"Nghe nói, tại lãnh địa Bác Tư hành tỉnh chúng ta số lượng Dực Nhân tộc ước chừng ba mươi vạn phải không, không biết nếu như đem được toàn tộc bọn họ tới đâu, nơi này có thể hay không dung nạp được?" Âu Dương Nhược Lan cười nói.
"Úc? Thực sự tại lãnh địa vừa lúc có ba mươi vạn Dực Nhân tộc? Ta mặc dù có nghe nói qua về bọn họ, nhưng lại không rõ số lượng cụ thể bao nhiêu" Vong Ưu nhãn tình sáng lên, nói: "Nếu thực sự có mấy người này, vậy đã có qua khỏi vất vả rồi"
"Đúng là có những người này" Bần đạo cười khổ, chẳng qua, số lượng bọn họ ta vẫn luôn luôn giữ bí mật, quan viên bình thường cũng không biết, không biết Nhược Lan vì sao mà biết được thế?"
"Ha ha, ta đã thăm dò tại lãnh địa của ngươi nhiều năm rồi, bởi vì khoảng cách, lại có tâm, cho nên rất nhiều quan viên không nhỏ, mặc dù bọn họ không có tác dụng quá lớn, nhưng cũng đủ cung cấp tình báo cho ta đối với chuyện tình tại bên trong lãnh địa của ngươi nên cũng có suy đoán đại khái. Tỷ như số lượng Dực Nhân tộc, thật ra ta chỉ biết rằng số lượng sản phẩm thủ công của Dực Nhân mà ngươi bán ra, nên có thể phóng đoán ra một vài việc, lại tình báo được sản lượng cung tiễn Dực Nhân từ trong nhà xưởng của ngươi, v.v… và nhiều chuyện khác nữa, gộp lại những sự việc đó có thể phân tích ra con số cụ thể" Âu Dương Nhược Lan cười cười giải thích.
"Quá thông minh" Bần đạo chân thành khen, nói: "Phán đoán của ngươi vô cùng chuẩn xác, hơn nữa đề nghị cũng quá tốt, tòa thành này chia làm hai tầng cao thấp khác nhau, tầng trên được phân thành nơi ở bình thường, miễn cưỡng có thể cất chứa hai mươi vạn người, tầng dưới là nơi sống để chiến đấu, cũng có thể ở hai mươi vạn người. Cộng lại, tuyệt đối có thể an bài ba mươi vạn Dực Nhân tộc cả già lẫn trẻ. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"Thật tốt quá" Vong Ưu hưng phấn nói: "Thiết kế của tòa thành này chính là nhằm vào Dực Nhân tộc, chỉ có bọn họ mới có thể phát huy hoàn toàn uy lực của tòa thành này. Phải mang toàn tộc bọn họ đến đây, tiến hành đóng cửa huấn luyện. Nói vậy, bọn họ có thể trở về tòa thành mà tổ tiên đã xây dựng chính là giấc mộng suốt cả cuộc đời bọn hắn, không ai để ý đến bị cấm chân tay đâu. Như vậy thì không cần lo lắng để lộ tin tức ra ngoài"
"Uhm, được rồi, chẳng qua nơi này cách chúng ta quá xa, Dực Nhân tộc không có khả năng an toàn mà đến được đây" Bần đạo cười nói: "Tốt nhất là để cho nó tiếp tục đợi ở nơi này, chờ sau khi chúng ta trở về tìm kiếm một cái địa phương bí mật, sau đó thì chuyển nó tới. Dù sao có sương mù che dấu, chúng ta cũng không nhất định lo lắng về vấn đề bại lộ ra ngoài.
Mọi người đối với đề nghị của bần đạo đều tỏ vẻ tán thành, vì thế liền quyết định như vậy, sau đó chúng ta ở trong tòa thành chơi một ngày, chủ yếu là đi tham quan kiến trúc ở tầng trên cùng, chính là làm cho người ta có cảm giác như bước vào chốn tiên cảnh. Tại trong thiên không khoảng hai ba cây số, thường xuyên có mây trắng lượn lờ ở dưới chân, khiến cho kiến trúc tinh mỹ này như ẩn như hiện.
Chúng ta một bên thưởng thức cảnh sắc động lòng người này, một bên chuyện phiếm vui vẻ đùa giỡn, đặc biệt thoải mái nhất chính là hai hàng hoa bên người bần đạo, những nữ nhân xinh đẹp mỗi người một vẻ, tất cả đều chuyển động quanh thân ta. Cảm giác kia, chẳng phải chỉ là một chữ thoải mái thôi sao.
Một ngày sau, chúng ta lại bắt đầu cuộc hành trình, lần này, ngoại trừ lực lượng nhân mã chúng ta như lúc ban đầu ra, còn tăng thêm một người nữa – Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm. Hắn đến, đền bù cho đội ngũ chúng ta một cái hộ thuẫn, có thể hữu hiệu bảo hộ đối với vài vị hồng nhan tri kỷ của ta. Nhìn hắn còn có phần tác dụng này, ta cũng chỉ hảo hảo nhận cái bóng tùy tùng này đi theo chúng ta mà thôi.
Mục tiêu kế tiếp của chúng ta là, khoảng cách từ nơi này tương đối xa xôi, ước chừng hai ba ngày đường mới đến được, nhưng chúng ta lại chưa từng phát hiện qua điều gì, sau khi tìm tòi cẩn thận một ngày, chỉ vẻn vẹn phát hiện vài ba con Tiểu Miêu cấp bảy cấp tám. Thật buồn bực, uổng phí thời gian, chắc những thám tử kia đã bị mấy con ma thú làm cho sợ hãi, nên cũng dám nói bậy, ai, hại chúng ta đi một chuyến tay không, trở về ta sẽ tính sổ với bọn chúng.
Sau một ngày làm việc không công chúng ta tiếp tục hướng đến mục tiêu xuất phát, trải qua một ngày đêm phi hành, lần hành động này chúng ta phát hiện được mục tiêu, một gốc cây đại thụ cao vút đâm thẳng lên tầng mây. Ngay cả bần đạo và Vong Ưu là người có kiến thức rộng rãi, lại chưa từng có gặp qua một cây lớn như vậy.
Thân cây thẳng táp, chọc thẳng tận trời, đường kính của nó ước chừng hơn trăm thước, về độ cao, bần đạo khó mà nói được. Hiện tại nó thẳng hướng tận chân trời, chúng ta nhìn chằm chằm nó, cho đến khi Hắc Long bay hơn một giờ cũng chưa hết, có thể thấy được nó có độ cao bao nhiều. Dù sao mây trắng đang lượn lờ ở giữa thân, đại bộ phận tán cây đều bị những đám mây che khuất, ra vẻ thật sự không thể thấp hơn bao nhiêu so với Thiên Không Chi Thành.
Ải Nhân vương Cao Sâm tỉnh lại từ trong khiếp sợ là người lên tiếng đầu tiên, "Đây còn là cây sao chứ? Rõ ràng là một ngọn núi mà"
"Có thể dài như vậy sao, chỉ sợ xem như không tiền khoáng hậu đi?" Âu Dương Nhược Lan cũng giật mình nói.
"Không đúng a?" Vong Ưu nhíu mày lại nói: "Ta đã từng gặp qua Vạn niên thụ nhân lão gia hỏa rồi, nhưng bản thể của hắn cũng tuyệt đối không khoa trương đến mức này a? Lớn như vậy, vậy phải mất bao nhiêu thời gian? Phải là sớm đã sinh ra linh khí, luyện hóa thành hình người rồi? Hắn như thế nào còn đứng đây mà vươn dài hơn nữa vậy?"
"Có lẽ hắn chính là một tên đại ngốc đi?" Lệ Nhược Nhã cười khổ nói.
"Không quản hắn như thế nào, dáng của hắn thật đẹp a" Hương Hương hưng phấn nói, "Lớn như vậy, còn có thể bảo trì dáng người thẳng tắp cao ngất, tán cây vô cùng thanh tú, thật sự khó được, ta nghĩ, hãy thu hắn làm sủng vật trở thành chiến sĩ của ta đi ha?"
"Hắn … không được?" Ái Liên Na dở khóc dở cười, nói: "Chẳng lẻ ngươi thu sủng vật mà không nhìn lại thực lực sao, chỉ bắt nó làm trò hề à?"
Hương Hương vừa muốn há miệng trả lời, bần đạo đột nhiên nói vào: "Dừng lại, trước hết đừng tới sát gần hắn. Ta dường như nhớ tới cái gì đó, tên gia hỏa này ta đã nghe nói qua, rất là nguy hiểm, hay là chúng ta chuẩn bị một chút rồi tiến sát gần đi, bằng không sẽ phải hỏng bét đó"
"Rống" Hắc Long Mỹ Đề Á lập tức dụng long tức quét thành một mảnh đất trống, sau đó làm thành một căn phòng lớn. Chúng ta nối đuôi nhau đi vào, Vong Ưu vội vàng nói: "Ngươi nghe nói qua hắn ở lúc nào vậy?"
"Còn nhớ trước kia không, ta lần đầu tiên cùng với Ngõa Nạp Tây Tư Nhĩ thân vương giao chiến, từng từng có ba chiến chi ước. Trận thứ ba, bọn họ bên kia phái ra một người dĩ nhiên là một vị Minh giới Minh Thần kỵ sĩ, hắn và ta rất hợp ý nhau, sau chiến bại hắn mang chiến giáp, Kim Chúc Sử Lai Mỗ đưa cho ta, chính là bảo bối sủng vật hiện tại của Hồng Nhi" Bần đạo nhớ lại nói: "Lúc ấy hắn từng nhắc qua cái cây này với ta"
Tiếp đó, nói với bần đạo là Minh Thần kỵ sĩ vào Không gian môn tiến nhập Dị Thứ Nguyên, có nói chuyện xưa bị siêu cấp Thụ Yêu cự đại tập kích, sau đó, bần đạo đoán: "Ta hoài nghi Không gian môn kia kỳ thật là do chính tên gia hỏa này chế tạo, vì chính là hấp dẫn sinh vật dị giới chạy tới sau đó ăn luôn, đây là có ý tứ câu cá đó"
"Không phải đâu, một thân cây có thông minh như vậy sao có thể chứ?" Hương Hương thần tình bất khả tư nghị hỏi.
"Cũng đừng xem thường thực vật có trí tuệ. Rất nhiều thực vật đều có thể săn mồi động vật" Âu Dương Nhược Lan nghiêm trang nói.
"Vị Minh Thần kỵ sĩ đó rất mạnh sao?" Vong Ưu hỏi trực tiếp.
"Hắn có thể tiếp nhận đánh lén từ Thú Vương Bào Hao Đạn của Cái Thứ mà không chết" Bần đạo nghiêm nghiêm túc nói: "Ít nhất giải thích hắn rất giỏi chạy trốn sinh mệnh. Dù vậy, hắn lúc đối mặt tập kích của Thụ Yêu vẫn là bị mất đi tọa kỵ, đồng thời chính bản thân mình cũng bị trọng thương. Nếu không được Thủy Chi Kiếm Thánh cứu, chỉ sợ sớm đã chết ở trong rừng rậm rồi"
"Có lẽ không phải nhất định chính khỏa thụ này cũng nên?" Hương Hương khờ dại nói.
"Đại thụ cao vút trong mây, ngươi cho là có thể có đôi có cặp sao chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Có một gốc cây tương tự cũng đủ rồi, có một gốc cây nữa khả năng thật sự không lớn"
"Quản hắn làm gì" Vong Ưu giọng bất cần nói: "Mà đúng hắn là tốt nhất, vừa lúc Hương Hương lựa chọn sủng vật thực vật lại tuyệt phẩm đó. Ta nghĩ, một khi Tự Nhiên Nữ Thần có thể nắm trong tay tất cả thực vật trên đại lục, cái cây này cũng không có thể ngoại lệ được?"
"Không đúng" Bần đạo cười khổ nói: "Đây chính là cây ăn thịt người không hơn không kém. Cũng đừng đối đãi như thực vật bình thường, nói không chừng hắn thật sự không chịu chỉ huy đâu"
"Vậy, dù sao cũng muốn thử một lần a?" Vong Ưu sau đó hỏi: "Hương Hương, ngươi muốn thử xem không?"
"Muốn…!" Hương Hương không chút do dự nói: "Ta có chúc phúc của Tự Nhiên Thần Nữ, không thực vật nào dám công kích ta đâu"
"Vậy được rồi" Bần đạo thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng chỉ hảo hảo đáp ứng: "Ta hộ tống ngươi đi"
"Mang thêm vài người nữa đi" Vong Ưu khuyên nhủ.
"Vậy, phiền toái Lệ Nhược Nhã mang Hương Hương đi nha. Những người khác đợi ở đây" Bần đạo giải thích: "Người này một khi đã có sử dụng Không gian môn để câu cá, nói không chừng có thể dùng một pháp thuật không gian khác lôi kéo người đến bên hắn. Tuy rằng phạm vị công kích của nó có hạn, nhưng một khi đi vào thêm nữa thì không ăn thua, kia có thể rất phiền toái, người có thực lực kém một chút mà đi vào chẳng khác nào chịu chết"
"Ta cũng muốn đi" Ải Nhân vương Cao Sâm đột nhiên ngắt lời ta, nói: "Ta muốn kiến thức qua lợi hại của người này một lần" Ở thời điểm hắn nói chuyện, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng khiêu chiến cường gia, mặt khác hắn còn hướng Lệ Nhược Nhã để thị uy, một nguyên nhân khác nữa chính là hắn không muốn bị Lệ Nhược Nhã bỏ lại phía sau.
"Trận chiến rất nguy hiểm đó, ta đến lúc đó chưa chắc có thể chiếu cố ngươi" Bần đạo cười nói: "Ngươi nếu như bị quấn bện cũng đừng trách ta thấy chết mà không cứu đấy nha?"
"Hừ! Ta không tệ đến mức vô tích sự kêu người ta cứu mạng" Cao Sâm cao ngạo nhìn ta nói: "Thực lực của ngươi tuyệt đối không mạnh hơn so với ta, ở tình huống bạo phát chiến đấu với ma thú, có đôi khi kỹ xảo chắc chắc có đất dụng võ. Ngươi đến lúc đó đừng có kêu ta đến cứu mạng là được"
Ta lần trước đánh trên mặt hắn cũng không dùng hết toàn lực, cho nên hắn cho rằng thực lực của ta không cao lắm, bất quá chỉ dựa vào kỹ xảo mà thắng hắn thôi. Vì thế lần này hắn cần tranh đua để lấy mặt mũi về.
"Được rồi, nếu ngươi kiên quyết…" Bần đạo lập tức cười nói: "Như vậy, chúng ta xuất phát thôi" Nói xong bần đạo là người thứ nhất vận khởi khinh công phóng ra ngoài.
Lập tức Cao Sâm mở ra hai chân ngắn theo sát sau đó, khi hắn nhảy lên lực rất kinh người, lúc chạy đi, lủi một cái xa mấy chục thước, hắn liên tục lủi liền giống như một con bọ chó, đừng nói, tốc độ thật đúng là không chậm, ít nhất so với ta có thể kiên trì theo đuôi. Lệ Nhược Nhã là không quân, cho nên tốc độ quá biến thái, ôm một người nhưng có thể bay ở phía trước hai người chúng ta.
Bần đạo dùng khinh công chạy đi, đơn giản là muốn thử xem tốc độ của Cao Sâm mà thôi, thấy hắn có thể đuổi kịp ta, ta cũng vậy muốn để lại chú ý, tùy tay giũ ra siêu cấp phi kiếm – Bích Không Huyết Ảnh, đưa vào một chút linh khí, làm nó biến thành kiếm quang cự đại, sau đó trực tiếp nhảy lên, bắt đầu tiêu sái ngự kiếm phi hành.
Nhìn thấy ta cũng bay lên, Cao Sâm cũng thật gấp gáp, nhảy càng nhanh hơn, thậm chí đều có thể để lại tàn ảnh ở phía sau. Nhưng mà cứ việc như thế, rất nhanh hắn như cũ bị chúng ta bỏ rơi không thấy. Dù sao chạy trên mặt đất như thế nào cũng không bay nhanh được như trên bầu trời.
Sau khi ngự kiếm, tốc độ bần đạo tăng lên, rất nhanh vượt qua Lệ Nhược Nhã, nàng tự nhiên là rất không cam lòng rồi, nhất thời phấn khởi tiến lên, rất nhanh liền biến thành một cuộc đua. Vì thế, hai chúng ta một trước một sau, bắt đầu dùng tốc độ điên cuồng. Nam nhân một khi liên quan đến mặt mũi đều có tính toán, bần đạo cũng không ngoại lệ, cho nên ta lấy ra hết cả bản lãnh, cuối cùng thủy chung áp nàng một bậc, làm Lệ Nhược Nhã tức khí cắn răng. Ha ha, có ý tứ!
Tốc độ của hai chúng ta được nâng lên, tự nhiên so với Hắc Long nhanh hơn nhiều, dù vậy, chúng ta cũng bay mất mấy chục phút mới đến được vùng phụ cận của cây đại thụ kia. Ở nơi này, chúng ta có thể chứng kiến nơi nơi đều là bạch cốt chồng chất lên nhau như núi, xương cốt nhân loại cơ hồ không thấy, đại đa số đều là hình thể to lớn.
Một bộ phận ở trong đó là ta nhận biết được, đều là Địa Hành Long, Thiết Giáp Thú, thậm chí còn có hài cốt của cự Long. Nhưng mà đa số xương cốt là ta không có gặp qua. To, so với lôi thú còn muốn lớn hơn nhiều. Nhỏ ngang bằng với nhân loại. Giống của mấy xương cốt này cực kỳ phức tạp, hơn nữa số lượng lại càng không bình thường, mà là kinh người.
Trên mặt đất trong phạm vị mấy chục dặm, cơ hồ đều bị xương cốt lấp đầy, nhìn thấy như vậy làm người khác không thoải mái gì. Hơn nữa bần đạo còn kinh ngạc phát hiện một chuyện, chúng ta chạy đến nơi này đã vài trăm dặm đường, mà dọc đường đi quả thực chính là "ngàn sơn chim bay tuyệt, vạn kính nhân tung diệt". Đừng nói là người, ngay cả dã thú như con thỏ cũng không thấy có một con.
Điều này cũng quá bất khả tư nghị, hiển nhiên cực kỳ không bình thường, cho nên lập tức bần đạo tăng thêm vài phần cẩn thận, thậm chí xuất ra Thất Thải Hỗn Thiên Lăng để phòng ngừa vạn nhất. Ở phía sau, chúng ta đột nhiên nhìn thấy, tại cách chúng ta một khoảng không xa, một trận không gian dao động quỷ dị, đột ngột xuất hiện một đầu ma thú cự đại.
Hình dáng bên ngoài như cá sấu, toàn thân đều mọc đầy vảy đen như mực, bốn chân ngắn nhỏ, lợi trảo dài, trong cái miệng cự đại kia đều rậm rạp răng nanh sắc bén. Độ dài thân thể nó không tính đuôi ước chừng hơn hai mươi thước, thể trọng chỉ sợ không dưới trăm tấn. Nó hiển nhiên là sinh vật sinh hoạt tại trong bùn, lúc nó đến trên người còn mang theo nước bùn đen thui, và tản mát ra một cổ tanh tưởi.
Địa phương mà hắn xuất hiện, cách mặt đất khoảng hơn năm mưới thước, nó cứ như vậy trực tiếp rớt xuống, thể trọng cự đại đó đập nát một đống bạch cốt, mặt đất đều bị chấn động run run lên, nhưng nó lại không chút nào bị thương, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chỉ bằng chiêu thức ấy, phỏng chừng ít nhất cũng là cửu cấp ma thú a.
Sau khi nó đứng lên vẩy cái đuôi của nó dài hơn mười thước muốn chạy đi. Đáng tiếc, căn bản nó không có cơ hội.
Chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên toát ra vô số xúc tua lớn nhỏ to bằng miệng bát, trực tiếp trói buộc tên gia này thành bánh chưng. Tuy rằng nó liều mạng giãy dụa, nhưng chẳng làm nên trò trống gì, nó cắn một ngụm cắt đứt hơn mười xúc tua, nhưng người ta có thể tái tạo trên trăm xúc tua. Cứ như vậy nó hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, mà hắn sau khi trở thành bánh chưng và phản kháng hơn mười giây liền biến mất.
Lại qua một phút đồng hồ thu lại xúc tua, tại chỗ đó chỉ còn lại một đống bạch cốt, cùng với ba nhân loại đang lơ lửng ngây người như phổng ở bên cạnh.