Bần đạo lần này phái Vong Ưu ra đi, dĩ nhiên không phải thật sự để cho nàng tới nhìn dân chúng Uy Khấu chết sạch sẽ, việc nhỏ như vậy hiển nhiên không cần dùng đến nàng. Vong Ưu lần này đi tới đó là có sứ mạng quan trọng hơn, nàng sẽ âm thầm giám sát một trận đại chiến sắp sửa bộc phát, nhìn xem chúng ta có cơ hội nhúng tay vào hay không, nếu như nàng cho rằng chúng ta cần phải xuất thủ chiếm tiện tự nhiên sẽ gọi ta qua đó.
Nếu không thì ta sẽ chuyên tâm tiêu hóa thu hoạch lần này, chuyện này đối với ta thì quan trọng hơn hết. Ngoại trừ hai người chúng ta ra, cho dù là Ái Liên Na và Mân Nhi thực lực vẫn không đủ để hoàn thành sứ mạng này. Mặc dù Lệ Nhược Nhã thực lực đủ mạnh, nhưng mà chúng ta còn không yên tâm với nàng lắm, sợ nàng còn giữ lại chút gì đó lừa gạt ta. Ai bảo chủ sự trận đại chiến này là sinh vật Địa Ngục và các Thiên Sứ đây. Nàng nếu như nhớ đến tình xưa, tình cảnh của chúng ta có thể không ổn rồi.
Thật ra Giáo Đình phát động Thánh Chiến chính là vì chuẩn bị cho trận đại chiến này. Chẳng qua kể từ khi ta thu phục được Lệ Nhược Nhã, Thiên Giới chỉ còn có bốn vị Thiên Sứ sáu cánh có thể chiến đấu, vốn là bần đạo và Vong Ưu đều cho rằng ở dưới tình huống này Thiên Giới sẽ không phái ra được quân đội tới chiến đấu với sinh vật Địa Ngục trên Uy đảo, cho nên chúng ta mới kết luận quân đội Thánh Chiến của Giáo Đình tất nhiên sẽ âm thầm rút lui.
Nhưng không ngờ chuyện hoàn toàn ngược lại so với chúng ta dự liệu, Giáo Đình không chỉ không có rút lui, ngược lại càng làm trầm trọng thêm, nhanh chóng hãm hại đánh sâu vào Uy Khấu, hiển nhiên bọn họ đang rất vội vã tạo ra uy hiếp chèn ép sinh vật Địa Ngục kia, nếu như người thủ hộ Uy Khấu xuất hiện thì hiển nhiên Giáo Đình vô lực đối phó với sinh vật Địa Ngục, hiển nhiên chỉ có các Thiên Sứ mới có thể. Như vậy bọn họ tất nhiên sẽ có biện pháp khác xin quân đoàn Thiên Sứ cường đại đi đến chiến trường.
Biện pháp cụ thể là gì bần đạo cũng lười suy đoán. Việc này không trọng yếu, quan trọng là khi đại chiến tiến hành đến thời khắc cuối cùng, ta có thể xuất hiện nhặt chút tiện nghi. Vì không để tuột cơ hội hiếm có này khỏi tay, Vong Ưu chỉ có thể ủy khuất bản thân, tự mình đi đến đó giám thị mọi thứ.
Về phần bần đạo thì trong hơn mười ngày này sẽ toàn lực củng cố lực lượng thu hoạch được lần này. Ban ngày bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày quen thuộc biến hóa của thân thể, buổi tối tiến hành song tu, thứ nhất là để trợ giúp các nàng nhanh chóng tăng lên thực lực, cũng là trị liệu cho thân thể Âu Dương Nhược Lan.
Ban đầu ý nghĩ của ta là thông qua phương pháp song tu xử lí dược lực tích chứa trong quả táo vàng từ trong cơ thể ta xuất ra năng lượng bổn nguyên chuyển sang cho Âu Dương Nhược Lan, bù đắp cho nàng Tiên Thiên Lục Khí chưa đầy đủ, đồng thời để cho nàng sau này có đủ lực tự vệ, bần đạo chọn lựa ra một bộ gọi là công pháp « Tuyền Ki phổ » đưa cho nàng.
« Tuyền Ki phổ » là một loại công pháp lấy trận pháp làm chủ. Giảng giải dẫn động nguyên khí thiên địa tiến hành công kích, phòng ngự hoặc tránh né, ở cảnh giới tối cao trong truyền thuyết nó có thể vận dụng lực lượng tinh tú, tuyệt đối có thể nói là hủy thiên diệt địa dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, môn công pháp này có rất ít người tu luyện, hơn nữa số người tu luyện thành công so với gấu trúc còn thưa thớt hơn, bởi vì những công pháp kia trận thế biến hóa quá nhiều, quá phức tạp, không phải là người đại trí đại tuệ thì không thể lĩnh hội.
Ta xem nó thích hợp nhất với Âu Dương Nhược Lan vốn có trí lực siêu cường như vậy. Bởi vì nàng thật sự quá thông minh, khi nàng lên thuyền bắt đầu bàn chuyện với đám tỷ muội, ngoại trừ Vong Ưu còn một chút tính uy hiếp nhất định với nàng ra, còn lại tất cả những người khác đều dễ dàng bị vài câu ngon ngọt là chém rụng. Ta và Vong Ưu từng khảo nghiệm qua trí nhớ của nàng một lần. Trên một tờ da thú tùy tiện viết hơn hai ngàn chữ cái, nàng chỉ có nhìn qua mấy lần rồi lặng yên viết ra toàn bộ, vị trí so với trên tấm da thú cũng giống nhau, trực tiếp chấn kinh toàn bộ người trên thuyền.
Sau đó nàng đi theo đại sư Địa Tinh - Ca Ti học tập kỹ xảo chế tạo thiết giáp hạm, không qua mấy ngày nàng đã học rất nhanh kiến thức của Ca Ti. Được Ca Ti tán dương là luyện kim sư có tiềm lực nhất, mãnh liệt yêu cầu nàng bái Ca Ti làm sư phụ. Bởi vậy có thể thấy được, trí lực Âu Dương Nhược Lan thật sự quá cao, não của nàng không hỗ là được Tiên Thiên Lục Khí tẩm bổ qua, thông minh một cách không bình thường.
Cho nên bần đạo mới truyền thụ cho nàng bộ công pháp « Tuyền Ki phổ » này, nàng quả nhiên cũng không có khiến cho ta thất vọng, chỉ trong thời gian ba ngày đã bắt đầu có thể lập trận. Ngay sau đó nàng hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui nghiên cứu trận pháp, cơ hồ đến trình độ mất ăn mất ngủ địa. Rồi tiến bộ của nàng quả thực có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Hơn mười ngày sau, nàng đã có thể dựa vào « Tuyền Ki phổ » pháp thuật mật truyền đánh bại hai tỷ muội người cá rồi, kết quả này khiến cho tất cả những người từng nhận biết Âu Dương Nhược Lan đều thất kinh, đây tuyệt đối là kỳ tích, một nữ tử nhu nhược không biết gì chỉ cần tu luyện hơn mười ngày là có thể đánh bại Ma Đạo Sư, cho dù ai nghe thấy cũng phải sợ hãi mà. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Trên thực tế đây cũng là khi hợp tình hợp lý, pháp thuật trong « Tuyền Ki phổ » cần pháp lực để sử dụng cũng không nhiều, nhưng mà đối với kỹ xảo yêu cầu cao vô cùng, bởi vì nó giảng giải chính là dùng lực lượng nguyên khí chung quanh đối địch, làm thế nào để lợi dụng thiên địa nguyên khí chung quanh mới là vấn đề trọng yếu nhất. Khi nàng cùng ta song tu một trận, Nhược Lan đã có một ít pháp lực. Nhược Lan dựa vào điểm nhỏ pháp lực này để thao túng lực lượng thiên địa nguyên khí, hơn nữa nàng nhờ trí tuệ khôn khéo mới có thể đánh bại hai tỷ muội kia.
Âu Dương Nhược Lan biểu hiện ra thiên phú chiến đấu làm cho bần đạo chính là người khởi xướng cũng cảm thấy giật mình, không nghĩ tới ta vô tình ném đại ném bừa lại tạo ra một cao thủ tương lai sáng lạn như thế, vốn ta muốn tìm một viên quan chính trị, không ngờ còn đào ra được một viên chiến tướng. Âu Dương Nhược Lan cứ dựa theo tư thế như vậy phát triển đi xuống, chung quy sẽ có một ngày nàng trở thành một vị cường giả vô cùng kinh khủng, hơn nữa ngày đó tuyệt đối sẽ không quá xa.
Ngay khi bần đạo ở trên thuyền hưởng phúc tề thiên, bên kia Vong Ưu giám sát đại chiến đã chuẩn bị bộc phát trong thời gian chúng ta dự liệu. Địa điểm diễn ra trận chiến chính là Hoàng Thành cuối cùng của Uy Khấu - Quy Giáp Thành. Quy Giáp Thành nằm ở sau lưng một vách núi ven biển, xây dựng trên sườn núi, phía sau là vách núi dựng đứng, dưới vách núi chính là biển rộng.
Chỉ có nhìn địa hình cũng biết khó khăn tấn công Quy Giáp Thành đến cỡ nào rồi, hơn nữa nó là Hoàng Thành, nơi này sử dụng đá tảng cứng rắn nhất để xây dựng, thành tường chắc chắn vô cùng. Hơn nữa bên trong trú đóng trăm vạn đại quân, cho nên tuyệt đối là dễ thủ khó công. Trên thực tế, bọn họ là dựa vào chỗ này ngăn cản quân đội Thánh Chiến chủ lực, hơn bốn mươi vạn người thay nhau tiến công hơn nửa tháng vẫn chưa thành công.
Nếu như chỉ nhìn số lượng quân đội hai bên có lẽ người ta sẽ cho là không thể tin nổi, làm sao trăm vạn người bị bốn mươi vạn ngăn tại cửa chứ? Trên thực tế mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Uy Khấu có trăm vạn đại quân thật ra chỉ có hơn hai mươi vạn là quân chính quy, còn lại toàn là dân binh tạm thời bù vào cho đủ số. Muốn giáp không có giáp, muốn vũ khí không có vũ khí, trên tay chỉ có một cây thương tre vót nhọn mà thôi.
Nếu như không phải do quân Thánh Chiến tấn công vào thành thị, một mực tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, đốt phá mọi thứ làm cho người dân trong Quy Giáp Thành không còn cách nào khác, bọn họ có lẽ đã sớm đầu hàng rồi. Hiện tại bọn họ nếu như không muốn chết thì chỉ có một đường ngoan cường chiến đấu, chính vì dưới tình huống như thế, bọn họ mới có thể chống đỡ đại quân Thánh Chiến cuồng mãnh tiến công.
Về phần tiến công thì nói về quân Thánh Chiến, ở đó có hai mươi vạn người của quân đoàn thủ hộ Giáo Đình là tuyệt đối chủ lực, còn lại quân đội hơn hai mươi vạn khác là quân tinh nhuệ của ba đại đế quốc, nếu như là dã chiến có thể nói không khoa trương chỉ cần một trong bất kỳ hai chi quân đội này cũng có thể dễ dàng giết chết gọn gàng đám nông dân quân bên trong Quy Giáp Thành. Đáng tiếc tình cảnh hiện tại là không được, người ta nhiều người, lại đóng ở hùng thành, thật sự không dễ đánh.
Trải qua hơn nửa tháng liều mạng công thành, nơi này vốn có năm mươi vạn quân Thánh Chiến chỉ còn có thừa lại hơn bốn mươi vạn, đây là nhờ điều tới không ít quân đội từ chiến trường khác đến. Nếu không, ngay cả bốn mươi vạn cũng không đủ. Tính toán xuống tới, quân Thánh Chiến mỗi ngày chết ở dưới Quy Giáp Thành trên một vạn quân.
Quy Giáp Thành thành danh đúng với cái tên mai rùa của nó, cương quyết kiên gan phòng thủ khiến cho quân Thánh Chiến không có cách nào gặm nổi. Mặc dù trong Quy Giáp Thành tổn thất rất lớn, ước chừng đã có hơn hai mươi vạn người tử trận rồi, bị thương cũng vượt qua mười vạn. Nhưng mà trong thành dù sao còn có đầy đủ quân đội và lương thảo có thể cung ứng, tin tưởng ít nhất có thể chống đỡ thêm thời gian một tháng.
Song, một tháng này đối với quân Thánh Chiến mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng. Các tướng quân của ba đại đế quốc làm sao đành lòng tự mình mang đội quân con em của mình đưa ra cái nơi xay thịt người trước mắt biến thành bụi phấn chứ, cho nên khi trời tối trong cuộc hội nghị quân sự, bọn họ bắt đầu đề nghị có thể đi vào chiêu hàng? Hoặc là vây nhưng không đánh?
Phàm là người có chút đầu óc quân sự đều biết, hai cái đề nghị này cũng không tệ, ít nhất ở vào tình cảnh trước mắt, cứ tiếp tục cường công một tòa hùng thành như thế thật sự là quá ngu xuẩn. Nhưng mà Thống soái liên quân, thủ hộ quân đoàn Giáo Đình, quân đoàn trưởng Mã Kỳ Nạp một mực cự tuyệt đề nghị này.
Hắn tỏ vẻ bất luận thế nào cũng phải trong thời gian ngắn nhất công phá thành trì, ba đại đế quốc và quân Giáo Đình mỗi quân tấn công một ngày, phải đánh từ bình minh cho tới trời tối, do chính người trong Sở Tài Phán tự mình giám sát toàn quân. Người nào tiến công bất lợi, trực tiếp bắt quan chỉ huy lại.
Các tướng lĩnh ba đại đế quốc vừa nghe trong lòng nhất thời cả kinh, lập tức hiểu được Giáo Đình quyết tâm đến mức nào. Nếu ngay cả Giáo Đình cũng muốn hợp lại, bọn họ còn có lời gì để nói? Chỉ có thể cắn răng kiên trì đáp ứng, ngay sau đó cả đám vội vàng trở về chuẩn bị. Những tướng quân này rời khỏi, Mã Kỳ Nạp cũng là mặt mày sầu khổ, hắn lại lấy ra bức thư ở trên bàn mới vừa nhận được của Giáo Hoàng tự tay viết cho hắn, phía trên chỉ có vài chữ to đập vào mắt – Nhanh, Nhanh, Nhanh!
Mấy ngày chiến đấu sau đó hoàn toàn có thể dùng hai chữ thảm thiết để hình dung, bị nhóm người Dị Đoan Sở Tài Phán đích thân xử trí mấy quan quân quý tộc tiến công bất lợi, cho dù là quân đội ba đại đế quốc hay là quân đội Giáo Đình, rốt cục cũng tản mát ra dã tính trước nay chưa có, tấn công tòa hùng thành dữ dội. Trên căn bản một vạn người cùng xông đi lên, từ xa có thể bị triệt hạ gần tới hai nghìn. Đừng nói quan chỉ huy, ngay cả các tướng lĩnh ở một bên xem cuộc chiến cũng sợ hết hồn hết vía.
Ngày này, lại đến phiên quân đội Giáo Đình tiến công, ở trên một gò đất cách chiến trường không xa, Mã Kỳ Nạp làm bạn với một vị lão nhân cô độc ngồi trên ngựa, phía sau bọn họ là năm vị Giáo Đình Hồng Y giáo chủ, xa hơn nữa chính là quân đội năm ngàn Mục Sư. Bốn phía xung quanh bọn hắn là ba vạn quân đoàn thủ hộ kỵ binh dàn trận bảo vệ.
Vị lão nhân kia tại trong Thánh Chiến này có tính quyết định cuối cùng, quân đoàn trưởng tiền nhiệm của quân đoàn thủ hộ, thúc thúc Mã Kỳ Nạp, Đông Ni đại nhân, hắn hiện tại phảng phất già hơn trước kia mấy chục tuổi. Trước kia mặc dù hắn tuổi hơn trăm, nhưng nhìn vào chỉ hơn trung niên một chút mà thôi, thế mà hiện tại đầu tóc bạc trắng không nói, nếp nhăn trên mặt hắn nếp nếp xếp tầng tầng vô cùng khó coi.
Đây chính là di chứng do hắn sử dụng thần khí Sương Chi Ai Thương, mặc dù được năm vị Hồng Y giáo chủ liên thủ gia trì, cho nên hắn không có bị oán khí trên thân kiếm khống chế, nhưng mà thân thể hắn vẫn bị Sương Chi Ai Thương phá hư rồi. Mặc dù có Hồng Y giáo chủ cứu chữa, hắn bây giờ nhìn lại thì khác một trời một vực, chính bản thân hắn hết sức rõ ràng trong lòng, tánh mạng của hắn đã sắp đi tới điểm cuối.
Lúc này, hắn đang nhíu chặt đôi mày, nhìn không chớp mắt hết thảy phát sinh trên chiến trường. Trải qua những ngày giết chóc liên tiếp, song phương đều sử dụng hết tất cả hỏa khí của mình, trình độ chém giết kịch liệt đạt đến cao trào rồi. Quân Thánh Chiến mặc dù ít nhưng mà trang bị hoàn mỹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa chém giết lâu ngày đỏ cả hai mắt rồi, tất cả đi lên chiến trường đều cường hãn dị thường, cho nên mỗi lần cường công khiến cho Uy Khấu phiền toái thật lớn. Toàn tộc Uy Khấu cơ hồ dựa vào nhân mạng mới tống được bọn họ đi xuống.
Đối mặt với quân Thánh Chiến thế công mỗi một lần càng thêm hung ác cấp bách, Uy Khấu bên kia không ngừng kêu khổ, thế nhưng toàn tộc vẫn cắn răng kiên trì như trước, rất nhiều người trực tiếp nhảy xuống dưới thành dùng thân thể của mình kéo ba tên địch nhân leo lên cùng nhau rớt xuống thành, tường thành cao hơn mười thước nằm trên sườn núi, thi thể hai phe đã chồng chất cao lên tới vài thước rồi.
Uy Khấu sở dĩ liều mạng như vậy là vì bọn hắn hiểu một điều, một khi thành phá người chết tuyệt đối không chỉ là bọn hắn, còn có vợ con bọn hắn, già trẻ lớn bé đều chết hết, cho nên mặc dù không có trang bị bằng quân Thánh Chiến, nhưng mà bọn hắn dựa vào ý chí chiến đấu hung hãn không sợ chết, lần lượt đè ép đối thủ lui xuống.
Nhìn quân đội đích thân mình nuôi lớn lần lượt chết đi phía dưới tường thành, trong lòng Đông Ni đang rỉ máu. Cho dù như thế nào, vào lúc này hắn cảm giác được bản thân ngồi không yên. Cho nên hắn hít sâu một hơi, dùng hết lực nhẹ nhàng nói với Mã Kỳ Nạp: "Đưa Sương Chi Ai Thương cho ta."
"Không. Thúc thúc. Tuyệt đối không được." Mã Kỳ Nạp nhất thời nước mắt tuôn ra, hắn thống khổ nói: "Xin ngài tin tưởng ta, ta có thể làm được, ta thật có thể làm được. Ta tuyệt đối có thể công phá nó."
"Ha hả, hài tử, ta tin tưởng ngươi, nhưng mà ngươi cần phải có thời gian, chúng ta thiếu hụt nhất lại chính là thời gian." Đông Ni cười khổ nói: "Chúng ta tới đây đã quá lâu rồi, nhiều quân đội như vậy chiến đấu vạn dặm ngoài biển khơi, chỉ riêng hao phí tiền lương đã đủ cho Giáo Đình chịu không nổi."
"Nhưng mà Giáo Đình đã kiên trì hơn một năm, chẳng lẽ còn quan tâm một tháng này sao?" Mã Kỳ Nạp bi phẫn nói: "Chẳng lẽ tánh mạng ngài còn không bằng đại quân Giáo Đình hao tổn một tháng sao?"
"Tiền lương là chuyện nhỏ, nhưng mà chúng ta chịu không nổi tổn thất loại này. Ngươi tính xem, chia đều ra một ngày tổn thất hơn vạn chiến sĩ, một tháng xuống tới chính là hơn ba mươi vạn, cho dù chia đều lên trên đầu chúng ta cũng có gần mười vạn người." Đông Ni thống khổ nói: "Trước khi chiến đấu, quân đoàn thủ hộ tinh nhuệ đã tổn thất hơn phân nửa, hiện tại lại mất đi mười vạn, quân đoàn này của chúng ta xem như xóa tên mất. Cho dù ta van xin ngươi, thân là thủ hộ quân đoàn trưởng, còn vì gia tộc lưu lại một chút đi."
"Thúc thúc." Mã Kỳ Nạp cũng nhịn không được nữa, ôm Đông Ni khóc lớn.
"Hài tử, thời giờ của ta đã không còn nhiều lắm rồi, cứ như vậy trở về tối đa cũng cũng chỉ sống thêm được mấy năm. Có thể sử dụng mấy năm của ta đổi lấy mười vạn tinh nhuệ, chuyến mua bán này có lời nha!" Đông Ni mỉm cười an ủi Mã Kỳ Nạp: "Rồi lại nói, lão đầu tử chinh chiến cả đời, chỉ muốn đánh một trận oanh oanh liệt liệt chết ở trên chiến trường làm một vị anh hùng chân chính, chẳng lẽ ngươi muốn để cho ta uất ức chết đi ở trên giường làm một tên chết nhát sao?"
"Oe oe oe ~!" Mã Kỳ Nạp lúc này đã lệ rơi đầy mặt, trên thực tế, hắn không phải là không biết hiện tại tình huống Giáo Đình hết sức nguy cấp. Hắn hiểu được, Giáo Hoàng thật sự không còn có cách nào khác mới bức bách hắn tăng tốc tiến trình Thánh Chiến như vậy, vấn đề Giáo Đình phát động khống chế đại lục, thế cục đã quá không ổn. Kể từ khi tổ mẫu hoàn thành vơ vét tài sản của ba đại đế quốc, nàng đã từ bỏ tất cả chức vụ trở lại Đại Hán, chính thức bắt đầu cuộc sống. ẩn cư
Giáo Đình mất đi tổ mẫu thoáng cái từ trong nội bộ sinh ra chấn động kịch liệt, mặc dù Giáo Hoàng ẩn dấu tin tức về tổ mẫu, nhưng mà số người tin tức linh thông vẫn có thể nghe được tiếng gió. Rất nhiều nguyên lão Giáo Đình đều dâng kháng nghị lên Giáo Hoàng, khiến cho áp lực của hắn tăng lên nhiều. Rồi ba đại đế quốc sau khi tổ mẫu rời đi lại bắt đầu lớn lối, đặc biệt là khi ta đại náo Hoắc Phúc đế quốc một trận, uy tín Giáo Đình lại càng rớt xuống thảm hại.
Một lần khác là ăn trộm kim loại quý trên lãnh địa của người ta, một chuyện nữa là trong hôn lễ Âu Dương Nhược Lan bị ta đánh chết Hồng Y giáo chủ cướp đi cô dâu, hai tin tức chuyện này đối với Giáo Đình tạo thành đả kích trí mệnh. Ba đại đế quốc hiện tại không chỉ hoài nghi nhân phẩm của Giáo Đình, mấu chốt nhất chính là có bọn họ hoài nghi cả thực lực hiện tại của Giáo Đình. Bởi vì trong hôn lễ, tất cả mọi người nghe được Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã nói ra tin tức kinh người.
Long Thanh Thiên ta đây thế mà có khả năng đánh bại ba vị Thiên Sứ sáu cánh, đánh một trận đuổi giết tới cùng, nếu Long Thanh Thiên đã có thực lực kinh khủng như thế, ba đại đế quốc làm sao còn dám toàn tâm toàn ý đi theo Giáo Đình lăn lộn giang hồ đây? Đó không phải là tìm chết sao? Cho nên thái độ ba đại đế quốc trong lúc vô tình sinh ra biến hóa vi diệu.
Thái độ của ba đại đế quốc biến hóa tự nhiên dẫn tới Giáo Đình chú ý, thậm chí khủng hoảng. Nếu như tổ mẫu còn ở đó, Giáo Hoàng nhất định sẽ gọi nàng đi "du lịch" tới ba đại đế quốc lần nữa, dùng uy danh tổ mẫu kinh sợ tất cả bọn họ, nhưng mà hiện tại dưới tay Giáo Hoàng không có binh để phái ra. Mấy vị siêu cấp cường giả có năng lực người chết, người phế. Hoàn toàn phiêu du miền cực lạc hết cả rồi, ngay cả sở trưởng của Dị Đoan Sở Tài Phán gần đây đã bị ta giết chết luôn.
Kể từ đó, cao thủ hiện tại mà Giáo Hoàng có thể lấy ra dọa người chỉ còn có bốn người mà thôi, một là quân đoàn trưởng Thánh Quang kỵ binh đoàn là am hiểu xạ tiễn, võ chiến chắc chắn không được; hai là Phong Hệ Đại Ma đạo sư - Mễ Lạp Tác là pháp sư yếu đuối, tuyệt đối không thể phái đi ra; quân đoàn Cuồng Tín Giả - La Nạp Đa là một người chính trực, để hắn học theo xã hội đen đi đe dọa ba đại đế quốc, như vậy có tám phần hắn trước tiên sẽ đập bể hết mặt mũi lão Giáo Hoàng.