Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 441: Đầu đuôi câu chuyện


"Điều này không thể xảy ra!" Ba Tháp vẻ mặt vẻ mặt nói: "Có phải ngươi trộm tới không?"

"Quy củ gia tộc bọn ta ngươi cũng biết rồi đấy!" Ngả Liên Na cười nói: "Đừng nói là trộm, chỉ sợ dù là đi mượn người khác cũng bị gia tộc đuổi giết!" Truyền thừa bổng là thứ trọng yếu nhất của khổ tu sĩ, ngoài mình ra không ai được chạm vào nó cả, cho nên cho dù là Ải Nhân đại sư Tề Ngõa cũng không thể mượn được từ tay bằng hữu khổ tu sĩ của hắn.

"Không sai, nhưng cái này thật sự là rất khó tin!" Ba Tháp gật gật đầu nói: "Bất quá nếu ngươi có thể đánh bại ta trong cận chiến cũng đủ thuyết minh thực lực của ngươi rồi!" Tuy năng lực cận chiến của Ba Tháp yếu một chút, nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng Kim Chiến Sĩ, đánh bại hắn cũng đã chứng minh Ngả Liên Na rất cường hãn, có điều bị một tiểu cô nương mười mấy tuổi bắt sống cũng làm hắn thật sự rất buồn bực.

"Các hạ có thể trả lời ta mấy vấn đề không?" Bần đạo mỉm cười hỏi.

"Nghĩ cũng không nên nghĩ đến, ngươi giết ta cho khỏe đi, ta sẽ không nói cái gì cả!" Ba Tháp khinh thường nói.

"Hừ, nếu ngươi thật sự kiên cường như vậy thì sao không tự sát đi? Sao phải đi làm tù binh?" Hộ vệ trưởng của Thất công chúa khinh thường mắng: "Ta không tin chẳng lẽ lấy thân thủ của ngươi mà không có cả cơ hội tự sát?"

"Hừ, ngươi biết cái gì?" Ba Tháp tức giận nói: "Ở trước mặt khổ tu sĩ, chỉ có cường giả chân chính mới có quyền được tự sát, ngươi nghĩ ta không thử tự sát sao? Ngươi nhìn xem, đây là thương tổn của chủy thủ kịch độc tạo ra." Nói xong hắn chỉ vào lỗ rách trên quần áo mình và vết máu ở đó, vị trí này là trái tim. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ha ha, Ba Tháp thúc thúc, ca ca muốn ngươi sống, sao ta có thể để ngươi chết chứ." Ngả Liên Na cười nói.

"Ừ, Ngả Liên Na, Ba Tháp này có giao tình với nhà các ngươi à?" Bần đạo tò mò hỏi một câu, kỳ thật ta không quá nguyện ý làm Ngả Liên Na thương tâm.

"Hừ, người kia quả thật hỏng rồi, có một lần hai tên thiếu gia bỏ đi của Tắc Văn gia giết chết một nữ hài tử, ta đang muốn đánh bọn họ một trận nhưng lại bị Ba Tháp cứu đi!" Ngả Liên Na bất mãn nói: "Chỉ biết giữ gìn ích lợi đại gia tộc, coi thường sự sống chết của người khác!"

"AI!" Ba Tháp thở dài nói: "Thiếu gia Tắc Văn gia tộc đau khổ cầu xin trước mặt ta, mà ta với phụ thân bọn hắn đều là cao tầng của Giáo Đình, ít nhiều cũng có chút tình cảm, ta có thể thấy chết mà không cứu sao? Ngày đó ngươi tức giận đến run rẩy cả người, nếu ta không ngăn cản thì ngươi không đánh chết bọn hắn mới lạ, lúc đấy người gặp rắc rối không phải là ngươi sao?"

"Ha ha, chỉ sợ lúc ấy ngươi cũng không nghĩ đến cuối cùng hai vị này vẫn bị Ngả Liên Na đánh cho không chết cũng bị phế a?" Bần đạo cười hỏi.

"Không sai, thật sự không nghĩ đến vài năm sau nàng vẫn đánh chết bọn hắn." Ba Tháp cười khổ nói: "Nhưng mà dù sao cũng không liên quan gì đến ta!"

"Nhưng mà bây giờ chuyện của ngươi lại rất lớn!" Bần đạo cười lạnh nói: "Thần Khí Ngân Nguyệt Cung, Ma Huyết Truy Hồn Tiễn, các ngươi thật sự chuẩn bị rất đầy đủ a! Đủ tàn nhẫn!" Bần đạo biết hắn không có quan hệ gì với Ngả Liên Na, lập tức không còn băn khoan, chuẩn bị tiêu khiển tên hỗn trướng này.

"Đáng tiếc vẫn không thể bắn trúng ngươi, đây là lần đầu tiên ta thất thủ!" Ba Tháp tiếc nuối nói: "Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi có thể né mũi tên của ta không?"

"Thất công chúa dùng thân thể chắn cho ta!" Bần đạo lạnh lùng nói.

"Không có khả năng a? Tên của ta sao chỉ có thể dừng ở một cổ thi thể được!" Ba Tháp tiếp tục truy vấn.

"Nàng mặc vào ma pháp nội giáp thượng đẳng nhất!" Bần đạo cười lạnh nói.

"Đáng giận, không nghĩ tới con cờ bảo hiểm cuối cùng lại cứu ngươi!" Ba Tháp không cam lòng nói: "Nữ nhân này thực đáng giận! Nàng lừa gạt ta, lừa gạt bệ hạ, chúng ta sẽ không bỏ qua nàng, nhất định sẽ không!"

"Ngươi còn có cơ hội này sao?" Bần đạo khinh thường nói: "Ngươi nên biết tình tình của ta, có phải không?"


"Cùng lắm thì làm vong linh thôi, sau này sẽ được Thánh Quang gột tẩy thôi!" Ba Tháp cười lạnh nói: "Vừa lúc ta đang muốn trường sinh đây! Đến đây đi, ta tiếp cả!"

"Ủa? Ngươi không sợ?" Bần đạo thoáng kinh nói: "Ngươi cũng đủ lợi hại nha, ta thấy độ trung thành của ngươi với tên Quang Minh Thần ngu ngốc kia còn hơn cả Cuồng Tín Giả nha!"

"Hừ, Quang Minh Thần là một hỗn trướng, từ nay về sau lão tử không kính hắn nữa!" Ba Tháp phẫn nộ nói, sau đó lại bất đắc dĩ: "Nguyên nhân ta muốn chết không phải vì hắn mà là vì thê nhi lớn nhỏ của ta, từ trên xuống dưới cũng mấy chục miệng ăn nha! Van cầu ngươi giết ta đi, cho dù làm vong linh cũng được, nếu không một khi tin tức ta bị bắt truyền ra ngoài, người một nhà của ta cũng xong rồi!" Nói xong hắn liền quỳ xuống.

"Đáng giận!" Bần đạo phiền muộn nói, sau đó đi tới đi lui vài vòng. Thầm nghĩ không có Khắc Lý bên cạnh, giết hắn cũng không có được trí nhớ của hắn, lại không giết thì chẳng lẽ đứng nhìn mấy chục miệng ăn kia bị giết sao? Bần đạo không đành lòng a! Từ lời nói cử chỉ của hắn, đứa ngốc cũng có thể nhìn thấy người này không nói láo gì cả.

"Ca ca!" Ngả Liên Na nói: "Tuy hắn không phải người tốt, nhưng cũng không quá xấu, con gái hắn còn là bằng hữu của ta nữa. Tuy rằng quan hệ của chúng ta không tốt lắm, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy nàng chết a! Ngươi có thể cứu bọn hắn không?"

"Cứu hắn?" Bần đạo cười khổ một tiếng nói: "Trừ phi bây giờ thả hắn ra, nhưng mà tài bắn cung của hắn thiên hạ vô song, cách tường vẫn có thể bắn chuẩn như vậy, ngươi nói ta có thể thả hắn ra sao?" Nói xong trong lòng bần đạo còn chút sợ hãi sờ sờ Ngân Nguyệt Cung kia, đột nhiên ta nghĩ đến một người, nhất thời hai mắt sáng ngời, có chủ ý!

"Nhưng mà sau này hắn không có Ngân Nguyệt Cung, nếu hắn lại đến thì ta sẽ tự mình giết hắn." Ngả Liên Na cầu xin nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn thì bây giờ giết hắn cũng được, ít nhất cũng tốt hơn mọi người đều chết cả!"

"Không được, cứ để hắn đi vậy!" Bần đạo làm bộ cười khổ nói: "Ngả Liên Na của ta cũng đã mở miệng, sao ta có thể không nể mặt được!"

"Thật sự? Quá tốt rồi!" Ngả Liên Na hoan hô một tiếng, chạy đến kéo Ba Tháp, hưng phấn nói: "Ba Tháp thúc thúc, người nhanh đi đi! Ca ca đáp ứng thả người rồi, sau này người cũng khong được tìm chúng ta gây sự nữa nhé?"

"Đa tạ tướng quân!" Ba Tháp lại quỳ xuống, dập đầu thật mạnh về phía ta, nói: "Lấy sự nhân nghĩa của tướng quân, Giáo Đình nhất định sẽ nghĩ lại! Ba Tháp sẽ ghi nhớ phần ân tình này của tướng quân, ngày sau tất sẽ báo đáp!" Nói xong cũng không đợi ta nói chuyện, đứng dậy liền đi, lên xuống vài cái liền mất bóng.

"Ca ca, ngươi thật sự rất giỏi!" Ngả Liên Na vẻ mặt sùng bái nhìn, mà ngay cả bọn thị vệ của Thất công chúa cũng tỏ vẻ kính sợ, đương nhiên cũng có người trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường. Bất quá Ba Tháp là ta bắt, tự nhiên do ta định đoạt, bọn họ không có tư cách quản.

Kỳ thật trong lòng bần đạo có tính toán khsac, bởi vừa rồi ta sờ vào cung, không biết sao lại nhớ đến Lý Lăng, có thể vì Ba Tháp và Lý Lăng đều nổi tiếng với tài bắn cung! Cùng lúc đó, ta cũng nhớ đến hoàn cảnh thê thảm của Lý Lăng, lấy hiểu biết của ta về Giáo Đình, Ba Tháp cơ hồ chắc chắn phải gặp một kết cục bi thảm, đây căn bản là chuyện ván đã đóng thuyền.

Sở dĩ bần đạo có thể khẳng định như vậy, chủ yếu là căn cứ vào vài điểm, đầu tiên, nhiệm vụ của hắn thất bại, cần phụ trách! Thứ hai, hắn đã đánh mất Thần Khí Ngân Nguyệt Cung, cuối cùng, cũng là quan trọng nhất là người phía sau màn bày ra trò này cần một người gánh tội thay trước mặt Giáo Hoàng, hình như không có ai thích hợp hơn Ba Tháp.

Phải biết rằng, hiển nhiên Ba Tháp không phải là người bày ra hành động ám sát lần này, nhiều nhất chỉ là một đầu mục chấp hành mà thôi. Dù sao người bày ra hành động này ít khả năng đích thân xuất động, chuyện như vậy trong Giáo Đình hẳn là một vị Hồng Y Giáo Chủ mới làm vậy được, mà Ba Tháp bất quá chỉ là một phó quân đoàn trưởng không quyền không thế mà thôi, kiểu gì cũng không thể là người bày ra trò này được.

Mà người núp đằng sau tuyệt đối không thể nói cho Giáo Hoàng là kế hoạch của hắn không tốt, đó là tự vả vào miệng sao? Cho nên hắn chỉ có thể nói là Ba Tháp làm cho kế hoạch của hắn bị hỏng mất, thậm chí trực tiếp vu hãm Ba Tháp là phản đồ. Cho nên ta dám chắc sau khi Ba Tháp trở về, tám phần mười sẽ bị xử lý như phản đồ, mà người nhà của hắn ~~ ai, Giáo Đình chưa biết nương tay bao giờ!

Bần đạo nhìn thân ảnh Ba Tháp đi xa, trong lòng cũng cảm thấy bắc đắc dĩ, kỳ thật bây giờ vô luận là ta giết hắn hay thả hắn thì kết quả cũng như nhau, nếu hắn không bị gì thì người sau màn sẽ không hay ho, nên vận mệnh bi thảm của hắn đã gần như chắc chắn rồi, ta cũng không có biện pháp gì, đành phải chúc hắn may mắn.

Nếu giết thả đều như nhau thì bần đạo đành phải chọn một cái lựa chọn có lợi với ta đôi chút. Giết hắn, không được gì cả, bí mật của Giáo Đình khẳng định hắn không biết được bao nhiêu, nhưng lại làm Ngả Liên Na thương tâm, cũng ảnh hưởng đến hình tượng quang huy của ta. Nhưng mà thả hắn, vậy thì quá tốt, sau khi hắn bị Giáo Đình xử quyết, ta sẽ công khai tuyên bố hắn là một thích khách xuất sắc, làm cho toàn bộ người của giáo đình cũng biết rằng hắn bị oan, tiến thêm một bước đả kích uy vọng của Giáo Đình, làm nội bộ Giáo Đình lục đục.

Đương nhiên, nếu ta có thể thông qua Phúc La Tháp, tổ mẫu hay La Nột Đa mà cứu hắn ra được thì càng tốt. Ta cũng không cho rằng Ba Tháp sẽ giống Lý Lăng, dù mình chịu nhiều ủy khuất cũng không muốn chống cứ. Phỏng chừng nếu Ba Tháp trở thành thủ hạ của ta sẽ biến thành ác lang, hung hăng cắn Giáo Đình.

Cuối cùng, ta còn thành công biểu hiện sự khoan dung trước mặt mọi người, trả lại cho Ngả Liên Na một cái mặt mũi lớn như vậy làm Ngả Liên Na cũng không biết phải cảm kích ta ra sao. Cạc cạc, bần đạo ra tay có thể nhất tiễn song điêu, thật sự rất có lợi!

Ngay khi bần đạo hưng phấn suy nghĩ, hộ vệ đầu lĩnh của Thất công chúa đánh gảy ý nghĩ của ta, nói: "Tướng quân đại nhân, ở đây có một phong thư, là do công chúa điện hạ bí mật viết, điện hạ mệnh lệnh ta nhất định phải tự tay giao cho ngài!" Nói xong đưa cho ta một cái gói to bằng da thú.


"Úc?" Bần đạo vội vàng duỗi tay tiếp nhận, mở ra, lấy thư ra thì thấy ở trên dùng máu tươi viết: "Lấy danh nghĩa của ta - Thất công chúa Khiết Tây Tạp * Tạp Sâm mệnh lệnh, phàm là tướng sĩ dưới trướng của ta, từ sau khi nhìn thấy bản mệnh lệnh này, một mực phục tùng mệnh lệnh của Bác Lạp Tư lĩnh chủ Long Thanh Thiên tướng quân, không được trái lệnh! Vì sinh tồn của Ngõa Nạp, ta khẩn cầu mọi người đấy!"

"Ê." Bần đạo gọi hộ vệ đầu lĩnh của Thất công chúa đến hỏi: "Ngươi xem cái này có phải là ngươi đưa ta không?"

"A! Sao có thể như vậy?" Hộ vệ đầu lĩnh của Thất công chúa xem xong khiếp sợ nói.

"Vừa rồi ngươi giao cho ta cơ mà?" Bần đạo buồn cười nói: "Sao lại hỏi ta? Rốt cuộc là sao thế này, mệnh lệnh này có hữu dụng không?"

"Có!" Hộ vệ đầu lĩnh nghiêm túc nói: "Chúng ta có ký hiệu đặc thù cả, chỉ cần là tướng lãnh vạn phu trưởng Phượng Vũ Quân Đoàn trở lên đều có thể phân biệt thật giả, mà tuy mệnh lệnh công chúa rất kỳ quái, nhưng ta dám cam đoan ít nhất có hơn phân nửa bộ đội sẽ chấp hành!

"Rốt cuộc các ngươi xảy ra chuyện gì thế? Vì sao Thất công chúa phải viết cái này?" Bần đạo khó hiểu hỏi, "Cái này rõ ràng là di thư a!"

"Lúc ấy, chúng ta ở biên cảnh Đại Hán nhận được tin tức ngài đại thắng liên quân, công chúa liền mang theo chúng ta bỏ chạy." Hộ vệ đầu lĩnh nói. "Nhớ rõ ngày đó, khi trở lại vương cung đã là đêm khuya, nhưng quốc vương bệ hạ vẫn phái người đến, nói là triệu kiến công chúa, vì vậy công chúa và Phong Chi Kiếm Thánh Lý Tạp Đa, hai người đi vào nội cung, mãi đến trời sáng mới về. Nhưng mà công chúa điện hạ lại dẫn theo một vài người xa lạ trở về, không thấy bóng dáng Lý Tạp Đa đâu cả."

"Các ngươi không hoài nghi gì cả sao?" Bần đạo hỏi.

"Đương nhiên có, phải biết rằng Lý Tạp Đa các hạ và công chúa cơ hồ là một tấc không rời, vì vậy ta hỏi công chúa Lý Tạp Đa các hạ đâu rồi, công chúa lại giải thích là phái ra ngoài làm việc, sau đó đuổi ta đi!" Hộ vệ đầu lĩnh nói: "Lúc ấy công chúa đang bộn bề nhiều viện, nhưng vừa về đến cung điện lại ra lệnh cho chúng ta lập tức chuẩn bị bí mật khởi hành lại. Tuy rằng chúng ta cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh của công chúa, không dám hỏi nhiều nên cũng xuất phát vậy!"

"Sau đó thì sao?" Bần đạo truy vấn.

"Chúng ta đi về phía Đại Hán, được nửa đường lại có một số người lại gia nhập, lúc này chúng ta mới phát hiện hình như công chúa bị những người này ép buộc, bất quá công chúa cũng không bảo chúng ta vọng động!" Hộ vệ đầu lĩnh nói: "Trên đường bí mật lẻn đến đây mai phục, ở bên ngoài thì nàng tuyên bố muốn ám sát ngài, nhưng ngầm tìm cơ hội nói cho chúng ta biết kỳ thật nàng muốn cứu ngài, đưa thư này cho ta, những người khác đều vì người của Giáo Đình giám sát thật chặt, thời gian chúng ta rất cấp bách nên không nhiều lời."

Nàng không cần nhiều lời thì bần đạo cũng đoán được gần hết. Đơn giản là Giáo Đình kèm hai bên Thất công chúa, bắt nàng giúp đỡ ám sát ta, nhưng Thất công chúa là ai? sao có thể bị người khác uy hiếp được nên mới có lâm trận phản chiến, cứu ta một mạng. Trên thực tế, Thất công chúa không làm như vậy không được, không vì lý do trên mà vì Ngõa Nạp cũng phải như thế.

Bởi trong lòng Thất công chúa phi thường rõ ràng, một khi ta chết, có lẽ Tự Nhiên Thần Giáo không phải đối thủ của Giáo Đình, nhưng mà đó dù sao cũng là chuyện về sau, nhưng Ngõa Nạp lại phải lập tức gặp sự trả thù từ Đại Hán, Tạp Tây Á, Bác Lạp Tư, thậm chí là Thú Tộc. Tứ phái vây kín không nói, nhưng một cái mạnh hơn một cái, lấy bổn sự của Thất công chúa, nàng tự hỏi cũng tuyệt đối không thể tiếp được sự liên thủ trả thù của nhiều thế lực lớn như vậy.

Khi đó, việc Ngõa Nạp diệt vong là chắn chắn rồi, nhưng mấu chốt là dân chúng Ngõa Nạp sẽ còn thừa lại bao nhiêu? Nếu là trả thù thì khẳng định sẽ thực thảm thiết, Thú Nhân thì không phải bạn, đại tàn sát với họ chẳng khác gì ăn cơm, chuyện Long gia đại tàn sát dân trong thành cũng không phải chưa xuất hiện bao giờ, chỉ là rất ít mà thôi. Bất quá, nếu ta mà chết thì khẳng định gia gia và phụ thân sẽ không nương tay, Mân Nhi có thể không làm ra chuyện giết hại gì, nhưng có Đại Hán và Thú Nhân cũng đủ rồi, cần nàng ra tay sao?

Cho nên Thất công chúa rất dễ ý thức ra được, cái chết của ta có nghĩa là toàn thể dân chúng Ngõa Nạp phải chôn cùng, nàng còn dám giết ta? Bởi vậy, nàng thà rằng chính mình chết cũng phải cứu ta. Về phần phong thư này là nàng biết tình thế hiện tại đã đến thời điểm đại thống nhất rồi, không hàng ta cũng không được nên tự vẽ cho mình một đường lui.

Dù sao ngay cả Giáo Đình còn sợ ta, một cái Ngõa Nạp nho nhỏ tuyệt đối không thể ngăn cản Đại Hán và Thú Nhân giáp công, vì vậy đầu hàng là bêện pháp duy nhất có thể bảo tồn quân dân Ngõa Nạp. Tính thêm chuyện Thất công chúa liều mình cứu ta, ta khẳng định sẽ đối tốt với dân chúng Ngõa Nạp, lần an bài này của Thất công chúa có thể nói là dụng tâm thật khổ a!

Vào giữa trưa ngày thứ hai, Thất công chúa ngủ cả một ngày chậm rãi mở mắt, cái đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Ngả Liên Na!

"Oa, ngươi thật sự tỉnh lại a!" Ngả Liên Na kinh hỉ hỏi: "Ca ca nói giờ này ngươi sẽ tỉnh lại, ta còn không tin đâu, không nghĩ tới ca ca thật sự giỏi như vậy! À, đúng rồi, ngươi cảm giác thế nào? Còn chỗ nào không khỏe không?"

"Cám ơn ngươi." Thất công chúa cười, vặn thắt lưng một cái, hưng phấn nói: "Ta không sao cả, ngược lại có cảm giác như toàn thân tràn đầy khí lực vậy!"

"Ha ha, đều là bổn sự ca ca lớn, ngươi có thể đi xuống dưới không? Ca ca đang ở dưới chờ chúng ta xuống ăn cơm!" Ngả Liên Na cười hỏi

"Đương nhiên!" Thất công chúa nhảy dựng lên, sau đó rửa mặt chải đầu một phen, liền cùng Ngả Liên Na đi tới đại sảnh lữ điếm.

Bần đạo đang ngồi trên ghế chờ các nàng, nghe thấy tiếng bước chân vội nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy hai vị tiểu nữ sinh xinh đẹp cầm tay nhau, cười nói đi xuống. Ngả Liên Na một thân vải bố, tuy rằng khó coi nhưng cũng phụ trợ phô bày ra khí chất giản dị tự nhiên của nàng, mà Thất công chúa lại thay một thân áo trắng, tung bay như tiên nữ, tựa cười tựa không đi về phía ta.

"Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân!" Thất công chúa thi lễ với ta.

"Các ngươi đừng khách khí, ngồi xuống trước rồi nói!" Ngả Liên Na thấy chúng ta thực khách khí liền không kiên nhẫn nói.

"Mời!" Bần đạo và Thất công chúa cùng nhau nói, sau đó hiểu ý cười, cùng nhau ngồi xuống.

Bên ngoài, đám chiến sĩ Ngõa Nạp nhìn thấy Thất công chúa không xảy ra việc gì đều cao hứng không ngừng quơ quơ nắm tay, cũng may bọn họ hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, không quát to ra, nhưng thâm tình kích động hưng phấn lại vô cùng chân thành tha thiết.

"Ừ! Tướng quân không có gì cần hỏi sao?" Thất công chúa thấy ta ngây ngốc ra, rốt cục nhịn không được đánh vỡ cục diện bế tắc, mỉm cười hỏi: "Tỷ như, đầu đuôi lần ám sát này?"