.

"Trời xanh của ta ơi" Bần đạo căm tức nói: "Không ngờ mấy tên hầu tử này có thể mượn lực công kích từ xa, ta cảm giác được một cổ tinh thần lực cường đại từ xa xa rót vào trong công kích của đám hầu tử trước mặt chúng ta, Ta kháo, hiện tại tinh thần lực đánh vào so với trước kia mạnh mẽ hơn vài lần"

"Nhưng mà lại không ngừng gia tăng nữa, đáng giận, ở trong núi này có bao nhiêu hầu tử thế không biết?" Vong Ưu cũng sốt ruột nói.

Ở thời điểm hai chúng ta oán giận hai ba câu, toàn bộ khu núi rừng rộng lớn này đã hoàn toàn bị tiếng gào thét của đám hầu kia phủ xuống, nghe thanh âm, trong phạm vi vài trăm dặm sợ là có mấy chục vạn con khỉ đều tham dự công kích chúng ta. Từng đạo tinh thần chấn động do như thực chất kia, đều có thể thổi bay cây cối ở trong rừng này nghiêng nghiêng ngã ngã, có thể thấy được nó có bao nhiêu mạnh mẽ.

Theo đó bần đạo phỏng chừng, mặc dù là Tà Nhãn Bạo Quân cũng tuyệt đối không có thực lực bực này, có thể thả ra tinh thần chấn động cường hãn như thế, tuy rằng hắn rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chỉ có một người, vô luận như thế nào cũng kém hơn so với mấy chục vạn con khỉ hợp lực lại. May mắn bên này chúng ta phần đông đều là cao thủ, nhất thời còn chống đỡ nổi, nhưng với thời gian dài lâu mà nói ai mà chịu cho nổi. Hơn nữa độ công kích đám hầu tử còn tăng lên nữa, chúng ta nếu không nhanh chóng ngăn cản mà nói, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không chịu nổi rồi.

"Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, vậy đừng có tránh ta đấy" Sắc mặt bần đạo trầm xuống, lập tức khí quán đan điền, sau đó bậc ra một tiếng, đối với đám hầu tử kia hét lớn một tiếng: "Đại Thiên Long Ngâm, "呔!!!"

Tiếng "呔"(tiếng rồng ngâm?) này của bần đạo vừa ra khỏi miệng, nhất thời tựa như sấm dậy đất bằng, chấn đắc lay động cây cối chung quanh, đại địa khẽ run, đứng mũi chịu sào là một đám hầu tử kia đều bị ta chấn cho choáng váng. Cả đám giống như mưa rào, hướng trên mặt đất rơi lách tách.

Hắc hắc, các ngươi dụng tinh thần lực công kích ta, ta lại dùng sóng âm để thu thập các ngươi, xem ai ác liệt hơn. Nhớ là Đại Thiên Long Ngâm chính là tuyệt chiêu của ta, lấy thực lực hiện tại của ta, trực tiếp đánh chết một đàn hầu tử không biết xấu hổ này cũng không có vấn đề gì, chỉ là ta không muốn đại khai sát giới thôi, cho nên uy lực chỉ là một phần nhỏ thôi, chỉ vẻn vẹ chấn đắc bọn họ hôn mê là xong việc.

Chúng nó đã không có máy biến âm thanh thành điện năng, tinh thần lực từ nơi khác trợ giúp đến nơi này đã không còn mục tiêu, đành phải phẫn nộ thu trở về, tức khắc tiếng kêu ở xa xa kia cũng chậm rãi tắt, trong chốc lát, trong rừng cây khôi phục lại vẻ yên tĩnh như ban đầu, chỉ có hầu tử rơi rụng như lá mùa thu còn nằm trên mặt đất và đã hôn mê, còn mọi người giương cặp mắt trắng dã nhìn cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi.

"Trời ạ, muốn hù chết ta sao" Ái Liên Na khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nói. Tình hình của nàng, Hương Hương và Nhược Lan là nghiêm trọng nhất, đặc biệt là Âu Dương Nhược Lan, thân thể lung lay muốn đổ ngã, cơ hồ muốn ngất xỉu đương trường. Cho dù Lệ Nhược Nhã toàn lực thay nàng che chắn tuyệt đại bộ phận công kích, nhưng mà loại tinh thần chấn động này rất khó phòng bị, ngẫu nhiên bắn qua một ít cũng đủ để cho nàng bị thương.

"Đáng giận, so với lực đánh của Tà Nhãn Bạo Quân còn lợi hại hơn nhiều" Vong Ưu cũng lắc lắc choáng váng đầu nặng nề nói, lập tức nàng có chút hưng phấn lên: "Mấy tên hầu tử này rất nguy hiểm ra, nhưng ta thích, nói gì thì nói ta nhất định phải thu phục chúng nó"

"Đây là lực lượng quần thể, đám hầu tử trong phạm vi vài trăm dặm rừng sâu chỉ có mấy chục vạn mà thôi, chẳng lẻ nói chúng ta bắt toàn bộ chúng về cả sao?" Lệ Nhược Nhã cười khổ nói.

"Không cần phải bắt nhiều như vậy, có câu: bắt giặc trước bắt vua" Bần đạo cười yêu mị nói: "Chỉ cần chúng ta bắt Hầu Vương là được rồi, còn cái gì khác thì không nói tới"

"Hắc hắc" Vong Ưu lại cười nói: "Vậy, cũng quá phiền toái đi, trở thành Hầu Vương cũng không hơn trăm thì một ngàn, ta chẳng muốn bắt đâu! Ta có biện pháp đơn giản hơn nhiều"

"Úc" Bần đạo đột nhiên nghĩ tới, vội vàng vỗ vỗ đầu nói: "Ha ha, ta như thế nào quên trên tay ngươi có Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc" Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của sinh vật, làm cho bọn họ có chút bất tri bất giác đối với người nắm giữ sinh mệnh, dùng để đối phó với cường giả hiệu quả có lẽ không lớn lắm, nhưng đối với toàn bộ hầu tử này mà nói, quả thực rất đơn giản. Thực lực lớn nhất của đám hầu tử này ước chừng cấp năm, thật sự không tính là cái gì.

"Trước hết bắt đầu từ nơi này sao?" Vong Ưu một bên hỏi ta, một bên lấy ra Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc để ở trước ngực. Thực lực của nàng còn không cao lắm, ta sau khi dụng Kim Bình Quả luyện chế thành đan dược, chẳng qua mới ngang bằng với Cái Thứ, tại nàng ở phương diện dò xét vẫn không tinh chuẩn bằng ta, cho nên mới hỏi ý kiến của ta.

"Nơi đó đi" Bần đạo không chút do dự chỉ vào một chỗ sâu trong đám cây cối nói: "Nơi đó có một cổ tinh thần lực mạnh mẽ đến biến thái, là hơn nơi khác mấy chục lần thậm chí là mấy trăm lần, ta hoài nghi có thân thể cấp Hoàng tồn tại"

Cái gọi là cấp Hoàng chính là một loài được tiếng hóa thành siêu cấp cường giả. Thực lực vượt qua xa xa đồng loại.

Tỷ như Cái Thứ hiện tại chỉ là thân thể bình thường, chờ cho hắn đạt tới cấp bậc Đại Hải Quái cho dù thân thể tinh anh, sau đó tiến hóa trở thành Hùng Vương, chính là cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, nếu còn có thể tiến hóa thêm thì trở thành Hùng Hoàng, nếu lại tiến hóa có thể trở thành Thần. Nhưng, trở thành Hùng Vương Đại Địa Chi Hùng cũng đã rất ít rồi, bình thường đều là hạng tầm thường không có chí tiến thủ, khi còn sống đều là thân thể bình thường.

Cơ hồ những loài khác cũng giống như thế này, chẳng qua loài càng cấp thấp lúc tiến hóa lại càng dễ dàng, đương nhiên thực lực căn bản cũng không có cách thăng cấp giống như với loài cao cấp, nghĩ muốn Nguyên tố Tinh Linh Nữ hoàng, tuy rằng thân thể là Hoàng cấp, nhưng thực lực ở ngang cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, nguyên nhân chính là ở khởi điểm của nàng thấp.

Chẳng qua, mặc dù là sinh vật cấp thấp, thân thể cấp Hoàng kỳ thật cũng đều vô cùng hiếm thấy và lợi hại, hơn nữa thân thể cấp Hoàng có thể chỉ huy thân thể cấp thấp khác chiến đấu, cho nên thường thường thu phục được một thân thể Hoàng cấp, chẳng khác nào có được một quân đội. Tỷ như: Tử Tinh Phong Hoàng mặc dù chỉ là bát cấp, nhưng nếu thu phục hắn trong lời nói, có thể chỉ huy vô số Tử Tinh Phong tiến hành chiến đấu, cho nên sức chiến đấu chân thật nhất tuyệt đối khủng bố, không thể kém hơn so với Cái Thứ, thậm chí còn cường mạnh hơn một chút.

Mà đám hầu tử này thân thể bình thường đều là cấp năm, vậy bọn họ thân thể đạt đến cấp Hoàng tuyệt đối ít nhất cũng là cửu cấp thượng vị ma thú, cạc cạc, chỉ cần bắt được hắn, kia chẳng khác nào hàng phục được tất cả hầu tử ở khắp nơi trong khu rừng này. Cho nên Vong Ưu sau khi nghe xong lời phân tích của ta đặc biệt hưng phấn nói: "Ngươi đi theo ta, những người khác đứng tại chỗ đợi mệnh" Nói xong liền bay lên trời, thẳng hướng bên kia bay đi.