"Ngươi là ai?" Bần đạo nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Con chó to gan, cũng dám giả danh giả mạo Đặc sứ bệ hạ để lừa bịp?"
"Ngươi … nói bậy bạ gì đó, ta là Đặc sứ chân chính đây, căn bản không có giả mạo" Lập tức mồ hôi trên mặt tên nội thị chảy xuống ròng ròng, vội vàng cãi chày cãi chối nói: "Ta có Hoàng cung lệnh bài đây là có thể chứng minh thân phận" Nói xong liền nhanh nhạy đem ra, lắc lắc nhìn ta nói. Hắn không hổ là người từ trong nội đình đi ra, lập tức nhìn ra dụng tâm của ta, đáng tiếc, hắn lại xem thường quyết tâm của ta.
"Giả!" Ngay cả nhìn bần đạo cũng không nhìn, trực tiếp phán ra một câu, tiếp theo vung tay lên, cả giận nói: "Hơi thở luôn luôn tự hạn chế thanh minh, như thế nào ở trước mặt mọi người có thể muốn tìm nữ nhân của ta?"
"Không phải, là … " Gã nội thị vội vàng nói sạo, nhưng mà hắn mới nói ra "không phải" lời nói tiếp theo lập tức bị ta cắt ngang.
"Đúng, ta chỉ biết ngươi không phải" Bần đạo không đợi cho hắn nói nhảm nhiều lần nữa, liền nhìn sang phía bộ hạ mệnh lệnh: "Bắt toàn bộ cho ta, xử quyết tức khắc"
"Vâng!" Hoàng Kim thị vệ của ta đáp ứng hô lên một tiếng thật to liền vọt tới, kỳ thật bọn họ xem như là tổ mẫu tặng cho gia gia, quả nhiên là chỉ duy nhất nghe mệnh lệnh của ta thôi, đừng nói là bắt đặc sứ, ngay cả quốc vương ở nơi này, cũng bị bắt như thường.
"Ngươi dám… ta là Đặc sứ quốc vương Đại Hán" Tên nội thị vội vàng hô lên. Hắn thật ra muốn nói là, quốc vương không phải bảo hắn muốn ở trước mặt mọi người, mà là bảo hắn lén lún mang đi. Nhưng lại bị câu kế tiếp của ta làm cho nghẹn họng nuốt xuống, còn muốn dụng biện pháp thì cũng chậm mất rồi.
Mặc dù hắn vẫn muốn giãy dụa rống hét lên, và tùy tùng của hắn lại khóc thét lớn, kêu oan uổng, đáng tiếc ở nơi này không một ai có dũng khí dám đứng ra ngăn cản ta, rất nhanh hắn và mười mấy tùy tùng của hắn bị đưa sang một bên. Sau đó là một đao một người, đầu và máu chảy đầm đìa ở trên mặt đất, con mắt trên đầu của tên nội thị trợn trừng lên, chết không nhắm mắt a.
Lần này bần đạo đuổi tận giết tuyệt là chuyện tình không cách nào khác, ý ta muốn chính là bọn họ tử vô đối chứng, nói chung là không thể lưu lại mấy tên tùy tùng này để trở về Vương đô được, có thể là nhân chứng nếu có người muốn cáo trạng ta? Dù sao bọn họ cũng có quan hệ chủ tớ với tên giặc Oa kia, không phải chính là Hán gian sao, giết cũng không oan mà.
Chuyện lần này hiển nhiên là do Đặc sứ quốc vương thái quá với ta trước, nếu ta đánh hắn, nhất định hắn đến tên quốc vương kia báo cáo, đến lúc đó ta bắt buột phải chính diện xung đột với quốc vương, nhưng mà hiện tại ta lại giết hắn, và cáo trạng hắn giả dạng đặc sứ lừa gạt nữ nhân của ta.
Nếu ta nói như vậy, dám chắc rằng quốc vương sẽ không thừa nhận thân phận của bọn họ, chẳng lẻ hắn còn không biết xấu hổ đi thừa nhận là, hắn muốn chiếm đoạt nữ nhân của ta sao? Loại chuyện mờ ám kia đều thật là xấu xa, rõ ràng ai ai cũng muốn sỉ nhục? Bị người coi thường. Như thế, đối với mọi người bên ngoài hắn xem như không việc gì, nhưng dám chắc ở sâu bên trong lòng quốc vương là hận ta thấu xương. Ặc. Dù sao ta là lợn chết không sợ nước sôi, hắn làm gì được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sau khi làm thịt bọn họ, ta hướng mọi người chung quanh nổi giận đùng đùng nói: "Các ngươi hãy nghe cho rõ đây, bắt đầu từ bây giờ tam tỷ muội Tử La Lan đã là người của ta"
Vừa nói xong, bần đạo cũng ngượng ngùng đối mặt với các nàng, nhanh chân phóng lên trên Cái Thứ chạy trốn. Chẳng qua, lấy bổn sự của bần đạo, vẫn biết được ở phía sau tam tỷ muội vì vui sướng mà khóc, ôm lấy nhau mà khóc rống lên.
Trên đường đi bần đạo suy nghĩ, chuyện lần này khó che dấu được người chủ mưu đứng phía sau màn này, một tên nội thị nho nhỏ, lấy tư cách gì mà dám kiêu ngạo như thế? Lấy thân phận chênh lệch của hắn so với ta mà nói, cho dù hắn nắm giữ lệnh bài quốc vương cũng phải khách khách khí khí đối với ta, bằng không, ta muốn hành hắn chết như đơn giản bóp chết một con kiến hôi. Mà hắn là người xuất thân từ Thạch Nguyên gia và có thể đến được đây, vậy người sau lưng thao túng hắn chín phần mười là Thạch Nguyên gia, và rất có thể sau lưng hắn còn có cái bóng của Giáo đình.
Thạch Nguyên gia đáng giận dám đâm sau lưng một nhát, luôn luôn kích động ta phát hỏa, cố tình muốn nhỏ cỏ bọn chúng, thẳng cho đến bây giờ cũng không có lấy một cái cơ hội tốt nào, phải biết rằng, quan hệ giữa ngũ đại gia tộc Đại Hán là rất tốt, mấy trăm năm làm thông hôn khiến cho quan hệ huyết thống càng thêm phức tạp hơn. Giống như tháng quý tộc đổ máu trước kia vậy, ta một hơi giết đi hơn vài người thân thích bà con xa chưa một lần thấy mặt là biểu ca, biểu thúc, cháu ngoại trai, bị người trong gia tộc trách móc một trận, đến nỗi gia gia và mẫu thân cũng nhịn không được nói lời trách cứ, ngươi nói ta không buồn bực sao chứ.
Trong ý tứ của ta là muốn nhổ Thạch Nguyên gia tận gốc, nhưng mà, ai … ôi, chỉ sợ là gia gia cũng không đồng ý, liên lụy nhiều lắm đây, không riêng gì thân thích của mình, còn có quan hệ đến cục diện chính trị ổn định của Đại Hán, điểm quan trọng vẫn là Tuyên Vũ quân đoàn đóng ở phương Bắc, cơ hồ giống như tư binh gia tộc vậy. giống như Thanh Long quân đoàn.
Nếu chuyện này bức ta làm phản, rõ ràng là độc lập, dựa vào hoàn cảnh địa lý phức tạp ở phương Bắc, và có sự trợ giúp Tứ lĩnh phương Bắc, muốn cường công cũng phải lao lực, cho nên, tình hình này đúng là không dễ làm chút nào. Dù sao cũng là đại gia tộc bọn họ đã khổ tâm kinh doanh mấy trăm năm, tưởng nghĩ muốn diệt bọn hắn căn bản không dễ dàng như một lời nói là có thể được.
Lại nói, ta đã bị sự nghi kỵ rất sâu của quốc vương, tại trong mắt của hắn, ta rất khó nghe lời hơn Thạch Nguyên gia, hắn còn muốn dựa vào thế lực Tuyên Vũ quân đoàn để đối kháng với ta. Trên cơ bản là không có khả năng đồng ý cho ta đi diệt Thạch Nguyên gia, về phần Thạch Nguyên gia và Giáo đình cấu kết lẫn nhau nhằm hãm hại công chúa, hắc hắc, không có chứng cớ, bằng vào lời nói miệng, ai tin được kia chứ? Cho dù bằng chứng như núi, quốc vương chống đỡ hết nổi, đương nhiên là giả. Hắn là người không cần các vị công chúa, ta có năng lực khiến cho hắn như thế? Hiện tại Đại Hán vừa mới có được một khối đất đai rộng lớn, có rất nhiều chuyện muốn giải quyết hơn, lại còn cùng với Giáo đình đấu pháp với ta, một gia tộc tôm tép nhãi nhép này đúng là không đủ lực đi đối phó a.
Nghĩ tới nghĩ lui, chủ ý diệt Thạch Nguyên gia là không cho ra được kết quả, chỉ là tức giận đến phát hỏa thôi, thật đáng giận, chẳng lẻ để cho bọn hắn ung dung ở ngoài vòng pháp luật? Ta kháo, cuối cùng ngay tức khắc bần đạo ra một quyết định tàn nhẫn, chờ cho ta xử lý xong chuyện ở nơi này, cứ chờ đó, cho dù không diệt được toàn gia tộc của hắn một lần, cũng muốn làm ra mấy chuyện thị uy, ngược lại nuôi heo cho mập rồi mới giết đi, hiện tại trước tiên là cắt từng miếng thịt từ lợi tức, đợi cho đến khi thế cục ổn định, đừng nói là Thạch Nguyên gia được xưng là ngàn năm chi tộc, dù là vạn năm chi tộc, ta cũng đến trảm thảo trừ căn như thường.
Dọc đường đi này ta đang miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đi tới hoàng cung Tạp Đặc, lúc vừa bước vào hoàng cung làm bần đạo mới nhớ tới một việc, lập tức tâm tình tốt hơn nhiều, ngay tại trong phòng khách triệu tập quốc vương Tạp Đặc đến, cái thân thể mập mạp như đống thịt kia làm động tác quỳ xuống quả thực chậm chạp, tức thì bần đạo bày ra bộ mặt tươi cười, nói: "Thôi đừng quỳ nữa, nhìn bộ dáng này của ngươi ta khó chịu lắm, lệnh hắn đến bên cái ghế ngồi cho thoải mái"
"Đa tạ đại nhân" Quốc vương Tạp Đặc vội vàng nặn ra nụ cười nói: "Đại nhân ở trên, sao lại ban cho tội nhân chỗ ngồi được ạ"
"Đừng nhiều lời, bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi" Bần đạo không kiên nhẫn nói.
"Vâng … Vâng" Quốc vương Tạp Đặc thấy sắc mặt ta bất hảo, lúc này mới nhanh nhạy ngồi xuống.
"Các hạ muốn chết hay là muốn sống vậy?" Bần đạo cười tủm tỉm hỏi.
"Muốn … muốn sống ạ" Quốc vương Tạp Đặc vừa nghe ta hỏi hắn như vậy, sợ tới mức ba ba một tiếng quỳ xuống đất, khóc rống nói: "Đại nhân tha mạng, ta thật sự sai lầm rồi, mong ngài nể tình ba nữ nhi của ta mà tha cho cái mạng chó của ta" Lúc trước khi hắn còn ở nơi cửa thành, cũng đã thấy rất rõ ràng, biết ta nhận ba vị nữ nhi của hắn, nên còn tưởng rằng có thể dựa vào nữ nhi mà bảo toàn được cái mạng nhỏ.
"Đứng lên… đứng lên đi" Bần đạo thấy hắn nhu nhược như vậy trong lòng dâng lên một trận khinh bỉ, hắn còn không biết xấu hổ khi lợi dụng chính nữ nhi của mình, thực đáng tởm. Chẳng qua, bây giờ còn có điểm lợi dụng hắn, vì thế mới hảo hảo nói lời an ủi: "Vì nể tình ba vị nữ nhi của ngươi, vốn ta không có ý định giết ngươi"
"Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân" Tạp Đặc quốc vương vội vàng dập đầu cảm tạ.
"Ngươi, trước hết ngồi xuống đã hẳn nói" Ta thật sự chịu không nổi bộ dáng ghê tởm của hắn, đành phải nói: "Không cần sợ, tạm thời ngươi vẫn còn an toàn"
"Vâng … vâng" Tạp Đặc quốc vương vẫn nơm nớp lo sợ ngồi xuống, sau đó ngẩn người, giọng yếu ớt hỏi: "Tạm thời…? Chẳng lẻ không thể không chết được chứ?"
"Cũng không hẳn vậy" Bần đạo mỉm cười nói: "Ài… ngươi cũng biết đó, quân vương mất nước giống như ngươi đó là không một ai có thể lưu giữ lại được, đó chính là hậu hoạn vô cùng a. Nhưng mà nể tình ba vị tỷ tỷ, ta cho ngươi một cái cơ hội. Nếu, ngươi phối hợp tốt trong lời nói, vậy khẳng định mạng sống ngươi đến trăm tuổi, nếu phối hợp không tốt, ta để cho ngươi suốt đời … ".
"Suốt ... suốt đời …?" Tạp Đặc quốc vương kinh ngạc hỏi.
"Không sai, biến thành vong linh là được mà…" Bần đạo cười nói, sau đó nháy nháy mắt đến Khắc Lý.
Lập tức Khắc Lý phóng xuất ra một linh hồn, nói: "Tên gia hỏa này từng đùa giỡn rất nhiều nữ nhân, kết cục chính là trọn đời không siêu sinh được, vĩnh viễn mang cái bộ dáng. Có thể hưởng thụ vô tận thống khổ" Cái linh hồn kia bộc lộ phơi dưới ánh nắng mặt trời, khiến cho hắn đau nhứt đến chết đi sống lại, bộ dáng thê thảm kia tuyệt đối rung động.
"Không cần. Ta … ta không làm vong linh a" Tạp Đặc quốc vương lại quỳ xuống khóc lóc, nói: "Ta nhất định phối hợp với đại nhân, cái gì cũng nói thật cả. Chỉ cầu đại nhân cho ta là một người thống khoái là được"
"Ha hả, yên tâm, danh dự con người của ta ngươi cũng đã nghe nói qua, từ trước đến nay nói được làm được, chỉ cần ngươi bằng lòng phối hợp với ta, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết, mặc dù quốc vương là không được, nhưng là ngươi mang theo phi tử của ngươi sống ở một tiểu trang viên hưởng thụ nửa đời còn lại trong im lặng cũng không thành vấn đề gì" Bần đạo cười nói, "Còn không ngồi xuống đi"
"Vâng … vâng" Hắn vừa nghe xong là không có chết, lập tức tinh thần tỉnh táo trở lại, nhanh nhạy ngồi xuống chờ ta đặt câu hỏi.
"Ta hỏi ngươi, có phải Quân đoàn trưởng Thiết Bích quân đoàn Tốc Đạt Lạp là có thể nghe lời ngươi không?" Bần đạo nghiêm túc hỏi.
Hiện tại, cơ hồ toàn bộ Tạp Đặc đã bị ta thu vào trong túi, nhưng mà duy nhất tin tức chưa từng rời đi chính là Thiết Bích quân đoàn đóng ở biên cương, sức chiến đấu của quân đoàn này so với Hôn Xà quân đoàn là hơn một bậc, gần như ngang bằng với đội quân siêu cấp mạnh mẽ Hổ Hoàng quân đoàn, bởi vì hàng năm đối kháng với Mỹ Cách Lam đế quốc, sĩ tốt của bọn họ đều được rèn luyện từ trong chiến hỏa đi ra, có thể nói toàn quân đều là tinh nhuệ.
Cường quân như thế mà không nắm ở trên tay, trong lòng ta cảm thấy bất an, nếu như bọn họ ngã về phía Mỹ Cách Lam đế quốc, trở thành bộ đội phía bên kia kéo đến bên này, ta thật sự không hề có biện pháp, ta đến cuối cùng không thể không tự mình phá hủy hiệp nghị hướng Mỹ Cách Lam đế quốc phát động tấn công? Cho nên ta mới tôn trọng như thế, xem đây là một chuyện đại sự khi tới Vương đô Tạp Đặc, thì phải là bắt tay vào thu phục Thiết Bích quân đoàn.
"Có thể" Quốc vương Tạp Đặc nói chắc nịt: "Nhà của hắn đều ở nơi này, không chỉ có hắn mà còn có tất cả quan quân từ cấp Vạn phu trưởng Thiết Bích quân đoàn trở lên, thậm chí đại bộ phận hơn ngàn người từ già, vợ con lớn nhỏ …. cũng đều bị ta lưu lại ở Vương đô, vì thế cho nên ta dám chắc bọn họ không thể không nghe lời, nói chung bọn họ không muốn cũng không được?"
"Ngươi thật tài tình" Bần đạo chỉ vào mũi hắn, rất nghiêm túc khích lệ nói.
"Đại nhân quá khen" Tạp Đặc quốc vương bị nói thế liền mắc cỡ, vừa mới trở thành tù binh, khích lệ hay châm chọc đây a?
"Ngươi lập tức viết cho hắn một phong thư đốc thúc hắn đầu hàng. Ân!" Bần đạo thoáng tự hỏi một hồi, kiên quyết nói, "Hãy nói, ta vẫn giữ lại chức vụ hiện tại của hắn, về sau Thiết Bích quân đoàn vẫn do hắn quản, tất cả nhân sự đều không thay đổi, tước vị bất động, nhưng đất phong và tước vị hài tử của hắn ta sẽ hướng bệ hạ xin ưu đãi" Người ta đầu hàng cũng phải cấp cho chỗ tốt gì đó chứ? Bằng không cũng không thể nào nói nổi.
"Vâng … vâng" Tạp Đặc quốc vương vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó đã bị thị vệ dẫn đi viết thư, lúc này bộ hạ của ta cầm bộ danh sách quốc khố đã được sửa sang lại một phần mời ta xem ta, kỳ thật mấy cái khoản này là quan viên Tạp Đặc sớm đã chuẩn bị tốt, chính là muốn lấy lòng ta mà thôi, vì thế, bần đạo đưa tay cầm xem chi tiết một hồi.
Nội dung ở trong này, sau một lúc công phu, đã hấp dẫn ta, ta càng xem càng kỳ quái, càng xem càng giật mình, không phải bởi vì thiếu cái gì đó, mà hoàn toàn là vì thật sự không ít có cái gì đó. Điều này làm ta cảm thấy phi thường kinh ngạc, ta thực sự đối với tài chính thu vào của Tạp Đặc có điểm không thể tưởng tượng nổi, tình hình này tức thì gợi lên cho ta một cái nghĩ gì đó, ta hoài nghi thật sâu là sự tình bên trong có điểm yêu mị gì đây.
Phải biết rằng, nếu là Đại Hán không có thu vào tài chính của mười ba hành tỉnh, cộng với hơn hai trăm vạn đại quân quyết đấu, mà hiện tại quốc vương Đại Hán kia chỉ có thể ăn cháo cũng không thể sai biệt lắm rồi, đảm bảo vật dụng gì đó trong vương cung của hắn sớm đã không còn, cũng không đủ mà sử dụng nữa là khác. Nhưng nhìn lại Tạp Đặc người ta mà xem, đến bây giờ tài khoản trên bộ tài chính còn có năm trăm vạn tiền vốn lưu động, mà trên tài khoản tư nhân của quốc vương còn có hơn tám trăm vạn tiền vốn cố định?
Mà xem ghi lại ở trên này, bảo vật quý hiếm trong vương cung chỉ thấy nhập vào chứ không thấy xuất ra, trên hai tháng, quốc vương Tạp Đặc còn mua không ít đồ vật trân quý tặng cho ba nữ nhi làm của hồi môn. Nếu nói hắn cắt xén quân lương, tuyệt đối là oan uổng. Bản thân ta cũng hiểu biết tình hình hàng quân, cho đến tận bây giờ quân lương bọn họ cứ theo lẽ thường là cho vay, quân lương đều là bình thường nhiều gấp hơn hai lần so với thời gian chiến tranh, lại còn có không ít trợ cấp, mà bọn họ trang bị vũ khí đều là y giáp tiên minh, đao thương hoàn mỹ. Không có hiện tượng thiếu hụt theo trình tự.
Hơn nữa, từ khoản trên, ta còn hiểu biết đến một cái bí mật kinh người. Liên quân tam đại đế quốc là một trăm năm mươi vạn Liên quân, là do Tạp Đặc phụ trách một nửa quân lương và cung cấp toàn bộ lương thảo, đây chính một khoản không nhỏ a. Tạp Đặc kia cũng quá *** có nhiều tiền? Lập tức bần đạo bắt đầu thẩm tra đối chiếu tình hình thu nhập từ thuế của bọn họ, phát hiện bọn họ thu nhập từ thuế hàng năm bất quá là một một trăm triệu năm ngàn vạn tả hữu, cái này đã khá nhiều, hay là bởi vì mậu dịch trên biển của bọn họ chiếm hơn phân nửa, mới có thể đạt tới con số này.
Chẳng qua, mặc dù so với Đại Hán lại mạnh hơn tám ngàn vạn lần, tuyệt đối chỉ là miễn cưỡng vương thất Tạp Đặc tiêu xài hủ bại mà thôi, rất không có khả năng tiêu tiền nhiều thế, mà hai tràng đại chiến liên tiếp, ta phỏng chừng, Tạp Đặc không có ba năm một trăm triệu tuyệt đối không có dưới.
Nói thí dụ như Đại Hán a, vẻn vẹn lần này bị Liên quân gây sức ép vài tháng, số tiền đã đem ra sử dụng là gần ba ngàn vạn, đây chỉ là chuẩn bị thôi, bất quá là tiền chế tạo trang bị, mua vũ khí lương thảo mà thôi. Đó là không có chính thức khai chiến, nếu sau khi chiến tranh được khai mở, tính cả thời gian chiến tranh quân lương trợ cấp, phụ cấp chết trận, bổ sung vũ khí tổn hại, hao phí lương thảo, v.v… Thì phải tăng trưởng lên vài lần thậm chí mấy chục lần.
Hơn nữa, bởi vì tổng động viên làm ảnh hưởng tới sản xuất, năm nay Đại Hán thu nhập từ thuế phòng chừng khoảng năm ngàn vạn đã là bội thu, một khi chiến tranh đã có thể khiến cho thu nhập từ thuế có điểm chậm trễ, chẳng lẻ nói Tạp Đặc cũng không có chậm trễ sao chứ? Quân phí khổng lồ kia của bọn họ là từ trên trời rơi xuống sao? Bần đạo tức khắc nghĩ tới một cái khả năng, chắc chắn vương thất Tạp Đặc có bảo tàng.
Bần đạo tưởng tượng đến bảo tàng, lập tức hưng phấn lên, đứng bậc người dậy, tại trong phòng khách hưng phấn đi tới đi lui, trong ba năm nay thiệt hại nhiều, chân tay ngứa ngáy, nhưng thẳng đến giờ không có mục tiêu thích hợp, và cho đến hiện tại cuối cùng cũng có một cái, bần đạo cẩn thận cân nhắc suy đoán một hồi thật giả, đừng đến lúc đó làm trò cười.
Vì thế ta hồi lại lịch sử Tạp Đặc, bọn họ kiến quốc là ở hơn một ngàn năm trước, lúc ấy bất quá một đám hải tặc chiếm lĩnh nơi này làm căn cứ hải cảng, sau lại dần dần phát triển lên, thoát khỏi thân phận hải tặc, trở thành người đứng đắn, bắt đầu từ từ khuếch trương lãnh địa, cuối tại bảy trăm năm trước kiến quốc. Kỳ thật, lúc đó bọn họ chỉ có khoảng hai mươi lĩnh chủ hành tỉnh mà thôi.
Bất quá, sau khi bọn họ kiến quốc, tổ tiên phát triển mạnh về hải quân, mới trở thành hải quân cường đại nhất trên đại lục, đích thực xem đây là căn cứ, phát triển mậu dịch trên biển, nghe nói thời kỳ cường thịnh nhất của bọn họ, số lượng mậu dịch của một quốc gia chiếm hơn phân nửa đại lục. Ở cái thời điểm kia, tiền của bọn họ tuyệt đối là thật rất nhiều. Như vậy, khi bọn hắn có thật nhiều tiền thì không thể buông tha được đành phải lưu lại một số gì đó cũng rất có thể a.
Đương nhiên, mấy cái này cũng là suy đoán của ta mà thôi, tình huống thực tế như thế nào còn phải moi ra từ miệng Tạp Đặc quốc vương, mà bí mật to lớn như thế, cho dù là hắn sợ chết, cũng nói không chừng hắn sẽ thà chịu chết chứ không chịu khuất phục. Quan hệ trọng đại, bần đạo muốn có một cái biện pháp hoàn hảo, làm cho hắn cam tâm tình nguyện nói ra lời thật lòng.
Ai, nói thật ra, nếu không vì nể tình tam tỷ muội Tử La Lan, ta thật sự là sau khi lợi dụng xong, giao hắn cho Khắc Lý trực tiếp xử lý, chẳng qua, nếu thực sự làm như vậy, ra vẻ không chút nhân đạo nào, chỉ mong hắn không nên ép ta là được.
Lúc này, quốc vương Tạp Đặc đã viết xong thư tín. Hắn cung kính đưa cho ta, nói: "Thư tín viết tốt lắm, thỉnh đại nhân xem qua".