Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 292: Liệt hỏa đốt sông!( 3+4)


Ngay tại xưởng tàu, binh lính Tạp Đặc đang cố gắng lắp rắp cự hình chiến hạm, đột nhiên cảm thấy ánh sáng có điểm tối lại, bất mãn lớn tiếng kêu: "Chết tiệt, sao tối như vậy."

"Đi lấy một cây đuốc lại đây."

"Đúng vậy! Quá mờ, nhìn không rõ ràng gì cả!"

Một người khác nói:" Kỳ quái, đèn vẫn tốt mà?"

Một thủy quân phụ trách hỗ trợ nói: "Chẳng lẽ mây che ánh trăng?" Hắn có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên trời: "... Trời ạ! Đó là cái gì?" Đột nhiên hắn khiếp sợ thét lên!

Hắn vừa la lên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, sau đó đã bị một cảnh tượng đồ sộ làm sợ ngây người!

Dưới ánh sáng lờ mờ, vô số Dực Nhân phe phẩy đôi cánh màu xám trắng của họ, phô thiên cái địa bay tới, thân ảnh của họ như một tảng mây đen che lấp cả ánh trăng, không ai có thể biết được số lượng của họ. Tóm lại, vô cùng vô tận thân ảnh cuồn cuộn không ngừng bay tới, lướt qua đỉnh đầu mọi người. Khi bay đến trên mặt sông, bỏ xuống vô số vật thể màu đen, nện lên rậm rạp chiến hạm.

Quan quân phụ trách đang ở trên chiến hạm cũng nhìn thấy một màn này, ngay khi vật thể màu đen kia rơi lên thuyền đã nghe thấy một cỗ hương vị mùi dầu trơn, lúc này bị dọa đến chết đứng.

"Địch tập!" Tiếng quát tháo thê lương liên tục vang lên, lập tức truyền khắp đại doanh, hơn 1000 chiến hạm trải dài trên hơn 10 dặm mặt sông lập tức huyên náo cả lên, vô số người từ khoang thuyền vọt ra, một đám y phục lôi thôi, mắt mông lung buồn ngủ, vẻ mặt khẩn trương đang chuẩn bị đầu nhập chiến đấu. Nhưng mà nghênh đón họ lại là từng túi đầy dầu trơn, lập tức bọn họ liền nhìn thấy địch nhân trên đỉnh đầu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với đối thủ trên bầu trời nên nhất thời thất kinh, không biết nên làm sao cho phải, trọng nỏ trên thuyền đều là thiết kế để công kích mục tiêu trên biển, góc bắn cao nhất chỉ là 45 độ, nhưng Dực Nhân bộ đội của bần đạo lại phi hành trên trời cao mấy trăm thước, nghĩ muốn bằng góc nhắm này mà bắn tới thì hình như hơi khó nha! Hơn nữa trọng nỏ đều là cố định để phòng ngựa gặp sóng gió trên biển, sợ trọng nỏ bị xóc nhảy vào trong biển, bây giờ lại biến thành chướng ngại lớn nhất khiến bọn họ không thể phản kích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lúc này mấy hạm trưởng tỉnh ngộ, nhanh chóng gọi bộ hạ dùng cung tiễn bắn trả, nhưng tầm bắn cung tiễn lại không đủ đến Dực Nhân cao mấy trăm thước, một đợt vũ tiễn bắn lên, thu hoạch duy nhất là khi rớt xuống những chiếc thuyền gần đó làm người một nhà chết không ít, rước lấy một đống âm thanh tức giận chửi rủa.

Lần đầu tiên đối mặt với loại địch nhân trên không trung này, đối với cái loại địch nhân chỉ có thể bị đánh chứ không thể hoàn thủ này, cho dù là bộ đội tinh nhuệ hơn nữa cũng không thể tránh khỏi xuất hiện bối rối, bọn họ đều là người lăn lộn ở trên biển, tự nhiên rất rõ ràng cái gì đáng sợ nhất với chiến hạm của bọn hắn.

Đối với những chiến hạm được chế tạo tinh khiết từ gỗ này mà nói, lửa chính là tai nạn trí mạng nhất! Mà hiện tại, tuy địch nhân còn không ném vào chút lửa nào, nhưng nơi nơi là dầu trơn cũng đủ thuyết minh ý đồ của địch nhân, hơn nữa những bịch da này có cái nện lên trên cây đuốc, trực tiếp tạo thành mấy trăm ngọn lửa "công nhân", tuy rằng đám quan binh đều cố gắng dập lửa, nhưng theo số túi da đầy dầu ngày càng nhiều rơi xuống, ngọn lửa ngày càng nhiều, thế lửa cũng ngày càng lớn, dần dần biến thành không thể vãn hồi!

Tổng chỉ huy 30 vạn thủy quân Tạp Đặc là một đại quý tộc gọi là Mạc Đề Ca Lạp, là một Thống soái có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

Lúc này hắn đang ở trên lâm thời chiến hạm của mình, ngơ ngác nhìn vào đại quân trên trời, tuyệt vọng la lên: "Chết tiệt, Đại Hán kiếm đâu ra đám điểu nhân này? Vì sao không ai nói cho ta biết bọn họ có không quân!"


"Quan trên à, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, bây giờ bọn họ mới vẻn vẹn ném dầu trơn xuống, nhưng mà tí nữa lại ném mồi lửa vào đấy! Hạm đội của chúng ta căn bản không thể ngăn cản được!" Sĩ quan phụ tá của hắn vội vàng khuyên!

"Chẳng lẽ Pháp Sư bộ đội không thể phát huy chút tác dụng nào sao?" Mạc Đề Ca Lạp khẩn trương hỏi một Ma Pháp Sư bên cạnh!

"Đại nhân, đám chiến hạm này kéo dài hơn 10 dặm, trên mặt nước nơi nơi đều là dầu, chỉ cần vài mồi lửa xuống liền biến thành biển lửa, chúng ta vẻn vẹn chỉ có mấy chục Pháp Sư, làm sao có thể bảo hộ nhiều chiến hạm như vậy?" Pháp Sư kia làm khó nói. Trong hải quân, mỗi một đại hình chiến hạm đều có một Ma Pháp Sư nên trong 30 vạn thủy quân này còn có hơn 10 vị Pháp Sư. Bọn họ đều là nhân viên từ các đại hình chiến hạm khác đến đây, vốn dùng để chuẩn bị đánh bất ngờ thuỷ quân Đại Hán, bây giờ lại gặp một hồi tai nạn như vậy!

Tâm Mạc Đề Ca Lạp hoàn toàn chìm xuống, tuy hắn có tin tưởng đánh bại bất cứ đối thủ trên mặt nước nào, nhưng nhìn không quân phi hành trên trời kia, hắn cũng không có biện pháp! Nhìn thấy hạm đội một tay mình chỉ huy sắp gặp phải tai ương ngập đầu, lòng hắn như bị dao cắt, bất quá, hắn coi như không mất lý trí, dưới tình huống không ai biết, nước mắt hắn chảy xuôi trên khuôn mặt, hạ đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ mình rời khỏi chiến hạm, nhất thời thủy binh trên các chiến hạm như được đại xá, đều ngồi thuyền nhỏ chuẩn bị rời khỏi nơi chuẩn bị biến thành địa ngục này. Đáng tiếc, mệnh lệnh này vẫn là quá muộn, hơn mười dặm sông, đại quân mấy chục vạn, nói đi là đi được sao? Dực Nhân trên không sau khi ném mấy túi da xuống, thân hình càng thêm linh hoạt, đều lấy ra mồi lửa tự mình chuẩn bị, bắt đầu đại hội khói lửa cuồng hoan!

Hành động lần này bần đạo vận dụng 2 vạn Dực Nhân tham chiến, từ Mân Nhi đảm nhiệm tổng chỉ huy, có nàng tọa trấn thì ta căn bản không cần lo lắng, vẻn vẹn mới nói ra ý tưởng thôi thì nàng đã hiểu ngay. Hơn nữa rất thanh cấu tứ hoàn thiện ý tưởng thành một tình trạng hoàn mỹ, phối hợp giữa chúng ta quả thật rất ăn ý.

Đầu tiên Mân Nhi nghĩ tới công kích thủ đoạn, chính là túi da đựng dầu trơn này, túi da này chỉ là vật bình thường dùng đựng nước thôi, đại khái có thể bỏ vào 5 cân dầu, khi dùng chỉ cần dùng dao nhỏ cắt một lỗ hổng, sau đó ném đi là được. Trải thực nghiệm và tinh toán, một Dực Nhân có thể mang sáu cái túi da như vậy, cũng chính là 30 cân dầu trơn mà vẫn không ảnh hưởng lớn đến phi hành. Đương nhiên, như vậy bọn họ không thể mang vũ khí cung tiễn gì, vì 60 ngàn cân dầu trơn này, tất cả dân chúng Bác Lạp Tư đều mang dầu trong nhà mình ra, khẩn cấp gom lại mới đủ. Cũng may có thời gian chuẩn bị đến tận một tháng, nếu không thì thật sự không làm được trường hợp đồ sộ như vậy. Sau đó Mân Nhi lại giải quyết biện pháp nhóm lửa, không có cung tiễn trong tay thì việc nhóm lửa của Dực Nhân lại biến thành vấn đề, cuối cùng Mân Nhi nghĩ đến việc dùng Hỏa Hệ quyển trục cấp thấp, dù sao chúng ta có một đống Tinh Linh Pháp Sư. Tuy bọn họ không thể trực tiếp tham chiến, nhưng mà chế tác một ít Hỏa Hệ ma pháp quyển trục thì vẫn được, hơn nữa loại cấp thấp quyển trục này chế tạo cũng đơn giản, số lượng cũng nhiều, dù sao đủ để bảo đảm mỗi một Dực Nhân Chiến Sĩ có 3-5 cái. Không có biện pháp, ai bảo Bác Lạp Tư chúng ta thừa thải ma thú chứ? Vì chế tác những quyển trục này, chúng ta không chỉ dùng sạch Hỏa Hệ da thú trong kho, còn gọi người vào trong rừng săn thêm một đám mới đủ.

Vấn đề cuối cùng cần Mân Nhi giải quyết chính là lộ tuyến và thời cơ đánh bất ngợ, lộ tuyến tự nhiên là lựa chọn Tinh Linh Chi Sâm để có thể tránh khỏi trinh sát của Tạp Đặc.

Vì phòng ngừa có phát sinh ngoài ý muốn nên chúng ta cố ý đi đường vòng, đi vòng ngoài của Tinh Linh Chi Sâm, hơn nữa ta còn điều Liệt Hỏa Sư Tử Thú cho Mân Nhi. Có bát cấp ma thú đi theo, quanh đó mấy chục dặm cơ bản là an toàn. Chính là dù không an toàn, cao cấp ma thú dám mạo hiểm chạm vào uy nghiêm của Liệt Hỏa Sư Tử Thú cũng 8 phần là độc lai độc vãng, lấy thực lực của Mân Nhi... Mồ hôi, nàng tuyệt đối nguy hiểm hơn cả cửu cấp ma thú!

Về phần thời cơ, ta và Mân Nhi đều nhất trí cho rằng xuống tay khi thủy quân Tạp Đặc sắp thành công là tốt nhất. Không chỉ là cảnh giác của bộ đội Tạp Đặc giảm xuống mà quan trọng nhất là lúc này mật độ chiến hạm của bọn họ là dày đặc nhất, có lợi nhất với tập kích. Vì đạt tới mục đích ngưng tụ hạm đội địch nhân, chúng ta còn cố ý phái kỵ binh trinh sát tuần tra dọc theo bờ sông, mỗi lần đều lui lại khi sắp chạm mặt với Thiết Bích Quân Đoàn! Như vậy, vì không để bộ đội trinh sát của chúng ta phát hiện trên mặt sông có thuyền, thủy quân Tạp Đặc tuyệt đối không dám để thuyền chạy vào tầm mắt của bộ đội trinh sát. Như vậy cũng chỉ có thể xếp dày đặc vào một thủy vực nhỏ hẹp. Cạc cạc, vừa lúc tiện cho ta đốt thuyền

Mà thực ra còn có một cái lý do không dám công bố nữa, đó là ta muốn cho Tây Tư Nhĩ thân vương leo cao thật cao, sau đó đá một phát cho rớt xuống đáy cốc cơ! Bần đạo thật sự muốn biết, tâm lý tương phản này có làm cho Tây Tư Nhĩ thân vương các hạ khôn khéo hơn người cơ trí kiên cường trực tiếp điên mất không? Cạc cạc, ra vẻ như vậy rất thú vị a!

60 ngàn cân dầu trơn bị rải trên 10 dặm sông, hỉnh ảnh kia đồ sộ đến dường nào? Trên thuyền, trên bờ, trên mặt sông, nơi nơi có thể thấy những cái túi da còn đang chảy dầu, trong không khí tràn ngập mùi dầu. Mấy chục vạn người phía sau tiếp phía trước chạy trối chết là trường hợp rất khó nhìn thấy nha. Bất quá so với chuyện xảy ra sau đó thì cũng không tính là cái gì.

Hai vạn Dực Nhân Chiến Sĩ, cơ hồ là không hẹn mà gặp, cùng lấy ra ma pháp quyển trục đã chuẩn bị trước đó, hai vạn hỏa cầu đồng loạt lóe lên, cắt qua bầu trời đêm, đánh úp về phía chiến hạm trên sông tựa như mưa ánh sáng tráng lệ, nhưng trong vẻ ngoài tráng lệ này lại cất dấu tử vong khí tức. Chỉ nghe oanh nổ một tiến, trong khoảnh khắc cả đoạn sông hóa thành một con rồng lửa.

Hơn 1000 chiến hạm và vô số thuyền nhỏ cơ hồ đồng thời thiêu đốt, vô số thân ảnh mang theo lửa cháy trên mình kêu thê thảm nhảy xuống dòng sông, càng nhiều người ở trên bờ và thuyền chạy trốn thục mạng. Tiếng kêu thê lương nối tiếp thành một mảnh, chiến hạm thiêu đốt trên dòng sông thì xưởng thuyền trên bờ sông cùng liều trại và vô số quân nhu vật tư cũng không đào thoát khỏi vận rủi, từ lúc Dực Nhân ném túi da cũng đã trọng điểm chiếu cố những chỗ này, cho nên cùng với ánh lửa bùng lên, những chỗ này đã hóa thành biển lửa! Lương thực của đại quân Tạp Đặc, đại hình công thành xe, khí giới, xe bắn đá vân vân, tất cả những công cụ chiến tranh trọng yếu đều bị đốt sạch. Tất cả những vật cồng kềnh mà Tây Tư Nhĩ thân vương tính toán dựa vào thuỷ bộ vận chuyển bây giờ lại tiện nghi cho ta. Hơn nữa, lúc này là giao mùa giữa xuân và hạ, khí hậu khô hạn, gió tây lại về, hợp với hỏa thế, căn bản không thể dập lửa! Tốc độ lan tràn còn nhanh hơn cả người chạy! Ta vốn không có bỏ Thiết Bích Quân Đoàn vào trong mục tiêu công kích, ai ngờ những tạp vật trên thuyền như cột buồm vải bạt, gãy rụng xuống, dưới sự trợ giúp của gió to bay đầy trời! Doanh địa Thiết Bích Quân Đoàn ở hai bờ nam bắc cũng bị lan đến, thiêu hủy vô số lều trại. Cũng may là ở xa xa nên đã có chuẩn bị, hơn nữa cũng ở trên đất liền nên mọi người chạy nhanh ra khỏi vùng lửa lan đến, tổn thất người thì không lớn, nhưng vật tư lương thảo vân vân bị đốt sạch sẽ!

Lúc này Dực Nhân bộ đội còn đang tìm những nơi mà thế lửa không mạnh, ném mấy quyển trục còn trong tay giúp nó một tay, mà có những Pháp Sư kiêm tu Hỏa ma pháp còn bồi thêm một ít pháp thuật nữa. Trên không trung thỉnh thoảng rơi xuống vài ngọn lửa, cuối cùng nơi nơi đều là khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn cháy liên tục, không có chút dấu hiệu giảm bớt nào. Mà sự tình còn chưa chấm dứt, dưới sự trợ giúp của gió tây mạnh mẽ thổi qua, một ít tấm gỗ và thuyền gỗ đang bốc cháy, mang theo dầu trơn đang hừng hực thiêu đốt xuôi theo dòng nước, trực tiếp uy hiếp đến đại hình chiến hạm và một ít vận tải chiến hạm đang tắc nghẽn bên kia sông, bất đắc dĩ, những hạm đội này đành phải bơi ra ngoài.


Nhưng mà bọn họ thật sự hơi nhiều làm cho tốc độ sơ tán hơi chậm một ít, khi nhận được tin tức cũng là hơ muộn nữa, lửa lớn cơ hồ đi cùng với lính liên lạc mà đến. Tất cả đại hình chiến hạm cũng bị tổn thất nhất định, ước chừng có mấy chục chiếc bị thiêu hủy, còn có vì đồng tác né tránh quá lớn làm cho các con thuyền đâm vào nhau gây hao tổn nghiêm trọng.

Tóm lại, thành tích lần đánh bất ngờ này hoàn toàn có thể dùng từ huy hoàng để hình dung. 30 vạn thủy quân Tạp Đặc bị xử lý hơn 10 vạn, tất cả chiến hạm đã vượt qua chỗ con sông bị chặn đều hóa thành tro tàn, còn lan đến những đại hình chiến hạm khác, làm những chiến hạm này bị hao tổn nghiêm trọng. Thuỷ quân Tạp Đặc xem như chính thức nói lời chia tay với cuộc chiến này rồi!

Mà đả kích lớn nhất với đại quân Tạp Đặc là tổn thất rất nhiều lương thực cùng với khí giới công thành. Hơn một nửa lương thực của đại quân Tạp Đặc đều ở đây. Vốn nghĩ sử dụng đường thủy vận chuyển sẽ tiện lợi hơn, mấy thứ khí giới công thành cồng kềnh này, nếu đi theo đường bộ thì đại khái phải mấy tháng mới đến được Tạp Tháp Nhĩ Thành! Hơn nữa xóc nảy trên đường cũng làm nó bị hao tổn đáng kể nên Tây Tư Nhĩ thân vương mới để thuỷ quân bảo quản, vận chuyển chúng.

Bây giờ, với những tổn thất này cũng hoàn toàn đoạn tuyệt kế hoạch cường công Tạp Tháp Nhĩ Thành của Tây Tư Nhĩ thân vương. Tên đáng thương, chỉ mong hắn đừng bị tức chết!

Tất cả tình cảnh này đều bị một con hùng ưng trên trời thu vào mắt, qua ánh mắt của nó lại bắn vào một cái Thủy Tinh Cầu trước mặt bần đạo. Hương Hương công chúa và ta nhìn thấy toàn bộ quá trình này đều bị cảnh tượng đồ sộ hấp dẫn.

"Đây là Liệt Hỏa Phần Giang mà tướng quân nói?" Hương Hương công chúa nhẹ nhàng nói, hàm chứa hai loại tâm tình trái ngược, vừa hưng phấn vừa không đành lòng.

"Đúng vậy! Không ngờ lại ác đến vậy!" Bần đạo cũng bị chiến quả huy hoàng này làm sợ hãi, lúc trước ta chỉ tính toán đến thời tiết không mưa mà thôi, không ngờ bây giờ có gió to trợ giúp nên có thêm nhiều thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, ngay cả Thiết Bích Quân Đoàn trên bờ cũng bị đốt cho mặt mày xám tro, còn bất ngờ đốt không ít đại hạm dưới hạ du. Ai, nhân phẩm tốt, không có biện pháp nha.

"Trời ạ! Thật sự quá tàn nhẫn!" Hương Hương công chúa cuối cùng cũng phục tòng thiên tính thiện lương, nói với ta: "Ngươi nhìn xem những người này bị đốt đến chết, thật sự rất thảm!"

"Nhưng mà họ là người của Tạp Đặc a?" Bần đạo buồn bực nói: "Nếu để bọn hắn an toàn vượt qua thì người thảm là chúng ta!"

"Thực xin lỗi, ta chỉ cảm thấy bọn họ thực đáng thương mà thôi, không có ý gì khác." Hương Hương công chúa thấy ta có chút tức giận, cuống quít giải thích.

"Ha ha, không có gì, nữ hài tử đều không nỡ nhìn giết chóc, cho dù hắn là hung thủ giết chóc tộc nhân của ngươi thì ngươi cũng không đành lòng nhìn bọn hắn chết thảm như vậy. Ta hiểu!" Ta cười cười nói.

"Đa tạ tướng công!" Hương Hương công chúa nhoẻn miệng cười nói: "Ta vốn đang nghĩ đến tướng công là một người thật hung dữ cơ, hóa ra ngươi lại ôn hòa như vậy?"

"Ta thực hung sao? Ngươi nghe từ đâu đó?" Bần đạo khó hiểu hỏi.

"Trước kia ta nghe nói, tướng quân 3 tuổi giết người, hơi lớn lên lại ra tay không lưu tình, nhất là lần quay về lãnh địa ngày xưa, tạo nên một tháng đẫm máu của quý tộc, nghe thấy dọa người a!" Hương Hương công chúa vẻ mặt tò mò hỏi: "Tướng công, người thật sự giống như họ nói, đi một bước giết một người sao?"

"Không có nha? Đều du bọn hắn vu hãm ta!" Bần đạo không phục nói: "Ta đi một bước giết một người thì về tới nơi phải giết bao nhiêu người đây? Không biết mệt à?"

"Đúng đúng, ta cũng nghĩ là bọn hắn nói bậy! Tướng công tốt như vậy, sao lại là một kẻ thị huyết giết người được!" Hương Hương công chúa thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó hỏi: "Vậy rốt cuộc lần đó tướng công giết bao nhiêu người vậy?"

"Không nhiều lắm!" Bần đạo vẻ mặt vô tội nói: "Ta cẩn thận tính thử xem, không đến một tháng, đánh 13 trận, đánh tan 10 vạn người, giết địch chừng 3000, trong đó quý tộc lớn nhỏ cũng chỉ mấy trăm mà thôi! Ai, Hương Hương, ngươi làm sao vậy! Đừng xỉu chứ!"

Hương Hương công chúa nghe ta nói xong trực tiếp trợn tròn mắt, ngất trên bàn.

"Ai, nữ nhân mà! Thật là, tố chất tâm lý kém như vậy, sau này sao vào nam ra bắc, giết tận lên trời với ta đây?" Bần đạo bất mãn lẩm bẩm! Đỡ Hương Hương công chúa tới trên giường của ta, dàn xếp xong bần đạo liền tìm phòng khác để ngủ, ta đã hạ quyết tâm rồi, danh phận thì có thể tùy tiện nhưng nguyên tắc thì không thể qua loa! Bần đạo lại là người đã có vợ nha!