Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 490: Thê thảm bị đuổi giết


Tên gia hỏa mới tới nhìn thấy đồng bạn chết thảm đã hoàn toàn bị chọc giận, cơ hồ như muốn điên lên, thế cho nên nói chuyện có chút điên điên khùng khùng, nhưng là, tâm hắn muốn giết người cho hả giận lại vô cùng kiên định, cơ bản là không cùng ta nói chuyện nhảm gì nhiều, nâng tay lên một khối quang cầu lớn bằng đầu người đối với ta đập tới.

Bần đạo vừa thấy cũng không có thể đón đỡ được, quang cầu này nhìn thì thấy bình thường, nhưng bên trong nó phát ra ma lực dao đông quả thực cường hãn đến cực điểm, thấy thế nào cũng là do ôm hận mà phát ra chiêu thức siêu cường, bần đạo phỏng chừng cũng là cấm chú cấp mười hai, nếu quang cầu này trúng một ai đó, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Bần đạo hai lời chưa nói, trực tiếp phát động tuyệt chiêu "Ý Hợp Tâm Đầu" làm cho chính mình thuấn gian di động tới bên người Vong Ưu. Tại khoảng khắc ta vừa mới biến mất, hòn tiểu đảo vô cùng cứng rắn ở dưới chân ta đã bị quang cầu này phá hủy hoàn toàn, ngay cả một miếng nhỏ cũng đều không còn.

Từ bên trong nham tương hải nóng chảy đi ra, một tia linh lực cuối cùng của bần đạo cũng tiêu hao sạch sẽ, cả người nhũn ra như bún, trực tiếp ngã nhào vào lồng ngực Vong Ưu, khiến cho Vong Ưu một trận hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy người ta, một bên mượn thần lực Ái Liên Na giúp ta khôi phục, một bên sốt ruột hỏi: "Ngươi không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi?"

"Ta còn tốt, chỉ là linh lực tiêu hao hết mà thôi, hiện tại không phải nói đến chuyện này, dựa theo kế hoạch đã định nhanh nhanh chạy đi mau" Bần đạo cười khổ nói: "Chúng ta đối chạy trối chết vẫn quan trọng hơn"

"Ân… được" Vong Ưu cõng ta lên lưng, hướng một cái sơn động đen ngòm chui vào. Kỳ thật cái địa phương mà Vong Ưu vừa đi vào chính là thông lộ hướng về phía Hỗn loạn bộ lạc. Chúng ta trước đây cũng đã thương lượng qua rồi, nếu địch nhân quá mạnh mẽ trong lời nói, ta sẽ dùng pháp thuật "Ý Hợp Tâm Đầu" tạm thời thoát khỏi Thiên sứ, sau đó trực tiếp từ nơi này chạy lên đại lục, cùng bọn họ chơi trò trốn tìm. Đến lúc đó tìm cơ hội thu thập bọn họ.

Bởi vì chạy trốn là một môn nghệ thuật, cùng cao thủ như Thiên sứ sáu cánh chơi trò tìm kiếm, tuyệt đối là kỹ thuật sống, người bình thường không chơi được trò này. Giống như cấp bậc của Ái Liên Na, Hồng Nhi, Khắc Lý vậy, đối mặt với Thiên sứ sáu cánh cơ bản ngay cả cơ hội chạy cũng đều không có, thuộc loại đối tượng trong một giây liền bị giết. Cho dù cấp bậc Đại Văn Tử, mặc dù tốc độ của hắn cũng nhanh, như so với không gian di động của người ta kém hơn nhiều? Cho nên, vì giảm bớt thương vong không cần thiết, chúng ta rõ ràng cũng không mang theo ai. Chỉ hai người chúng ta chạy bọn họ mới được chu toàn.

"Rốt cuộc là tình hình như thế nào a?" Vong Ưu một bên cõng ta trên lưng hướng phía trước chạy như bay, một bên lo lắng hỏi.

"Vốn hết thảy mọi việc đều tuyệt hảo, cũng đã nằm trong kế hoạch mà ta tính, đích xác tới đây chỉ có một tên Điểu Nhân, bị đại trận của ta giam giữ trong ba ngày ba đêm làm cho mệt nhừ, sau khi tinh thần mệt mỏi linh lực mất hết, rồi bị ta giết sạch sẽ từ linh hồn cho đến thân thể" Bần đạo hơi đắc ý nói.

"Chúng ta đây vì cái gì còn muốn chạy trối chết vậy?" Vong Ưu khó hiểu hỏi han.

"Vì tên gia hỏa đó vừa mới chết, lập tức chạy tới thêm một tên nữa" Bần đạo buồn bực nói: "Thực đáng chết, Thiên giới Thiên sứ sáu cánh cũng không đáng giá một tiễn ha? Không dứt ra được, đáng giận"

"Ha ha, nói như vậy cũng đúng a. Người có thể từ trong Thiên giới đi ra, đây là một tên cuối cùng" Vong Ưu cười nói: "Chỉ cần đem hắn rụng rơi, Thiên giới hẳn là trở lại thành thật rất nhiều a?"


"Nói là nói như vậy thôi. Chẳng qua điều kiện tiên quyết là chúng ta có khả năng giết hắn?" Bần đạo cười khổ nói: "Lấy trạng thái hiện tại của ta không có một tháng tu dưỡng là không thể chiến đấu được. Mà trạng thái của nàng hiện tại cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho nên vợ chồng chúng ta quá nhỏ bé, cũng chỉ có thể bỏ mạng trước Thiên sứ mà thôi"

"Ha ha, không quan hệ, chỉ một tháng thôi mà, ta có thể chịu được, đến lúc đó, chúng ta tìm một cái địa phương liên thủ giết hắn, ta muốn cạo hết lông mao của hắn làm thảm" Vong Ưu hung tợn nói.

"Ha ha, các ngươi nghĩ thật đúng là hoàn mỹ a? Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc ai nhổ lông ai nào?" Cùng với tiếng rống giận, chỉ thấy một tên Thiên sứ sáu cánh đột nhiên hiện ra tại trước mắt chúng ta, chặng đường đi của chúng ta.

Bởi vì chúng ta đang ở trong sơn động, địa hình chật hẹp, cho nên nếu như chúng ta hướng về phía trước mà đi, không thể không thông qua sự ngăn cản của hắn. Nhưng lấy thân thủ hắn mà nói, nghĩ muốn vượt qua cũng không phải là một chuyện rất dễ dàng gì. Chết tiệt Thiên sứ sáu cánh đã nắm giữ năng lực thuấn gian di động, cho nên hắn mới có thể tại trong thời gian ngắn ngủi chạy đến trước mặt chúng ta, xem ra nếu không làm cho không gian tọa độ tại trên người biến mất, đừng nghĩ đến dễ dàng thoát khỏi tên gia hỏa này.

"Đáng chết, thật đúng là như âm hồn không tiêu tan" Bần đạo thầm mắng một câu, sau đó lớn tiếng nói: "Dừng" Vong Ưu đưa ta ra phía sau, lẳng lặng phiêu phù ở trên bầu trời, hết sức chăm chú đề phòng.

"Ngươi còn di ngôn nào muốn truyền lại nữa không?" Thiên sứ sáu cánh cười lạnh hỏi.

"Tất cả mọi người đều là người văn minh lịch sự, có thể hay không nói rõ ràng ra rồi hẳn đánh nhau a. Nếu như cùng xông lên đánh một mạch trong lời nói, thật sự là mất đi thân phận cao quý của ngươi?" Bần đạo thấy hắn không động thủ, vội vàng xảo ngôn làm loạn nói. Mục đích của ta chính là kéo dài thời gian, Vong Ưu thân là Nữ Thần Trí Tuệ, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp trốn chạy.

"Hừ, ta và ngươi có cái gì mà nói đâu?" Thiên sứ sáu cánh phẫn nộ nói: "Ta chỉ muốn giết ngươi là được rồi" Nói xong liền muốn động thủ.

"Vậy thì ít nhất ngươi cũng cho ta biết được tên cùng với chức vị của ngươi nữa chứ?" Bần đạo vội vàng hỏi.

"Được, cũng cho ngươi hiểu biết một chút trước khi chết, ta là một trong bốn vị đầu lĩnh Thiên sứ sáu cánh tại Thiên giới – Ba Pháp Tạp, tên Na Tháp La bị ngươi đánh chết kia chính là bằng hữu thân nhất của ta" Ba Phác Tạp phẫn nộ nói: "Ngươi còn muốn hỏi điều gì nữa không? Nếu không, ngươi có thể đi tìm chết đi"

"Có biện pháp, chúng ta cứ làm như vậy đi" Vong Ưu dụng tinh thần lực nói đối với tùy cơ mà hành động. Sau khi nghe xong, bần đạo gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này lời nói của Ba Phác Tạp cũng vừa xong.

Bần đạo vội vàng lớn tiếng nói: "Chờ một chút, ta còn có một vấn đề muốn hỏi a"


"Cái vấn đề gì?" Ba Phác Tạp dừng tư thế công kích lại, vẻ mặt không kiên nhân hỏi: "Không cần đùa giỡn nhiều, kiên nhẫn của ta chỉ hạn độ thôi"

"Ha hả, đảm bảo là một vấn đề cuối cùng" Bần đạo cười gian nói: "Xin hỏi, bổn sự của ngươi so với heo ai giỏi hơn ai thế?"

"Hỗn đản, ngươi chết đi cho ta" Ba Phác Tạp tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, trực tiếp phát động công kích. Chỉ thấy hắn run tay lên, lại phát ra một quang cầu pháp thuật. Vong Ưu cùng ta đều biết đạo quang cầu rất lợi hại, không ngốc mà đi đón đỡ. Cho nên Vong Ưu ôm ta cúi người xuống phía dưới, sau đó trực tiếp quay đầu bỏ chạy. Quang cầu kia lướt bay qua trên đầu chúng ta sau đó nện lên trên đỉnh sơn động nổ tung.

Chỉ nghe phanh một tiếng, cả cái sơn động không ngừng lung lay, sau đó một khối đất đá cự đại rơi rớt xuống, đoạn sơn động này không thừa nhận nổi nổ mạnh như vậy lập tức đổ sụp xuống. Nhưng là lúc này chúng ta mới vừa chạy đi không rất xa, Vong Ưu không thể không xuất ra hộ thuẫn, một đường đẩy đá tảng từ trên đỉnh rơi xuống, mới miễn cưỡng bay ra khỏi khu vực sụp xuống.

Vừa lúc, ở phía sau Thiên sứ sáu cánh Ba Phác Tạp bị tảng đá che chắn tầm mắt, chúng ta bắt đầu hành động. Trải qua Vong Ưu trị liệu pháp thuật, ta ít nhiều khôi phục lại được một chút linh lực, điểm ấy linh lực cũng đảm bảo cho chúng ta thoát thân. Đầu tiên bần đạo cỡi áo khoác ra, dùng pháp thuật biến thành hình dáng chính mình, vẫn còn ở tại trên lưng Vong Ưu, sau đó ngay lập tức bản thân độn thổ xuống bên dưới, xuyên qua khu vực sụp đổ, hướng về phía trước di động cực nhanh

Ở thời điểm bần đạo vừa mới tiến vào mặt đất, Thiên sứ sáu cánh Ba Phác Tạp đã di động đến bên người chúng ta. Hắn đã nhận ra không gian tọa độ có điểm lệch hướng, nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bởi vì thế công của Vong Ưu đã triển khai, tìm được hai vị Thần Thị trợ giúp, thực lực Vong Ưu đột nhiên tăng vọt cực mạnh đến đáng sợ, mặc dù là Ba Phác Tạp cũng không dám xem thường.

Ba Phác Tạp bị Vong Ưu đánh làm cho hắn toàn lực ứng phó, rốt cục không thể chú ý đến chuyện không gian tọa độ. Trên thực tế, cho dù hắn đã nhận có điểm không đúng, nhưng vì Vong Ưu quấn bện, hắn đối với ta không có biện pháp nào. Cho nên Ba Phác Tạp trong lòng hiểu được, nếu muốn giết ta, trước hết phải giết Vong Ưu. Tại trong mắt hắn, ta dù sao là một tên phế nhân, chỉ cần xử lý Vong Ưu cường hãn, ta tuyệt đối không chạy thoát, ai bảo trên người ta có cái không gian tọa độ chết tiệt kia chứ?

Vì thế Ba Phác Tạp bắt đầu hạ thủ tàn nhẫn đối với Vong Ưu, vì thế hai người triển khai một trận đại chiến kinh thiên động địa. Cứ việc thực lực của Vong Ưu so với Ba Phác Tạp kém hơn rất nhiều, nhưng mà bằng vào kỹ xảo chiến đấu cao siêu, Vong Ưu vẫn đón đánh lần lượt những thế công của Ba Phác Tạp. Đánh nhau cho đến hơn một giờ, Vong Ưu mới cảm thấy được có chút vô lực. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vong Ưu cũng không ham chiến, nàng đã sớm nghĩ thấy thời gian không sai biệt lắm, cho nên vừa thấy chống đỡ không nổi nữa, lập tức sử dụng chiêu "Tâm Đầu Ý Hợp" trực tiếp hiện ra tại trước mặt của ta. Mà lúc này, bần đạo sớm đã ra khỏi khu vực sụp lỡ, đang dụng khinh công hướng phía trước chạy như điên, chỉ cần lên tới mặt đất, địa hình trống trải, phương hướng mà chúng ta trốn chạy cũng nhiều hơn. Sau khi Vong Ưu đến vẫn chưa nói hai lời, ôm ta bay đi, bay so với chạy nhanh hơn nhiều.

Mà Ba Phác Tạp thiếu chút nữa vì tức mà chết, hắn thật vất vả mới bức ép Vong Ưu vào tuyệt lộ, rồi lại bị Vong Ưu đột ngột chạy mất tiêu, cái này vô luận như thế nào cũng làm hắn nuốt không trôi được. Cho nên, sau khi Vong Ưu đi rồi, hắn lập tức hướng về tọa độ trên người ta di động đuổi theo.

Chẳng qua, với phương pháp di động như vậy hiển nhiên không thể đảm bảo độ chính xác, mà chỉ có thể đảm bảo đến bên người ta mà thôi. Hơn nữa vận khí lần này của hắn cũng không tốt cho lắm, không thể có ngăn cản đường đi của chúng ta, mà là hiện ra tại phía sau thôi, lập tức Vong Ưu xoay người, tiến về phía đánh nhau với Ba Phác Tạp, thừa dịp Ba Phác Tạp chưa ổn định hung hăng khi dễ người ta vài lần.

Đợi cho Ba Phác Tạp liều mạng ăn mấy chiêu, vừa ổn định thân hình chuẩn bị phản kích, Vong Ưu lại lần nữa di động đến bên người ta. Vì tránh Vong Ưu tập kích một lần nữa, Ba Phác Tạp đành phải thành thật mở cánh ra, gắt gao đuổi theo ở phía sau chúng ta, mà không dám dùng thuấn di…

Bất quá tốc độ của tên gia hỏa này vẫn là rất nhanh, dù sao cũng là Thiên sứ sáu cánh mà? Cho nên đuổi theo một lúc đã theo kịp chúng ta. Sau đó là Vong Ưu lại đứng ra đánh chặn, ta bỏ chạy. Cứ như vậy tuần hoàn lập đi lập lại nhiều lần, một bên chạy trối chết một bên đuổi giết cho đến vài ngày thời gian, mãi cho đến thời điểm chúng ta sắp đến trên mặt đất, đều cũng không có thể thay đổi.

Trong thời điểm này, bần đạo là người nhàn nhã nhất, chỉ cần có thể chạy trốn, lấy bổn sự của ta, vừa chạy vừa điều tức cho nên linh lực được khôi phục lại một đại bộ phận. Về phần Vong Ưu, lại có phần vất vả một chút, nhưng là bởi vì nàng có thể điều động lực lượng từ Thần Thị, cho nên ma lực bản thân tiêu hao cũng rất lớn, hơn nữa kỳ thật lực lượng của nàng là do ba người cùng khôi phục, nên tốc độ khôi phục cực kỳ nhanh, vẫn bảo trụ được sức chiến đấu.

Nhưng thật ra Ba Phác Tạp chưa từng có nghỉ ngơi qua, thành ra chính là một người mệt nhất trong ba chúng ta. Nhưng là biểu hiện của tên này khiến cho Vong Ưu và ta dâng lên một tia nghi ngờ. Vì cái gì hắn không cần thuấn di che chắn ở phía trước chúng ta? Dường như cố ý đuổi cho chúng ta chạy đi nhanh hơn. Chúng ta lúc này nghe được mùi vị âm mưu lẫn ở trong đó.