Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 538: Kịch liệt một trận chiến


"Tiểu tử" Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm xoay mặt hướng về phía bần đạo, gầm lên giận dữ, nói: "Muốn chết" Dứt lời, thân thể thấp bé, hai chân cong lại, lập tức giống như đạn pháo hướng ta thẳng tắp bay tới. Tốc độ nhanh như tia chớp, khiến cho hắn tại trong ánh mắt người khác giống như một đóa lưu tinh đen như mực xẹt qua không trung.

Toàn thân hắn tản mát ra một cỗ hừng hực hỏa diễm hắc sắc, bên trong đó truyền ra một hơi thở mãnh liệt tử vong cùng hủy diệt chết chóc. Hiển nhiên đấu khí liệt diễm này không phải Ải Nhân có được, mà phải là hắn trong bốn ngàn năm trước ngủ say tìm được năng lực mới này. Tên gia hỏa rất tức giận ta vũ nhục đối với hắn, cho nên động thủ liền phát ra toàn lực, nhìn tư thế tựa hồ là muốn trong nháy mắt oanh kích ta thành bột phấn, hắn mới có thể xả hết cơn giận.

Chỉ là hành động của hắn tại trong mắt bần đạo chính là vô cùng khinh thường, bình thường khai chiến trước dùng đấu khí như lưỡi đao … công kích từ xa để thử dò xét, nào có như hắn vừa xông lên liền đem mình trở thành đạn pháo? Rất lỗ mãng, bần đạo nếu thực tâm, trực tiếp xuất ra Hạo Thiên Thần Kiếm, bảo đảm chém hắn thành hai nửa, chỉ là cho tới bây giờ ta nghĩ sẽ không tùy ý bại lộ bí mật của Hạo Thiên Thần Kiếm, hơn nữa còn muốn hoàn toàn quan sát hắn, cho nên mới hạ thủ lưu tình.

"Cương mãnh có thừa, sự dẻo dai không đủ, còn cần rèn luyện thêm" Bần đạo nhàn nhạt bình luận. Nói xong ta liền duỗi tay, điều động linh khí, lập tức tại trước người hình thành một cái tấm chắn (thuẫn bài) Thái Cực Đồ hình dáng hình tròn, một đen một trắng phân biệt âm dương chậm rãi chuyển động, dưới điều khiển của bần đạo, tấm chắn linh khí có đường kính năm ba thước này vừa vặn đón nhận Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm đang bay tới.

Tấm chắn (thuẫn bài) này là một loại đạo pháp do bần đạo tự nghĩ ra, tên của nó là Thái Ất Cấp Đồ, từ trong Cấp Đồ đẩy (thôi thủ) đi rồi dẫn dắt, chuyên môn dùng để đánh gãy công kích của người khác. Chiêu này cần linh lực tương đối mạnh, trước kia không có cơ hội dùng nó, hiện tại cuối cùng có thể khai đao được rồi, vừa lúc lấy Nộ Chi Điển Chương làm thử chiêu.

"Phanh" chỉ nghe một tiếng nho nhỏ vang lên. Cao Sâm giống như đánh vào trên tường bóng cao su vậy, lập tức hướng một phương hướng khác chuyển bắn đi. Vừa lúc đánh vào trên tường bên cạnh chúng ta cách một khoảng hơn trăm thước. Với khoảng cách hơn một trăm thước đó, nhưng hắn chỉ trong chớp mắt liền bay đến, "đông" chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, đầu của Cao Sâm cùng trên vách tường cứng rắn kết trên mặt tường, thực chất đây là một cái va chạm với nhau a.

Thanh thế to lớn như vậy quả thực giống như sao chổi đụng với địa cầu đây mà, không chỉ có thanh âm vang đến độ làm đầu người ta choáng váng, thậm chí ngay cả đại điện cũng bắt đầu một trận lay động. Đang nhìn nhìn hắn đụng vào mặt tường kia, thấy trực tiếp lõm sâu vào hơn một thước, thân hình Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm hơn phân nửa đều nhanh bị khảm vào trong.

Thấy vậy đám người bần đạo cũng hai mặt nhìn nhau, trong lòng bội phục không thôi. Bức tường này được kiến tạo bằng vật liệu cứng rắn như vậy mà có thể bị hắn đập hãm sâu vào như thế này, ngẫm lại trong lòng bần đạo là một trận hoảng sợ, ta đừng nói là hắn bị đụng phải, chỉ sợ xương cốt trên thân hắn cũng gãy ra từng đoạn. Mà tên gia hỏa này rất biến thái a, một trận mới vừa rồi kia, làm hắn bộc phát ra nhiều lực lượng a?

Bần đạo nghĩ đến đây, đảo mắt nhìn nơi hắn dập chân lấy đà nhảy lên, là hai cái ấn dấu chân sâu một thước, liền giải thích nghi hoặc ở trong lòng ta, không khỏi thầm than một tiếng. Trời ạ, không ngờ tên gia hỏa này mạnh mẽ đến thế, còn *** thiên lý nữa không?

Ở thời điểm bần đạo đang còn cảm khái. Đột nhiên truyền đến một tiếng "đông", ta xoay mặt lại vừa thấy, nguyên lai Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm làm cho chính mình từ sâu trong vách tường bức ra, rơi xuống mặt đất. Mà trên vách tường để lại một cái hình lõm bán cầu có đường kính hơn một thước, dưới đáy lõm còn có một cái ấn lõm khác to bằng quả dưa hấu lớn nhỏ, đó là do đầu của Cao Sâm chế tạo mà thành. Dưới hố lõm xuống đó có động sâu hình trụ, đây là hai cánh tay của Cao Sâm.

"Rống" Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm sau khi bị ta đùa giỡn một trận, tức giận càng tăng lên, nhưng trong thời gian ngắn lại không hiểu được tại sao lại bị như thế này, làm sao một tấm chắn thoạt nhìn như yếu nhược đó sao có thể làm cho công kích của hắn thay đổi phương hướng nhỉ?


Dù sao Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm cũng là một Ải Nhân vương, là một tên gia hỏa có trí tuệ, nếu đã không nghĩ ra, hắn lại không dám tùy tiện xông lên, sợ giẫm lên vết xe đỗ, đành phải ở một bên quơ quơ hai cánh tay, một bên nhìn ta rống lên giận dữ. Đừng xem hắn chân ngắn, nhưng mà cánh tay lại rất dài, hơn nữa hắn đang sử động tác thị uy, thấy như thế nào ấy – giống như một con đại Tinh Tinh hơn.

"Ta sai lầm rồi" Bần đạo đột nhiên vô cùng thành khẩn nhìn Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm nói.

"Ân" Mấy vị mỹ nữ đều là kinh ngạc nhìn chằm chằm ta, không rõ ta vì cái gì hướng Cao Sâm giải thích, thậm chí ngay cả Cao Sâm trong phút chốc quên cả gầm rú lên.

Bần đạo không để ý tới bọn họ, mà là tiếp tục nghiêm trang nói: "Nguyên tưởng rằng đây là một con lừa, ai biết được chính là một con đại Tinh Tinh, ai! Sai lầm a… sai … sai lầm rồi"

"Ha haaaaa" Lập tức chúng nữ bộc phát ra một trận cười giòn, thậm chí có người liền ôm bụng gập xuống. Ngay cả Lệ Nhược Nhã đang bay ở trên không cũng cười nghiêng ngã run rẩy cả người, cơ hồ như muốn rơi xuống đất vậy.

"Aaaaaa!" Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm nghe bần đạo giải thích, cơ hồ muốn tức chết ngay đương trường, hắn rống giận lên một tiếng, trực tiếp động thủ. Lần này hắn đã kinh nghiệm, không có mang chính mình bay tới, mà là huy động hai cánh tay giống như cái quạt máy, hình thành một đấu khí nhỏ như đầu người liền giống như đạn hướng đám người bần đạo đổ ập xuống. Tên gia hỏa này có tốc độ rất khủng bố, vẻn vẹn trong nháy mắt, đấu khí đạn đó hình thành trên trăm khỏa a.

Bần đạo sớm đã có chuẩn bị, đang muốn định tiếp chiêu, cũng nằm ngoài dự đoán là, không đợi ta động thủ, bên kia Lệ Nhược Nhã cũng đã không phí phạm một giây nào.

"Xú Ải Nhân" Lệ Nhược Nhã thấy Cao Sâm tập kích chúng ta, nhất thời bị một loại cảm giác coi thường, lập tức tức giận nói: "Đối thủ của ngươi là ta" Đang nói, Thương ở trên tay nàng cũng đã hóa thành thương ảnh đầy dẫy thiên địa, mỗi một cái thương ảnh chọn nhiều hơn một đấu khí đạn va chạm, đảo mắt một cái làm cho công kích của Cao Sâm bị cản lại.

"Tốt, ta đang muốn tìm ngươi đây" Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm lúc này lửa giận đã ngút lên tận trời xanh, hai tay quyền hắn hung hăng đập đập lên trước ngực chính mình, sau đó thân hình rùn thấp xuống, lại giống như đạn pháo bắn ra bên ngoài, mục tiêu chính là Lệ Nhược Nhã đang ở giữa không trung.

Nhìn thấy phương thức công kích của Cao Sâm tựa như đưa tay đầu hàng vậy, làm bần đạo không khỏi thầm mắng trong lòng "Ngu ngốc, muốn xuyên thủng tưởng chính mình là siêu nhân chắc? Thật sự là không biết sống chết thế nào"

Quả nhiên, Lệ Nhược Nhã đối với Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm lao đến không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, Thần Thương trên tay được một lượng lớn đấu khí quán nhập vào, hình thành một đạo quang mang mũi thương cự đại, đối với Cao Sâm đâm xuống. Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm tự nhiên sẽ không ngốc mang đầu chính mình đi tiếp nhận một Thương kia, cho nên song quyền hướng ở giữa thương ảnh hung hăng nện vào.


Cái này thật đúng là kim châm chống lại mạch mang, "phanh" chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, tại bên trong đại điện đã xảy ra một trận nổ mạnh kịch liệt. Một đạo sóng xung kích mãnh liệt đến cực điểm từ trung tâm hai người bạo phát mở ra, hướng bốn phương tám hướng phóng đi, nơi nó đi qua là một đống hỗn độn.

Trong đại điện vốn không có thứ gì, xui xẻo duy nhất chính là bức tượng Phong Thần ở trên vách tường, vách tường, đỉnh điện cùng với mặt đất cũng đều giống nhau bị cái gì đó áp súc qua, đều lõm sâu xuống bên dưới, trên mặt đất vốn trơn nhẵn bóng loáng, mà hiện tại thành hố sâu, chỗ hố sâu nhất cũng sâu hơn mươi thước không sai biệt lắm.

Về phần bức tượng Phong Thần kia trực tiếp dán tại trên tường, cơ hồ áp thành bích họa lập thể. Điều buồn cười nhất chính vẻ mặt của Phong Thần, không ngờ còn có thể bảo trì trạng thái mỉm cười, làm bần đạo cũng không thể không bội phục sự rộng lượng của vị Thần minh này.

Sóng xung kích đó đối với chúng ta cũng có ảnh hưởng rất lớn, bần đạo cùng vài nữ hài tử toàn lực sử xuất ra một khối ma pháp thuẫn chống lại, mới tính là có thể đỡ được uy lực nổ mạnh cấp bậc cấm chú này. Ngoại trừ chúng ta như nói trên, những thứ khác ở bên trong đại điện toàn bộ đều thay đổi hình dạng, một cảnh tượng vô cùng thê lương.

Về phần ở trung tâm nổ mạnh là hai người, đương nhiên cũng đều chịu khổ sở, Nộ Chi Điển Chương bị khảm xuống dưới mặt đất, lần này còn lợi hại hơn trước a, toàn bộ thân thể đều bị lõm sâu xuống, Lệ Nhược Nhã mạnh mẽ so với hắn cũng không hơn bao nhiêu, chẳng qua khác nhau là thân thể của nàng lại được khảm ở trên đỉnh đại điện mà thôi.

Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm lại ương ngạnh đi đi ra, trên lồng ngực hình thành một cái động khẩu to bằng miệng bát, hiển nhiên đây là kiệt tác của Lệ Nhược Nhã. Chẳng qua dưới tác dụng lực lượng tà ác tại bên trong cơ thể Cao Sâm, cái động này lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ dần khép lại. Dù vậy, miệng vết thương lớn như vậy khẳng định phải chết, nhưng mà Cao Sâm lại không thèm quan tâm.

Hắn không chỉ ngay cả mặt nhăn mày nhíu lấy một lần cũng không có, ngược lại vui vẻ hắc hắc cười rộ lên. Một bên cười một bên vươn hai vai dường như là thị uy, trên hai bàn tay mở ra lại không trống không, trong tay là một mảng thịt, còn trong tay kia là một huyết mang lông chim (vũ mao). Rất rõ ràng, chúng đều là của Lệ Nhược Nhã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhìn lại Lệ Nhược Nhã ở trên đỉnh điện, sau khi nhảy từ trên đỉnh điện xuống dưới, sắc mặt của nàng cũng phi thường bất hảo, trên cánh của nàng thiếu đi một lông chim, lộ ra bên trong là một mảng thịt như bị luộc chín, trên khối thịt đó còn lưu lại máu, mà trên cánh tay của nàng cũng mất đi một khối lớn thịt, thậm chí bên trong đó còn lộ ra xương cốt trắng phao phao.

"Đáng chết" Lệ Nhược Nhã một bên tự trị liệu chính mình, một bên tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc dùng phương pháp tà ác gì thế, vì cái gì bốn ngàn năm thời gian có thể tiến một bước lớn thế này?" Ai cũng nghe được, trong khẩu khí của Lệ Nhược Nhã có mùi vị chua chua.

Từ trận đánh bừa này mà nhìn ra kết quả, nguyên lai trước kia tên Cao Sâm kia muốn nương dựa vào lực lượng cực lớn của bảy vị trưởng lão mới có thể chống lại Lệ Nhược Nhã, hiện tại hiển nhiên đã nghĩ muốn tranh đua thực lực với Lệ Nhược Nhã, Lệ Nhược Nhã cũng đồng dạng tại trong bốn ngàn năm này đau khổ tu hành, nhưng lại bị Cao Sâm đuổi kịp, trong lòng đương nhiên là không cân bằng rồi.

"Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là bởi vì được ngươi kích thích, vì thế ta làm cho linh hồn của chính mình dâng hiến lên Minh Thần đại nhân, chiếm được nguyền rủa của hắn, có thể ta giao thân xác này chuyển hóa thành nguyền rủa thân thể (nguyền rủa chi thể) thế thôi" Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh thản nhiên nói.

"Minh Thần Nguyền Rủa (trớ chú) tại trên mình ngươi?" Lệ Nhược Nhã giật mình nói.

"Đúng vậy, ở trên ngón tay của ta" Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm nói xong, vươn tay phải của hắn ra, tại bên trên ngón tay nhỏ bé của hắn có một chiếc nhẫn (giới chỉ) màu đen chớp chớp lên ánh hào quang, nó không có ma pháp dao động, nếu không chú ý kỹ ai ai cũng đều xem nhẹ nó, đương nhiên bần đạo cũng nằm trong đó.

Chỉ là hiện tại bần đạo chú ý, vật kia đã không giống như bình thường, trong lòng ta thầm nhủ cảm thán, đồ tốt như vậy lại ở trên tay của tên Ải Nhân này? Rất đáng tiếc a, quả thực là người tài giỏi lại không được trọng dụng, quả thực là không có thiên lý mà, quả thực là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu a.